Tiếng khóc nức nở dần dần nhỏ lại, cái miệng nhỏ nhắn cắn cánh tay Nhan Hi không biết
khi nào đã buông ra, Đào Tiểu Vi giống như con mèo nhỏ ghé vào trong
ngực hắn, mắt buồn ngủ nữa híp.
Nhan Hi nhìn xuống, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng viền mắt bị sưng đỏ, thương xót liền dâng lên.
Nhất thời, bầu không khí bên
trong phòng trở nên yên tĩnh, nhàn nhạt vị thuốc đông y phiêu tán khắp
phòng, lò than hỏa hừng hực cháy, thỉnh thoảng phát ra vài ba tiếng lách bách, tất cả điều này so với không khí trên chiến trường tuyệt đối bất
đồng, tinh thần Nhan Hi đang buộc chặt dần dần trầm tĩnh lại, lần thứ
hai khẽ vuốt tóc nàng, cả người ấm áp như đang ở ôn tuyền.
Không biết đã bao lâu, Đào Tiểu
Vi sau khi triệt để phát tiết oán khí, bỗng nhiên ý thức được cả người
đang nằm trong lòng Nhan Hi, tư thế thực sự không thích hợp a, nàng đã
không còn là một tiểu cô nương không hiểu chuyện như trước kia nữa, mà
Nhan Hi bên cạnh nàng chân chính là một đại nam nhân a. Nàng mặt đỏ tới
mang tai giả vờ trấn tĩnh đứng lên đi tới hỏa lò, dùng chiếc đũa nhẹ
nhàng khuấy nguyên liệu bên trong, "Ngươi còn chưa có ăn sao? Trong phủ
nhất định đã chuẩn bị bữa cơm rất phong phú rồi a, không bằng hiện tại
ngươi đi dùng đi."
Ánh mắt nàng không dám nhìn vào Nhan Hi mà nhìn trối chết vào nồi dược thiện, hận không thể đem mình dấu đi chỗ khác.
"Không cần, ngươi chẳng phải
đang nấu cái gì sao?" Nhan Hi theo tới đứng ở một bên, có chút hiếu kỳ
nhìn phía trong nồi đủ mọi màu sắc, ngón trỏ khẽ động.
"Này này. . ." Đây là dành cho
nàng a nàng cũng không muốn chia cho hắn. Thế nhưng, Nhan Hi đột nhiên
tới gần làm Đào Tiểu Vi tính nói gì đó đều nuốt xuống bụng, nàng đột
nhiên che miệng lại, thống khổ than nhẹ một tiếng ngồi chồm hổm trên mặt đất.
"Làm sao vậy?" Nhan Hi lại càng
hoảng sợ, vội vã nâng nàng dậy đến nhuyễn ghế bên cạnh ngồi xuống, nhìn
nàng cố nén không được nước mắt đang chảy ra, hắn yêu thương hỏi."Đau ở
đâu?"
Dùng sức lắc đầu, Đào Tiểu Vi sắc mặt hiện ra xấu hổ, lấy tay bôi viền mắt ướt át, vô thức nói, "Ta cắn phải lưỡi."
Trách không được nàng lập tức ôm miệng, hài tử này, quả nhiên nửa điểm cũng chưa thay đổi, bình thường
đã nháo khiến người khác đến dở khóc dở cười.
Có tiếng đập cửa nhẹ nhàng,
Thiên Đồng tại cửa cẩn cẩn dực dực nhẹ giọng nói, "Gia, tiểu thư, bữa
cơm đã chuẩn bị xong, là đưa đến nội viện hay Tú lâu?"