Bị Quăng Sang Thế Giới Khác

Chương 44




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tôi đi về phía cổng thành nơi mọi người được tập hợp bởi quân đội sau khi ác linh được tiêu diệt ở nơi này do quá nhiều người mà tôi hơi lạc lối . và cái kĩ năng cảm nhận mana đang giúp tôi tìm thấy họ dù tình trạng này tôi không muốn dùng nó chút nào . vì cảm nhận mana cũng đồng nghĩa với việc là đọc luôn suy nghĩ của họ mana trong cơ thể sinh vật sống giống như một tấm gương phản chíu lại toàn bộ con người của họ . điều này cũng có nghĩa là tôi có thể nghe thấy hay nhìn thấy được toàn bộ nỗi đau khổ của toàn bộ mọi người ở đây .

thử nghĩ bạn đang trong một vùng chiến tranh và bạn có khả năng đọc suy nghĩ của toàn bộ mọi người trên chiến trận đó sẽ là một lợi thế cho bạn nhưng cũng là con dao hai lưỡi khi bạn có thể thấy cảm xúc của họ khi bị giết có thể nói chẳng khác nào là mình từ đi trải nghiệm điều đó cả . vì thế nếu như tôi có toàn bộ siêu năng lực trên thế giới tôi rất rất không muốn có khả năng ngoại cảm .

tôi cứ đi theo dòng mana để đến với họ thật nhanh để cút đi khỏi nơi này chứ không tôi sẽ không chịu nỗi mất . cái cảm giác chết tiệc này như lúc đó vậy thật không muốn chút nào làm ơn thôi đi đừng than nữa không muốn đâu .

<làm ơn dừng lại đi>

thế là tôi đã quỳ xuống lấy hai tay che đi đôi tai của mình để cố không nghe thấy những tiếng nói đó . tôi cứ quỳ tại đó và cúi đầu xuống đất không biết từ bao giờ nước mắt của tôi đã chảy ra . thật thảm hại khi một tên dơ bẫn như tôi đã giết rất nhiều người rồi mà vẫn có thể chảy nước mắt  .

tôi nhắm mắt lại cả không gian xung quanh tôi trở nên đen như mực thật lạnh lẽo . ở trong không gian này thì chả có gì cả chỉ có mình tôi ở đây  nhưng nó vẫn không buôn tha cho tôi . hàng loạt hình ảnh đau thương của mọi người trong sự kiện này ùa tới như đang đè chết tôi từ mất người thân gia đình , người yêu , đau đớn về thể xác , ...

từ trong bóng tối những khuôn mặt của những con người tại cô nhi viện xuất hiện họ cười vào mặt tôi và kêu tôi chết đi . cái cô nhi viện đó đúng là địa ngục nơi đó không phải là nơi cho chúng tôi sống mà là như để chết . ngày qua ngày họ thực hiện những thí nghiệm lên cơ thể chúng tôi những con người được chọn và bắt cóc về đó . cũng tại nơi đó họ đã yêu cầu chúng tôi giết nhau với người  khác những người anh em , người bạn , tình yêu đầu cũng đã chết ngay kế bên tôi cho đến khi nhận ra tôi là người sống sót cuối cùng họ đều đã lấy cái mạng của mình để bảo vệ tôi . 

cả tâm trí tôi như quay lại thời đó ôm lấy những cái xác đã lạnh mà ngồi khóc một mình không ai an ủi , không ai xẽ chia , không ai cả chỉ một mình cùng với giá lạnh của sự cô đơn . lúc đó tôi đã tự hỏi với mình liệu chúng tôi sinh ra trên đời để làm gì rồi để chết . ai sinh ra rồi cũng chết thì tại sao họ lại đấu tranh cho sự sống của mình . lúc đó tôi thấy con người thật là một giống loài dơ bẫn nhưng nó vẫn không khiến tôi cảm thấy chán ghét con người .

vì cũng như quy luật của thế giới này trong bóng tối vô tận thì vẫn sẽ có ánh sáng dẫn ta ra khỏi nơi đó , cả người trong ánh sáng nếu không bình tĩnh cũng có thể theo con đường của bóng tôi . khi nghĩ tới đây xung quanh tôi dang bao phủ trong bóng tối thì có một ánh sáng ấm áp nổi lên khiến ai cũng muốn lại gần . tôi thôi thúc cả tâm trí của mình chạy về phía đó từ sau lưng tôi như được ai đẩy về phía trước , tôi quay lại nhìn thì thấy họ những người bạn mà tôi coi như anh em cùng với cô ấy . họ đều cười với tôi và cùng nhau nói .

<<<hãy chạy về phía đó nhanh đi>>>

nước mắt của tôi lại chảy ra them nhiều hơn nữa nhưng nó khác với lúc trước . tôi cúi đầu xuống chào tạm biệt họ kế tiếp ngẫn lên nói lớn .

<cảm ơn mọi người suốt thời gian qua đã đồng hành cùng tôi !!!>

tôi xoay người lại và chạy nhanh về phía đó . một lúc sau tôi mở mắt ra những giọng nó đó cũng biến mất tôi thử bỏ đôi tay mình ra khỏt tai thì nghe thấy .

<odoru anh làm gì mà quỳ ở đó thế>

một tiếng nói nhỏ vang lên khiến tôi phải chú ý mà ngẫn đầu lên nhìn thì thấy mọi người đều đang hướng về phía tôi mà chạy đến . không hiểu sao mà trong lòng tôi thấy ấm áp hẳng lên cái cảm giác rất yên bình không muốn chia lìa ra khỏi nó . tôi bật dậy chạy lại về hướng họ như thể đang chạy trốn khỏi cái cảm giác như địa ngục lúc nãy mà quên luôn cả việc phải lau đi nước mắt . tôi nở ra một nụ cười tươi đáp lại .

<tôi ở đây !>

tôi chạy về trước mặt haruka nói .

<cô ổn chứ >

<tất nhiên là nhờ anh mà tôi vẫn ổn rồi mà anh khóc đấy à>

<đâu có chứ chỉ bụi bay vào mắt thôi Á!>

khi đang  nói tôi đã bị tập kích bởi velvet bằng hai ngọn đồi khủng của cô ấy . cảm giác chúi đầu vào khe núi là đây sao thật mát và mềm ấy chết thoát ra khỏi đây mau không bị chết ngạt mất . 

tôi cứ đưa tay loạn xạ ra xung quanh và bằng một cách vãi cả cái gì đó tôi đã chạm vào ngực của haruka và mizu gần đó . 

<<velvet cảm phiền cô tránh ra>>

<vâng>

thế là tôi cũng được giải thoát khỏi ngọn đồi của velvet nhưng nó chưa kết thúc . tôi bị haruka và mizu xách vào một con hẻm gần đó . sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang ra . tiếng kêu đó khiến mọi người chỉ đành làm như không nghe thấy mà cầu nguyện cho tôi .

<<<<<<amen>>>>>>>

--------------------------------------hết chap-------------

tôi ghi chi tiết nôi tâm khá làm thảm hại nhỉ