Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 112




Tiêu Tiếu đột nhiên lùi lại vài ngày trở về Tây Hàng, Yến Phi cũng không nghĩ nhiều, ngược lại rất cao hứng. Bất quá Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu mãnh liệt yêu cầu Yến Phi mỗi tối đều trở về nhà, tình nguyện mỗi ngày buổi tối tới trường học đón hắn. Không lay chuyển được hai người, hơn nữa nghĩ đến Nhạc Thiệu vừa mới trở về, Tiêu Tiếu vài ngày nữa lại rời đi, Yến Phi cũng đáp ứng. Chẳng qua hắn không để cho hai người tới đón mình, xe đỗ trong trường học, hắn trực tiếp lái xe trở về là được rồi, điểm này hắn rất kiên trì. Hai người kia công tác bề bộn, hắn không đành lòng để cho hai người chạy tới chạy lui.

Hứa Cốc Xuyên sắp kết hôn, trong ba nữ nhân mà anh tìm tới, có hai người đã mang thai, nữ nhân kết hôn cũng đã xác định xong, chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra liền đối với người bên ngoài thông báo là song bào thai. Cũng bởi vậy, Hứa Cốc Xuyên càng thêm thường xuyên tới tìm Tiêu Dương. Chỉ cần Tiêu Dương không có tiết học, cậu nhất định sẽ bị Hứa Cốc Xuyên lôi đi. Yến Phi buổi tối không ngủ lại trong ký túc xá, Tiêu Dương cơ hồ mỗi đêm cũng không trở về, chỉ có Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân là còn tiếp tục ‘cắm cọc’ tại trong ký túc xá.

Thứ hai trở lại trường học đi học, chớp mắt liền tới thứ năm. Hai tiết học buổi sáng vừa kết thúc, tập thể thành viên của ký túc xá 3414 liền đi ra ngoài. Bốn người vừa đi vừa cười nói, hình thành một vòng tròn nhỏ hẹp độc lập, người khác rất khó tham gia vào. Hiện giờ trong Đế Đại, cái vòng tròn nhỏ hẹp này không biết đã tiện sát bao nhiêu người, cũng khiến cho vô số người muốn phá vỡ ngăn cách để chen đầu vào. Hiện tại không chỉ Tiêu Dương là đối tượng khiến cho nữ sinh mơ ước, ngay cả Yến Phi xem như đã công khai come out cũng trở thành đối tượng khiến cho các nữ sinh lẫn nam sinh thèm rõ rãi. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu hai vị này dáng người dong dỏng, bộ dáng dễ nhìn, cũng được mọi người nhiệt tình truy phủng, vì thế khiến cho Nhạc Lăng ăn không ít dấm chua, mà Hứa Cốc Xuyên từ một bình tĩnh nam số lần phải uống dấm chua cũng thẳng tắp bay lên.

* tiện sát:  làm cho người ta ghen tị muốn chết

* bình tĩnh nam:  nam tử thuộc tính bình tĩnh, trầm ổn

Mới vừa ra khỏi tòa nhà dạy học, Yến Phi liền bật cười, huých huých Tiêu Dương bên cạnh: “Người tới đón em kìa.”

Đằng trước, bên cạnh một chiếc xe thể thao, Hứa Cốc Xuyên đang hút thuốc, trên mặt vẫn mang theo vẻ âm trầm thường ngày. Bất quá vừa nhìn thấy Tiêu Dương, anh liền lộ ra một nụ cười khác biệt. Tiêu Dương đối với Hứa Cốc Xuyên cười thật tươi, Hứa Cốc Xuyên đi tới, đối với ba người Yến Phi nói: “Cùng đi ăn cơm đi.”

Yến Phi nói: “Thôi khỏi, cậu cùng Tiểu Dương cứ đi đi.”

“Vậy hai người bọn tôi đi đây.” Hứa Cốc Xuyên cũng không khách khí, cùng Tiêu Dương lên xe, rời đi.

Vệ Văn Bân sờ cằm: “Hứa ca vì sao luôn tới tìm Tiêu Dương a?”

Cái đồ nhược trí ngu ngốc này. Yến Phi cùng Tiêu Bách Chu lười cùng Vệ Văn Bân giải thích, túm lấy cánh tay của cậu: “Đi thôi, trở về ký túc xá.”

“A.”

Bốn người biến thành ba người, bất quá vẫn tiếp tục vừa đi vừa cười nói. Thời điểm đi tới cửa của ký túc xá, Tiêu Bách Chu bỗng nhiên kéo Yến Phi lại. Có vài người bộ dạng như phụ huynh đang đứng ở đằng trước, còn có một vị lãnh đạo của trường học. Nhìn thấy ba người đi tới, những người này lập tức bước nhanh hướng về phía của bọn họ, trên mặt mang theo lo lắng vì chờ đợi lâu.

Yến Phi bị Tiêu Bách Chu lôi kéo, lập tức chú ý đến dị thường tại phía trước, đặc biệt mục tiêu của những người này chính là hắn. Yến Phi nhíu chặt hàng lông mày, đoán được đây là có chuyện gì.

“Cậu là Yến Phi đồng học đúng không?”

Ba người rất nhanh bị vây quanh. Vị lãnh đạo trường kia mang theo bảo vệ xông tới, ngăn cản những người đó, đối với ba người Yến Phi nói: “Các em quay về ký túc xá đi.”

Yến Phi không nói lời nào, cùng Tiêu Bách Chu và Vệ Văn Bân đi về hướng tòa nhà ký túc xá.

“Yến Phi đồng học! Tôi là mẹ của Vương Hiển Nhạc, tôi cầu cậu, buông tha cho con trai của tôi, buông tha cho thằng bé đi!” Một nữ nhân trung niên đối với Yến Phi khóc hô.

“Yến Phi đồng học! Con trai của tôi không phải là cố ý, cầu cậu rút đơn kiện đi, van cầu cậu.” Lại một vị nữ nhân khác có ý đồ trốn thoát khỏi bảo vệ, đuổi theo Yến Phi. Ngay lập tức kế tiếp, nhóm phụ huynh đều yêu cầu Yến Phi rút đơn kiện, tha cho đứa nhỏ nhà bọn họ một con đường.

Xung quanh ký túc xá tụ tập rất nhiều sinh viên, Yến Phi xoay người, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn những vị phụ huynh này, nói: “Tôi có thể rút đơn kiện, đấy là bởi vì tôi còn sống. Nếu tôi không có bằng hữu hỗ trợ, bị người ta vu hãm bốn phía trên mạng như vậy, tôi hoặc là sẽ bị đuổi học, hoặc là phải lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân. Đến lúc đó, các người có phải hay vẫn muốn nói với tôi rằng đứa nhỏ nhà các vị không phải là cố ý?”

Nhóm phụ huynh nhất thời yên lặng, mẹ của Vương Hiển Nhạc khóc nức nở: “Hiển Nhạc biết sai rồi, van cầu cậu cho thằng bé một cơ hội. Tiền đồ của thằng bé đã xong rồi.”

“Nếu tôi bởi vì không thể chịu nổi những lời nói xấu kia mà tự sát, ngài vẫn muốn tôi cho cậu ta một cơ hội sao? Vương mụ mụ, ngài vì con trai của mình tới nơi này cầu tôi, nhưng ngài có nghĩ đến, tôi cũng là con của một người mẹ khác hay sao? Nếu tôi chết đi, mẹ của tôi phải tới cầu ai? Thời điểm con của các vị ở trên mạng không ngừng phỉ báng thanh danh của tôi, bọn họ có nghĩ tới hay không cảm nhận của cha mẹ tôi, có nghĩ tới hay không tôi sẽ vì oan ức mà không thể chịu nổi? Trái lại, nếu tôi ở trên mạng hãm hại nói xấu con của các vị như vậy, sử dụng những điều căn bản không hề tồn tại để bức chết bọn họ, các người sẽ thỉnh cầu tòa án phán nhẹ tội cho tôi sao?”

Yến Phi xoay người đi, đưa lưng về phía mọi người: “Tôi sẽ cố gắng không để tòa án phán quá nặng, nhưng hành vi của bọn họ đã phạm vào pháp luật. Về việc rút đơn kiện, đương nhiên không có khả năng, bọn họ nên phụ trách hành vi của chính mình. Nếu tôi rút đơn kiện lần này, lần sau vẫn sẽ có người tùy ý tới thương tổn tôi. Tôi sẽ không để cho mẹ của mình phải thương tâm sợ hãi bởi vì có người muốn bắt nạt tôi.”

Lưu lại những lời này, Yến Phi không quay đầu đi về phía tòa nhà ký túc xá. Mỗi người đều có nguyên tắc cùng điểm mấu chốt của chính mình. Chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt của hắn, Yến Phi có thể tha thứ, liền giống như Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân thời điểm ban đầu. Nhưng loại người hoàn toàn xuất phát từ tâm lý ghen tị muốn hãm hại hắn thân bại danh liệt giống như Vương Hiển Nhạc này, hắn chỉ biết so với đối phương phải hung ác hơn. Đây chính là hắn, là Chung Phong một lần nữa sống lại.

Lãnh đạo trường học được Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đặc biệt phân phó rất nhanh liền đem nhóm phụ huynh này mời đi. Trong sự kiện này, Yến Phi tuyệt đối là người bị hại. Nếu không phải trong cơ thể này có chứa linh hồn của Chung Phong, nếu không phải Nhạc Thiệu bọn họ năng lực đủ cường, ngày hôm nay người bị buộc tới đường cùng phải tự sát sẽ chính là hắn. Cho nên, Yến Phi sẽ không mềm lòng. Tòa án muốn phán bọn họ bao nhiêu năm liền bấy nhiêu năm.

Trở lại ký túc xá, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì. Tôi đã nói rõ ràng tất cả. Đám người Vương Hiển Nhạc nếu đã làm ra hành vi vi phạm pháp luật, vậy phải gánh chịu hậu quả, van xin tôi cũng không có ích gì. Tôi không bảo Thiệu Thiệu bọn họ tăng thêm mức án đã là quá nhân từ rồi.”

Vệ Văn Bân nghiêm túc gật đầu: “Cậu làm rất đúng. Tôi cũng không tán thành nếu như cậu có ý định muốn buông tha cho bọn họ. Nếu cậu vẫn là Yến Phi nguyên bản, với tính cách của Yến Phi trước kia, tuyệt đối sẽ lại tự sát.”

Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân thái độ giống nhau, đối với những kẻ cố ý hãm hại người khác, bọn họ không có khả năng nhân từ.

Yến Phi tâm tình không chút nào bị ảnh hưởng, từ trong balo lấy ra vở ghi chép, thừa dịp trước khi ăn cơm để cho Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân trợ giúp bản thân học bù. Vở ghi của Đàm Tố, hắn định ngày hôm sau sẽ trả lại. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân kéo ghế dựa ngồi xuống hai bên của Yến Phi, đúng lúc này loa của ký túc xá liền vang lên: “Yến Phi có đó không? Dưới tầng có người tìm.”

Ba người đồng loạt nhíu mày, Vệ Văn Bân cao giọng: “Ai tìm Yến Phi?”

Trong loa vài giây sau mới truyền tới tiếng trả lời của bảo vệ: “Là hai bằng hữu của Yến Phi, đang chờ ở dưới tầng.”

Bằng hữu của cậu? Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân ánh mắt buồn bực nhất trí hướng về phía Yến Phi. Yến Phi mở miệng: “Xuống đây.”

Tắt loa, Yến Phi đứng lên: “Đi xem chẳng phải là sẽ biết hay sao. Bất quá phỏng chừng không phải là việc gì tốt, có thể là Tư Quang Nam. Lương Cầm có nói qua là anh ta muốn tìm tôi.”

“Bọn tôi cùng đi với cậu.” Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu không dám để cho Yến Phi một mình đi ra ngoài. Yến Phi một lần nữa mặc vào áo khoác, cùng hai người kia đi ra khỏi ký túc xá.

Đi tới cửa của ký túc xá, Yến Phi liếc mắt một cái liền nhìn thấy được hai người thanh niên ăn mặc rất hợp mốt, tuổi khoảng 24 ~ 25. Tại nháy mắt khi tầm mắt của hắn cùng hai người kia giao nhau, trong đầu của Yến Phi đột nhiên xuất hiện một tia đau đớn bén nhọn, đau đến mức khiến cho sắc mặt của hắn trở nên trắng nhợt vài phần. Hai người kia giống như rất vừa lòng khi nhìn thấy Yến Phi ‘biến sắc’, đối với Yến Phi cười cười, bộ dạng quen thuộc cùng hắn chào hỏi: “Hi, Yến Phi, đã lâu không gặp nha.”

Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân ở phía sau chọc chọc Yến Phi. Yến Phi xoa xoa huyệt Thái Dương, hướng hai người kia đi qua: “Xin chào.”

Hai người kia đối với Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân lễ phép cười cười. Một trong hai người đi tới ôm lấy bả vai của Yến Phi, nói: “Bạn tốt, đã lâu không gặp, cậu gần đây không tồi nha. Đi ra ngoài nói chuyện một chút được chứ?”

Yến Phi vẻ mặt không chút thay đổi đẩy ra cánh tay của đối phương. Hắn một bên sải chân đi ra ngoài, một bên âm thầm hướng hai người Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân ra hiệu, ý bảo bọn họ không cần phải đi theo. Nam thanh niên bị Yến Phi đẩy ra có chút không vui bĩu môi, sau đó mang theo vẻ mặt tươi cười cùng người còn lại đi theo Yến Phi.

Yến Phi mới vừa ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân liền trốn sau cửa phòng bảo vệ. Y nhanh chóng lấy ra di động, gọi điện cho Nhạc Lăng, cũng không quản xem Nhạc Lăng bên kia có phải hay không đang ở trong lớp học.

Điện thoại vừa được tiếp nhận, y lập tức nói: “Nhạc Lăng, có hai người tới tìm Yến Phi, thoạt nhìn giống như thanh niên lêu lổng, anh mau bảo Nhạc ca tới đây đi!”

“Anh đã biết!”

Nhạc Lăng nhanh chóng cúp điện thoại.



Lại là hoa viên nhỏ kia, lần trước Yến Phi cũng ngay tại đây đánh cho Đỗ Phong một trận, lúc này… hắn xoa xoa cổ tay phải, quên đi. Hắn đã đáp ứng với Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu rằng, ở trước khi cổ tay của hắn lành hẳn sẽ không vận động quá mạnh. Nhìn thoáng qua hai vị bảo tiêu được ba người kia an bài nhận trách nhiệm bảo vệ hắn tại trong trường học, Yến Phi bàn tay cắm vào trong túi quần bò. Nhìn hai thanh niên lêu lổng đầu nhuộm đủ thứ màu, trên tai còn đeo khuyên trước mặt, hắn hỏi: “Các anh tìm tôi có việc gì?”

“Nha, thật sự nhiều ngày không gặp, lúc này phải nhìn bằng con mắt khác xưa a. Yến Phi, sao lại cùng chúng tôi khách khí thế? Cậu đã quên mất chúng tôi rồi sao?” Thanh niên vừa rồi quàng vai Yến Phi cười ha ha nói, bất quá nụ cười kia không còn thân mật giống như vừa rồi.

Yến Phi: “Đúng là không nhớ. Các anh giúp tôi nhớ lại một chút đi?”

“Ha, Yến Phi, cậu câu dẫn được kẻ giàu có rồi, tính tình cũng kiêu ngạo không ít nha.” Người kia cùng đồng bọn nhếch môi, nở ra một nụ cười xấu xa. Gã từng bước đi tới trước mặt của Yến Phi, hạ giọng: “Sao vậy, không muốn cầm lại thẻ sinh viên?”

Yến Phi híp híp con mắt, lui về phía sau vài bước, nhanh chóng phản ứng: “Muốn a. Vậy tôi phải làm sao?”

Hai người vô cùng vừa lòng vì câu hỏi của Yến Phi, nở nụ cười. Thanh niên A nói: “Xem ở phương diện tình cảm sâu đậm giữa chúng ta, liền thanh toán trong một lần đi. Cũng không nhiều, 10 vạn đồng. Giao lại thẻ sinh viên cho cậu rồi, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ đề cập tới sự việc kia nữa, được không?”

Thanh niên B không có ý tốt nói: “Bạn trai cậu là ông chủ của ‘Phong Viễn’, là Thái tử gia tại đế đô, 10 vạn đồng cũng không tính là nhiều a. Cậu khẳng định sẽ không muốn để cho người kia biết được cậu từng ăn trộm này nọ đi?”

“Yến Phi, anh em chúng tôi biết cậu hiện tại đã có chỗ dựa vững chắc, rất lợi hại, chúng tôi cũng không muốn làm phiền cậu quá nhiều. Liền chỉ có 10 vạn đồng. Chỉ cần cậu giao ra 10 vạn đồng, hai người chúng tôi lập tức sẽ trả lại thẻ sinh viên cho cậu, mấy thứ cậu từng ăn trộm chúng tôi cũng sẽ giữ kín, một chữ cũng không nói ra. 10 vạn đồng, thực không nhiều a. Chiếc xe kia của cậu giá trị hẳn là không chỉ 10 vạn đồng đi.” Thanh niên A tiếp tục nói.

Thanh niên B từ trong túi áo lấy ra thứ gì đó, tại trước mặt của Yến Phi lắc lắc: “10 vạn đồng là tiền để cậu mua lại thẻ sinh viên, chiếc xe kia của cậu coi như là tiền phí để dán miệng chúng tôi.”

Yến Phi cũng cười, nói: “Được a. 10 vạn đồng cộng thêm một chiếc xe, quả thực không nhiều lắm. Nhưng mà tôi hiện tại cũng không có tiền mặt. Như vậy đi, hai người chọn một địa điểm để giao dịch, chúng ta tiền trao cháo múc.”

Hai người không nghĩ tới Yến Phi sẽ sảng khoái như vậy, trong lúc nhất thời đều sửng sốt. Yến Phi cười nhạo: “Sao vậy, không dám a.”

“Chậc, Yến Phi đồng học hiện tại quả thực là đại lão bản a. Ha, khẩu khí quả thực rất lớn. Đại ca, tôi cảm thấy hai người chúng ta lấy 10 vạn đồng có chút ít.” Thanh niên B ánh mắt khi nhìn Yến Phi không khỏi thay đổi.

Thanh niên A huých thanh niên B một cái, nhắc nhở hắn ta bình tĩnh, nói: “Cậu đã sảng khoái như vậy, chúng tôi cũng sẽ nói chuyện giữ lời. Cậu đem số di động cho tôi, tôi ngày mai sẽ hẹn cậu.”

Yến Phi đọc ra một dãy số, thanh niên A liền lưu vào trong di động của mình. Lưu số xong, gã nói: “Vậy chúng ta ngày mai gặp lại.” Thanh niên B liền đem thẻ sinh viên của Yến Phi bỏ lại vào trong túi áo, sau đó cùng thanh niên A rời đi. Không nghĩ tới sự việc lại thuận lợi như vậy, hai người ngược lại có chút luyến tiếc. Yến Phi hướng hai vị bảo tiêu ra hiệu, hai vị bảo tiêu lập tức đuổi theo hai người kia.

“Tự tìm cái chết.” Ánh mắt của Yến Phi muốn bao nhiêu hung ác liền có bấy nhiêu hung ác.

“Yến Phi!”

Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu chạy tới, Yến Phi sắc mặt trắng bệch, thần sắc trở nên âm trầm: “Trở lại ký túc xá đã, đầu tôi đau quá.”

“Nhạc ca cùng Tiêu ca đã biết chuyện, bọn họ lập tức sẽ tới trường học.”

Yến Phi một tay che đầu, nhíu mày: “Đỡ tôi trở về ký túc xá.”

Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đều bị hù dọa, một trái một phải đỡ lấy Yến Phi cả người hư nhược, vội vàng trở về ký túc xá.