Trịnh Khiếu Nam cực kỳ khinh thường người phụ nữ này, năm xưa anh hăn đến tặng quà, người phụ nữ này luôn miệng từ chối, nhưng mỗi lần như vậy mắt sáng hơn sao, tầm tình vui vẻ như điên. Bà ta nắm chặt không buông, giống như sợ chỉ cần nói thêm một câu từ chối thì anh em Trịnh gia sẽ bỏ chạy mất.
Khi thấy người phụ nữ kia với bộ dạng ngăn nắp rõ ràng, Trịnh Khiếu Nam trầm ngâm giây lát rồi đi đến chào hỏi:
- Chị dâu, chị đang bận rộn gì vậy?
Người phụ nữ kia thấy Trịnh Khiếu Nam thì không nhớ ra đây là ai, nhưng khi thấy những thứ hắn mang theo thì thật sự là hai mắt tỏa sáng.
- Cậu đến tìm anh Trình nhà tôi sao? Anh ấy vừa đi rồi, lát nữa sẽ quay lại, cậu vào nhà ngồi một lát nhé?
Người phụ nữ cho ra lời mời nhiệt tình làm cho Trịnh Khiếu Nam cười lạnh không thôi, hắn không ngờ lại có kẻ ngu ngốc như vậy. Nhưng dù sao thì cũng vì người phụ nữ này tham lam mà mới khiến cho hắn đắc thủ, thế nên hắn cảm thấy rất đắc ý vì những món lễ vật mà mình đã chuẩn bị.
Trịnh Khiếu Nam lại có thể đến gia đình từng là đệ nhất ở nơi này, điều này làm hắn cảm thấy rất đắc ý. Hắn chờ người phụ nữ này đóng cửa lại thì khẽ nói:
- Chị dâu, anh Trình đi làm khi nào thì về?
- Anh Trình sao? Anh ấy không bao lâu nữa sẽ về thôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy.
Người phụ nữ lên tiếng, sau đó định cầm lấy điện thoại. Lúc này Trịnh Khiếu Nam cơ bản đã xác định trong nhà không có người nào, thế là hắn vung tay giữ lấy tay của đối phương rồi dùng giọng u ám nói:
- Chị dâu, không cần gọi điện thoại đâu.
Người phụ nữ bị giữ chặt tay, bà chợt lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, bà dùng giọng kinh hoàng thất thố hét lên:
- Trời, thì ra cậu...Cậu là Trịnh...
Trịnh Khiếu Nam vốn chỉ muốn từ trong miệng người phụ nữ này tìm ra vị trí nhà của Vương Tử Quân ở nơi đâu, lại không ngờ mình bị người phụ nữ này nhận ra. Trịnh Khiếu Nam thật sự có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, bàn tay vốn đang chụp lên tay của người phụ nữ chợt thay đổi vị trí, chuyển sang chụp lên tóc của bà.
Người phụ nữ quen sống an nhàn sung sướng đột nhiên rơi vào trạng thái sợ hãi, bà còn chưa kịp vùng vẫy thì đã bị Trịnh Khiếu Nam tùy tiện dùng một chiếc khen nhét vào miệng.
- Đừng hét lên, nếu không tôi đâm chết bây giờ.
Lúc này Trịnh Khiếu Nam đã hoàn toàn biểu hiện bộ dạng hung ác, hắn cầm con dao nhỏ trong tay, lại dùng giọng nghiến răng nghiến lợi nói với người phụ nữ này.
Người phụ nữ chỉ ú ớ vài tiếng, trong mắt cực kỳ sợ hãi, toàn thân run rẩy. Trịnh Khiếu Nam thấy bà ta đã sợ hãi, thế là rút khăn ra khỏi miệng, đối phương dùng giọng cầu khẩn nói:
- Cậu Trịnh, đại ca cậu trước kia có quan hệ khá tốt với anh Trình nhà tôi, điều này...Hai nhà chúng ta...Thật sự thân thiết như người một nhà, cậu...Cậu đang làm gì vậy?
Trịnh Khiếu Nam nhìn người phụ nữ giống như đã biến thành một con chó đang vẫy đuôi vui mừng, hắn thật sự tràn đầy khoái cảm, hắn cười hì hì nói:
- Chị dâu, chị nói đúng, anh của tôi và bí thư Trình có quan hệ gì chứ? Chúng ta là người một nhà.
- Cậu Khiếu Nam, cậu có phải có chuyện gì không? Có gì cứ nói ra, chỉ cần chị có thể mở miệng, chị sẽ không làm cho cậu thất vọng.
Sau khi nghe thấy Trịnh Khiếu Nam còn thừa nhận quan hệ với Trình Tự Học, tâm tư của nàng chợt thả lỏng xuống một chút, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, đã cảm thấy mình thoát khỏi rủi ro.
Nhưng Trịnh Khiếu Nam đến đây cũng không phải là vì tiền, hắn chợt cười cười nói:
- Chị dâu, chị xem tôi là người thế nào rồi? Bí thư Trình rất quan tâm đến anh em chúng tôi, tôi nào có thể làm ra những trò như vậy được.
Vợ Trình Tự Học thầm nghĩ nếu ngươi lấy chút tiền, như vậy thì tôi sẽ yên tâm hơn. Nhưng bà thật sự không dám nói ra những lời như vậy, bà chỉ có thể dùng ánh mắt thành thật nhìn Trịnh Khiếu Nam, chờ đối phương mở miệng.
- Chị dâu, tôi đến tìm chị, thực tế chỉ là muốn hỏi đường.
Gương mặt Trịnh Khiếu Nam chợt trở nên âm tàn, hắn dùng giọng hung hăng nói:
- Chị chỉ cho tôi biết nhà của Vương Tử Quân ở nơi nào là được.
Người phụ nữ này là vợ của Trình Tự Học, tất nhiên bà biết rõ Vương Tử Quân có ân oán với hai anh em nhà Trịnh gia. Bà nhìn con dao nhọn trong tay của Trịnh Khiếu Nam, nào không biết được Trịnh Khiếu Nam đến đây làm gì? Bà thật sự sợ hãi, đồng thời trong lòng lại sinh ra chút ý nghĩa hả hê.
Người phụ nữ này khác biệt với những người khác, nàng thích náo nhiệt, đông như trẩy hội chính là thói quen của nàng. Sau khi Vương Tử Quân đến đây, Trình Tự Học là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố bắt đầu thất thế. Trước kia mỗi khi Trình Tự Học về nhà dùng cơm sớm đều phải gọi điện thoại cho bà, vì khi đó bí thư Trình có rất nhiều bữa tiệc xã giao cần tham gia. Nhưng sau khi Vương Tử Quân đến thì tình huống chợt khác biệt, dù ngẫu nhiên cũng có xã giao thế nhưng tình huống về nhà dùng cơm lại là chủ yếu.
Người phụ nữ này không chỉ một lần lén quan sát Vương Tử Quân, mỗi khi thấy tiểu yêu tinh trong nhà Vương Tử Quân đưa con ra ngoài chơi thì bà thật sự rất ghen ghét, hận không thể biến đối phương thành một bà lão. Đúng là không thể chịu được, đã có con rồi mà vẫn đẹp đến mức như vậy, gương mặt đẹp đẽ trắng trẻo, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, chào hỏi người khác rất lễ phép, thật sự làm người ta khó chịu. Hơn nữa cô nàng chỉ cần cười nói hay nhăn mày cũng đều cực kỳ chói mắt, cũng không ai ngờ đó là đệ nhất phu nhân, phải nói là đệ nhất yêu tinh mới đúng.
Vợ Trình Tự Học thầm oán như vậy, thế nhưng bà cũng không thể không thừa nhận sự kiện mình là đệ nhất phu nhân ở thành phố La Nam đã lui vào dĩ vãng.
Những năm gần đây thật sự là mắt chó nhìn người thấp, những người trước kia không có việc gì thường kéo đến đứng chật nhà, bây giờ lại giống như ruồi bọ chạy sang vây quanh phía bên kia. Hơn nữa đứa con bảo bối của nhà bên kia lại càng biến thành báu vật, dù ai thấy cũng dừng lại vui đùa, có gì làm quá như vậy?
Khi người phụ nữ này suy nghĩ miên man thì Trịnh Khiếu Nam thật sự có chút khó chịu.
Trịnh Khiếu Nam dùng ánh mắt hung hăng nhìn bà, điều này không khỏi làm cho bà cảm thấy rùng mình, khoảnh khắc này mới chợt nhớ là Trịnh Khiếu Nam là kẻ liều mạng, đây là lời đánh giá của Trình Tự Học với Trịnh Khiếu Nam. Lúc này Trịnh Khiếu Nam đến tìm nhà Vương Tử Quân để làm gì? Bà chợt tỉnh táo và cảm thấy toàn thân như căng cứng, cực kỳ sợ hãi.
Bà nghĩ đến tình huống người phụ nữ như tiểu yêu tinh và đứa bé xinh xắn kia sắp biến mất, thế là trong lòng bùng lên cảm giác sảng khoái, thế nên mới cười nói:
- Thì ra cậu đến để tặng quà cho bí thư Vương, bí thư Vương ở căn nhà đầu tiên ở phía đối diện, cậu chỉ cần đi qua là được.
Trịnh Khiếu Nam thấy khóe miệng người phụ nữ lộ ra nụ cười, lúc đầu còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng cuối cùng hắn lại nhìn rõ đó là nụ cười hả hê vui mừng.
Trịnh Khiếu Nam xem như đã hiểu ra vấn đề, sau khi xác nhận thì hắn cười nói:
- Chị dâu, thật sự cảm ơn chị.