Bi Thiên

Chương 9: Độc giải




Hạ thân Minh Sùng cảm giác bị đâm nhói mà tỉnh lại, hắn mơ màng mở hai mắt ta, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là sương mù lượn lờ, cùng với ánh nắng soi sáng hơi nước trong rừng trúc u ám, sau đó… Tại sao còn có đồ vật cắm ở chỗ đó của mình di chuyển!

“Ngươi ngươi… Ngươi còn muốn làm gì?!” Tiếng Minh Sùng khàn khàn đầy mong manh, hắn cảm thấy nếu mà mình làm tiếp nữa chắc chắn sẽ chầu trời!

Thấy hắn tỉnh lại, Huyền Dận liền ôm lấy Minh Sùng hôn lỗ tai của hắn, động tác trên tay liên tục, “Giúp ngươi đem đồ vật bên trong lấy ra, không khó chịu sao?”

Ngươi làm càng khiến ta khó chịu hơn! Minh Sùng thử di chuyển thân thể mềm nhũn không làm được gì, “Lúc nói lời này ngươi có thể đem vật kia của mình rút về được không!” Hắn tối qua bị làm đến ngất đi thẳng tới khi mặt trời hôn nay lên đỉnh rồi! Hiện tại hai cái miệng nhỏ dưới thân đều không khép lại được, bây giờ còn có thể cảm nhận được dòng nước ấm không ngừng rót vào hai cái huyệt nhỏ trước sau của mình.

Cái gì mà thanh tâm quả dục đâu?!

Minh Sùng ngay lúc đầu tâm tư thật bị Huyền Dận mê hoặc, nhưng chỉ đến lúc bản thân hắn khôi phục giác quan mà thôi!

Ai có thể nói cho hắn biết tại sao cái tên bằng hữu chỉ biết xấu hổ luôn cấm dục của hắn vừa làm liền biến thành cầm thú?!

Thất sách! Quá thất sách rồi!

Minh Sùng ở trong lòng tức tối phẫn nộ, vì vậy Minh Sùng tức giận đi tìm chỗ chết.

Hắn cắn răng nghiến lợi quay đầu nhìn Huyền Dận nở nụ cười, lập tức nâng lên eo hư nhuyễn ngồi mạnh xuống dưới khố Huyền Dận.

Hừ! Ngồi lên nghiệt căn này!

“A!” Huyền Dận rên lên một tiếng, “Chớ lộn xộn!”

Thông suốt rồi à! Sao khi làm mặt không đỏ tim không đập mà giờ còn dám phản bác!

Minh Sùng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục tạo áp lực cho Huyền Dận, đưa lưng về phía Huyền Dận nên hoàn toàn không thấy người sau lưng mắt càng ngày càng đen.

“Ưm… Minh Sùng!” Huyền Dận từ kẽ răng hô mấy chứ, y một tay ôm sát eo Minh Sùng, một tay duỗi ra đem hậu huyệt còn chưa khép miệng của Minh Sùng kéo mở, dưới quần đã hoàn toàn đứng thẳng nhắm ngay miệng mà cắm vào.

Cái gì gọi là đi tìm đường chết?

Là đây này.

“Ngươi… Tuyệt giao! Ta muốn tuyệt giao với ngươi!” Minh Sùng thoi thóp nằm nhoài mềm nhũn trên giường lớn, sắc mặt tái xanh — tức giận, vừa nãy trong ôn tuyền hai cái huyệt của hắn đã bị chơi tới thông rồi.

“Ngươi dụ dỗ ta.” Huyền Dận vừa xoa eo giúp Minh Sùng vừa cây ngay không sợ chết đứng phản bác.

Ta làm sao biết ngươi không chịu nổi khiêu khích như thế?! Minh Sùng trợn mắt lầm bầm.

“Ta đói rồi! Chết đói rồi!” Minh Sùng liền bắt đầu ồn ào.

“Ta đã dặn người chuẩn bị xong cơm nước, sẽ bưng tới ngay bây giờ.” Huyền Dận dứt lời đứng dậy ra ngoài phòng bưng mâm đồ ăn.

Dư quang liếc về cây nến tinh xảo cùng mang về hôm qua, Huyền Dận nhíu mày, hình như nhỏ hơn một chút?

“Đói quá đói quá đói quá!” Trong phòng truyền tới âm thanh khàn khàn của Minh Sùng.

Đại khái là suy nghĩ nhiều thôi. Huyền Dận lắc đầu bưng mâm thức ăn đi vào phòng trong.

“Lát nữa Tĩnh Liễu sẽ tới nhìn ngươi một chút, thật sự không sao chứ?” Huyền Dận múc cháo đút Minh Sùng, lo âu hỏi.

“Đương nhiên có chuyện!” Minh Sùng dưới ánh mắt khẩn trương của Huyền Dận lườm một cái, “Phía dưới của ta đau!”

“…” Sắc mặt Huyền Dận đỏ lên, “Ngươi không cho ta bôi thuốc giúp ngươi…”

“Nếu muốn thì cũng là ta tự làm!” Minh Sùng kiềm nén, hắn nào dám để Huyền Dận giúp mình bôi thuốc, hắn còn muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai!

Minh Sùng càng nghĩ càng sinh khí, càng nghĩ càng u ám, sau đó hắn xong cho hết phần cháo liền cầm lấy cổ tay của Huyền Dận ngay trước mắt cắn mạnh lên.

“Rất có tinh thần ha.” Tĩnh Liễu vừa đi vào phòng nhìn thấy động tác của hai người, “Ta tới không đúng lúc?”

Huyền Dận bình tĩnh rút về bàn tay bị cắn đầy dấu vết về, kéo xuống ống tay áo, “Ngươi tới giúp hắn nhìn xem.”

“Hả? Tĩnh Liễu?” Minh Sùng lau nước miếng, nhìn về phía Tĩnh Liễu mới bước vào, “Ngươi cao lớn hơn không ít nha!”

Hắn ngạc nhiên sờ sờ đỉnh đầu Tĩnh Liễu. Thời gian năm năm trôi qua khiến Tĩnh Liễu cao lên không ít, tiểu đạo đồng năm đó bây giờ đã lớn thành một thiếu niên duyên dáng yêu kiều (?)

Tĩnh Liễu không để ý tới cái tay đang để trên đỉnh đầu mình, tay xốc mí mắt Minh Sùng lên nhìn một chút, nắm cằm Minh Sùng nhìn chung quanh một chút, cuối cùng nắm cổ tay Minh Sùng lên bắt mạch.

“Độc tố đã khử gần hết, chỉ còn dư lại một chút đối với thân thể không tạo được uy hiếp gì.” Tĩnh Liễu thu tay về ngồi bên cạnh bàn viết viết, “Ta viết cho cái toa thuốc, uống mấy ngày thuốc tất cả sẽ tốt lên.” Tĩnh Liễu dứt lời cũng viết xong phương thuốc, hắn kêu bên ngoài một tiếng, “Tu Viễn, đừng đứng bên ngoài, mau vào.”

“Ta ta… Chuyện này… Phòng ngủ của quan chủ, ta chỉ là một tên đệ tử nhỏ nhoi sao có thể tùy ý ra vào…” Ngoài cửa truyền tới âm thanh nhỏ bé.

“Tiến vào đi.” Huyền Dận cảm thấy giọng nói này có chút quen tai.

Qua hồi lâu, một thiếu niên mặc áo đệ tử Huyền Thiên quan từ bức bình phong chắn bên ngoài đưa đầu vào trong dò xét, vừa thấy trong phòng ba người đồng loạt nhìn mình mà lập tức sợ hãi rụt cổ lại.

“…” Minh Sùng nhìn Huyền Dận một chút, “Chúng ta rất đáng sợ sao?”

Tĩnh Liễu hít sâu một hơi, “Tu Viễn.”

“A!” Tên đệ tử kia rốt cuộc tiến từ từ vào phòng, hắn bái Huyền Dận một cái, “Đệ tử bái kiến quan chủ.” Hắn thấy Minh Sùng ngẩn người, gãi đầu hướng Minh Sùng chào một cái, “Bái kiến bằng hữu quan chủ.”

Thiếu niên này da dẻ ngăm đen, mày rậm như mắt hổ đầy sức sống, tuổi tác không chênh lệch với Tĩnh Liễu lắm, lại khác với Tĩnh Liễu gầy gò, dáng người cao to tuấn lãng thoạt nhìn rất có tinh thần.

Tĩnh Liễu mặt không thay đổi liếc hắn một cái, “Đối với người này không cần hành lễ cũng được, đến, dựa theo toa thuốc này đi phòng dược bốc thuốc, sau đó trong ba ngày cứ sắc thuốc như vậy đem tới.”

“Ách.” Thiếu niên tên Tu Viễn ngoan ngoãn nhận toa thuốc, quay người đi ra ngoài được hai bước, dường như nhớ tới cái gì quay đầu lại hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tĩnh Liễu, “Vậy ta đêm nay…”

“Như thường lệ đến phòng của ta.” Tĩnh Liễu thu thập giấy bút cũng không ngẩng đầu lên mà cắt đứt, “Ngươi chờ ta một chút, ta đi chung với ngươi.”

“Ách…” Tu Viễn hạ bả bai.

“Đứa nhỏ này, là người phát hiện Minh Sùng?” Huyền Dận rốt cuộc cũng nghĩ ra.

“Đúng vậy.” Tĩnh Liễu dọn đồ xong, nhìn thiếu niên ngăm đen vẻ mặt co quắp đứng ở một bên, “Chính là đệ tử đem Minh Sùng mang vào, tên là Tu Viễn.”

“A? Là ân nhân cứu mạng của ta sao?” Minh Sùng dựa vào Huyền Dận muốn xuống giường, “Ngươi sao có thể để ân nhân của ta giúp ta đi sắc thuốc vậy! Ta muốn tự mình làm! A a!” Chân vứa mới đụng trên mặt đất, đầu gối Minh Sùng liền mềm nhũn ngã xuống.

Huyền Dận vội ôm lấy eo nâng hắn dậy, “Thân thể của ngươi còn chưa khôi phục, không thể xuống giường.” Thấy Minh Sùng trừng hai mắt muốn nổi giận, Huyền Dận vội nói một câu, “Ta đi sắc.”

Minh Sùng nhíu mày, “Ngươi biết làm?” Dùng sao Huyền Dận trong ấn tượng của Minh Sùng là một tên tàn phế chín cấp trong sinh hoạt —  tuy rằng gần đây không cần người giúp cho ăn cùng tắm rửa cột tóc, bất quá vẫn là trình độ tàn phế tám cấp.

Huyền Dận cau mày nhếch môi, “Ta sẽ sắc tốt.”

Kỳ thực ta cũng có thể sắc thuốc giúp ngươi mà. Tĩnh Liễu mắt giật mấy cái, vẫn là đem câu nói này nuốt suống, dù sao mấy ngày nay xem tiểu sư thúc nỗ lực làm cũng có chút ý tứ.

Tu Viễn đứng bên cạnh Tĩnh Liễu trợn to hai mắt, hắn cảm thấy khó  tin nổi, vị đại sư này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Thế mà khiến quan chủ không dính bụi trần nhân gian chủ động đi sắc thuốc!