Đào Tiểu Vi lần đầu mặc trang phục như vậy, dường như có bao nhiêu đồ trang sức bên trong hộp đều đặt trên người, thân thể hơi chút khẽ động liền rung lên đinh đang, nàng trong
tay đang cầm một quả táo (một phong tục hôn lễ), ngồi ở trên giường chờ
giờ lành đến sẽ được nha hoàn dìu đi ra cửa.
Nhan Dung ngón tay nhẹ nhàng mở cửa sổ, "Nha đầu, ngươi đang đờ ra sao?"
Đào Tiểu Vi lập tức đem hồng sa
trước mặt xốc lên phân nửa, theo thanh âm phát ra mà tìm, quả nhiên nhìn thấy Nhan Dung đang nữa người ghé vào cửa sổ của nàng, mỉm cười cùng
nàng vẫy tay.
"Ngươi thế nào ở chỗ này? Điện
hạ, dựa theo quy củ ngài hẳn là ở phía trước sảnh chờ." Thở dài, Đào
Tiểu Vi nhẹ nhàng nói, trong lòng lần thứ hai cảm thán, cha mẹ sinh con
trời sinh tính, mỗi người mỗi sở thích, vì sao rõ ràng là huynh đệ ruột
thịt mà tính tình sao khác xa nhiều như vậy. Nhan Hi lạnh lùng như băng
sơn vạn năm, mà trước mặt vị này, nhiệt tình lại dào dạt như thái dương
ban trưa, tinh lực dư thừa, thật là không có chỗ nào mà hắn không dám
đến.
"Quy củ còn không phải là người
định ra." Nhan Dung nhẹ nhàng nhảy vào, lại tự động tự phát tiêu sái đến bên cạnh bàn ăn vụng điểm tâm.
"Ngài còn một chỗ ngồi ăn được
sao?" Đào Tiểu Vi vẻ mặt đố kị hỏi, nàng buổi sáng đến bây giờ còn chưa
ăn, nước bọt cũng chưa kịp nuốt, đã như một búp bê bị bọn nha hoàn lăn
qua lăn lại, sau khi nàng chuẩn bị xong động một chút cũng thấy mệt mỏi
rã rời.
Trên đầu là mũ phượng đẹp đẽ quý giá, nhưng rất nặng nàng muốn ngẩng đầu lên cũng không thành, đương
nhiên trên người cũng là ba bốn tầng áo tân nương. Nhan Dung ăn như thế
làm Đào Tiểu Vi cũng muốn ăn, bụng của nàng đã nhẫn không nổi kêu lên «
cô lỗ, cô lỗ ».
Nhan Dung quay đầu cười tủm tỉm, bưng một món điểm tâm đi tới bên người Đào Tiểu Vi, "Muốn ăn sao?"
Gật đầu, khát vọng nhìn theo món ăn trong tay hắn, Đào Tiểu Vi nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Lần này, Nhan Dung cũng không
muốn làm khó dễ, tiếp nhận trong tay Đào Tiểu Vi hồng châu, đem một đôi
đũa đi đến, "Nhanh ăn đi, nhìn ngươi như là đói lâu năm rồi, kết hôn có
cao hứng tới đâu cũng không thể để bụng trống được a."
Trong miệng đang ngồm ngoàn, Đào Tiểu Vi mồm miệng không rõ nói cái gì, "Ta cũng muốn ăn a, thế nhưng
các nàng đều nói ta nên nhịn một chút, chờ hôn sự qua đi sẽ cùng Vương
gia ăn."
Nhan Dung đem quả táo đặt ở bên
môi, một ngụm lớn cắn, "Đây không phải ở kinh thành, hơn nữa cũng không
có tân khách, cắt giảm một chút lễ nghi phiền phức cũng không sao, nếu
đợi được ngươi có cơ hội ăn chắc đã sớm hôn mê."
Đào Tiểu Vi đang cầm đũa, lăng lăng nhìn Nhan Dung.
"Làm sao vậy?"
"Cái kia quả táo. . ."
"Ăn ngon nha!" hắn lại cắn một ngụm lớn.
Đào Tiểu Vi nắm lại tay nhỏ bé, "Đó là dùng để làm quả cát tường."
Ô ô ô, nàng đã muốn ăn nó đã lâu nhưng không dám ăn vì nó quả tượng trưng cát tường bình an a.