Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1049: Lục Ngọc Hùng, anh ở đâu(trung)




- Sẽ cố gắng uống ít.

Hào Nhất Phong nói rồi ăn xong chén cháo, lão cầm chén lên múc thêm cháo rồi nói tiếp:

- Nhưng tôi cảm thấy dù cố gắng uống ít thì cũng không thể quá ít, dù sao thì cũng là đến hát cho người ta, không uống chút rượu thì sao biểu hiện được thành ý của một vị bí thư tỉnh ủy?

Lữ phu nhân hiểu ý của Hào Nhất Phong, bà càng rõ ràng chồng mình đang cố gắng thay đổi tình huống ở thành phố La Nam. Lúc này Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy đưa người đi nhận chức, dù người được đưa đi là Lục Ngọc Hùng, nhưng dù sao thì đưa người cũng phải đưa sang Tây Thiên, vẫn phải thể hiện một chút.

- Anh chú úy một chút, tôi sẽ nói một tiếng với trưởng phòng Hứa, nói anh ấy theo sát anh một chút.

Lữ phu nhân không xa lạ gì Hứa Tiền Giang, thế cho nên lúc này chuyển sự việc sang người trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy.

Hào Nhất Phong đang định nói với vợ không nên nhiều chuyện như vậy, đúng lúc chiếc điện thoại bí mật gần đó chợt vang lên. Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, trong phòng làm việc có hai bộ điện thoại, ở nhà cũng có hai bộ điện thoại như vậy, lúc này thấy chiếc điện thoại màu đỏ đổ chuông, lão vội vàng nghe máy.

- Alo, tôi là Hào Nhất Phong.

Sau khi nhận điện thoại thì Hào Nhất Phong lên tiếng.

- Chào bí thư Nhất Phong, tôi là Hứa Tiền Giang.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc của Hứa Tiền Giang.

“ Mình đang ăn cơm, Hứa Tiền Giang gọi điện thoại đến là có chuyện gì xảy ra? “

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Hào Nhất Phong chợt trầm giọng hỏi:

- Trưởng phòng Tiền Giang, có việc gì vậy?

Hứa Tiền Giang ở đầu dây bên kia có chút do dự, sau đó mới cười nói:

- Bí thư Nhất Phong, hôm nay ngài không phải muốn đưa đồng chí Lục Ngọc Hùng xuống La Nam nhận chức sao? Tôi hỏi xem chúng ta có cần xuất phát ngay hay không?

- Không phải đã nói sẽ lập tức xuất phát sao? Thế nào, có việc gì à?

Hào Nhất Phong cho rằng Hứa Tiền Giang có chuyện gì, thế là trầm giọng hỏi.

- Không, tôi không có gì cả.

Hứa Tiền Giang nói đến đây thì lại xem như vẽ rắn thêm chân:

- Tôi sợ bí thư Nhất Phong ngài có chuyện.

- Được rồi, có phải anh sợ tôi không đi được không? Trưởng phòng Tiền Giang, anh cứ yên tâm đi, tôi nói đi thì nhất định sẽ đi. Nếu như không có chuyện gì khác thì chúng ta sẽ gặp nhau ở văn phòng tỉnh ủy.

Hào Nhất Phong cho rằng Hứa Tiền Giang gọi điện thoại cho mình chủ yếu là vì muốn hỏi xem có đi hay không, lão thầm than vị trưởng phòng Tiền Giang này thật sự có chút lo lắng hão, thế là cúp điện thoại.

Lúc này Hứa Tiền Giang đang ở trong phòng làm việc, trái tim của lão vẫn chưa được đặt xuống bụng, trái tim đập quá mạnh, lão thật sự lo lắng về phương diện có nhanh chóng tìm ra được Lục Ngọc Hùng hay không.

Hứa Tiền Giang rời khỏi nhà từ bốn giờ sáng, lão mãi chờ đợi trong phòng làm việc đến tận lúc này. Tuy cục công an tỉnh đã hành động với tốc độ nhanh nhất, thế nhưng dù có tốc độ cao thế nào cũng cần thời gian, hơn nữa cục công an muốn tụ tập các vị chuyên gia lại cũng không dễ dàng.

- Tiên Vi, đến khi tìm được Lục Ngọc Hùng, tôi nhất định phải phê bình anh ấy. Anh ta là cán bộ lãnh đạo, thế nhưng không tiếp nhận điện thoại trong thời gian dài, không biết đang làm ăn kiểu gì, thật sự không biết kỷ luật đảng là gì.

Hứa Tiền Giang thả điện thoại ra dùng giọng nổi giận đùng đùng nói.

Lúc này Quách Tiên Vi cũng thật sự rất tức giận, hắn còn ngủ ít hơn Hứa Tiền Giang vài giờ, thậm chí có thể nói là không ngủ được bao nhiêu. Thế nhưng hắn dù có thức và bực mình thì đến bây giờ vẫn căn bản chưa tìm được tung tích của Lục Ngọc Hùng.

Thế nhưng người có thể mở miệng phê bình Lục Ngọc Hùng cũng chỉ có thể là trưởng phòng Hứa Tiền Giang, Quách Tiên Vi hắn còn chưa đủ cấp bậc, vì vậy chỉ có thể thành thật nói:

- Trưởng phòng nói rất đúng, chuyện này tuy không thể nói ra cho mọi người, thế nhưng nhất định phải để cho Lục Ngọc Hùng nhận thức được sai lầm của mình.

Hai người nói xong những lời này thì trong phòng rơi vào tình huống yên tĩnh, Hứa Tiền Giang nhìn đồng hồ đã chỉ bảy giờ, lão dùng giọng có chút lo lắng nói:

- Cậu nói xem cục công an tỉnh có tìm được Lục Ngọc Hùng trước tám giờ không?

Quách Tiên Vi cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn, nhưng hắn vẫn an ủi Hứa Tiền Giang:

- Trưởng phòng Hứa, tôi cảm thấy điều này không là vấn đề.

Hứa Tiền Giang khẽ gật đầu, lão cũng hiểu ý nghĩa lời nói của Quách Tiên Vi, nhưng là lão bây giờ ngoài việc tạm thời tin vào lời Quách Tiên Vi thì còn làm gì hơn được nữa? Vừa rồi lão gọi điện thoại cho Hào Nhất Phong là muốn báo cáo chuyện này, nhưng cuối cùng lão lại áp chế và không nói ra lời.

Cần phải bảo trì trạng thái ổn định, đây chính là lời nói của Dương Độ Lục, nếu như mình vì tìm không thấy Lục Ngọc Hùng mà làm cho bí thư Hào Nhất Phong có cái nhìn không hay thì thật sự được không bù mất. Thậm chí nếu lão nói với Hào Nhất Phong, sau đó Lục Ngọc Hùng đi đến phòng làm việc của mình trước tám giờ, xem như khá nuối tiếc.

Những ý nghĩ này liên tục lóe lên trong đầu Hứa Tiền Giang, thế cho nên lão lúc này nhìn có vẻ cực kỳ vội vàng xao động.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Quách Tiên Vi đã chuẩn bị tiếp điện thoại, thế nhưng Hứa Tiền Giang đứng bên cạnh đã nhanh chóng nghe máy.

- Chào trưởng phòng Hứa, tôi là Tiểu Liêu của cục công an tỉnh.

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của phó cục trưởng cục công an tỉnh Tiểu Liêu.

Cục trưởng Liêu rất tình nguyện buông bỏ cái giá của mình trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy, đặc biệt là trước mặt một nhân vật có thực quyền như Hứa Tiền Giang, hắn lại càng hạ thấp bộ dạng của mình.

- Tìm được người rồi sao?

Nhưng cục trưởng Liêu lúc này tỏ ra khách sáo căn bản chỉ là phí công đốt đèn cho người mù, Hứa Tiền Giang căn bản không chú ý đến thái độ của cục trưởng Liêu, lão chỉ quan tâm đến tin tức về Lục Ngọc Hùng mà thôi.

- Có thể nói là tìm được rồi, chúng tôi đã xác định được vị trí của bí thư Lưu.

Cục trưởng Liêu nghe thấy sự vội vàng của lãnh đạo, thế là nhanh chóng đáp lời.

Đã tìm được vị trí, điều này làm cho Hứa Tiền Giang thả lỏng hơn, chỉ cần tìm ra được vị trí, với thủ đoạn của cục công an, tìm ra Lục Ngọc Hùng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Hứa Tiền Giang nghĩ đến đây mà thầm cảm thấy may mắn vì mình không báo tin cho bí thư Hào Nhất Phong, nếu như vừa rồi lão nói ra, chẳng phải đã biểu hiện trạng thái vô năng sao?

- Cục trưởng Liêu, anh nhanh chóng tìm được đồng chí Lục Ngọc Hùng, sau đó đưa đến phòng làm việc của tôi. Tôi nhất đính sẽ báo cáo thỉnh công cho các anh với tỉnh ủy vì những biểu hiện trong công tác lần này.

Cục trưởng Liệu cũng không hy vọng trưởng phòng Hứa thỉnh công cho cục công an tỉnh, hắn hy vọng trưởng phòng Hứa có thể nhớ đến mình, thế nên hắn lên tiếng chặn lại:

- Cảm ơn trưởng phòng Hứa, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng toàn lực làm tốt nhiệm vụ ngài phân phó.

- À, người của các anh mất bao lâu mới tìm được Lục Ngọc Hùng?

Hứa Tiền Giang trầm ngâm giây lát rồi vội vàng nói.