Edit: Cua🌷
_
Lúc Bàn Tử thức dậy, Yến Hoa đã nấu xong một nồi bánh trôi.
“Dậy muộn quả nhiên vẫn tốt hơn dậy sớm.” Hắn vừa nói vừa vui vẻ ngồi vào bàn ăn, song lại bị Yến Hoa ghét bỏ nói: “Đánh răng đi!”
“Nhớ để dành cho em một ít, em muốn ăn 40 cái bánh trôi!" Bàn Tử sốt ruột nói.
Yến Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, múc một phần bánh trôi đưa cho Giang Dã, "Ăn nhiều một chút, lát nữa anh ta trở về sẽ chẳng còn mà ăn đâu."
"Anh đi lấy thêm một cái khác, may mắn là trong nhà còn nhiều, nếu không chẳng đủ cho anh ta ăn mất."
Giang Dã cầm bát sứ trắng, đôi mắt cong lên như lưỡi liềm, mỉm cười nói: "Anh Trương quả thật có thể ăn được rất nhiều."
"Anh còn có thể lừa em sao?"
Cuối cùng, Yến Hoa chỉ ăn hai bát bánh trôi, phần còn lại đều chui hết vào bụng tên mập. Ngoài ra, hắn còn ăn thêm năm cái bánh quẩy và ba cái bánh bao, mãi cho đến khi chiếc đ ĩa cuối cùng đã sạch bong, hắn mới ợ lên một cách đầy thỏa mãn.
"Được rồi, em chuẩn bị về đây, còn anh thì sao, hôm nay định làm gì?" Bàn Tử hài lòng nằm trên ghế, vừa xoa bụng vừa hỏi.
Yến Hoa cúi người lau bàn, trả lời: “Buổi chiều sẽ đi mua cặp sách và một vài đồ dùng học tập cho em trai. Còn cậu về luôn à?”
“Đúng vậy, về nhà nghỉ ngơi."
Bàn Tử ăn xong liền lái xe về nhà, trong khi đó Yến Hoa đang chuẩn bị những thứ cần thiết để Giang Dã bắt đầu đi học.
“Mua một cái cặp sách mới đi, cái của em đã cũ rồi.” Yến Hoa đang dọn dẹp nhà cửa, nhìn chiếc túi vải màu xanh thản nhiên nói.
Giang Dã ngồi một bên giúp anh gấp quần áo, nhìn Yến Hoa bất đắc dĩ hỏi: "Em có thể giữ lại cái cặp này được không?"
"Không muốn vứt thì cứ giữ lại."
Chiếc sách này được may bằng tay, những đường chỉ trông rất dày và thô.
Giang Dã giải thích: “Mẹ làm cho em chiếc cặp này nên em không muốn vứt nó.”
Yến Hoa không phản đối mà gật đầu, “Chờ phơi khô rồi cất gọn gàng vào tủ là được.”
Anh chưa từng có một chiếc cặp nào do chính tay mẹ làm, vậy nên cần phải giữ lại chiếc cặp do mẹ của Giang Dã làm.
Giống như hai chiếc bùa hộ mệnh cũng vậy.
Ngày 16 tháng giêng âm lịch, trước cổng trường có rất người xe cộ, Yến Hoa nắm tay Giang Dã chen vào dòng người đông nghịt.
Yến Hoa nhìn đám người, thở dài: “Thời anh từng học không có nhiều học sinh như bây giờ.”
Nói xong, anh chợt nhận ra điều gì đó: “Tiểu Dã, em học muộn một năm à?”
Bình thường mười một tuổi sẽ học lớp năm, nhưng Giang Dã vẫn đang học lớp bốn.
Giang Dã gật đầu: “Mẹ đã dẫn em chạy trốn suốt một năm trong khoảng thời gian bà ly hôn.”
Lúc đó Giang Thành giống như một kẻ điên đeo bám mẹ con hắn.
Mẹ của Giang Dã - bà Uông Phù Dung lấy chồng xa, quê hương cách Nam Giang cả ngàn dặm, nhà đông con nên không được coi trọng, mặc dù học giỏi nhưng lại không được phép học nhiều, từ nhỏ đã phải nấu cơm, giặt quần áo, chăm sóc cho các em trai, em gái của mình.
Sau khi ra ngoài làm việc, bà đã gặp Giang Thành, chuyện kết hôn với Giang Thành bị người trong gia đình ngăn cấm, bọn họ muốn bà lấy chồng gần để tiện về giúp đỡ gia đình.
Bất luận là vì muốn thoát khỏi gia đình đó hay nhất thời nảy sinh chân ái với Giang Thành, tóm lại, Uông Phù Dung đã cắt đứt quan hệ với gia đình, thậm chí bà còn không nói cho gia đình mình biết về việc sinh Giang Dã.
Tất cả đều chẳng còn tin tức.
Mấy năm sau khi kết hôn là khoảng thời gian tốt đẹp nhất, Giang Thành chuyên tâm kiếm tiền, gia đình họ có cuộc sống đầy đủ sung túc, sau đó họ có cho mình một người con trai đầu lòng.
Cuộc sống tưởng chừng như êm đềm cho đến khi Giang Thành bắt đầu sa sút, đánh đập vợ con.
Uông Phù Dung là một người phụ nữ quyết đoán, bà đã ngay lập tức quyết định ly hôn với ông ta.
Nhưng quá trình ly hôn diễn ra không mấy suôn sẻ.
Để bảo vệ Giang Dã, hai mẹ con chỉ có thể tìm cách chạy trốn, Giang Dã thậm chí còn không thể đến trường đi học như bình thường. Mãi đến khi gặp được Chu Lệ Vi, tình hình mới chuyển biến tốt đẹp.
Sau khi Giang Thành phá sản, ông ta luôn tìm cách khôi phục mọi thứ, mặc dù không quan tâm đ ến Giang Dã nhưng ông ta vẫn muốn hắn đi theo mình.
Ông ta không thể giải thích được tâm lý của mình, chỉ nghĩ rằng nếu Giang Dã đi theo ông ta, Uông Phù Dung sẽ quay lại với mình. Hoặc cũng có thể là do bản chất xấu xa của một người đàn ông, trông cậy vào đứa con trai nối dõi tông đường.
Tóm lại, việc ly hôn đã làm trì hoãn việc học của Giang Dã tận một năm.
Yến Hoa cứ nghĩ là do Giang Dã đi học muộn, không ngờ mọi chuyện lại như thế này, anh hơi sửng sốt một lát rồi nói: “Về sau không cần phải trốn nữa.”
Giang Dã vâng một tiếng, nghiêm túc gật đầu.
Hai người đang đi dạo trong khuôn viên trường, đột nhiên Giang Dã chỉ vào một bảng thông báo nhỏ ở bên cạnh nói: “Anh Kiều, đây là anh à?”
“Hả?” Yến Hoa nhìn sang bảng thông báo, người trong ảnh đúng là mình.
Dòng chữ nhỏ bên dưới giới thiệu người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh tiểu học thành phố Nam Giang năm 1995.
Ảnh chụp lúc anh còn đang học tiểu học, gương mặt trẻ con non nớt, nhìn ngoan ngoãn hơn rất nhiều so với bây giờ, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Đã mấy năm trôi qua nhưng ngôi trường vẫn chưa đào tạo ra được một học sinh nào xuất sắc hơn anh, vậy nên ảnh của Yến Hoa vẫn được treo đến bây giờ.
"Anh Kiều, anh cũng học tiểu học ở đây à?"
"Ừ, trường tiểu học thực nghiệm."
Giang Dã rất vui vì được học cùng trường tiểu học với anh, "Anh Kiều, trước đây anh học lớp nào?" "
"Lớp thứ hai"
"Em cũng thế, lớp thứ hai của khối bốn."
Lúc đi xuống cầu thang, Yến Hoa dừng lại, chỉ vào một phòng học ở góc tầng ba nói: "Đó là phòng học trước đây của anh, lớp 2 khối bốn."
Giang Dã không thể kìm nén được sự kinh ngạc trong lòng, nhảy lên vài bậc thang nói: "Anh Kiều, em cũng học ở căn phòng học này!"
"Trước đây anh ngồi ở hàng nào?" Giang Dã đang rất nóng lòng muốn tìm ra điểm chung nào đó với Yến Hoa, muốn biết anh học ở lớp nào và ngồi ở đâu càng sớm càng tốt. Như thể ở một chiều không gian song song, Yến Hoa đang học lớp 4 đang ngồi chờ hắn vậy.
Yến Hoa đút một tay vào túi quần, suy nghĩ rồi trả lời: "Ai mà nhớ cái này chứ?"
Giang Dã vẫn chưa quên được bức ảnh đứng đầu của Yến Hoa, khoác cặp nói: "Anh Kiều, sau này em cũng sẽ đứng nhất trong kỳ thi."
Yến Hoa vươn tay xoa đầu hắn, "Không quan trong đứng thứ mấy."
Chỉ cần lớn lên bình an, khỏe mạnh là được.
Đây là nguyện vọng duy nhất Yến Hoa dành cho Giang Dã.
Anh muốn hắn sống thật hạnh phúc.
Giống như bao đứa trẻ khác, Giang Dã đang đặt mục tiêu đứng đầu trong các kì thi.
Vì anh Kiều là số một nên hắn cũng phải là số một.
Vừa lên tầng ba, hành lang xuất hiện một hàng dài phụ huynh đang đứng chờ nộp học phí cùng các con của mình.
Yến Hoa đứng ở hàng cuối cùng, Giang Dã giống như cún con đang không ngừng vây quanh anh, vẻ mặt như đang rất có nhiều điều muốn nói. Nếu như con người có đuôi thì chắc hẳn cái đuôi của Giang Dã đã bay lên trời từ lâu rồi.
Nhớ lại lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, Giang Dã trông rất rụt rè, nhút nhát, khác hoàn toàn so với bây giờ.
"Anh Kiều, anh có biết không? Học kỳ trước em là thủ khoa của lớp nhưng chưa phải thủ khoa của khối. Đợi đến kì thi lần sau, em nhất định sẽ đứng nhất khối." Giang Dã ngẩng đầu nhìn Yến Hoa, vẻ mặt tràn đầy tham vọng.
Nghe xong, một bác gái đứng phía trước không nhịn được mắng đứa cháu trai nhà mình: “Nhìn người khác mà xem, người ta thì quyết tâm đứng nhất toàn trường. Còn cháu thì chỉ biết ham chơi!”
Thằng nhóc đột nhiên bị bà ngoại dạy bảo không khỏi cảm thấy tủi thân, lẩm bẩm nói: "Nói miệng thì có gì hay chứ, đi thi biết mặt nhau liền."
Giang Dã túm lấy vạt áo Yến Hoa, thấp giọng nói: “Anh Kiều, em không nói miệng.”
“Anh biết, anh tin em.” Yến Hoa an ủi Giang Dã, sau đó nói với thằng nhóc phía trước.
“Thay vì nghị luận người khác thì tốt hơn nên cố gắng chăm chỉ học hành.” Yến Hoa là người bao che khuyết điểm, không cho phép người khác nói xấu người nhà mình.
Bác gái không vui bật lại, “Nói chuyện cái kiểu gì vậy?”
Yến Hoa:?
Anh và Giang Dã đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên lại có người nghe lén, nghe lén thì thôi đi, còn nói nhảm.
“Tôi nói bằng miệng thôi.”
“Chẳng lẽ bác gái không phải?” Yến Hoa đứng trước mặt Giang Dã vặn hỏi.
"Sao lại có thằng nhóc thô lỗ như vậy? Tao sẽ không nói chuyện với con nít, người lớn của các cậu đâu, gọi ra đây cho tao nói chuyện." Bác gái cậy già mà lên mặt.
Yến Hoa thầm nghĩ, người lớn trong nhà mình đều chết rồi, muốn gặp thì cứ tự nhiên không ai cấm.
Nhưng Giang Dã còn ở bên cạnh nên anh không nói mấy lời này.
Giọng nói của bác gái vô cùng chói tai, rất nhanh thu hút sự chú ý của mọi người.
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.” Một người đàn ông trung niên với cái đầu vài sợi tóc từ trong đám người chen ra, “Đều là phụ huynh học sinh, đừng gây mất trật tự.”
Yến Hoa không muốn tranh cãi với phụ huynh ở trường của Giang Dã nữa nên chủ động ngậm miệng, đột nhiên cảm thấy giọng nói của người này có chút quen.
“Thầy Lưu.” Yến Hoa quay đầu lại, quả nhiên là người quen. Thầy Lưu Quang Bình là giáo viên dạy toán lớp anh thời đó, là một giáo viên rất được kính trọng.
Lưu Quang Bình rất được lòng phụ huynh học sinh, thấy thầy Lưu đến liền tự động giữ im lặng.
Lưu Quang Bình chỉnh lại gọng kính, vươn tay gọi: “Yến Hoa.”
“Thầy còn nhớ em à?” Thầy Lưu đã dạy dỗ Yến Hoa hơn sáu năm trời, bao nhiêu kì vọng đều đặt lên người anh, giờ phút này đột nhiên gặp được anh lại chẳng còn mặt mũi đối diện với ông.
Thầy Liễu tiến lên mấy bước, tìm một khoảng trống không có người, chỉ vào Giang Dã hỏi: “Đây là?”
Yến Hoa choàng vai Giang Dã nói: “Đây là em trai của em.”
Thầy Lưu nheo mắt lại, kỳ quái hỏi: "Cấp ba hôm nay không phải cũng khai giảng ư? Sao em lại ở đây?"
Yến Hoa giơ tay xoa quai cặp của Giang Dã, xấu hổ thừa nhận: "Em nghỉ đi học lâu rồi."
Thầy Lưu càng khó hiểu hơn: "Thầy nhớ em học rất giỏi, năm nào cũng đứng nhất toàn trường, trong nhà em có khó khăn gì à?"
"Không có khó khăn gì cả, em chỉ không muốn học nữa thôi." Yến Hoa không muốn nhắc đến kỳ thi tuyển sinh nên dứt khoát gạt phăng đi.
"Cha em thì sao? Em không học tiếp ông ta cũng không quan tâm à?" Đáy lòng thầy Lưu thực sự cảm thấy Yến Hoa là một hạt giống tốt, nếu học tiếp chắc chắn có thể thi đậu một trường đại học không tồi.
“Nửa năm trước ông ấy đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi.” Yến Hoa vỗ vỗ Giang Dã, “Em đi xếp hàng đi, lát nữa anh qua.”
Giang Dã hiểu ý rời đi, im lặng bước vào hàng cuối cùng.
Nhìn bóng lưng của Giang Dã, thầy Lưu không khỏi tò mò: “Thầy nhớ em là con một trong nhà.”
Dù đã bốn năm trôi qua sau khi Yến Hoa tốt nghiệp tiểu học, ông vẫn nhớ rõ hoàn cảnh gia đình của anh.
Cha Yến Hoa sống đơn thân một mình, ông ta không mấy quan tâm, thậm chí còn vô cùng chán ghét anh.
Thầy Lưu rất ấn tượng trước hoàn cảnh đặc biệt đó.
Yến Hoa đáp: “Là con trai của bạn gái cha em.” Anh chỉ nói tóm gọn.
“Vậy bây giờ em đang sống với dì à?” Thầy Lưu lo lắng hỏi.
Yến Hoa quay đầu lại nhìn Giang Dã: “Mẹ em ấy và cha em đều mất trong vụ tai nạn đó, sau đó em ấy sống với em.” Câu trả lời này thực sự khiến thầy Lưu ngạc nhiên, ông lắc đầu thở dài: “Ài, chuyện này không dễ dàng.”
“Vậy bây giờ em làm việc ở đâu?” Thầy Lưu nhìn Yến Hoa bằng ánh mắt tiếc nuối.
Yến Hoa cố gắng thả lỏng nhất có thể, cười nói: “Em đang học việc tại một xưởng sửa xe, cũng không tệ lắm, nếu sau này xe của thầy hỏng em sẽ sửa miễn phí cho thầy.”
Thầy Lưu thở dài một hơi, muốn nói lại thôi:" Nếu có thời gian thì vẫn nên đọc thêm sách." Thân là giáo viên, ông không khỏi cảm thấy tiếc nuối khi thấy Yến Hoa như vậy.
"Em biết rồi, thầy Lưu à, năm nay thầy dạy toán cho lớp 2 khối bốn à?" Yến Hoa không muốn nói về bản thân nữa.
"Đúng thế, thầy vẫn dạy môn toán. Em trai em tên gì?"
"Giang Dã, Giang trong sông nước, Dã trong đồng ruộng."
"Ừ, Giang Dã đúng không, thầy biết rồi. Thầy nghe giáo viên chủ nhiệm cũ nói em ấy rất giỏi và hiểu chuyện." Ông còn nói thêm: "Giống hệt em ngày xưa."
"Chỉ là mong rằng đừng đi theo con đường giống em, nên học cấp 3 và thi đại học". Thầy Lưu làm giáo viên đã lâu, cho nên khi gặp lại học trò cũ của mình khó tránh khỏi nói thêm vài lời.
Yến Hoa lặng lẽ ghi nhớ lời ông nói, cuối cùng hai người trao đổi cách thức liên lạc để tiện hỏi thăm tình hình học tập của Giang Dã.
Cuộc trò chuyện vừa kết thúc, Giang Dã cũng xếp hàng nhận sách xong.
Trường báo danh vào buổi sáng, buổi chiều đi học.
Buổi chiều Yến Hoa có lịch đi làm, ông chủ là người rất khó tính nên không dễ để xin nghỉ phép, nếu không nhờ có Trương Công nói giúp anh vài lời, khen ngợi biểu hiện gần đây của anh thì sao có thể nghỉ thêm được nửa ngày.
Hai người tạm biệt nhau ở cổng trường, Yến Hoa dặn dò: "Sau giờ học nhớ về thẳng nhà, nếu gặp chuyện ở trường thì cứ nói với thầy Lưu."
"Em biết rồi, anh Kiều, anh đi đường cẩn thận."
“Đừng lo lắng, anh đi đây.”
Yến Hoa xua tay, nhìn Giang Dã đi vào trường học. Nhưng hắn còn chưa bước vào cổng trường đã nhìn thấy hai vị cảnh sát mặc đồng phục đi về phía Yến Hoa. Sau lưng bọn họ là một gương mặt quen thuộc.
Một đôi mắt xảo quyệt ẩn giấu sau lớp kính thủy tinh.
Viên cảnh sát tới trước mặt Yến Hoa hỏi: "Cậu có phải là Yến Hoa không?"
_
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường: 《 Bùa hộ mệnh》
“Mẹ ơi, chúng ta còn phải đi bao lâu vậy?” Bước chân Giang Dã mỏi mệt dẫm lên từng nấc thang, vừa nói vừa th ở dốc.
Uông Phù Dung ngẩng đầu nhìn nhìn đỉnh núi, cổ vũ: “Nhanh nào, Tiểu Dã, khoảng mười phút nữa chúng ta sẽ đến chùa Ninh An.”
“Mẹ ơi, nắm tay.”
Bọn họ đã leo núi hơn một tiếng đồng hồ.
Giang Dã nghỉ ngơi một chút, nắm tay mẹ bước thêm hai bước lại hỏi: “Vì sao chúng ta không ngồi cáp treo đi lên ạ?”
“Tiểu Dã, chúng ta phải thành tâm nguyện cầu thì Phật mới linh, ngồi cáp treo sẽ không thành tâm.” Uông Phù Dung nghiêm túc giải thích.
“Được rồi.” Giang Dã bĩu môi, hắn không tin vào thần phật, nhìn không thấy sờ không được, thế mà vẫn có nhiều người đến bái lạy.
Nếu thần Phật thực sự tồn tại, mẹ hắn cũng thành tâm thỉnh cầu, vậy vì sao vào thời điểm mẹ hắn bị đánh lại không tới cứu chứ?
Hắn không tin vào thần, hắn chỉ tin sự thành do người.
Giúp mẹ ly hôn không phải là thần linh, đó là do bà tự mình làm, đoạn ghi hình kia cũng là một tay bà quay.
Uông Phù Dung biết Giang Dã không tin, cười nói: “Cố lên nào, chúng ta phải đưa cho anh Kiều Kiều bùa bình an chứ, cứ coi như con không tin Phật Tổ, vậy thì nghĩ cho anh trai đi.”
Giang Dã thở dài: “Con cũng chưa từng gặp anh ấy.”
“Lần trước chú Chu gọi điện cho anh, anh cũng không chịu trở về.”
“Có phải anh không thích chúng ta hay không?”
“Nghe nói bọn họ vẫn luôn cãi nhau, tính tình anh trai như thế nào?”
“Lỡ như anh trai ghét con thì phải làm sao?”
Giang Dã liên tiếp nghĩ ra đủ loại vấn đề.
Uông Phù Dung trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Chúng ta sau này là người một nhà, có thể bây giờ anh trai chưa tiếp nhận chúng ta, nhưng nếu Tiểu Dã ngoan một chút, đến lúc đó tự mình đưa bùa bình an cho anh trai, anh trai chắc chắn sẽ thích.”
Giang Dã lúc này vẫn còn bán tín bán nghi.
Thế sự khó liệu, thay đổi trong nháy mắt.
Hắn không ngờ nửa năm sau, chiếc bùa hộ mệnh này lại thực sự giúp Yến Hoa chấp nhận hắn, cho hắn một ngôi nhà.
_
Về sau có những chuyện không viết được ở chính văn sẽ để ở tiểu kịch trường.