Nàng là ai?
Dung nhan tuyệt mỹ cùng hoảng
hốt khi bị bắt gặp khí chất ấy dường như không thuộc về nhân gian, nàng
tựa như bị làng gió vô hình nào đó gọi trở về trời, không bao giờ nữa
gặp lại.
Hắn hoảng hốt tìm nàng, muốn đi đến túm chặt áo nàng, không cho nàng rời đi.
"Thái tử điện hạ, nô tài đi được chứ?" Lão thái giám mặt cười cứng ngắc, những lời này hắn đã nói ba
lần, thế nhưng thái tử lại không biết bị làm sao mà không đáp lời.
Hắn chỉ có xấu hổ đứng im tại chỗ, cũng không dám tự ý dời đi.
Không biết là ai nhẹ nhàng đá thái tử một cước, hắn lúc này mới từ trong mộng tưởng tỉnh lại, "Ngươi đi đi."
Rốt cục có được lệnh, lão thái giám kích động liên tục nói lời từ biệt, tùy quản gia mà giao lại công việc của khố phòng.
Nhan Hi cũng chú ý tới thái tử
có gì không thích hợp, bất quá khi hắn nhìn theo ánh mắt của thái tử,
chỉ nhìn thấy bóng lưng mập mạp của Thiên Sương, thực sự không thể nói
là phong cảnh gì tuyệt đẹp.
Lòng không yên, thái tử đáp vài
câu vô nghĩa với Nhan Hi, nhịn không được lần nữa nhìn hướng trước đó,
tìm kiếm dáng người yểu điệu quen thuộc mà xa lạ kia, ngoại trừ một
khoảng trống tuyết trắng, đâu còn có tuyệt sắc mới vừa rồi vì hắn quay
đầu nhìn mà kinh sợ.
Nàng đâu?
Trước đây giống như đã từng xuất hiện, thân ảnh gợi lên hắn một đoạn ký ức nào đó.
Không đúng, đó là một hình dáng
quen thuộc dường như đã từng gặp qua nhiều năm trước đây, có thể là kiếp trước, cũng có thể là kiếp nào xa hơn nữa.
"Thất đệ, ta còn có việc, không quấy rầy." Hắn ôm quyền cáo từ, đã không có tâm tư xã giao.
Nhan Hi gật đầu.
Thái tử đi về phía trước vài
bước, bỗng nhiên dừng lại chậm rãi quay đầu, lại nhìn quét một lần bao
quát Duệ vương phủ, "Thất đệ, đây là tất cả người của vương phủ sao?"
Dựa theo lễ nghi, thánh chỉ tới
cửa, thái tử đích thân đến, tất cả người của Duệ vương phủ đều phải ra
tiếp chỉ, ngay cả nô tài hạ nhân, gia đinh cũng phải quỳ thành một đoàn.
Huống hồ, người hắn vừa thấy lại không thể là một hạ nhân bình thường.
Chẳng lẽ là hắn hoa mắt sao ?