Ma pháp của thời gian thật thần
kỳ, năm năm, bất quá là hắn chỉ tốn hao thời gian đem một quốc gia cường đại nhập vào bản đồ của bổn quốc, mà nàng Đào Tiểu Vi, từ một cô bé khả ái xinh xắn chỉ thích ôm hắn làm nũng, bây giờ lại duyên dáng yêu kiều
mà lột xác thành một tiểu mỹ nhân thiên tiên tuyệt sắc.
Dáng dấp của nàng hầu như không
có gì biến hóa lớn, thân thể cao hơn một chút, ngũ quan càng thêm rõ
ràng trong sáng. Chỉ là khí chất hài đồng đã tiêu thất, đứng ở đối diện
Nhan Hi, Đào Tiểu Vi chính là dáng dấp của thiếu nữ mới lớn mang một vẻ đẹp dường như không thuộc về trần tục.
Nàng nhất định quật cường không
để ý tới hắn, không nhìn hắn. Dường như không nhận ra hắn đã xoay người
đi đến kể cả bắt chuyện cũng không muốn.
Nhan Hi trong tay cầm búp bê xấu xí buồn cười kia mà đi tới phía sau nàng, quả nhiên vừa vào cửa phòng
ngủ hắn cũng đã nghe thấy được hương vị dày đặc của dược thiện.
Đây là vì hắn mà chuẩn bị!
Nhan Hi trong mắt hiện lên một tia ấm áp, đi tới bên người nữ hài đang giận lẩy, ngồi xuống.
"Ta đã trở về." Hắn nói.
Nàng không để ý tới hắn, ai muốn gặp hắn, trở về thì sao.
"Ta đói bụng." Hắn còn nói.
Bên ngoài người nhiều như vậy,
nàng không tin không có ai chuẩn bị cho hắn, một chủ tử vĩ đại thế kia
mà, vì sao trước mặt nàng nói như vậy, nàng không thèm có nửa điểm mềm
lòng, không ăn một lần cũng sẽ không chết đói a.
Thở dài, đúng là không có cách
nào đối hài tử này, xem ra thân thể tuy đã lớn nhưng tính tình vẫn như
cũ lúc hắn rời nhà. Vì vậy Nhan Hi ép buộc phải quay thân thể Đào Tiểu
Vi lại, để nàng bất đắc dĩ nhìn mặt hắn, nói từng tiếng rõ ràng, "Vi vi, ta nhớ ngươi."
Chớp chớp đôi mắt đẹp trong
suốt, Đào Tiểu Vi dường như không thể tin mình đã nghe gì, nàng ngây
ngốc hỏi, "Ngươi vừa nói cái gì?"
Lần thứ hai thở dài, Nhan Hi
vươn bàn tay to, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài như thác của nàng,
"Vi vi, ta nhớ ngươi, năm năm qua ta không lúc nào không nhớ tới ngươi."
Đôi môi phấn hồng như cánh hoa
rốt cục bị kéo xuống (mếu đó ^^), khuôn mặt vì mếu máo khóc mà trở nên
nhăn nhó, không có nửa điểm “phong tình vạn chủng” như khi mới gặp, Đào
Tiểu Vi cả người run run, giống như khi còn bé bò lên trên người Nhan
Hi, cánh tay gắt gao ôm vòng qua cổ hắn, ô ô oa oa khóc thét lên, "Ngươi cái này Người xấu, đi liền như vậy năm năm, năm năm a! lúc đi một lời
từ biệt cũng không có, năm năm một phong thư cũng không chịu viết, hiện
tại ngươi đã trở về, ngươi nói ngươi nhớ ta, ngươi như vậy mà nói ngươi
nhớ ta, ngươi muốn ta thế nào tin tưởng, ta không tin, ngươi cái này
Người xấu, ô ô ô!"
Không nói gì Nhan Hi đẩy ra tay
áo, đưa cổ tay đến trước mặt nàng, Đào Tiểu Vi không chút do dự hé
miệng, như tiểu ác lang hung hăng cắn tới.
Đau đớn làm Nhan Hi hơi nhíu mi, bất quá hắn cũng không có lộ ra bất luận cái gì hờn giận, ánh mắt sủng
nịch nhìn người con gái nước mắt nước mũi cùng nước bọt ròng ròng đều
chảy tới cánh tay hắn, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng nàng. (ôi ôi, Hi ca
sủng vô đối, ta đỡ không nổi *long lanh* *long lanh*)
Đây còn không phải là hành động dung túng sao.