Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 12: Gặp lại kẻ thù kiếp trước




Editor: tiểu mao

Sáng thứ bảy, Văn Dụ tỉnh lại tại chỗ ở của mình, đầu rất đau. anh không nhịn được than một tiếng, nhắm mắt lại, vò thái dương, hơn nửa ngày mới từ từ ngồi dậy.

Tối hôm qua đúng là có uống rượu, nhưng lấy tửu lượng của anh thì không đến mức say rượu đau đầu, đầu đau bởi vì có một đêm mộng, ngủ không được sâu.

Chi tiết trong mộng, sau khi tỉnh lại mấy giây thì mơ hồ không rõ. Nhưng Văn Dụ nhớ kỹ, trong mộng có Kỷ An Ninh.

“Nếu có kiếp sau…” cô nhìn anh, rơi lệ.

Tại sao cô khóc? Vì sao đau lòng như vậy?

Văn Dụ nghĩ không ra, điều duy nhất có thể nhớ là cặp mắt xinh đẹp của Kỷ An Ninh đang không ngừng rơi lệ.

Làm người ta đau lòng.

Chuông điện thoại vang lên, Văn Dụ giật mình một cái.

“Còn chưa đi?” Đầu bên kia là giọng cha anh Văn Quốc An, giọng vừa trách cứ lại có có chút bất đắc dĩ.

Văn Dụ liền cười, trước mặt cha mình như từ người trưởng thành biến thành thiếu niên tinh nghịch, vừa lười nhác vừa vô lại: “đi, đi! Giờ đi ạ?”

Văn Quốc An nói: “Đương nhiên, không xem mấy giờ rồi, động tác của con nhanh lên.”

Hôm nay có kế hoạch là đi theo cha anh bồi mấy chú đánh golf.

Văn Dụ vừa dùng bả vai kẹp điện thoại vừa mặc quần, hỏi: “Mẹ con đâu?”

âm điệu của Văn Quốc An phai nhạt đi: “không biết, chắc là đi dạo phố?”

Cha mẹ của anh không ồn ào cãi cọ, nhưng tình cảm bình thường, không được gọi là ân ái. Văn Dụ đã sớm quen thuộc.

anh là người trưởng thành, không phải là học sinh tiểu học có tâm lý ỷ lại cha mẹ, sau khi lên đại học anh liền ra ngoài ở riêng, đỡ phải nhìn cha mẹ mình lãnh đạm không có tình cảm.

Rửa mặt xong đi ra cửa, ngày mùa thu nắng gắt làm lóa mắt, vạn dặm trời xanh không một bóng mây.

Rơi vào mắt nhìn như mộng cảnh.

Chậc, chỉ là giấc mộng mà thôi, nghĩ gì thế.

Đảo mắt là đến thứ hai.

“Này, nghe nói hôm nay câu lạc bộ bắt đầu tuyển sinh?”

“Mọi người muốn tham gia cái gì?”

“Mẹ tớ nói nhất định phải tham gia hội học sinh, có phúc lợi*.”

“Mẹ cậu có tư tưởng gì thế, tớ muốn tham gia CLB COS**.”

*phúc lợi: chỉ chung những điều may mắn vui sướng, những điều có ích.

**câu lạc bộ cosplay.

Các bạn học ồn ào thảo luận.

Khai giảng phải tham gia huấn luyện quân sự, sau đó trường học cho sinh viên một thời gian giảm sóc để quen thuộc với sinh hoạt trong trường, cuối tháng chín một tuần câu lạc bộ mới chính thức tuyển sinh.

“Này, Kỷ An Ninh, cậu tính tham gia câu lạc bộ gì?” Ngồi ở phía trước Kỷ An Ninh, nữ sinh đang nghiêng người thảo luận với bạn bè về chủ đề này, thuận miệng quay đầu hỏi Kỷ An Ninh.

Nữ sinh này gọi là Mạnh Hân Vũ, là lớp trưởng, thành tích học tập xuất sắc, mặc dù không giống Kỷ An Ninh cần cầm học bổng cho học sinh nghèo, nhưng gia đình cô cũng phải chịu gánh nặng rất lớn.

cô gái này trong trí nhớ của Kỷ An Ninh là một trong số ít những người không bàn tán về cô, thậm chí sau khi côchết lúc người khác nháy mắt ra hiệu muốn bát quái, cô ấy còn quát lớn những người khác.

Kỷ An Ninh đối với mọi người trong lớp đều lạnh lùng, đối với Mạnh Hân Vũ lại lộ ra một chút ý cười dịu dàng,nói:: “Mình có khả năng không tham gia được, mình không có thời gian, buổi tối còn phải đi làm thêm.”

Mạnh Vũ Hân hiểu được, cô cũng cần đi làm thêm.

Mạnh Vũ Hân vì làm thêm vì muốn giảm gánh nặng trong nhà, Kỷ An Ninh lại là người gánh vác cả gia đình. Vì vậy Mạnh Vũ Hân có thể hiểu và đồng tình với Kỷ An Ninh.

“Này, cậu đi làm gia sư à? Tớ biết một trang web, tớ toàn tìm việc gia sư ở trên đó.” Mạnh Vũ Hân chia sẻ tin tức với cô, nói tên trang web cho cô.

Kỷ An Ninh trầm ngâm một chút, khuyên Mạnh Vũ Hân: “Tớ lúc trước có sử dụng trang web này, nói thế nào đây, mấy gia đình này vàng thau lẫn lộn*, trang web cũng không cam đoan được. Tớ nghĩ cậu tốt nhất lên bàn rõ với mẹ của bọn trẻ là thời điểm cậu tới nhà, mẹ bọn trẻ có thể ở đấy, đảm bảo an toàn.”

*vàng thau lẫn lộn: suy thoái, lộn xộn.

Mạnh Hân Vũ có chút khẩn trương: “sẽ…xảy ra chuyện gì sao? Tớ mới đi được hai lần.”

Hai đầu lông mày Mạnh Hân Vũ có chút ngây thơ, đúng là chưa gặp qua mấy con người, sự việc buồn nôn đó. Đúng là một cô gái may mắn.

Kỷ An Ninh nói: “Cẩn thận thì hơn. Dù sao người xấu chỗ nào cũng có. Nữ sinh chúng ta ở tuổi này, tớ cảm thấy cẩn thận kiểu gì cũng không đủ. Đúng rồi, cậu có thể chuẩn bị đồ vật phòng thân như kiểu nước ớt.”

Kỷ An Ninh mang nước ớt của cô cho Mạnh Hân Vũ nhìn: “Tớ tự chế đấy. Cái bình thì mua trong cửa hàng, nước ớt thì tự mình nấu.”

Mạnh Hân Vũ rất sợ hãi thán phục trước sự cảnh giác cùng với việc tự chế trang bị của Kỷ An Ninh, mấy cô trao đổi về việc làm gia sư một lúc, trước lúc vào học, Mạnh Vũ Hân nói: “Tý nữa cùng nhau ăn cơm không?”

Kỷ An Ninh lại mỉm cười cự tuyệt: “không được.”

cô nhìn về phía thầy giáo, nhỏ giọng: “Buổi trưa tớ phải về sớm, tớ còn phải mua cơm hộ người ta.”

Nếu như buổi trưa đơn hàng thức ăn không nhiều, không tính là bận rộn thì cô cũng không ăn cơm ở trường học, mà chạy về nhà cùng bà ngoại ăn cơm, rồi nắm tay bà đưa xuống lầu phơi nắng.

Nếu không phải bà ngoại nhanh đói, không chờ được đến lúc cô tan học, cô nghĩ mình sẽ về nấu cơm trưa cho bà, để bà có thể ắn cơm nóng hổi chứ không phải đồ ăn hâm nóng.

Đến lúc trưa tan học, Mạnh Hân Vũ nhìn lại, đúng là Kỷ An Ninh đã lặng lẽ về sớm. cô thu dọn cặp sách cùng bạnđi ăn cơm, bạn cùng phòng ký túc xá nhịn không được lắm chuyện.

Bạn cùng phòng nói: “Cậu gọi cậu ấy làm gì? không cảm thấy cậu ấy rất kiêu ngạo sao?”

“không có mà?” Mạnh Hân Vũ nói, “Tớ cảm thấy cậu ấy rất dịu dàng, không có cảm giác kiêu ngạo mà.”

Bạn cùng phòng chần chờ nói: “Có lẽ cậu ấy không để ý đến bọn tớ.” Xinh đẹp như vậy mà.

“Cậu ấy làm gì có thời gian chứ?” Mạnh Hân Vũ thay Kỷ An Ninh giải thích, “Tan học cậu ấy còn phải đi làm thêm, bận rộn gần chết, bài tập vào lúc nghỉ giữa giờ mới vội vàng làm. Làm gì có thời gian buôn dưa leo? Với cả, cậu ấy phải đi làm suốt, đâu giống bọn mình suốt ngày ngồi một chỗ, cũng không quen như vậy. Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy rất tốt.”

“thật à?” Bạn cùng phòng có chút ngại ngùng, “Chắc là tớ nghĩ nhầm. Ai, thật ra tớ chưa từng nói chuyện với cậu ấy, tớ nghe người ta nói câu ấy rất kiêu ngạo.”

Về phần là nghe từ ai? không nhớ nữa rồi.

Lời đồn đại kiểu này chính là thế, người khởi đầu đều không thể tra rõ, giống như một trận gió phá xung quanh, ảnh hưởng tới mỗi người.

Người nói qua thậm chí còn không nhớ rõ mình từng nói. Quan trọng là miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt*, mấu chốt là ở chỗ ‘biến chất’ và ‘nhân vật’.

*miệng nhiều người có thể xói chảy vàng, tiêu hủy xương cốt: qua miệng nhiều người vàng cũng bị biến chất, chỉ nhớ tên nhân vật nhưng nội dung bị thay đổi

Kỷ An Ninh không biết Mạnh Hân Vũ đang vì cô mà nói. Hai ngày nay, nhiệt độ hơi giảm, cô mặc một cái áo dài tay ở ngoài, trong phòng ăn đi lại có hơi nóng, thừa lúc cơm còn chưa xong cô đem áo ngoài cởi ra buộc ở hông. Áo tay ngắn bên trong kéo căng ở trên người, eo thon nhỏ, ngực xinh đẹp làm hấp dẫn vô số ánh mắt, mấy nam sinh không biết vô tình hay cố ý hướng mắt về phía này.

“Đó là ai?” Triệu Thần nheo mắt lại, “Trước giờ chưa gặp bao giờ, năm nhất à?”

Mấy người cạnh hắn thuận mắt nhìn sang, có người huýt sáo, có người nhìn một lúc giật mình: “A, là nữ sinh kia.”

Triệu Thần quay đầu: “Mày biết à?”

“Diễn đàn của trường có ảnh chụp của nàng.” Bạn cùng lớp nói, “Có tin tức rất hot gần đây, bọn mày không thấy à? Gọi là ‘Mỹ nhân nghèo’.”

“nói về gì vậy?”

“Lúc khai giảng, nàng là sinh viên nghèo khó ‘cõng bà ngoại đi học’. Mày nhìn nàng đi, đang mua cơm đúngkhông, mày nhìn kìa, nàng mua cơm nhiều như vậy, tao thấy thảo luận ở tin đó là nàng làm dịch vụ mua cơm hộ, chỉ giao cho ký túc xá nữ.”

Các nam sinh đều nhìn sang. Kỷ An Ninh đang xách một túi đầy, đi về hướng của sổ, trong phòng ăn nhiều người,cô lại chạy qua chạy lại, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, gương mắt tuyết trắng hơi đỏ ửng.

Con mắt Triệu Thần luôn nhìn thẳng, giống như muốn lột sạch Kỷ An Ninh.

“Tao thấy…” hắn cảm thán, “một đại mỹ nữ như thế, sao lại phải làm cái này?”

hắn liếm liếm bờ môi, nói: “Tao đi làm quen với nàng.” nói xong liền đứng lên.

Văn Dụ đi vào nhà ăn, theo bản năng dùng ánh mắt quan sát.

Nhắc tới cũng lạ, nhà ăn nhiều người như vậy, làm người ta thấy quáng mắt, vậy mà Văn Dụ từ đám người lập tức tìm được Kỷ An Ninh.

Tinh tế lay động, di chuyển giữa một đám người, nhưng lại như đang phát sáng, rất khó để không phát hiện. Nhìnthì yếu đuối, thật ra so với nam sinh còn chịu cực tốt hơn.

Văn Dụ thả chậm bước chân.

anh đang ở cửa chính, mà Kỷ An Ninh… Thấy cô đã đầy hai túi, có lẽ phải đi về phía này. Nếu cô thấy anh, sẽ chào hỏi, nếu không thấy…coi như xong.

Văn Dụ không định chủ động, Kỷ An Ninh bướng bỉnh quật cường làm anh cảm thấy cần phải lạnh lùng với cô.

Thế là Văn Dụ liền thấy, có một nam sinh đứng dậy, bước nhanh về phía Kỷ An Ninh. Trong đám người, phương hướng quỹ tích chuyển động của hắn quá rõ ràng, không hề nghi ngờ là đang hướng đến mục tiêu là Kỷ An Ninhđang cúi đầu chỉnh lại cái túi.

Văn Dụ nhăn nhăn mi.

anh thấy Kỷ An Ninh chỉnh xong hai cái túi, một tay cầm lên, quay người, cất bước, hướng về phía cửa đi tới. côhình như trông thấy anh, thần sắc khẽ nhúc nhích, dưới chân cũng tăng tốc độ.

Mà nam sinh kia, Văn Dụ rõ ràng nhìn thấy, hắn ở điểm mù của cô mà ra tay.

Mặc kệ cô.

Kiểu cô gái ngu ngốc như vậy phải lạnh lùng với cô, lại dịu dàng cẩn thận theo đuổi một thời gian, tiến hành dùng tiền tài để tiến công, nếu cô không chịu thua thì tiếp tục lạnh lùng. Lạnh lùng rồi hâm nóng, lặp đi lặp lại mấy lần, mới có thể cua được.

Bây giờ không cần quan tâm cô.

Văn Dụ nghĩ vậy, trơ mắt nhìn thấy Triệu Thần cố ý đụng vào, sau đó vươn móng vuốt với Kỷ An Ninh.

Kỷ An Ninh quay người về phía cửa chính, chưa được hai bước liền thấy Văn Dụ. cô lúc đầu tính chào anh mộttiếng. Nhưng bộ dạng anh hờ hững, không biết có nhìn thấy cô không, miệng cô mở ra lại đóng lại, nghĩ tới chuyện lúc trước, tính qua chào hỏi anh rồi tới ký túc xá đưa cơm.

Thình lình bị một người xông tới đâm nghiêng, làm cô lảo đảo.

Chớp mắt thân thể Kỷ An Ninh bị mất cân bằng, suy nghĩ đầu tiên là đồ ăn trong tay. Nếu hai túi đồ ăn này đổ, buổi trưa này coi như mất cả chì lẫn chài. Đầu óc cô trống không, theo bản năng vội vàng cân bằng trọng lực cánh tay.

May mắn là người kia đụng phải cô phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ra đỡ cô.

Kỷ An Ninh không bị ngã, đồ ăn cũng không bị đổ. Trái tim rớt xuống đất, đồng thời cô lập tức nhận ra có gì khôngđúng. Người kia mặc dù có ‘lòng tốt’ dìu cô nhưng một tay để ở sau lưng, một tay hình như ở vị trí eo cô.

“Người đẹp, không sao chứ?”

Thanh âm này nghe lỗ mãng láu cá lại vô cùng quen thuộc.

Kỷ An Ninh bổng nhiên quay đầu! Triệu Thần, cho dù cô chết cũng không quên được gương mặt đang mỉm cười trước mắt cô!

Tất cả đều do Triêu Thần dựng bẫy.

cô bị lừa tới công ty đang tổ chức hoạt động team building* để làm thêm. Công ty này đúng là có tổ chức hoạt động team buiding, nhưng đây lại là công ty nhà Triệu Thần.

*giống như một dạng hoạt động nhóm

Nữ sinh kia lừa cô kêu đến gian phòng phía trong nhằm bỏ thuốc cô.

Nhưng Kỷ An Ninh đã từng làm thêm ở NL, đó là nơi ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có. Ở đó có tiểu tỷ tỷ kinh nghiệm phong phú, quản lý có lòng tốt, đại ca bảo an nhìn thì hung ác nhưng rất yêu vợ mình - Cố gia…Bọn họ đều dạy cô rất nhiều thứ, thêm nữa chính cô cũng có lòng cảnh giác rất mạnh. Sắc mặt đối phương khẩn trương làm cô nổi lên lòng nghi ngờ, thăm dò một chút liền biết được chân tướng.

cô đương nhiên không thể ngồi chờ chết, tìm chỗ hở mà chạy trốn. Nữ sinh kia chắc chắn đã báo tin cho Triệu Thần, hắn ta mang theo bảo tiêu nhà mình, chặn lại thang máy và cầu thang, dồn cô lên sân thượng, cô bị trượt chân rơi xuống.

Sau đó, hồn phách phiêu lãng, tới khi Văn Dụ vì cô báo thù.

Văn Dụ…

Văn Dụ!

Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh đứng vững lại, vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Thần một cái, trong chớp mắt, gương mặt mất hết huyết sắc.

cô giống như nhìn thấy mãnh thú, giống như bị dọa sợ, đang từ trong tư thế bị Triệu Thần nửa đỡ nửa ôm rất mập mờ đột nhiên lùi về sau lảo đảo hai bước mới đứng vững.

Gương mặt cô trông sợ hãi, luống cuống, trong chớp mắt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Văn Dụ.

Cách dòng người giao thoa với nhau, Văn Dụ hiểu được cái nhìn này của Kỷ An Ninh.

Giúp tôi một chút.

Cầu xin anh giúp một chút!

Tiếng ồn ào trong nhà ăn lúc này vào tai Văn Dụ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

rõ ràng mặt Kỷ An Ninh chỉ đang trắng bệch, gương mặt hoảng sợ mà nhìn anh, nhưng anh lại giống như nghe thấy tiếng cô đang cầu cứu.

anh thậm chí còn cảm nhận được sự sợ hãi tuyệt vọng của cô, giống như ở sau lưng có bóng đen to lớn muốn nuốt chửng cô.

Văn Dụ!

Cứu em!

Trái tim Văn Dụ bỗng nhiên kịch liệt co lại, đau đớn giống như bị kim châm.