Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 147




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày cuối tuần ngây người ở trong nhà, thứ hai, Tiêu Tiếu lại đi Tây Hàng. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đều bận rộn tới sứt đầu mẻ trán. Hai ngày này, Tư Quang Nam không hề gọi điện thoại cho Yến Phi, Yến Phi cũng có chút lo lắng cho hắn ta. Hắn không chán ghét Tư Quang Nam, chỉ có thể nói người đều có chí. Cùng ngày, Yến Phi cùng Lương Cầm, Tương Điền còn có hai người trong ký túc xá đi ăn một bữa đại tiệc vịt nướng.

* người đều có chí:  mỗi người đều có chí hướng riêng

Thứ hai tiễn Tiêu Tiếu xong, Yến Phi lái xe quay trở về trường học. Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đã hạ quyết tâm xuất ngoại đi du học, hiện tại vô cùng bận rộn, so sánh ra, Yến Phi quả thực rất nhàn nhã, duy nhất khiến cho hắn có chút không thoải mái chính là hắn gần nhất ăn ngủ rất tốt. Cũng không biết có phải hay không là tác dụng phụ sau khi trọng sinh trên thân thể mới này. Cuối tuần vốn muốn ở trong tiểu khu chạy bộ rèn luyện gì đó, mới chạy được hai mươi bước chân, hắn liền thở hồng hộc, bụng cũng ẩn ẩn đau, chỉ có thể từ bỏ.

Không thể vận động, ứng phó với tình cảm mãnh liệt trên giường cũng trở nên rất khó khăn. Tiêu Tiếu phải đi Tây Hàng, một ngày trước khi đi hắn còn cùng Tiêu Tiếu tình cảm mãnh liệt một phen, sau đó cực kỳ mệt mỏi. Có lẽ vì nhìn ra hắn mệt mỏi, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng không chạm vào hắn. Nhưng cho dù chỉ làm một lần, buổi sáng ngày hôm sau hắn vẫn thiếu chút nữa không đứng dậy nổi. Nếu không phải Tiêu Tiếu muốn đi, Yến Phi có cảm giác bản thân có thể ngủ thẳng đến trưa.

Ngồi trên lớp ngủ gà ngủ gật, giữa trưa Yến Phi cơm cũng không ăn liền trở lại ký túc xá, trèo lên giường đi ngủ. Nhìn hắn như vậy, tiết học buổi chiều Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu không gọi hắn dậy, trực tiếp giúp hắn xin phép nghỉ. Đợi đến chiều khi Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương từ căn tin mang cơm trở lại, Yến Phi thế nhưng vẫn đang ngủ. Tiêu Bách Chu không thể không đem hắn gọi dậy, ngủ tiếp không nói đến cơm sẽ nguội, một ngày không ăn cơm đối với thân thể cũng không tốt.

Duỗi mạnh thắt lưng một cái, Yến Phi bụng đói kêu vang xuống giường, trước đi rửa mặt cho thanh tỉnh, rồi mới ngồi vào bàn cơm. Mở ra hộp đựng cơm, hắn bất mãn: “Sao không có chân gà? Tôi không muốn ăn cá sốt, mùi rất ghê.” Ngửi xong hắn còn cảm thấy buồn nôn.

Tiêu Dương bưng hộp đựng cơm chuyển qua: “Bên chân gà có rất nhiều người đứng xếp hàng, không mua được. Anh đem cá sốt cho em, em cho anh sườn xào chua ngọt.”

“Được.”

Hai người trao đổi hộp đựng cơm. Tiêu Bách Chu cũng có sườn xào chua ngọt, chia cho Yến Phi một ít, Yến Phi lúc này mới vừa lòng.

Nhìn sắc mặt của Yến Phi, Tiêu Bách Chu nói: “Cậu gần đây ăn tốt như vậy, sao không thấy béo lên nhỉ, chẳng lẽ những gì cậu ăn đều chạy vào ruột thừa rồi?”

Yến Phi cúi đầu ăn cơm, nói: “Sao không béo, bụng thừa ra cả khối rồi. Hơn nữa thắt lưng của tôi rất to. Trời bắt đầu nóng rồi, chờ qua mùa thu tôi sẽ đến sân thể dục chạy bộ giảm béo.”

“Cậu còn muốn giảm béo a, cậu nên mập một chút, bác sĩ cũng nói cậu thiếu dinh dưỡng. Vả lại cậu cũng không phải nữ sinh, cần bảo trì dáng người thon thả.” Tiêu Bách Chu không tán thành nói. Tiêu Dương cũng không tán thành: “Anh nên mập một chút, to lớn một chút. Em thấy anh hiện tại, không phải hư thận thì chính là cơ thể muốn phát triển. Cơ thể của em thời điểm học trung học cũng cao lên, khi ấy có thể ăn có thể ngủ, còn đặc biệt dễ sinh bệnh, bác sĩ nói là do dinh dưỡng không đủ, sau đó tăng thêm một lượng lớn dinh dưỡng là tốt rồi.”

“Chậc, anh sẽ chờ bản thân cao lên.” Yến Phi hiện tại thích nghe nhất chính là có người nói hắn sẽ cao lên. Chiều cao 170 centimet tại trong các nam sinh quả thực là tàn phế cấp độ hai.

Một hộp cơm đầy ắp đồ ăn toàn bộ bị ăn sạch, lại ăn hết một cốc lớn sữa chua, hai quả chuối cộng thêm ba miếng chocolate, Yến Phi mới xem như ăn no. Ăn no, trước đó lại được ngủ trưa, tinh thần của Yến Phi cũng tốt hơn rất nhiều. Quét tước qua ký túc xá, hắn lấy vở ghi chép của Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu để học bù, tiết chiều nay đều là bài giảng chuyên ngành, không học bù không được. Yến Phi ở trong ký túc xá học bù, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu không cần đi thư viện.

Ba người yên tĩnh học bài, trừ bỏ Yến Phi miệng hoạt động không ngừng. Chỉ thấy hắn trong chốc lát đụng vào hộp bánh quy, trong chốc lát đụng vào hộp chocolate, trong chốc lát đụng vào túi thịt bò khô, ăn tới mức ngay cả Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu cũng nhịn không nổi bắt đầu gặm đồ ăn vặt.

Tiếng chuông di động vang lên, Yến Phi bị giật mình, là di động của hắn. Vừa thấy số hiển thị, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, do dự tiếp nhận.

“Alo.”

“Yến Phi, là tôi, Tư Quang Nam.”

Thanh âm của đối phương tương đối khàn khàn, Yến Phi không khỏi cảm thấy có lỗi.

“Ừ, anh… không sao chứ?”

“Tôi đang ở trong hoa viên trước toà nhà hành chính, cậu nếu tiện có thể hay không qua đây một chút? Tôi có chuyện muốn nói… muốn nói với cậu.”

“Tôi ở ký túc xá, tôi qua đây, anh chờ a.”

Không hỏi nhiều, cũng không từ chối, Yến Phi cúp điện thoại chuẩn bị ra ngoài. Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu nhìn hắn, hắn nói: “Điện thoại của Tư Quang Nam, tìm tôi có chuyện muốn nói.”

“Tôi đi cùng cậu.”

“Em đi cùng anh.” Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương không yên tâm.

“Không có việc gì, ngay ở trong trường. Tôi đi một mình, hai người cứ an tâm.”

Đổi giày xong, Yến Phi cầm theo di động cùng ví tiền, trước khi đi, hắn dặn dò Tiêu Dương: “Chuyện này không cần nói cho mấy người anh trai của em, chờ anh trở về rồi tính sau.”

“A.” Vốn tính toán nhắn cho anh trai một tin nhắn, Tiêu Dương buông di động xuống.

Định một đường chạy thẳng hoặc bước nhanh đi tới nơi hẹn, kết quả chạy chưa được hai bước Yến Phi đã bắt đầu thở hổn hển, bụng ẩn ẩn không thoải mái, chỉ có thể thả chậm cước bộ. Đi tới hoa viên nhỏ trước toà nhà hành chính, Yến Phi quả nhiên thấy được Tư Quang Nam, đối phương đang ngồi trên một ghế đá dài trong hoa viên, hút thuốc. Tại trong ấn tượng của hắn, Tư Quang Nam cùng loại đồ vật giống như thuốc lá này tuyệt đối không liên quan. Có chút cảm giác áy náy, Yến Phi đi qua.

“Tư Quang Nam.”

Người đang hút thuốc ngẩng đầu, hướng Yến Phi cười cười: “Làm phiền cậu.” Bất quá tươi cười kia rất chua xót.

Yến Phi ngồi xuống bên cạnh Tư Quang Nam, Tư Quang Nam cả người thoạt nhìn qua phá lệ suy sụp, bất quá hắn ta vẫn dập thuốc, không để cho Yến Phi phải ngửi khói thuốc lá. Xuất phát từ áy náy, cũng xuất phát từ phương diện bản thân quả thực có chút thưởng thức Tư Quang Nam, Yến Phi vỗ vỗ lưng của đối phương, mở miệng: “Thực xin lỗi.”

Tư Quang Nam nhìn hắn một cái, sau đó rầu rĩ thở hắt ra, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, thanh âm khàn khàn nói: “Nên xin lỗi, là tôi.” Tạm dừng vài giây, hắn ta nói: “Thời điểm tôi nói với cậu… chuyện của bạn gái tôi, trong lòng cậu… nhất định… đang chê cười tôi.”

“Không, thực sự không có.” Cho dù có cũng tuyệt đối không thể nói ra, Yến Phi an ủi nói: “Là con người thì sẽ thay đổi. Cô ấy lựa chọn trở thành diễn viên, tiến vào giới giải trí, vốn chính là biến số lớn nhất. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách cô ấy cô phụ tấm lòng của anh.”

* cô phụ:  phụ lòng, không xứng đáng

Tư Quang Nam hai tay che mặt, có vẻ rất thống khổ.

Yến Phi lại vỗ vỗ hắn ta, nói: “Anh còn trẻ, nhân sinh vừa mới bắt đầu, thống khổ là việc khó tránh khỏi, nhưng nam tử hán đại trượng phụ, cầm được cũng buông được. Chuyện này có là cái gì? Chung quy so với sau này kết hôn rồi mới biết được sự thật thì tốt hơn rất nhiều.”

Tư Quang Nam thật lâu không nói gì, Yến Phi cũng không biết phải khuyên nhủ ra sao, dù sao hắn cùng Tư Quang Nam mới chỉ gặp qua vài lần. Hơn nữa chuyện này mặc kệ nói ra sao, hắn cũng có chút trách nhiệm.

Bình tĩnh lại, Tư Quang Nam buông tay, cúi đầu nhìn mặt đất, nói: “Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn cho rằng bản thân mình rất xuất sắc, cha mẹ cũng vậy, người xung quanh cũng vậy, không ai không chấp nhận chuyện tôi ưu tú. Tôi một đường thuận lợi thi đỗ đại học Đế Đô, có được một cô bạn gái xinh đẹp, có được gia thế tốt đẹp, tôi vẫn luôn tin tưởng rằng nhân sinh của bản thân cùng những người khác bất đồng. Kết quả…” Cười khổ một tiếng, Tư Quang Nam thống khổ nói: “Tất cả hào quang mà tôi tự hào chung quy chỉ là bản thân tự cho là đúng.”

Yến Phi khuyên nhủ: “Anh không nên đi từ cực đoan này đến cực đoan khác.” Dừng một chút, hắn nói: “Thời điểm tôi nói với bạn cùng phòng rằng tôi muốn tham gia xã đoàn thư pháp cùng hội hoạ, bọn họ đồng loạt đều nhắc tới anh, nói anh là nhân vật phong vân trong Đế Đại. Nếu anh không ưu tú, người ta làm sao nhớ đến tên của anh? Bức tranh của anh, tại trong mắt Tần Trữ không đáng tiền, nhưng việc này cũng không thể phủ định sự ưu tú của anh, anh như vậy là đang tự chui đầu vào ngõ cụt. Còn về bạn gái của anh…”

Yến Phi lý giải nói: “Muốn ở trong giới giải trí chiếm được một vị trí, đứng vững gót chân, nếu không có được dung mạo xinh đẹp cùng diễn kỹ xuất sắc thì không thể nào thành công. Tôi chỉ có thể nói với anh như vậy. Những minh tinh nổi danh anh nhìn thấy trên màn hình, đại đa số bọn họ đều là tình nhân của những đại lão có quyền có thế. Không ai nâng đỡ, không ai dọn đường cho, một nữ nhân nếu muốn trở thành ngôi sao vạn nhân chú mục, đó là nằm mơ. Cho dù có trở thành đại minh tinh, nếu lỡ chọc giận một vị đại lão nào đó, ngày hôm sau có thể từ trên đám mây ngã xuống địa ngục. Bạn gái anh lựa chọn con đường này, những thứ phải trả giá, có lẽ ngay cả anh cũng không thể tưởng tượng nổi.”

* diễn kỹ:  kỹ năng diễn xuất

* vạn nhân chú mục:  trở thành tâm điểm được vạn người chú ý nhìn vào

Lại vỗ vỗ Tư Quang Nam, Yến Phi nói: “Người đều có chí. Nếu anh không chấp nhận được chuyện bạn gái ngoại tình, vậy thì đá cô ta đi. Nhưng không nên làm cho bản thân trở nên khó coi như vậy. Có lẽ vài năm sau, cô ta sẽ hối hận vì bỏ qua một nam nhân ưu tú giống như anh.”

“Tôi ưu tú sao?” Tư Quang Nam đối với bản thân sinh ra hoài nghi nghiêm trọng.

“Đương nhiên.” Yến Phi không cần nghĩ ngợi, nói: “Chỉ nói riêng về ngoại hình, anh cũng đã rất ưu tú. Có thể thi đỗ Đế Đại, lại có năng lực trở thành xã trưởng của một xã đoàn, anh còn nói bản thân không đủ ưu tú, vậy anh muốn người khác phải sống sao? Nhất là loại người chỉ cao có 170 centimet như tôi.”

“A.” Tư Quang Nam bị Yến Phi chọc cười, tiếp theo, hắn ta lại thở hắt ra một hơi dài, “Yến Phi, thực xin lỗi, chuyện của Kỳ San, tôi vẫn muốn phiền toái cậu hỗ trợ. Về sau cô ấy ra làm sao, tôi sẽ không quản nữa, coi như tôi hết lòng hết dạ đối với đoạn tình cảm giữa hai người chúng tôi. Tôi biết tôi làm như vậy sẽ khiến cho cậu rất khó xử.”

Yến Phi lúc này đây không có cự tuyệt, nói: “Được, tôi đáp ứng anh.”

“Cảm ơn.” Tư Quang Nam nhấp môi, sau đó nói với Yến Phi, đồng thời cũng nói với chính bản thân mình: “Tôi nhất định sẽ khiến cho Tần tiên sinh nguyện ý trở thành người đại diện của tôi!”

Yến Phi nhịn không được nói: “Tần Trữ người này tuy rằng nói chuyện rất khó nghe, bất quá là người tốt. Anh nhất định có thể làm được.”

“Cảm ơn.”

Tư Quang Nam vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, chưa bao giờ đối với người khác nói ra suy nghĩ chân thực của bản thân. Giờ khắc này, tại trước mặt một người ngay cả bằng hữu cũng không phải như Yến Phi, Tư Quang Nam có thể đem toàn bộ ý nghĩ trong nội tâm nói ra. Hắn ta cảm thấy, Yến Phi sẽ nghe mình nói hết, sẽ nguyện ý trợ giúp mình.

Tư Quang Nam không phải loại người giống như Vương Hiển Nhạc, cho nên Yến Phi vui vẻ nghe hắn ta nói hết nỗi lòng. Một người nam nhân, có dã tâm, có tâm tư công danh lợi ích, đều này rất bình thường, hắn cũng không cảm thấy Tư Quang Nam như vậy có gì không đúng. Ai cam tâm cả đời không có tiếng tăm gì? Ai chẳng muốn cuộc đời này có thể sống một cách đặc sắc xuất sắc. Cho nên, hắn không chán ghét Tư Quang Nam. Nhất là sau khi bị Tần Trữ đả kích, Tư Quang Nam cũng không cừu hận Tần Trữ, ngược lại có thể kiểm điểm bản thân, Yến Phi tin tưởng rằng Tư Quang Nam sau này nhất định có thể thành công. Người như vậy nếu không thể thành công thì quả thực không có thiên lý.

Yến Phi là một người rất biết cách nói chuyện, tán gẫu một hồi, tâm tình của Tư Quang Nam cũng tốt hơn nhiều. Lấy địa vị hiện tại của Yến Phi, đối phương chịu đến gặp mình đã là cho mình mặt mũi, càng đừng nói tới nguyện ý bồi mình nói chuyện phiếm. Từ đó về sau, Tư Quang Nam vẫn luôn tươi cười. Yến Phi vỗ vỗ vai đối phương: “Được rồi, cùng tôi đi ăn khuya đi, đói bụng. Buổi tối anh chưa ăn cơm đi?” Nhìn bộ dáng của Tư Quang Nam, hẳn là chưa ăn.

Tư Quang Nam đứng lên, “Tôi mời cậu.”

“Được a.”

Yến Phi cũng không khách khí. Cũng không biết có phải hay không chịu đả kích quá mức từ Tần Trữ, tối nay, Tư Quang Nam mang tới cho Yến Phi một cảm giác biến hoá rất lớn.

Cùng Tư Quang Nam đi ăn khuya, mãi đến hơn 11 giờ, hai người mới dừng nói chuyện. Tư Quang Nam đã không còn bộ dạng sa sút lúc mới gặp, mặc dù chưa thoát ra khỏi chuyện tình của bạn gái, nhưng Yến Phi biết bản thân không cần phải lo lắng nữa.

Vừa mới bước vào cửa ký túc xá, đèn đã tắt. Tiêu Bách Chu đã nằm trên giường bật lên đèn khẩn cấp ở đầu giường. Tiêu Dương lên tiếng: “Sao muộn như vậy? Thiếu chút nữa em đã gọi điện thoại nói cho anh trai của em a.”

“Quả nhiên em là gian tế ẩn tàng bên cạnh anh.” Cười mắng một câu, Yến Phi nương theo ánh đèn khẩn cấp, đi rửa mặt. Tiêu Bách Chu đột nhiên hỏi một câu: “Tối nay cậu không đi ăn khuya, không đói bụng sao?”

Yến Phi theo bản năng trả lời: “Cùng Tư Quang Nam đi ăn, hôm nay cậu ta mời.”

“Cái gì?!” Tiêu Dương kêu to, “Anh cùng Tư Quang Nam đi ăn khuya? Anh không sợ mấy người anh trai của em nổi bão a.”

“Bọn họ nổi bão cái gì?” Yến Phi vừa rửa mặt vừa nói: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi, đâu phải ‘xuất tường’. Tư Quang Nam cùng bạn gái chia tay, anh cũng có chút áy náy.”

* xuất tường:  ngoại tình

“Bạn gái anh ta như vậy, sớm muộn gì cũng chia tay. Bất quá lần sau anh đừng một mình cùng anh ta đi ra ngoài ăn cơm. Anh cũng không phải không biết ba ông anh trai của em có bao nhiêu Hoạn thư. Đến lúc đó người không hay ho vẫn là Tư Quang Nam.” Tiêu Dương khách quan nhắc nhở.

* Hoạn thư:  nhân vật trong Kim Vân Kiều truyện (Truyện Kiều) của tác giả Nguyễn Du, được sử dụng làm hình ảnh để chỉ những người đố kỵ cùng ghen tuông

Ở trong lòng thở dài một tiếng, Yến Phi nói: “Được được, lần sau ra ngoài anh đều sẽ mang theo em, được rồi chứ.”

“… Được rồi.” Tiêu Dương nghe vậy liền dừng lại.

Rửa mặt xong, Yến Phi lên giường, thoải mái thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng được nằm, thật sự rất mệt mỏi rất buồn ngủ. Đệm thật êm, Yến Phi rất nhanh liền mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ. Nhìn hắn đã ngủ, Tiêu Bách Chu tắt đi đèn khẩn cấp.

~ ~ ~ ~ ~

* cá sốt:



* sườn xào chua ngọt:



* ghế đá dài:



* đèn khẩn cấp: