Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 20




Thừa dịp không có ai, Vệ Văn Bân đem Yến Phi quơ tới một bên hỏi: “Cậu cùng Tiêu Dương, thực sự không có chuyện gì đi?”

Yến Phi nâng tay cho cậu ta một cái đập mạnh: “Vẫn hoài nghi, vậy có muốn tôi thử với cậu hay không?”

Vệ Văn Bân nháy mắt toàn thân nổi lên da gà, điên cuồng lắc đầu. Yến Phi túm cậu ta đi về hướng nhà ăn, ngoài miệng nói: “Tôi cùng với cậu ấy trừ bỏ là bằng hữu, là anh em ra không có khả năng có quan hệ khác nữa. Ăn cơm đi, đói chết rồi.”

Vệ Văn Bân thấy Yến Phi bộ dáng thoải mái, bỏ tay của đối phương ra, lại dùng một bộ dáng chẳng thèm để ý nói: “Ai thèm quan tâm các cậu có quan hệ, xí.”

“Phải phải phải, cậu không quan tâm, ăn cơm đi.” Yến Phi thực sự rất đói bụng.

Hai mươi lăm người, ngồi hết hai cái bàn lớn. Yến Phi cầm lấy ấm trà, rót trà vào trong chén, lắc lắc chén trà vài lần để tráng sạch, sau đó hắn lại cầm lấy bát cùng đũa rửa qua một lần. Lại rót thêm trà nóng lần nữa, tiếp tục rửa thêm ba lần. Nhìn động tác của hắn, Tiêu Dương cúi đầu, trong nháy mắt hốc mắt nóng lên. Đem bát đũa của mình đẩy tới trước mặt của Yến Phi, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Cậu cẩn thận không người khác lại nói giữa hai chúng ta có gian tình đấy.”

Yến Phi ngoài miệng nói vậy, nhưng mà vẫn giúp Tiêu Dương rửa sạch bát đũa.

“Ai thèm quản bọn họ.” Tiêu Dương không quan tâm.

“Các cậu cũng đem bát đũa rửa qua đi.” Yến Phi đưa trà nóng cho Vệ Văn Bân cùng với Tiêu Bách Chu, dạy bọn họ cách làm sao để rửa bát đũa. Đàm Tố ngồi cùng bàn với bọn họ lên tiếng: “Bát đũa ở nơi này đều đã tiêu độc qua.”

Yến Phi đáp lại một câu: “Tôi có chứng khiết phích, không rửa qua thì chung quy vẫn cảm thấy không được sạch sẽ.” Chung Phong chỉ cần là đi ăn cơm ở bên ngoài thì tuyệt đối phải rửa qua bát đũa.

Tiền Viên Viên thuận miệng nói: “Tôi đây là lần đầu tiên gặp qua một nam sinh có chứng khiết phích như vậy. Yến Phi, trước kia tại sao không có phát hiện ra cậu yêu sạch sẽ tới như thế?”

Bởi vì bọn họ căn bản không phải là một người! Tiêu Dương mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn với tay qua cầm lấy bát đũa của chính mình đã được rửa xong. Yến Phi bên kia vẫn đang tẩy rửa thêm một lần, nói: “Trước kia là trước kia, hiện giờ là hiện giờ, mọi người đều sẽ thay đổi. Ông chủ, lại lấy thêm một ít nước nóng, một ít nước nguội bình thường.”

“Tới đây.”

Yến Phi đem đề tài chuyển hướng. Không đợi bao lâu, đồ ăn đã bắt đầu được mang lên, Yến Phi cùng những bạn học khác cùng nhau vui chơi giải trí. Các sinh viên nam còn muốn uống bia rượu. Yến Phi đời trước tửu lượng không sai, nhưng mà đời này thì còn chưa rõ. Hắn uống hết hai cốc bia xong mặt liền đỏ bừng, Tiêu Dương nhỏ giọng hỏi: “Có khỏe không?”

“Không thấy chóng mặt.” Yến Phi lại rót thêm cho mình một cốc, có chút tham rượu.

Lần tụ hội này quả thực đã kéo gần quan hệ của các bạn học trong lớp với nhau, nhất là quan hệ của Yến Phi cùng với mọi người. Mọi người thấy hắn một ly lại một ly, không hề từ chối. Hào khí của đám sinh viên nam lập tức được khơi lên, phóng túng uống không ngừng, ngay cả các sinh viên nữ cũng uống không ít. Cuối cùng, Yến Phi hai má đỏ bừng cùng với Tiêu Dương kéo Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bân đã choáng váng trở lại phòng ngủ.

Đem hai người ném vào trong phòng vệ sinh để đánh răng rửa mặt, Yến Phi rót bốn cốc nước, lấy ra quần áo của chính mình. Lung tung đánh răng rửa mặt vài cái, hai người đi ra nhìn thấy Tiêu Dương đang ngồi ở trên giường của Yến Phi, Tiêu Bách Chu nghẹn cả một ngày cuối cùng liền mở miệng hỏi: “Hai người các cậu ngày hôm nay, có chuyện gì vậy?”

Yến Phi rất không có trách nhiệm nói: “Hỏi Tiêu Dương ấy.”

Tiêu Dương đang nhiên là giải thích không được, chỉ có thể nói: “Dù sao chuyện cũng không phải như các cậu nghĩ. Các cậu không phải uống nhiều rượu sao, mau đi ngủ đi. Tôi đi tắm rửa.”

Tiêu Dương cầm lấy quần áo của mình đi tắm rửa. Tiêu Bách Chu không biết làm sao lại cứ luôn có cảm giác mình đã nói trúng tim đen của Tiêu Dương.

“Được rồi, đừng đoán nữa, hai người chúng tôi thật sự không có việc gì. Cậu ấy quả thực là nhớ tới một cố nhân, cảm xúc có chút kích động.” Yến Phi đem cốc nước đưa cho bọn họ: “Uống nước, đi ngủ.”

Hai người quả thực có chút choáng váng, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân uống sạch nước trong cốc xong liền lên giường đi ngủ. Yến Phi cũng muốn tắm rửa, cho nên hắn đem giường của mình trải tốt, sau đó ngồi ở trên ghế chờ Tiêu Dương tắm xong.

“Yến Phi, cậu thực sự thay đổi rất nhiều.” Vệ Văn Bân đôi mắt ngái ngủ mong lung, đột nhiên nói ra một câu.

“Cậu không phải đã nói tôi bị người ngoài hành tinh nhập vào sao. Mau đi ngủ đi.”

Vệ Văn Bân nhắm mắt lại, không nhúc nhích nữa.

Tiêu Bách Chu nhìn Yến Phi, hỏi: “Cậu rốt cuộc là làm thêm ở đâu?”

Yến Phi lần này không giấu diếm nữa, nói: “Quán bar Ô Nha. Tiêu Dương biết chỗ kia. Nếu có rảnh thì có thể tới cổ động tôi, tôi sẽ thu tiền boa.”

“Cậu đúng là quỷ nghèo.” Tựa hồ thực vừa lòng với câu trả lời của Yến Phi, Tiêu Bách Chu nhắm mắt lại, cũng muốn đi ngủ.

Chờ tới khi Tiêu Dương tắm rửa xong đi ra, Vệ Văn Bân cùng với Tiêu Bách Chu đã ngủ rồi. Yến Phi đi tắm rửa. Tiêu Dương thấp giọng nói: “Anh dùng sữa tắm với dầu gội đầu của em đi.”

Thứ gì đó của Tiêu Dương đương nhiên đều là đồ tốt, Yến Phi cũng không cùng cậu khách khí, lấy khăn mặt gì đó xong liền đi vào. Nhìn hắn đóng lại cửa phòng tắm, Tiêu Dương đôi mắt lại đỏ hồng.

Chờ tới sau khi Yến Phi tắm rửa xong, Tiêu Dương còn chưa ngủ, nhưng mà cậu lại mặc quần áo bình thường dùng để đi ra ngoài, rõ ràng là đang chờ hắn. Yến Phi mặc áo bông trên người, thay quần, cùng Tiêu Dương đi ra ngoài. Tiêu Dương căn bản ngủ không được, trong bụng đầy một đống lời muốn nói. Yến Phi uống rượu hiện tại cũng đã tỉnh táo hơn phân nửa, đồng dạng cũng có một đống lời muốn hỏi ở trong bụng.

Hai người đi xuống dưới lầu, dừng chân ở bên cạnh nhà khách trong nông trại. Thời điểm mười một giờ tối, gió có chút lạnh, ở trong sân thong thả đi dạo. Hai người ai cũng không mở miệng, cuối cùng vẫn là Yến Phi lên tiếng trước, hắn hỏi: “Tro cốt của ‘người kia’, ở đâu?”

Tiêu Dương nhìn hắn, Yến Phi thấp giọng nói: “Anh tìm không được mộ của ‘người kia’.”

Tiêu Dương tâm một trận đau xót, thấp giọng trả lời: “Ngày ‘người kia’ hỏa táng, anh trai bọn họ đem tro cốt của ‘người kia’ cầm đi, Nhạc ca thậm chí còn dùng tới súng.”

Yến Phi ngạc nhiên.

“Anh trai bọn họ nói, ‘người kia’ khi còn sống không có được tự do. Sau khi chết đi, nhất định phải tìm cho ‘người kia’ một nơi tự do.” Tiêu Dương hô hấp có chút không thông thuận. Khịt khịt mũi, cậu nói: “Anh trai bọn họ ở bên Đông Hồ mua một miếng đất lớn cùng với một căn biệt thự, tro cốt, chôn ở trong biệt thự.”

Yến Phi nắm thật chặt áo bông trên người, ánh mắt có chút mơ hồ, hắn miệng cưỡng gợi lên khóe miệng: “Có phải hay không ‘người kia’ đã làm tổn thương tới mấy người anh trai của em.”

“Chỉ cần ‘người kia’ thích là tốt rồi.”

Yến Phi nhắc nhở bản thân hiện tại chính là Yến Phi, Tiêu Dương cũng thuận theo ý tứ của hắn, không nói ra cái tên kia. Tình huống của Yến Phi có thể xem như là ‘đáng kinh sợ’, nếu như Tiêu Dương không chú ý, cũng sẽ không đem Yến Phi cùng với người đã mất đi kia trộn lẫn lại cùng một chỗ.

Cắn cắn miệng, Tiêu Dương thực để ý nói: “Anh vì cái gì, không tìm em? Chẳng lẽ, em liền không đáng tin như vậy?” Nhất là nghĩ tới chuyện Yến Phi phải ở trong căn tin lau bàn, Tiêu Dương cũng thực hối hận và tự trách.

Yến Phi theo thói quen nghĩ muốn khoác lên bả vai của Tiêu Dương, mới phát hiện ra hiện tại hắn làm động tác này có chút hơi khó, chiều cao của cơ thể chênh lệch quá lớn. Hắn đành phải nâng tay đặt lên trên bả vai của Tiêu Dương, nói: “Vừa mới mở mắt liền đã năm năm trôi qua, anh cần phải có thời gian để thích ứng. Cũng quả thực băn khoăn không biết em có thể tiếp nhận được hay không, cho nên chỉ có thể ám chỉ cho em biết. Em xem, hiệu quả của ám chỉ quả thực vẫn không tồi, em vẫn phát hiện ra.”

Yến Phi nói xong, cũng hiếu kì hỏi: “Nhưng mà em khi nào thì bắt đầu phát hiện ra điểm ‘khả nghi’ của anh vậy? Thái độ của em đối với anh giống như đột nhiên liền thay đổi.”

“Anh còn nói, em quả thực khổ sở muốn chết.” Tiêu Dương kéo tay của Yến Phi, ôm lấy bờ vai của hắn, vừa thấy người này trở nên lùn hơn, trong lòng của Tiêu Dương càng thêm bực bội.

“Em cũng không chú ý tới phó tự mà anh dán ở trên tường, thời điểm ngày đó chỉ lướt mắt nhìn qua, liền cảm thấy đặc biệt quen mắt. Sau đó thấy anh gấp quần áo, động tác cùng với ‘người kia’ giống nhau như đúc, em liền chú ý tới anh. Rồi sau đó phát hiện ra anh có chứng khiết phích, cũng sắp xếp những hộp sữa đặt ở trên bàn, tất cả đều giống ‘người kia’ như đúc. Lại nhìn tới chữ viết của anh, em lại càng thêm hoài nghi.”

“Ha ha, năm năm không gặp, Tiểu Dương cẩn thận hơn không ít.” Yến Phi xoa xoa đầu của Tiêu Dương. Tiêu Dương cúi đầu, để cho hắn tiện xoa. Giống như nhớ lại trước kia, người này vô cùng thích xoa loạn tóc của bọn họ. Ôm sát Yến Phi, Tiêu Dương rầu rĩ nói: “Anh đừng đi làm thêm nữa, em cho anh tiền.”

Yến Phi bật cười vài tiếng: “Để làm gì, còn ngại gian tình giữa hai chúng ta chưa đủ nhiều hả. Anh cũng không có thói quen để cho trẻ con nuôi dưỡng.”

“Em đã trưởng thành!” Tiêu Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, Yến Phi lập tức cười ra tiếng: “Đúng đúng, em đã trưởng thành, còn anh thì trẻ lại. Nhưng mà cho dù anh có trẻ lại, trong nội tâm vẫn là anh trai của em, em muốn nuôi dưỡng anh thì liền miễn đi.”

“Em không muốn để cho anh đi làm thêm.” Tiêu Dương mất hứng.

Yến Phi thở hắt a, lại xoa xoa tóc của Tiêu Dương, nói: “Anh vẫn sẽ đi làm thêm, coi như để thể nghiệm cuộc sống đi. Anh ở trong quán bar Ô Nha ca hát, Hà Nhuận Giang tiểu tử kia đối đãi với anh cũng xem như không tệ lắm. Chờ tới khi cuộc sống và học tập đều đã đi vào quỹ đạo rồi, anh liền chuẩn bị tiếp tục tập trung vào công việc vẽ tranh như cũ. Anh nghĩ Tần Trữ hẳn là sẽ không bạc đãi anh đâu.”

“Anh ca hát?” Tiêu Dương vẻ mặt càng thêm âm trầm, thời điểm nào thì ‘người kia’ phải diễn xiếc để kiếm sống?!

“Anh hiện tại là Yến Phi.” Yến Phi lại một lần nữa nhắc nhở, cũng nói: “Anh biết em đau lòng anh, nhưng mà anh thực sự vừa lòng khi bản thân có thể đổi được một thân phận cùng một cuộc sống mới. Anh không muốn có nhiều người biết được chuyện anh vẫn còn sống, em hiểu chưa?”

Tiêu Dương tự nhiên hiểu được, cậu gật gật đầu: “Trừ phi anh nguyện ý, nếu không em cũng sẽ không nói cho bất kì người nào biết. Nhưng mà, anh không thể không nhận thức anh trai bọn họ.”

“Vô nghĩa, ngay cả em anh cũng nhận thức, huống chi là mấy tên nhóc kia.” Nói tới đây, Yến Phi có chút không yên hỏi: “Mấy người anh trai của em, có trách anh không?”

Tiêu Dương nghĩ nghĩ, nói: “Có, mà cũng không có. Các anh ấy rất khó chịu, tới bây giờ vẫn vậy. Thiệu ca chung quy nói, là anh vứt bỏ các anh ấy, không cần các anh ấy.”

Yến Phi tâm tình càng thêm trầm trọng, hắn thở dài một tiếng, trầm mặc.

Trong một gian phòng bên trong nhà khách, một sinh viên nam đứng dậy đi vệ sinh, phát hiện rèm cửa chưa đóng, hắn ta mơ mơ màng màng đi tới bên rèm cửa. Vừa mới kéo được một nửa, hắn ta ngây ngẩn cả người. Dụi dụi mắt, thấy rõ ràng hai người đang ở trong sân với nhau, ‘dựa sát vào nhau’, đang lặng lẽ cũng nhau nói chuyện là ai, hắn ta trong nháy mắt lập tức tỉnh táo. Chạy tới trước giường, hắn ta đẩy đẩy người đang ở ngủ, gọi: “Đàm Tố! Đàm Tố, cậu tỉnh lại, mau tới xem!”

Nghe thấy hắn ta gọi như vậy, hai người khác cũng tỉnh. Ba người buồn bực đi tới bên cửa sổ, vài giây sau, trong phòng vang lên tiếng hét chói tai: “Bọn họ hai người sẽ không thực sự là cái loại quan hệ kia đấy chứ!”

Đàm Tố nhìn hai người trong vườn cử chỉ thân mật cười nói vui vẻ, thần sắc nghiêm túc. Lại thấy Tiêu Dương cúi đầu, giống nhu đang hôn Yến Phi, Đàm Tố lập tức nói: “Chuyện này tôi sẽ nói lại với chủ nhiệm lớp, các cậu đừng truyền ra ngoài. Tiêu Dương trong nhà rất có thế lực, đắc tội câu ta, chúng ta chịu không nổi đâu.”

“Nhà Tiêu Dương rốt cuộc có bối cảnh gì?” Có người không phục hỏi.

Đàm Tố nói: “Cụ thể thế nào thì tôi không biết, chủ nhiệm lớp nói không cần trêu chọc tới Tiêu Dương, cậu ta không phải là người mà người bình thường có thể chọc tới. Nhà của cậu ta chỉ cần giậm chân một cái, cả đế đô đều phải rung chuyển. Không được nói ra ngoài, có nghe hay không?”

Ba người không cam nguyện gật đầu, Đàm Tố căng thẳng nhìn chằm chằm về hướng hai người kia, ánh mắt thâm trầm.

Cùng Tiêu Dương ở trong vườn chịu gió lạnh nhiều giờ, thẳng tới khi cả hai đều chịu không nổi nữa, mới trở lại phòng. Tiến vào trong phòng, hai người đồng thời cùng đánh một cái rùng mình, thực sự rất lạnh.

“Đã khuya rồi, mau ngủ đi.”

Nhìn thấy Yến Phi cởi ra chiếc áo bông hơi mỏng kia, Tiêu Dương nhếch miệng. Đi tới bên giường của mình, cậu cởi ra quần áo, thay quần áo ngủ. Yến Phi rót cho cậu một cốc nước ấm, Tiêu Dương nhếch miệng nở nụ cười.

“Đừng uống nhiều, bằng không buổi sáng ngày mai mặt sẽ bị sưng.”

“Không sợ.”

Uống hết cốc nước ấm, Tiêu Dương tiến vào trong ổ chăn. Yến Phi tắt đèn, đụng tới chiếc giường bên cạnh giường của mình. Trong bóng đêm, Tiêu Dương lên tiếng: “Em ngày mai muốn đi xem anh hát.”

“Được, ngủ đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Nhắm mắt lại, Tiêu Dương một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ, cậu thực hưng phấn, thực kích động, lại cảm thấy khó chịu.



Hoạt động của ngày hôm sau là câu cá, thời điểm trời còn chưa lạnh hẳn, trên mặt hồ còn chưa có kết băng, mọi người cầm lấy dụng cụ câu cá do nông trại cung cấp, đi tới bên hồ để câu cá. Giữa trưa ăn đồ nướng, Yến Phi đối với câu cá không có hứng thú, hắn cầm lấy di động của Tiêu Dương đi xung quanh để chụp ảnh. Tiêu Dương buổi sáng đã cùng người liên hệ, buổi chiều lái xe sẽ tới đây đón cậu cùng với Yến Phi trở về. Yến Phi không câu cá, Tiêu Dương cũng không câu, đi theo phía sau Yến Phi. Có người ở bên tai của Tiêu Bách Chu thì thầm điều gì đó, Tiêu Bách Chu đầu tiên chính là kinh ngạc, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn về hướng hai người Yến Phi cùng Tiêu Dương đang ở chung một chỗ. Cuối cùng, y dặn dò người nọ vài câu, cùng Vệ Văn Bân đi tìm Yến Phi bọn họ.

Yến Phi cũng không hỏi vì sao hai người không tiếp tục câu cá, cũng không phát hiện ra có người trong lớp bắt đầu bất mãn đang nhắm vào mình. Hắn lôi hai người Vệ Văn Bân và Tiêu Bách Chu chụp ảnh, còn kéo cả Đàm Tố tới giúp cả nhóm bọn họ chụp ảnh chung với nhau.

“Tôi cùng với Yến Phi buổi chiều trở về trước, các cậu có hay không đi chung với chúng tôi luôn? Tôi buổi tối muốn tới quán bar nghe Yến Phi hát.” Thời điểm ngồi xuống nghỉ ngơi, Tiêu Dương hỏi.

Không nghĩ tới Tiêu Dương sẽ mời bọn họ, Tiêu Bách Chu nhìn hai người biểu hiện vẫn thực tự nhiên, không đợi y trả lời thì Vệ Văn Bân đã nói: “Chúng ta là người cùng một ký túc xá, đương nhiên phải hoạt động tập thể. Tôi muốn đi.”

“Tôi cũng đi.” Tiêu Bách Chu quan sát Tiêu Dương.

Tiêu Dương nói: “Vậy bốn người chúng ta cùng đi chung. Chốc lát nữa ăn cơm trưa xong, chúng ta trở về thu dọn hành lý, tôi đã nói với Đàm Tố trước rồi.”

“Được.”

“Không cần vội như vậy, tôi trước sáu giờ tới quán bar là được.” Yến Phi nhìn ảnh chụp bên trong di động của Tiêu Dương. Ảnh chụp trong di động của Tiêu Dương rất ít, cậu bình thường không phải người thích chụp ảnh. Yến Phi có chút tiếc nuối, không có ảnh chụp của mấy người Tiêu Tiếu bọn họ.

Nghĩ tới chuyện tình mình vừa nghe được, Tiêu Bách Chu mở miệng: “Tiêu Dương, tôi có việc muốn nói với cậu, cậu đi theo tôi một chút.”

“Chuyện gì vậy?” Tiêu Dương đứng dậy đi theo.

Vệ Văn Bân nhìn hai người tách ra, vẻ mặt buồn bực, đối với Yến Phi nói: “Cậu ấy vừa rồi có chút không thích hợp. Vốn là đang câu cá, tự nhiên lại nói muốn tìm hai người các cậu.”

“Trẻ con chung quy sẽ có chút tâm sự.” Yến Phi thuận miệng trả lời.

Vệ Văn Bân xì một tiếng: “Làm như cậu lớn tuổi lắm không bằng.”

Yến Phi quanh co cười nói: “Phải phải, tôi cùng các cậu lớn như nhau.”

“Vốn chính là như vậy.”

Tiêu Bách Chu đem Tiêu Dương kéo vào bên trong vườn trái cây, nói cho Tiêu Dương biết chuyện mà y vừa nghe được. Tiêu Dương sau khi nghe xong, âm trầm nói: “Tôi đem Yến Phi trở thành anh trai, cậu nếu như tin tưởng, chúng ta vẫn sẽ là anh em cùng chung một phòng ký túc xá; cậu nếu không tin tưởng, tôi cũng không có cách nào khác.”

Tiêu Bách Chu nói: “Tôi đương nhiên tin tưởng các cậu, nhưng mà tôi quả thực hiếu kì không rõ vì sao tự dưng thái độ của cậu đối với Yến Phi lại thay đổi. Không chỉ có tôi, những người khác đều là như vậy, bằng không bọn họ cũng sẽ không cho rằng quan hệ của hai cậu là như thế kia. Càng đừng nói tới tối ngày hôm qua bọn họ còn nhìn thấy cậu ôm Yến Phi, còn hôn Yến Phi.”

“Đệch! Ai nhìn thấy tôi hôn Yến Phi!” Tiêu Dương lúc này liền nổi giận.

Tiêu Bách Chu ý bảo cậu nhỏ giọng một chút, nói: “Cậu nói không phải, Yến Phi cũng nói không phải, tôi tin tưởng hai cậu. Nhưng mà chuyện này khẳng định sẽ rơi vào trong lỗ tai của giáo viên. Cậu có chỗ dựa vững chắc, Yến Phi lại không có, tới lúc đó bị hại vẫn sẽ là Yến Phi. Cậu xem thái độ của mấy người kia, sau này Yến Phi ở trong lớp nhất định sẽ gặp không ít phiền toái.”

“Bọn mà dám tìm Yến Phi gây phiền toái, tôi sẽ khiến cho bọn họ biết thế nào là nhổ lông trên miệng lão hổ.” Khí thế của Tiêu Dương trong nháy mắt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị không ít, thấy vậy Tiêu Bách Chu lá gan cũng không khỏi run rẩy.

Tiêu Dương nói: “Cậu nói cho bọn họ, nếu còn muốn tiếp tục học ở trong trường, còn muốn sau khi tốt nghiệp tìm được công việc, vậy thì cố gắng mà quản cái miệng của mình tốt vào. Cậu cũng biết sau khi Yến Phi tự sát xong đã thay đổi rất nhiều. Cậu ấy cùng với trước kia không giống nhau, mà tôi nhìn trúng chính là cậu ấy của hiện tại. Đừng có bảo là tôi không nhắc nhở bọn họ, chọc tới Yến Phi, không cần tôi phải ra tay, cũng sẽ có người thay Yến Phi thu thập bọn họ. Một khi để những người đó ra tay, cả nhà bọn họ chờ đi đời nhà ma đi.”

Tiêu Bách Chu cau mày: “Yến Phi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Cậu đừng có hỏi, chỉ cần nhớ kỹ lời của tôi là được rồi. Sau này tự nhiên cậu sẽ biết thân phận của Yến Phi. Không cần hỏi tôi xem tôi cùng với Yến Phi có phải hay không là loại quan hệ kia. Tôi nói lại một lần cuối cùng, anh ấy là anh trai của tôi!”

Tiêu Bách Chu nhìn chằm chằm vào trong đôi mắt tràn ngập lửa giận của Tiêu Dương, thận trọng gật đầu nói: “Tôi sẽ không hỏi lại nữa. Văn Bân bên kia tôi sẽ nói rõ ràng cho cậu ấy hiểu, miễn cho cậu ấy lại bị người khác lợi dụng. Tôi tin tưởng cậu cùng Yến Phi thực sự chỉ là anh em.”

Cơn tức của Tiêu Dương cũng không bởi vì vậy mà giảm xuống, cậu nói: “Cậu đi trước đi, tôi đi tìm Đàm Tố.”

“Được.”

Tiêu Bách Chu đi rồi, ánh mắt của Tiêu Dương mang theo lạnh lẽo tức giận, đi tìm Đàm Tố.