*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về quê chưa đến hai ngày đã trở lại, Yến Phi quả thực cũng không biết phải nói sao, vốn hắn muốn ở nhà cho tới khi Yến Tường thi xong, khổ nổi bên người lại có ba miếng kẹo mạch nha siêu cấp dính người. Cũng may người trong nhà không bao lâu nữa sẽ tới đế đô, thoáng an ủi một chút bất bình trong lòng Yến Phi. Yến Phi ở trong phòng ngủ thu dọn hành lý, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì lái xe đến bệnh viện trước, trước khi quay về đế đô Tôn Kính Trì đã gọi điện thoại cho Giản Trọng Bình, bảo cậu ta hôm nay chờ ở bệnh viện, có chuyện quan trọng muốn nói. Tiêu Tiếu ở nhà một tấc cũng không rời khỏi Yến Phi, Yến Phi hiện tại tuyệt đối là đối tượng trọng điểm cần bảo hộ.
Lái xe tới bệnh viện, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đi thẳng đến phòng viện trưởng của Giản Trọng Bình. Gõ cửa tiến vào, Giản Trọng Bình ngồi phía sau bàn công tác vừa nhìn thấy hai vị anh trai, lập tức lộ ra một nụ cười chế nhạo, hỏi: “Anh trai, anh sẽ không phải thật sự làm nữ nhân nào đó lớn bụng đấy chứ? Trước nói, em sẽ không giúp anh phá thai a, để dì biết được, hậu quả em gánh chịu không nổi đâu.”
“Phá cái đầu của em ấy!” Nhạc Thiệu vung qua một cái tát, Giản Trọng Bình nguy hiểm nghiêng đầu tránh thoát, bị doạ cho một đầu đầy mồ hôi, vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh trai, anh trai, tiểu đệ nói sai rồi, tha cho tiểu đệ.”
Tôn Kính Trì mắng: “Em đúng là miệng chó không phun được ngà vui. Ngồi xuống! Có chuyện muốn nói với em. Dám tiếp tục cùng anh không có chừng mực, anh liền huỷ đi bệnh viện của em!”
Nghiêm trọng như vậy! Giản Trọng Bình không dám pha trò, lập tức ngồi xuống, hỏi: “Anh trai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ anh thật sự làm lớn bụng nữ nhân nào đó, anh muốn thế nào, em đều giải quyết cho anh. Hơn nữa em lấy nhân cách của bản thân ra thề, tuyệt đối không nói chuyện này với dì.”
“Em sao nói nhảm nhiều vậy.” Tôn Kính Trì không kiên nhẫn rút ra một điếu thuốc, châm lửa, hai ngày nay y cũng không dám hút thuốc. Hút một ngụm, y nói: “Trọng Bình, em đoán không sai, anh trai em quả thực làm cho một người lớn bụng.”
“Ai a!” Giản Trọng Bình ở trong lòng hô to, mà cậu cũng kêu ra khỏi miệng, “Chị dâu có biết không?!” Làm cho cậu ngạc nhiên chính là, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì thế nhưng nở nụ cười. Mẹ nó, hai ông anh trai của cậu sẽ không phải bị chị dâu đánh tới ngu đầu chứ.
Kế tiếp, Tôn Kính Trì nói ra một câu khiến cho tóc của Giản Trọng Bình bay lên: “Người mang thai không phải ai khác, chính là chị dâu em.”
“Cái gì?!” Giản Trọng Bình hoài nghi bản thân nghe lầm, “Chị dâu mang thai? Các anh lại đổi người?”
Nhạc Thiệu hạnh phúc nói: “Không phải ai khác, chính là chị dâu em, Yến Phi.”
“Phốc —–!” Giản Trọng Bình phun ra không phải là nước miếng, mà là máu.
Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu ghê tởm dùng tay lau lau mặt, Tôn Kính Trì nói: “Ngày đó những phản ứng anh hỏi em, đều là những phản ứng gần nhất phát sinh trên thân thể chị dâu em. Bọn anh dùng que thử thai kiểm tra dịch nước tiểu của chị dâu em, đều là hai vạch màu đỏ. Hôm nay đến tìm em, chính là muốn nhờ em tự mình làm siêu âm B xác định cho chị dâu em. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, em đầu óc thông minh một chút, đừng để lộ ra tin tức.”
“Là… là Yến Phi? Yến Phi mang thai?!” Biểu tình của Giản Trọng Bình thập phần phấn khích. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đồng thời gật đầu. Nhạc Thiệu nói: “Đúng vậy, chính là chị dâu Yến Phi của em mang thai. Hơn một trăm que thử thai đều hiện lên hai vạch màu đỏ, tuyệt đối không sai.”
“Kia cũng có thể là bệnh biến a…” Giản Trọng Bình tại trong bốn con mắt sắc như dao liền thu lại lời nói.
* bệnh biến: hay biến đổi bệnh lý. Nói về việc người mắc bệnh bị thay đổi tổ chức hoặc tế bào do bệnh gây ra
Tôn Kính Trì lớn tiếng nói: “Chị dâu em tuyệt đối mang thai! Đừng nói với anh mấy lời như đàn ông không thể mang thai cái rắm gì đó. Anh ấy chính là mang thai! Anh ấy sẽ buồn nôn, thường xuyên nôn mửa, thích ăn chua, có thể ăn có thể ngủ, điểm nào cũng là phản ứng khi mang thai. Anh nói cho em biết, em nếu dám kiểm tra ra anh ấy không phải mang thai, anh liền huỷ đi bệnh viện của em!” Y tuyệt đối không thể tiếp nhận kết quả khác!
“Anh! Anh không thể đối xử với em như vậy!” Giản Trọng Bình khóc không ra nước mắt, cậu chọc vào ai a, mấy ông anh trai vì cái gì cứ nhăm nhe muốn huỷ đi bệnh viện của cậu. Chà xát khuôn mặt, cậu cố gắng bảo trì bình tĩnh, nói: “Anh trai, chuyện này thực sự rất khó nắm bắt, các anh cũng đã nói muốn làm siêu âm B kiểm tra cho chị dâu, không phải sao? Vậy ngày mai, không không, hiện tại, liền ngay hiện tại! Các anh đưa chị dâu tới đây, em tự mình, tự mình làm kiểm tra cho chị dâu! Nếu chị dâu thực sự mang thai, đừng nói chị dâu là nam nhân, cho dù có là nhân yêu, em cũng sẽ bảo trụ đứa nhỏ trong bụng chị dâu!”
* nhân yêu: ở đây có ám chỉ nữ giả nam
“Cút con mẹ nhân yêu đi, thiếu đánh phải không.” Tôn Kính Trì tặng cho Giản Trọng Bình một cú tát hung bạo, rồi mới gọi điện thoại cho Tiêu Tiếu, bảo cậu đưa Yến Phi tới đây. Tại sau khi Tôn Kính Trì cúp điện thoại, Nhạc Thiệu nói: “Trong Bình, bác sĩ bọn anh có thể tìm chỉ có em, anh không đùa giỡn, chuyện này em phải quản tốt cái miệng của mình. Còn có, tạm thời đừng để cho chị dâu của em biết, bọn anh sợ anh ấy không tiếp nhận được. Em chỉ cần cẩn thận kiểm tra, đừng nói những lời dư thừa.”
“Vâng vâng, nếu chị dâu thật sự mang thai, em cũng phải đem nguyên nhân chị dâu có thể mang thai điều tra rõ ràng.” Nói tới đây, Giản Trọng Bình trở nên nghiêm túc hơn không ít, nói: “Anh trai, em làm bác sĩ, xuất phát từ góc độ của một bác sĩ, em hy vọng các anh có thể chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Chị dâu trước hết là một nam nhân, nam nhân nếu có thể mang thai, đứa nhỏ rất dễ bị dị dạng. Lần trước em không làm kiểm tra chụp X quang toàn thân cho chị dâu, cũng không rõ ràng cấu tạo thân thể của anh ấy, thân thể của chị dâu có lẽ cũng có chỗ nào đó dị dạng, các anh phải chuẩn bị tốt tinh thần.”
* dị dạng: bất bình thường, quái dị
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì lúc này không có ra tay đánh Giản Trọng Bình, hai người trầm mặc gật đầu, bọn họ làm sao không nghĩ tới điểm này. Giản Trọng Bình tránh được một kiếp nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chờ khi chị dâu tới, em sẽ làm kiểm tra. Các anh cứ an tâm, chuyện này em sẽ liều chết giữ kín bí mật. Bất quá các anh cũng phải tính toán xem, nếu chị dâu cùng đứa nhỏ đều khoẻ mạnh, vậy các anh định sắp xếp như thế nào để chị dâu ở tình huống không bị ai phát hiện ra bình an sinh hạ đứa nhỏ. Chung quy không thể để cho chị dâu ‘tự thân vận động’.”
Tâm tình của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì tốt hơn một chút, Tôn Kính Trì nói: “Vấn đề này bọn anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Chủ yếu vẫn là em bên này.”
“Ừ, cứ giao cho em.” Giản Trọng Bình xoa xoa mồ hôi trên trán, trái tim kinh hoàng. Cái đệch! Đàn ông mang thai! Đây tuyệt đối là một đề tài nghiên cứu có giá trị cấp thế giới!”
※
Tiêu Tiếu đưa Yến Phi tới bệnh viện, Yến Phi buồn bực: “Không phải nói ngày mai mới tới bệnh viện kiểm tra sao?” Tiêu Tiếu lợi dụng khuôn mặt than của bản thân, nói dối không chớp mắt: “Trọng Bình sáng mai phải đi công tác, chờ em ấy trở về cũng là mấy ngày sau. Thừa dịp hôm nay em ấy chưa đi, liền làm kiểm tra luôn.”
“Em ấy phải đi công tác.” Yến Phi không chút nghi ngờ, nói: “Hôm nay cũng được, sớm kiểm tra một chút cũng yên tâm hơn.”
“Ừm.” Tựa như xông tới pháp trường, Tiêu Tiếu trên mặt bày ra khuôn mặt than nhưng trong lòng không ngừng kinh hoảng.
Tới bãi đỗ xe của bệnh viện, Tiêu Tiếu gọi điện thoại cho nhị ca. Vừa nghe Yến Phi đã tới, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đều nhéo nhéo khuôn mặt, cố gắng khiến cho bản thân bảo trì bình tĩnh. Giản Trọng Bình cũng không thể bình tĩnh nổi, đi theo phía sau hai ông anh trai, tới thang máy đón người. Sốt ruột đợi khoảng mười phút, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tôn Kính Trì nụ cười mang theo một chút cứng ngắc, vươn tay dắt lấy bàn tay của người mới từ bên trong đi ra.
“Chị dâu.” Giản Trọng Bình không chút nào bị chướng ngại tâm lý, kêu lên một tiếng, ánh mắt cố gắng không nhìn về phía phần bụng của Yến Phi.
“Làm phiền rồi.” Còn không biết bản thân sắp đối mặt với cái gì, Yến Phi trực tiếp nói: “Tôi cảm thấy bản thân có chút bị hư thận, nhờ cậu kiểm tra giúp tôi.”
“Cứ giao cho tôi.”
Giản Trọng Bình ra hiệu bốn người đi theo mình. Làm viện trưởng của bệnh viện tư nhân, lại thường xuyên phải đối mặt với một số ít những người bệnh đặc thù, tầng dưới cùng trong bệnh viện chính là tầng tư mật nhất. Nơi này không chỉ có văn phòng của Giản Trọng Bình, còn có phòng khám tư nhân, phòng chữa bệnh cùng phòng kiểm tra thuộc về riêng cậu. Đơn giản mà nói, một tầng này được xem như một bệnh viện nhỏ độc lập.
Dẫn bốn người đi vào một phòng kiểm tra, Giản Trọng Bình nói: “Chị dâu, tôi trước hết muốn rút máu của cậu. Cậu hiện tại uống nước, chờ đến khi buồn đi vệ sinh mới có thể làm siêu âm B.”
“Phải làm siêu âm B?” Yến Phi buồn bực, “Không phải kiểm tra dịch nước tiểu sao?”
Giản Trọng Bình âm thầm thở hắt ra, nói: “Làm siêu âm B xong, sẽ kiểm tra dịch nước tiểu. Cũng không nhất định là hư thận, cho nên tôi muốn làm kiểm tra toàn diện.”
“À.” Làm một người bệnh ‘mơ mơ hồ hồ’, Yến Phi cũng chỉ có thể nghe theo sắp xếp của bác sĩ.
Nhạc Thiệu cầm tới một bình nước khoáng. Giản Trọng Bình vừa rút máu của Yến Phi xong, Nhạc Thiệu liền mở ra nắp bình, đưa cho Yến Phi, Yến Phi nhíu mày uống nước. Uống vài ngụm, hắn khổ sở nói: “Có chút buồn nôn, có đồ uống gì khác hay không? Chua một chút.”
Nhịp tim của ba người càng bất ổn, Tôn Kính Trì nói: “Em tới văn phòng của Trọng Bình nhìn xem.”
“Ừm.”
Tôn Kính Trì rất nhanh rời đi. Tự nhiên như nhà của mình, đẩy ra cửa văn phòng của Giản Trọng Bình, Giản Trọng Bình không có ở đây, y trực tiếp đi tới quầy bar nhỏ trong phòng, lấy ra một bình nước anh đào, một bình nước xoài cùng một bình nước táo. Chờ sau khi Tôn Kính Trì quay trở lại, Yến Phi không chút nghĩ ngợi lựa chọn bình nước anh đào thoạt nhìn có vị chua nhất.
Một lát sau, Giản Trọng Bình trở lại, nói: “Kết quả phải chờ hơn mười phút nữa. Chị dâu, có cảm giác buồn đi vệ sinh chưa?”
Yến Phi vô cùng 囧, nói: “Có thể hay không đừng gọi tôi là ‘chị dâu’, gọi Yến Phi được rồi.”
“Gọi ‘Yến ca’.” Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đồng thời hạ lệnh. Giản Trọng Bình vô cùng bất đắc dĩ hô một tiếng ‘Yến ca’. Đối phương so với cậu còn nhỏ hơn vài tuổi nha!
Một chai nước anh đào còn chưa uống xong, Yến Phi có cảm giác buồn đi vệ sinh, gần đây hắn cũng thường xuyên buồn đi vệ sinh. Vừa nghe thấy hắn có cảm giác, Giản Trọng Bình dẫn bốn người tiến vào trong phòng, trong phòng có đặt một máy siêu âm B, còn có một chiếc giường đơn. Giản Trọng Bình bảo Yến Phi nằm xuống, rồi ném cho ba người còn lại một ánh mắt, đi ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?” Vừa ra ngoài, ba người liền sốt ruột hỏi.
Giản Trọng Bình hạ giọng, thanh tuyến bất ổn: “Chốc lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì, các anh cũng đừng lên tiếng. Nếu chị dâu thực sự có, ba người các anh càng phải bảo trì bình tĩnh.”
“Làm cách nào nhìn ra được Phi có hay không?” Tôn Kính Trì vội vàng hỏi.
Giản Trọng Bình không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Ba vị anh trai, các anh nói thật cho em biết, chị dâu bề ngoài quả thực là thuần khiết nam tính sao?”
“Đương nhiên, bằng không bọn anh cũng không cần tới tìm em để xác nhận.” Tôn Kính Trì nói.
Giản Trọng Bình trầm ngâm một lát, nói: “Các anh phỏng chừng cũng không biết xem thế nào, không sao, chờ em kiểm tra xong liền biết kết quả. Vào đi thôi.”
“Trọng Bình, em cẩn thận một chút!” Nhạc Thiệu giữ chặt Giản Trọng Bình, đột nhiên có chút sợ hãi.
Giản Trọng Bình đối với ba ông anh trai dùng sức gật mạnh đầu, Nhạc Thiệu chậm rãi buông ra tay áo của cậu.
Bốn người đi vào, Yến Phi bất an hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không đã có kết quả kiểm tra máu?”
“Không phải. Tôi muốn hỏi lại một chút bệnh trạng gần đây của cậu, tôi sợ hỏi trước mặt cậu sẽ khiến cậu khẩn trương.” Giản Trọng Bình nói.
Yến Phi nhíu mày: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, các em cũng đừng giấu anh a.”
“Sẽ không giấu anh, anh đừng nghĩ lung tung, không có việc gì, nhiều nhất chỉ là hư thận.” Tôn Kính Trì ngồi xuống bên giường, cầm lấy tay của Yến Phi. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đứng bên giường còn lại, cũng cầm lấy tay hắn.
Giản Trọng Bình ngồi xuống trước máy siêu âm B, nói: “Anh trai, phần, ách, phần bụng của chị dâu, quần kéo xuống một chút, đem phần bụng hoàn toàn lộ ra ngoài.”
Nhạc Thiệu xốc lên áo sơ mi của Yến Phi, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đem quần soóc lẫn quần lót của Yến Phi đều kéo xuống. Phần bụng của Yến Phi không giống như trước kia có thể nhìn thấy rõ ràng cả phần xương chậu, thời điểm nằm xuống rất gầy yếu, giờ phút này, trên bụng của hắn quả thật có chút thịt. Giản Trọng Bình ở trên bụng của Yến Phi bôi loạn một ít dung dịch gel, Yến Phi cố nén xuống cảm giác khó chịu khi trên bụng dinh dính nhớp nháp. Lại âm thầm thở hắt ra, Giản Trọng Bình đem đầu dò đặt lên trên bụng của Yến Phi.
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đi tới, đứng ở phía sau Giản Trọng Bình, hai người cùng Tôn Kính Trì đều nhìn lên màn hình của máy siêu âm B, cho dù bọn họ xem không hiểu hình ảnh ở trên màn hình có ý nghĩa gì. Giản Trọng Bình dùng đầu dò chậm rãi di chuyển trên bụng của Yến Phi, đột nhiên, tay của cậu dừng lại, rõ ràng hít vào một hơi thật sâu.
“Xảy ra chuyện gì?” Yến Phi hoảng sợ.
Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng nhịn không được đồng thời hỏi: “Xảy ra chuyện gì?!”
Giản Trọng Bình nuốt xuống một ngụm nước miếng, hầu kết di động lên xuống. Tôn Kính Trì ở trên lưng của cậu dùng sức nhéo một cái, Giản Trọng Bình lại hít sâu một hơi, miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần.
“Trong bụng của tôi chẳng lẽ khối u gì đó?” Yến Phi quả thực bị doạ sợ rồi.
Giản Trọng Bình phần cổ cứng ngắc lắc lắc, bỏ ra khí lực rất lớn mới có thể mở miệng: “Không… không phải.” Nhưng cậu hai tròng mắt trợn to, thần thái dại ra mang theo khiếp sợ rõ ràng. Tôn Kính Trì không thể không một lần nữa ở trên lưng cậu nhéo một cái, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Em đừng doạ mọi người có được không!” Chỉ có Tôn Kính Trì mới biết được bản thân có bao nhiêu run rẩy, nhìn Giản Trọng Bình như vậy, y ngay cả tâm muốn chết cũng có!
“Em… em đi ngoài một chút, em quên mất một cuộc điện thoại rất quan trọng, lập tức quay lại.” Qua hai phút, Giản Trọng Bình vô cùng không có trách nhiệm buông xuống đầu dò, đứng dậy bỏ chạy ra ngoài, làm sao còn nửa điểm bộ dáng bình tĩnh khuyên nhủ người ta ban nãy. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng chạy ra ngoài. Yến Phi sắc mặt trắng bệch, chẳng lẽ hắn thật sự có khối u trong người?
Vừa ra khỏi cửa, Giản Trọng Bình đã túm lấy cổ áo của Tôn Kính Trì, thấp giọng hô to: “Anh trai ruột của em ơi! Thật sự có! Chị dâu thật sự có!”
“Thật?!” Nhạc Thiệu lớn giọng tới mức cơ hồ muốn thổi tung nóc nhà, tiếp theo anh vội vàng cắn miệng. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trong đầu nháy mắt nổ tung. Giản Trọng Bình dùng sức vỗ vỗ mặt mình, lại cắn cắn ngón tay, sau đó đẩy cửa tiến vào phòng.. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không kịp hỏi cậu cặn kẽ, ba người đem đầu đụng vào tường, cố nén kích động cuồng hoan, tay chân run rẩy đi vào trong phòng, khoá trái.
* cuồng hoan: điên cuồng vui sướng
“Trọng Bình, tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cậu đừng giấu tôi.” Yến Phi sợ tới mức trong miệng khô khốc.
Giản Trọng Bình cẩn thận nhìn màn hình, vẻ mặt nghiêm túc, da mặt bởi vì quá phận kích động cùng hưng phấn mà co rút. Cậu giả bộ chuyên nghiệp nói: “Yến ca, trong bụng cậu không có khối u, cậu bị sa dạ dày nghiêm trọng.”
* sa dạ dày: là một trong các căn bệnh thuộc về nhóm bệnh của dạ dày. Bệnh này chỉ xảy ra những lúc lao động quá sức, ăn uống thiếu điều độ hoặc cũng có thể đó là sự thay đổi của khí hậu. Sa dạ dày là tình trạng dạ dày không nằm đúng các vị trí của nó. Đó chính là một trong các chứng bệnh sa nội tạng rất hay gặp. Bình thường thì dạ dày sẽ nằm chủ yếu ở những phần xương sường thứ 11 bên trái, một số phần khác nằm ở phần bụng trên. Khi mắc các chứng bệnh này thì dạ dày sa dài đến mào chậu, cũng sẽ đều gây ra khó khăn cho việc co bóp tiêu hóa
“A? Sa dạ dày?” Yến Phi không tin nhìn về phía Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đồng dạng da mặt co rúm. Da mặt của Tiêu Tiếu kỳ thực cũng rất xúc động, chẳng qua cậu là mặt than, nhìn không ra.
Nhạc Thiệu âm thầm đá Tôn Kính Trì một cước, nhắc nhở y bình tĩnh. Tôn Kính Trì đầu óc xoay chuyển cực nhanh nói: “Phi, anh bị sa dạ dày rất nghiêm trọng, Trọng Bình vừa rồi ở bên ngoài phát hoả một trận với bọn em, trách bọn em sao không đưa anh tới bệnh viện kiểm tra sớm một chút.”
“Đúng, rất nghiêm trọng. Dạ dày của cậu đã bị rời xuống vị trí ruột non, nếu tiếp tục để như vậy, hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.” Giản Trọng Bình ở trong lòng tặng cho anh họ một ngón tay cái, tiếp tục nói: “Tất cả những cảm giác không thoải mái của cậu trong khoảng thời gian này đều do sa dạ dày tạo thành.”
“A? Nhưng tôi không cảm thấy dạ dày bị đau?” Yến Phi vô cùng kinh ngạc, dạ dày của hắn thế nhưng lại bị rời vị trí.
“Sa dạ dày không liên quan đến đau dạ dày.” Giản Trọng Bình tròng mắt sắp lọt ra ngoài, cậu ho khan hai tiếng, ổn định tâm tình, “Tôi phải cẩn thận kiểm tra cho cậu, hiện tại đừng nói nữa, nhắm mắt lại, bảo trì bình tĩnh.”
“…” Yến Phi không yên lòng nhắm mắt lại, không thể hiểu được vì sao dạ dày của bản thân lại rời xuống vị trí ruột non, thật đáng sợ!
Hắn vừa nhắm mắt, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đứng tại chỗ không tiếng động kinh hô vài tiếng, bình ổn lại trái tim đang nhảy lên, sau đó không tiếng động tụ tập lại phía sau Giản Trọng Bình. Giản Trọng Bình chỉ chỉ vào một vị trí bên trên màn hình, há miệng không tiếng động nói: “Đứa nhỏ.”
“Đứa nhỏ?!” Ba người há mồm, đồng dạng cũng là trạng thái không tiếng động.
Giản Trọng Bình dùng sức gật đầu, mạnh mẽ nhéo nhéo hai má để cho bản thân bình tĩnh lại, tiếp theo cậu làm thủ thế đừng lên tiếng, tiếp tục kiểm tra. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hai mắt rưng rưng, chăm chú nhìn lên màn hình mặc cho bọn họ không hiểu gì cả, trong lòng điên cuồng vui sướng. Bọn họ sắp trở thành ba ba! Bọn họ thật sự trở thành ba ba! Nhạc Thiệu ôm lấy Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, nếu không phải Yến Phi còn ở đây, ba người tuyệt đối sẽ lớn tiếng khóc lên. Bọn họ, sắp trở thành ba ba!
~ ~ ~ ~ ~
* máy siêu âm B: