Bi Thiên

Chương 19: Động tình




“Sư phụ, người ngồi xổm ở đây làm gì? A? Quan chủ đang làm gì đó?” Đứa nhỏ ba ngày trước được nhặt về tò mò hai người đang ngồi xổm phía sau tấm bình phong, Huyền Dận thò đầu lấy cành cây chọt chọt vật tròn vo trong đống lửa – ba người sau khi hỏi mới biết đứa trẻ này không có tên, trước đây đều gọi là “Cẩu tử”, cho nên Minh Sùng đặt cho nó cái tên khác, Tĩnh Liễu thấy nó ở phương diện y dược có thiên phú nên nhận làm học trò.

Đứa trẻ này sau khi được tắm rửa sạch sẽ mới phát hiện nó chỉ mới năm, sáu tuối, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh cùng dễ nhìn, ở cùng bọn họ mấy ngày đã trở nên mập hơn một chút.

“Y đang làm bữa sáng cho chủ nhân của ngươi, ta phải trông coi phòng chuyện ngoài ý muốn.” Tĩnh Liễu sờ cái cằm trơn láng của mình, “Minh Lộ à, con phải cố gắng học tập quan chủ, đây mới là nam nhân tốt đó, sau này con cưới vợ cũng phải đối xử với nàng tốt như thế.”

Minh Lộ chớp đôi mắt to tròn, như hiểu như không gật đầu, thì ra quan chủ là nam nhân tốt như thế, “Con sau này cũng sẽ nướng khoai cho nương tử nha!”

“A? Thơm quá, đang cầm gì thế?” Giọng nói mơ hồ của Minh Sùng truyền tới từ phía sau, hắn ngáp một cái đi tới phòng bếp.

Nghe thấy giọng nói kia Huyền Dận ném cành cây nhỏ đi, “Ngươi thức dậy làm gì? Còn chút nữa, ráng ngủ tí nữa đi.” Nói xong ôm lấy Minh Sùng cẩn thận đưa hắn về phòng.

“A? Ta ngủ đủ rồi mà, ai, ngươi buông tay, ta không muốn ngủ nữa!” Giọng hai người dần dần xa đi.

Minh Lộ ngây thơ nhìn hai người, “Sư phụ, chủ nhân có phải không thoải mái chăng?” Nó gần đây thấy Minh Sùng thường hay nôn mửa, có vẻ rất cực khổ.

“Ừm… Đúng đấy, cho nên con càng phải cố gắng theo ta học y thuật, chăm sóc tốt chủ nhân của mình, còn có, ngươi không được tới gần phòng ngủ của quan chủ cùng chủ nhân của con có biết không?” Tĩnh Liễu đứng lên xoay người lại kéo Minh Lộ đi kiếm thảo dược — nơi này do linh khí dồi dào mà ngoài thạch thất có nhiều thảo dược sinh trưởng.

Huyền Dận trở lại nhà bếp đem củ khoai nướng xong lấy ra, tỉ mỉ đem phần cháy đen lột hết đi sau đó bỏ vào trong đĩa nhỏ rắc tí muối đảo lên, rót một chén mật ong đem mâm thức ăn về phòng ngủ.

Minh Sùng ở trên giường buồn chán đâm đâm bụng mình, đã hơn hai tháng, bụng của hắn vẫn bằng phẳng rắn chắc không cảm nhận được sinh mệnh gì bên trong — nếu như không phải gần đây hay nôn mửa.

“Minh Sùng, lại đây uống nước.” Huyền Dận đem mâm đồ ăn để xuống, bưng chén nước đưa tới cho Minh Sùng.

Minh Sùng ăn phóng khoáng bưng cái đĩa cúi đầu hùng hục bới, y phục cũng không được buột chặt mà thả lỏng, vạt áo mở lớn nhìn thấy hai hạt đậu đỏ như ẩn như hiện bên trong.

Dù Minh Sùng thần kinh cứng cáp ra sao cũng cảm nhận được tầm mắt như lửa đốt, hắn nuốt một củ khoai xong ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Huyền Dận đang nhìn chằm chằm lồng ngực mình, hắn sờ sờ đầu v* có chút ngứa nhếch miệng cười với Huyền Dận, “Ngươi cả ngày nhìn chằm chằm ngực của ta hoài… Sao nào? Muốn uống sữa sao?”

Mặt Huyền Dận đỏ lên, tay thả lỏng rồi nắm lại để lên chóp mũi nghiêng đầu sang chỗ khác.

Minh Sùng cười khà khà, tay hắn kéo Huyền Dận qua ôm y vào lòng mình, kéo vạt áo để lộ đầu v* đứng thẳng ác ý cọ cọ lên đôi môi khô khốc của Huyền Dận, “Có muốn thử xem coi có hút ra sữa không?”

Hầu kết chuyển động một chút, hơi thở Huyền Dận nóng rực lên, “Tĩnh Liễu nói sau khi sinh hài tử… Mới, ra sữa.”

Đôi môi khép mỡ cọ lấy đầu v* Minh Sùng khiến hắn ưỡn ngực lên, đầu v* khéo léo phồng lên bị Huyền Dận ngậm hoàn toàn vào miệng, y mở to hai mắt, đầu lưỡi run rẩy không thể khống chế liếm lên.

“A a!” Minh Sùng hoảng sợ khiến Huyền Dận bừng tỉnh, y đẩy Minh Sùng ra, cứng đờ không liếc nhìn tới hai hạt đậu đỏ kia, “Không được, còn hai ngày nữa mới đủ ba tháng.” Huyền Dận hít sâu một hơi, thu dọn mâm thức ăn nói thầm nhẫn nhịn đi ra ngoài.

Hứng thú quá. Minh Sùng bị đẩy nằm ngửa trên giường ha ha cười vài tiếng, sau khi cười xong buồn bực đưa tay kẹp vào giữa hai đùi sờ sờ — tay ướt rồi — hình như mình gần đây càng thêm khao khát.

“A —” Minh Sùng rút tay ra la lớn.

Cứ như vậy bình thản qua thêm một tháng, Minh Sùng đang cùng Tĩnh Liễu xác định lại lần nữa, ban đêm gió lớn mây đen, hắn hét lớn bổ nhào về phía Huyền Dận đang ngồi trên giường.

Huyền Dận bị tấn công kinh ngạc đỡ lấy Minh Sùng đang trên mình.

“Ta không nhịn nổi nữa!” Minh Sùng rống lên bắt đầu giật cởi y phục Huyền Dận, hắn đè thấp người đem đầu v* ngứa ngáy đâm vào môi y, “Mau giúp ta liếm đi, ngứa chết rồi!”

Huyền Dận trừng mắt bị ép ngậm lấy đầu v* mềm mại, chưa kịp phản ứng lại hai tay đã bị Minh Sùng đặt lên bờ mông tròn trịt căng mịn.

Đây là lần đầu tiên Minh Sùng tỉnh táo đối mặt với tình dục, nhưng điều đó càng khiến Huyền Dận khát khao hơn xưa, dưới hông y bị ma sát từ từ ngạnh lớn đâm vào bụng lớn bốn tháng của Minh Sùng. Huyền Dận hít sâu lật mình đem Minh Sùng đặt dưới thân, cẩn thận tránh đi cái bụng đang nhô lên.

Minh Sùng cười híp mắt nhìn Huyền Dận, hắn liếm đôi môi hồng hào cong một chân quấy rầy thứ đang hừng hực trong quần Huyền Dận, vạt áo bởi vì động tác mà lướt xuống bên hông, hai đùi mở lớn lộ ra hoa huy*t đang phấn khởi, nơi kia bị thấm ướt lộ ra màu da, vạt áo trên người mở lớn, lộ ra hai đầu nhũ vểnh cao.

Huyền Dận rên lên duỗi tay cầm lấy bàn chân đang làm phiền phía dưới của mình đè thẳng nó trên giường, y chen một tay vào dưới thân Minh Sùng, ngón tay thon dài đẩy bờ mông Minh Sùng ra, vốn hậu huyệt đang trống không khép mở nhiệt tình ngậm lấy ngón tay lạnh lẽo của Huyền Dận.

Tay Minh Sùng đè đầu Huyền Dận xuống, ưỡn ngực ra hiệu cho Huyền Dận, giọng trầm thấp đầy mê hoặc, “Nhanh, liếm lên đi, ngươi không muốn thử chút sao? Nói không chừng sẽ chảy sữa đó?”

Huyền Dận nhếch môi vùi đầu ngậm lấy đầu nhũ hồng hào hưởng thụ sự mê hoặc của Minh Sùng đã lâu không thấy, đôi môi mềm mại hôn nhẹ đầu v* nhạy cảm, lúc Minh Sùng không vừa lòng mà đè gáy y, Huyền Dận mở miệng dù đầu lưỡi thô ráp ma sát lên đầu nhũ ngày càng sưng to của Minh Sùng.

Minh Sùng thở gấp nằm sấp để nam nhân liếm ngực mình, hắn liếm môi kéo tay Huyền Dận đặt lên bên đầu nhũ đang bị lạnh nhạt, “Bên này cũng muốn.”

Kích thích không đủ thỏa mãn hắn, Minh Sùng cau mày tay xoa hạ thân đẩy Huyền Dận ra, thay đổi tư thế ưỡn người âu yếm dương v*t vểnh cao của Huyền Dận.

Minh Sùng nuốt nước bọt, nhẹ nhàng kéo quần trong của Huyền Dận ra, cự vật dữ tợn liền nhảy ra ngoài, hắn ngây người ra, đây là lần đầu tiên tỉnh táo mà đối đầu trực diện với hung khí của Huyền Dận, hắn nghĩ vật này đã tiến vào thân thể mình không ít hơn một lần, đột nhiên cảm thấy bản thân thật có tiềm lực, hắn nắm lấy vật nóng của Huyền Dận, lè lưỡi liếm lên chất lỏng óng ánh đang chảy ra, cảm thấy mùi tanh nồng này cũng không khó tiếp thu sau đó liền há mồm ngậm vào quy đầu khổng lồ, hắn ác ý dùng lưỡi ma sát quy đầu, hai tay cũng xoa bóp túi tinh, hài lòng nghe thấy tiếng rên của Huyền Dận, tâm tình vui sướng tiếp tục đùa giỡn tính khí trong miệng.

“A a!” Hạ thân truyền tới khoái cảm như điện giật khiến Minh Sùng mở miệng kêu lên ầm ỉ.

Huyền Dận mút tính khí Minh Sùng cùng lúc làm bung hoa môi đang đóng chặt, đầu ngón tay trêu chọc nhào nặn phần ruột bên trong, đầu ngón tay đồng thời trừu sáp vào bên trong, tay kia cũng không an phận đẩy bờ môi mềm mại của Minh Sùng ra đem đầu ngón tay thâm nhập vào trong dũng đạo.

Kích thích khắp nơi khiến Minh Sùng chỉ có thể ầm ỉ kêu to, tính khí Huyền Dận lại thừa dịp hắn há mồm mà tiến sâu hơn vào khoang miệng ấm áp.

“A a… Ưm…” Mùi nồng lấp đầy khoang miệng Minh Sùng, chóp mũi bị lông mau dày thô đâm che lấy, thở vào đều là mùi của Huyền Dận, tính khí thô to thỉnh thoảng đâm vào trong cổ họng, kích thích khiến cổ họng trở nên càng chật hẹp. Hậu huyệt nhạy cảm của Minh Sùng bị ngón tay xâm nhập mài mò, âm vật vốn mềm mại bị đừa giỡn sưng to lên, bị ngón tay ma sát bên trong mà không ngừng chảy chất lỏng, bụng dưới Minh Sùng co rút nhanh, phần eo run rẩy, hắn chảy nước mắt nâng eo, trong miệng mơ hồ khóc, chất lỏng bắn tung tóe, hoa huy*t phun ra một đống chất lỏng trắng sệch.

Huyền Dận rút ngón tay trong cơ thể Minh Sùng ra, nuốt vào chất lỏng tanh đắng trong miệng nhổ ra dương v*t đã nhũn xuống của Minh Sùng, y sau vài lần di chuyển liền rút tính khí của mình ra, tính khí lúc rời ra ướt nhẹp vẽ một đường dâm mĩ trên ngực Minh Sùng, lửa nóng trong lúc lơ đãng ma sát đầu v* sưng tấy khiến Minh Sùng vì nhạy cảm mà rên rỉ.

Huyền Dận cúi người nhìn thân thể ửng hồng run rẩy của hắn, tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng, hai ngón tay đâm vào khoang miệng ấm áp của Minh Sùng đùa giỡn với lưỡi đỏ run rẩy.

Gợi cảm quá… Minh Sùng chấp nhận Huyền Dận thân mật hôn lấy, nhìn người trên thân có biểu tình khác ngày thường mơ màng nghĩ —- Thì ra Huyền Dận cũng có lúc lộ ra vẻ mặt như thế này a…