Trong phòng họp của tòa nhà hành chính, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ngồi ở vị trí cao nhất, rồi mới tới Hà Khai Phục, Nhạc Lăng, Hứa Cốc Xuyên. Hứa Cốc Xuyên làm công việc quan sát viên của chính mình, chỉ là hút thuốc uống trà, không phát biểu ý kiến gì. Nhóm người phụ trách quản lý phân bộ căn cứ Tây Hàng cũng đều ở trong này. Hiện tại một lần nữa trở lại phòng họp, trong lòng mọi người đều có chút lo sợ bất an.
Trong phòng họp sương khói lượn lờ, ba vị ông chủ cùng với Hà Khai Phục và Hứa Cốc Xuyên đều là những kẻ nghiện thuốc lá, ngay cả Nhạc Lăng cũng bởi vì quá mức phiền muộn mà nổi lên cơn nghiện thuốc. Đến cả những người khác, cũng chỉ thành thành thật thật ngồi ở đó.
Nhạc Thiệu là lão đại, sau khi cấp cho những người kia áp lực, anh đánh vỡ trầm mặc, mở miệng: “Đem Trương Vô Úy mang tới đây.”
Động tác hút thuốc của Nhạc Lăng ngừng lại một chút, rồi sau đó lại hút vào mấy ngụm.
Hai vị bảo tiêu canh giữ ở cửa lập tức rời đi. Tiếp đó, Nhạc Thiệu lại không hé răng nói thêm gì hết, trong phòng họp không khí càng thêm áp lực. Có người muốn vì Trương Vô Úy mà cầu tình, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của ba ông chủ lớn, bọn họ lại nhẫn lại. Ngay cả mặt mũi của Nhạc Lăng còn không dùng được, cầu tình của bọn họ có thể có tác dụng sao?
Đợi hơn mười phút, tiếng bước chân truyền tới, Nhạc Lăng hướng về phía cửa nhìn lại. Cửa của phòng họp bị người đẩy ra, Trương Vô Úy chân bị thương bị hai người đưa vào. Vừa nhìn thấy gã, hàm dưới của Nhạc Lăng buộc chặt, rồi mới hạ mi mắt. Trương Vô Úy nguyên bản còn có thương tích ở đùi bên phải, hiện tại chỗ đó đã được băng bằng băng vải, huyết sắc rất rõ ràng.
Đi vào trong phòng họp, vừa nhìn thấy người ngồi ở trong, Trương Vô Úy đối với vận mệnh sắp tới của mình đã hiểu được. Tránh khỏi đôi tay của hai người bảo tiêu, gã đỡ lấy một cái ghế, gian nan đứng thẳng.
“Ông chủ, chuyện lần này, hoàn toàn là sai lầm của tôi, là tôi cô phụ tín nhiệm của ông chủ. Trang Văn Tĩnh biến thành tính cách như vậy, cũng là kết quả do tôi dung túng mà ra, tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ mọi hậu quả. Bọn họ làm chuyện sai trái, hẳn là phải bị phạt, tôi nguyện ý dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của bọn họ. Thỉnh ông chủ thành toàn cho.”
Sự tình đã tới bước này rồi, Trương Vô Úy chỉ hi vọng có thể bảo vệ được mạng của Trang Văn Tĩnh, đây là lời hứa hẹn của gã đối với chiến hữu.
Nhạc Lăng nhìn về phía anh trai, muốn nói lại thôi. Nhạc Thiệu bàn tay đang kẹp thuốc lá đặt lên trên bàn hội nghị, sương khói lượn lờ, anh lại mở miệng: “Trương Vô Úy, anh quả thực đã cô phụ sự tín nhiệm của tôi dành cho anh. Căn cứ Tây Hàng đối với công ty có bao nhiêu quan trọng, anh hẳn là rất rõ ràng đi. Nhưng mà anh xem xem, anh đã đem căn cứ Tây Hàng biến thành bộ dạng gì. Tôi ở ngay tại đây, vậy mà đám thuộc hạ của anh lại dám động súng đối với bà xã của tôi. Có thể hiểu được ở trong lòng các người, địa vị của ba ông chủ lớn chúng tôi đây có bao nhiêu cân nặng.”
Trương Vô Úy không phản bác.
“Chuyện ngày hôm nay, không nghiêm trị, sau này tôi còn lấy cái gì để quản những người khác? Sau này ai cũng dám trèo lên trên đầu của lão tử, đối với người của lão tử động thủ.”
“Đều là do tôi sai.” Hai tay của Trương Vô Úy gắt gao nắm lấy chiếc ghế, làm ra chuyện như vậy, gã khó lòng biện giải.
Tiêu Tiếu lên tiếng: “Đám người phụ trách phân bộ các người, có thể cuồng, có thể ngạo, nhưng mà các người cũng đừng có quên, là ai cho các người thân phận cùng địa vị để các người có thể cuồng, có thể ngạo. Đừng tưởng rằng chính mình làm người phụ trách thì sẽ là thổ hoàng đế, có thể không coi ai ra gì. Ba ông chủ chúng tôi đây, còn chưa có chết!”
* thổ hoàng đế: chúa một vùng
“Thuộc hạ không dám.” Một đám người lập tức đồng thanh nói.
Tôn Kính Trì thản nhiên nói: “Trương Vô Úy, mệnh của anh vốn cũng không thể giữ được. Nhưng mà Nhạc Lăng bởi vì anh mà đặc biệt chạy từ đế đô tới đây, cũng bởi vì anh mà bị chúng tôi làm cho ủy khuất. Chúng tôi làm anh trai, nếu ngay cả chút mặt mũi cũng không nguyện ý cho em ấy, thì thực sự là không còn gì để nói. Hơn nữa chị dâu của em ấy thương em ấy, không muốn chúng tôi làm em ấy khó xử. Trương Vô Úy, chúng tôi cho anh một lần cơ hội nữa. Anh tới trại huấn luyện để làm huấn luyện viên đi. Tôi hi vọng, sau này không có ai ở trong công ty bị anh làm cho trở thành một kẻ cực kỳ tùy hứng cùng không biết sâu cạn như vậy nữa.”
“Ông chủ…” Trương Vô Úy khiếp sợ vô cùng, những người khác cũng đều kinh ngạc tới trợn tròn hai mắt. Nhạc Lăng kích động nhìn mấy người anh trai, vô cùng cảm động.
“Anh đi xuống đi. Bảo bác sĩ tới xem vết thương ở chân mình. Sau này ngoan ngoãn ở trong trại huấn luyện làm huấn luyện viên của mình đi, không cần phải cho tôi có thêm cơ hội để phạt anh nữa.” Tôn Kính Trì khoát tay, hai bảo tiêu trước đó liền tới đỡ Trương Vô Úy.
“Ông chủ, Trang Văn Tĩnh…”
Trương Vô Úy bị mang đi rồi nhưng vẫn còn nghĩ tới những người khác. Kinh hỉ của gã lập tức lại biến thành lo lắng. Ánh mắt của Tôn Kính Trì liền lạnh xuống, đối với hai người bảo tiêu phẩy tay, Trương Vô Úy lời nói bị đánh gãy lập tức được mang đi.
Nhạc Thiệu nói: “Nhạc Lăng, em là em trai của anh, cho dù anh có tức giận hơn nữa, thì anh vẫn sẽ suy xét tới tâm tình của em. Anh vừa rồi là nổi nóng, khiến cho em bị ủy khuất. Trương Vô Úy trước kia là đội trưởng của em, phần mặt mũi này, anh trai vẫn sẽ cho em. Chị dâu của em đang ở khách sạn lo lắng, em qua đó trước, đừng để người khác quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi.”
Nhạc Lăng đứng lên: “Anh, em cảm ơn anh.”
“Anh em ruột thịt, không cần khách khí nhiều như vậy, em đi đi.”
Đối với ba người anh trai dùng sức gật đầu, Nhạc Lăng nhanh chóng rời đi. Hắn đã làm tốt chuẩn bị cho kết quả xấu nhất, nào biết… Cước bộ càng lúc càng nhanh hơn, Nhạc Lăng từ đi biến thành chạy. Không thể không phủ nhận, vừa rồi anh trai nói một câu kia, liền khiến cho hốc mắt của hắn nóng lên. Anh trai là ‘anh em ruột thịt’ của hắn!”
Nhìn Trương Vô Úy bị đưa tới trong ký túc xá, Nhạc Lăng không có đi gặp đối phương. Lúc này, có lẽ đối phương cũng không muốn gặp mặt hắn. Trại huấn luyện của ‘Phong Viễn’ là nơi tiến hành huẩn luyện đặc biệt những nhân viên do công ty chiêu mộ được, ở đó làm huấn luyện viên đương nhiên sẽ kém hơn làm người quản lý phụ trách của cả một căn cứ, nhưng đây đã là xử phạt nhẹ nhất đối với Trương Vô Úy rồi. Nhất là hiện tại chân của gã còn tăng thêm một phần thương tổn, tới bên kia rồi, an ổn sống nửa đời sau cũng là một lựa chọn không tồi.
Không phải không thổn thức. Nhạc Lăng đi lên một chiếc xe trong căn cứ, khởi động. Trương Vô Úy cả đời này, bị nghĩa khí làm hại. Trang Văn Tĩnh nữ nhân kia nếu như biết điều, cô ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy. Đây là tính là hậu quả không? Nghĩ tới người đang chờ mình trở lại ở trong căn hộ tại đế đô, một góc trong tâm của Nhạc Lăng liền vừa chua xót lại vừa mềm mại. Vẫn là Bách Chu của hắn tốt nhất.
※
Ở sau khi Nhạc Lăng rời đi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu và Hà Khai Phục trước hết để cho những người phụ trách khác trong căn cứ Tây Hàng lui ra ngoài. Bọn họ ở trong phòng họp thảo luận xem nên xử phạt đám người Trang Văn Tĩnh kia như thế nào. Hứa Cốc Xuyên im lặng làm quan sát viên của chính mình, kỳ thực cũng là đang học tập. Công ty của anh quy mô không bằng ‘Phong Viễn’, ‘Phong Viễn’ ngày hôm nay xảy ra chuyện, khó có thể đảm bảo rằng trong tương lai ‘Chính Đạt’ sẽ không xuất hiện vấn đề tương tự. Đây cũng coi như là một lần kinh nghiệm khó có được.
Chưa tới ba giờ, những người phụ trách của các căn cứ khác, chỉ cần là có mặt ở trong nước thì đều tới căn cứ Tây Hàng, mà cho dù đang ở nước ngoài để công tác thì cũng sẽ phái phụ tá hoặc là người phụ trách khác tới đây. Sau khi toàn bộ nhân viên đều có mặt, mấy vị ông chủ liền mang theo bọn họ đi tới Moulin Rouge, nơi đang giam giữ đám người Trang Văn Tĩnh.
Ngược lại với kiêu ngạo ương ngạnh của trước kia, Trang Văn Tĩnh hiện tại sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn thấy nhóm ông chủ đi tới, huyết sắc trên mặt toàn bộ biến mất. Thanh âm của cô ta phát run, hỏi: “Trương, Trương đội đâu?”
“Cô trước hết vẫn là nên quan tâm tới chính mình đi.” Tôn Kính Trì không khách khí nói.
Trang Văn Tĩnh cúi đầu.
Ba vị ông chủ, Hà Khai Phục, cộng thêm với một quan sát viên lâm thời đang ngồi ở trên ghế, đứng ở phía sau là một đám những người phụ trách tới từ các phân bộ căn cứ khác. Tiêu Tiếu hút thuốc hỏi: “Trang Văn Tĩnh, cô đối với bà chủ động súng, còn động thủ đánh anh ấy, cô cảm thấy chúng tôi nên xử phạt cô thế nào đây?”
Thân thể của Trang Văn Tĩnh run lên, mím chặt môi.
Tiêu Tiếu gõ gõ lên thân điếu thuốc, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Cô đã không đáp được, vậy tôi đây liền sẽ thay cô quyết định.”
Những người bị giam giữ khác toàn bộ hô hấp đều ngưng lại. Hối hận, ảo não đã không thể đủ để hình dung tâm trạng của bọn họ. Tiêu Tiếu gắn từng tiếng nói ra trừng phạt, theo lời của cậu nói ra, rất nhiều người đều hút vào một ngụm khí lạnh, thân thể cứng ngắc. Trang Văn Tĩnh ngay cả khí lực cũng đều không còn.
“Dùng tay nào đánh, liền phế đi tay đó. Dùng chân nào đá, liền cũng đem chân đó phế đi. Những người có mặt ở tại đó khi ấy, toàn bộ phế đi một cánh tay, các người tự mình lựa chọn xem nên phế bên tay nào.”
“…!!”
Tôn Kính Trì gợi lên một bên khóe môi, tựa như cười lại tựa như không, nói: “Bà chủ của các người là người tâm địa nhân hậu, không muốn cho chúng tôi giết người. Tội chết thì có thể miễn, nhưng thân thể khó tránh khỏi bị thương tổn. Bắt đầu đi.”
Diêm Hồng mang theo vài người hành hình từ phía sau ông chủ đi ra, trong tay mỗi người là một chiếc búa.
Trong khách sạn, Yến Phi đang nằm trên chiếc giường lớn siêu cấp, khò khò ngủ rất sâu. Hôm nay thực sự là khiến hắn mệt chết rồi. Tiêu Dương cũng không ngủ, ở trong phòng khách xem TV. Cậu vài lần đã muốn gọi điện thoại cho Hứa Cốc Xuyên, để hỏi xem tình hình một chút, nhưng lại nhịn xuống. Đối với chuyện tình giữa mình cùng Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Dương tạm thời còn chưa có ý định nói cho những người khác. Không phải là ngượng ngùng, mà là không biết phải mở miệng ra sao, bởi vì Hứa Cốc Xuyên muốn kết hôn. Nghĩ tới tối hôm qua, trong lòng của Tiêu Dương dâng lên một trận khó chịu.
Tối hôm qua cậu tới nhà của Hứa Cốc Xuyên để chơi game tới hơn hai giờ sáng. Hứa Cốc Xuyên ở một bên xử lý công tác, đồng thời cũng bồi cậu tới hơn hai giờ. Thời điểm đi ngủ, Hứa Cốc Xuyên đem cậu tới trên giường lớn trong phòng ngủ chính. Cậu nghĩ tới đối phương hẳn là sẽ làm gì đó, kết quả Hứa Cốc Xuyên chính là chỉ đơn thuần ôm cậu ngủ.
—– “Ở trước khi tôi ly hôn, tôi sẽ không chạm vào nhóc.”
Có cảm động, cũng có mất mác không rõ, còn có chút thương cảm. Nghĩ tới bản thân sau này cũng phải cùng một nữ nhân nào đó kết hôn rồi sinh con, Tiêu Dương liền vô cùng phiền não. Hứa Cốc Xuyên hi vọng cậu có thể theo quân ngũ, chính là trong nhà lại muốn cậu đi theo con đường chính trị. Nếu như nói cho cha mẹ biết là mình thay đổi chủ ý, cha mẹ có thể chấp nhận sao? Nếu như bị anh trai biết được chuyện giữa cậu cùng với Hứa Cốc Xuyên, anh trai có thể đồng ý sao? Nghĩ tới những điều này, Tiêu Dương lại càng thêm phiền não.
Cậu cũng không nói rõ được, bản thân mình đối với Hứa Cốc Xuyên yêu thích, liệu có phải hay không là loại yêu thích của tình yêu. Nhưng mà cậu không thể phủ nhận được, chính mình rất thích ở bên người của Hứa Cốc Xuyên. Này có tính là mâu thuẫn hay không?
‘Cốc cốc cốc’, Tiêu Dương từ trong suy nghĩ của bản thân hoàn hồn lại, rồi mới kinh ngạc lên tiếng: “Nhạc Lăng? Sao cậu lại ở đây?”
Gấp gáp từ trong căn cứ chạy trở về khách sạn, Nhạc Lăng đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dương, nói: “Anh trai bọn họ tha mạng cho Trương Vô Úy rồi, bên kia cũng không còn chuyện của tớ nữa.”
“A? Nhạc ca bọn họ thực sự chịu buông tha cho anh ta!” Tiêu Dương vẫn là có chút giật mình, “Xem ra ‘khổ nhục kế’ của Yến Phi đã có công dụng. Anh ấy hiện tại đã ngủ say như chết rồi.”
Nhạc Lăng cảm kích nói: “Lần này ít nhiều gì cũng là nhờ Yến ca ra mặt.”
Tiêu Dương nói: “Cậu là em trai của Nhạc ca, Nhạc ca cũng sẽ không thể không để ý tới mặt mũi của cậu. Kia hiện tại xem như không có chuyện gì rồi?”
Nhạc Lăng gật gật đầu: “Ừ, tạm thời không có việc gì. Những người khác thì tớ cũng không thể quản được nhiều.”
Tiêu Dương vỗ vỗ Nhạc Lăng: “Có thể bảo vệ được tính mạng của Trương Vô Úy, cũng coi như là cậu đã cố gắng hết sức rồi. Vậy cậu có muốn quay về đế đô không? Lão Tiêu không phải trên người vẫn còn thương tích hay sao?”
Vừa nghe thấy người kia, sắc mặt của Nhạc Lăng liền nhu hòa đi vài phần, nói: “Chờ anh trai bọn họ trở về thì tớ cũng sẽ trở về đế đô. Hiện tại thì tớ sẽ ở đây để canh chừng cho Yến ca.”
“Cũng tốt. Cậu ngồi đi, tớ đi pha trà. Tớ ở một mình thực sự rất nhàm chán, hai người chúng ta vừa lúc tâm sự một hồi.”
“Được.”
Tiêu Dương cùng Nhạc Lăng ở trong phòng khách hàn huyên, Yến Phi ngủ tới không biết trời đất trăng sao lại bị một hồi di động dồn dập vang lên đánh thức. Nhắm mắt sờ lấy di động của bản thân đang đặt trên tủ đầu giường, hắn gian nan tiếp nhận.
“Alo…” Yết hầu sao lại không thoải mái như vậy?
“Alo? Anh? Là em, Yến Tường.”
Yến Phi cuốn chăn vào sát người, chỉ cảm thấy từng trận rét run. Đem đầu cùng lui vào trong ổ chăn, ý thức của hắn thoáng thanh tỉnh.
“Là Tưởng tử a. Trong nhà có tốt không? Mấy ngày nay anh đang có việc, còn chưa kịp gọi về trong nhà.”
“Tốt, trong nhà rất tốt, ba má mỗi ngày đều hỏi xem có phải chúng ta vẫn còn đang nằm mơ hay không, ha ha.”
Yến Phi bị sự vui vẻ của Yến Tường lây nhiễm: “Em nói cho cha mẹ, không cần nghi ngờ. Sau này, anh sẽ đem bọn họ đón tới đế đô, ở trong căn nhà còn lớn hơn.”
“Ha ha, nhà ở hiện tại đã rất lớn rồi.” Nhớ tới nguyên nhân mình gọi cuộc điện thoại này, Yến Tường vội vàng nói: “Anh, điện thoại ở trong nhà đã lắp đặt xong rồi, đây là số điện thoại của nhà chúng ta, anh nhớ ghi lại a.”
Yến Phi mở ra một bên mắt, vừa nhìn thấy số hiển thị, quả nhiên là một dãy số điện thoại nhà.
“Ừ, anh lập tức đem số điện thoại lưu lại.”
“Còn có, anh, buổi sáng có một nữ đồng học học chung trung học với anh tìm tới, bảo vệ ở cửa không cho cô ta đi vào. Em cùng ba má cũng không nhận ra, ba má cũng không dám để cho cô ta đi vào, cho nên em liền đi ra để gặp. Em nói với cô ta là anh đã quay về đế đô rồi. Cô ta hỏi em có số điện thoại di động của anh hay không, em đã cho cô ta. Cô ta bảo cô ta tên là Nghê Thúy Hoa. Anh, em sẽ không phải là đã làm sai đi?”
Yến Phi nhíu mặt lông mày, nói: “Không có việc gì. Cô ta chính là bạn gái cũ đã từng đá anh mà trước kia anh từng kể tới. Cô ta hiện tại thấy anh phát đạt, cho nên muốn cùng anh tái hợp.”
“Cái gì? Vậy, anh à, làm sao đây, em lỡ nói cho cô ta biết số di động của anh rồi.”
“Không có việc gì. Anh đổi số là được rồi. Sau này nếu như có người hỏi số di động của anh, em cứ bảo là không biết, đều là do anh chủ động gọi về nhà.”
“Ừm, em nhớ kỹ rồi, sau này ai hỏi em cũng sẽ không cho.”
“Cô ta sau này nếu lại tìm đến, thì em cứ bảo cha mẹ là không cần phải để ý tới. Hiện tại em cùng cha mẹ đã quen với cuộc sống mới chưa?”
Không muốn để cho Yến Tường lại khẩn trương, Yến Phi liền đổi đề tài. Yến Tường lo lắng không yên lòng nói: “Đã quen rồi. Ở chỗ này muốn đi mua đồ ăn gì đó đều rất tiện. Ba má ở trong nhà lúc nào cũng có đồ ăn được mua sẵn. Anh, thực sự là không sao chứ?”
“Không có việc gì. Đừng có để ở trong lòng. Chuyện em chuyển trường, có người tới liên hệ hay không?”
“Có có. Có một vị Vương thúc thúc tới tìm em, bảo là học kỳ sau sẽ để em chuyển tới trên trường trung học của huyện.”
“Ừm, cố gắng học tập thật tốt. Nghỉ hè sẽ có bài kiểm tra, thi không tốt, về rồi anh sẽ lột da em.”
“An tâm đi anh, em sẽ không để cho anh bị mất mặt. Anh, thanh âm của anh sao khàn vậy? Có phải hay không bị bệnh?”
Yến Phi cuộn mình, buồn bực nói: “Không, anh vừa rồi là đang ngủ.”
“A, vậy anh mau ngủ tiếp đi. Em không nói chuyện nữa, nếu có người tới tìm anh thì em sẽ lại gọi cho anh sau. Anh, má bảo em nhắn với anh, là anh ở đế đô cố gắng chiếu cố bản thân, đừng lo lắng chuyện trong nhà. Mọi việc trong nhà em lo được.”
“Anh ở bên này mọi người cứ an tâm. Tường tử, trong nhà nếu có chuyện gì, thì em phải gọi điện thoại cho anh, đừng có sợ quấy rầy tới anh. Cha mẹ là người thành thật, sẽ bị người khác chiếm tiện nghi, bị người khác bắt nạt. Em lại nhỏ tuổi, xảy ra chuyện sẽ không giải quyết được. Cho nên không cần giấu diếm anh, biết không?”
“Vâng, em biết rồi. Anh cứ an tâm đi. Nếu có chuyện gì em không giải quyết được, em sẽ gọi điện thoại nói cho anh biết. Anh, anh đi ngủ đi.”
“Ừ, anh tiếp tục ngủ.”
Cúp điện thoại, Yến Phi sờ lên trán, lòng bàn tay nóng rẫy. Thầm nghĩ một tiếng không xong, hắn từ trên giường đứng dậy, mặc lên áo ngủ rồi xuống giường. Không phải là bị cảm đấy chứ. Đổ một cốc nước ấm uống cạn, Yến Phi cả người rét run đi ra khỏi phòng ngủ.
“Tiểu Dương, Tiểu Dương?”
Đang cùng Nhạc Lăng tán gẫu về Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương lập tức đứng lên, hướng về phía thanh âm chạy tới: “Em đây. Yến Phi, anh tỉnh ngủ rồi sao?” Nhạc Lăng cũng lập tức đi theo. Mà khi hai người nhìn thấy bộ dáng của Yến Phi, cả hai đều cười không nổi.
“Anh hình như bị cảm rồi.” Yến Phi sợ lạnh đem hai tay ôm lấy cơ thể. Nhìn thấy Nhạc Lăng đã ở đây, hắn đầu tiên là sửng sốt, rồi mới hạ giọng đối với Tiêu Dương nói: “Em mau chóng đi mua cho anh thuốc cảm mạo đi.” Nếu để mấy người kia biết hắn bị bệnh, khó bảo đảm sẽ gặp phải những chuyện không cần thiết.
“Anh mau đi nằm đi, em đi mua thuốc.” Tiêu Dương đỡ lấy Yến Phi, vừa đụng tới thân thể của Yến Phi, cậu liền hoảng sợ, lập tức sờ lên trên trán của hắn.
“Anh phát sốt rồi!”
“Để tớ gọi điện cho mấy người anh trai.” Nhạc Lăng lấy ra di động, Yến Phi liền vươn tay đè lại tay của hắn: “Đừng, ngàn vạn lần đừng có gọi, bằng không mấy người anh trai của em sẽ lại giận chó đánh mèo. Mọi việc thật vất vả mới có thể bình ổn lại một chút. Anh đi lên giường nằm, các em mau chóng đi mua thuốc về đây cho anh, đừng để cho bảo tiêu ở bên ngoài phát hiện ra. Nhanh lên!”
Tiêu Dương cũng giữ chặt Nhạc Lăng: “Hiện tại không thể gọi điện thoại, bằng không Trương Vô Úy chỉ sợ là sẽ bị sửa án. Tớ đi mua thuốc, cậu ở lại trông Yến Phi.”
Nhạc Lăng do dự, hắn không thể lại một lần nữa cô phụ tín nhiệm của anh trai mình.
“Chờ mấy người anh trai của em trở về rồi, anh sẽ cùng bọn họ giải thích.” Dứt khoát đoạt đi di động của Nhạc Lăng, Yến Phi hạ lệnh: “Nghe anh.” Rồi hắn mới trở về phòng ngủ, leo lên trên giường, đem bản thân gắt gao cuộn chặt lại trong chăn. Nhạc Lăng đi theo vào, giúp Yến Phi đổ một cốc nước. Tiêu Dương đi mua thuốc.
“Em sao lại ở đây? Mấy người anh trai của em bảo em tới hả?” Yến Phi tìm đề tài.
Nhạc Lăng giải thích nguyên nhân vì sao mình lại tới đây, nói: “Em vẫn nên nói cho anh trai biết thì hơn, bằng không anh ấy sẽ lại trách em.”
“Anh bảo là nghe anh.” Ngồi dậy, tiếp nhận cốc nước mà Nhạc Lăng bưng tới, Yến Phi uống vài ngụm liền hết sạch. Rồi hắn mới nói: “Từ lúc anh trở về tới giờ là bao nhiêu thời gian rồi?”
Nhạc Lăng nhìn đồng hồ: “Ba tiếng rưỡi.”
Yến Phi nằm xuống, nghĩ nghĩ, nói: “Đợi tới 10 giờ rưỡi thì em gọi điện thoại cho mấy người anh trai của em, bảo là anh bị bệnh, phát sốt, gọi bọn họ nhanh chóng trở về đây.” Trong khoảng thời gian này, bọn họ hẳn là đã xử lý không sai biệt lắm.
“Chung ca.” Nhạc Lăng đột nhiên nói: “Em thay Trương đội bọn họ cảm ơn anh.”
Yến Phi đối với Nhạc Lăng cười cười: “Em đã gọi anh một tiếng ‘anh’, còn cùng anh khách khí cái gì. Nói thật, anh cũng chỉ có thể bảo vệ được tính mạng cho bọn họ mà thôi, còn những cái khác, anh không cam đoan nổi.”
“Vậy là đủ rồi.”
Nhạc Lăng giúp Yến Phi chỉnh tốt lại mép chăn, không dám đụng tới trán của hắn, người này là chị dâu của mình. Lấy di động lên mạng tra xem người bệnh phát sốt do bị cảm thì phải chiếu cố thế nào, Nhạc Lăng đi vào trong phòng tắm, vò một chiếc khăn mặt bằng nước lạnh, sau đó đắp lên trên trán của Yến Phi.
Tiêu Dương rất nhanh liền trở lại, cùng Nhạc Lăng chiếu cố Yến Phi uống thuốc. Yến Phi cả người đều đau nhức, lại rét run từng trận. Uống thuốc khoảng mười phút, thuốc bắt đầu có hiệu quả, hắn lại lâm vào trong mê man. Nhạc Lăng cùng Tiêu Dương canh giữ ở bên giường, hai người đều có chút lo lắng. Khi mấy ông anh trai của bọn họ trở lại, biết Yến Phi sinh bệnh rồi, có thể hay không sẽ lại một lần nữa tập thể nổi bão.