Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 50




Bên ngoài cửa sổ, bầu trời bao la đã trở nên quang đãng trong lành. Ánh mặt trời màu cam từ phía chân trời trải rộng xuống mặt đất, chiếu rọi trên nền tuyết trắng xóa mịt mờ, tạo thành một dải ánh sáng vàng kim lấp lánh.

Mạc Phi bước đi trong làn ánh sáng, trái tim tràn ngập nỗi thấp thỏm nhớ mong về chàng trai đang đau ốm kia.

Sau khi mang phần cháo này về, anh dự định sẽ nói với Thư Lạc về chuyện phẫu thuật.

Mặc kệ Thư Lạc đồng ý hay không đồng ý, anh cũng đã quyết định, cho dù có phải đe dọa uy hiếp, anh nhất định phải làm cho cậu ký vào tờ giấy phẫu thuật.

Anh đã từng nói, anh sẽ đi cùng cậu, cho đến khi cậu xuất viện.

Đợi đến khi Thư Lạc bình phục, bọn họ có thể thuê một căn nhà nhỏ cùng nhau sinh sống.

Thư Lạc có thể quay về trường học, quay lại ban nhạc, làm những chuyện cậu thích. Còn anh, cũng sẽ ra ngoài tìm một công việc, mỗi ngày làm điểm tâm cho Thư Lạc xong rồi đi làm, sau khi tan ca sẽ tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trước, chuẩn bị bữa tối, vừa lúc hai người có thể cùng nhau ăn cơm, sau đó sẽ cùng nhau ngồi trước ti vi, tựa vào nhau xem phim truyền hình tám giờ tối, trò chuyện tâm sự, đợi đến cuối tuần, có lẽ sẽ đi xem một bộ phim mới nổi nào đó, xem phim xong có thể xa xỉ một lần, đi dùng cơm ở một nhà hàng cao cấp có người phục vụ, sau đó lại nắm chặt tay nhau cùng đi về nhà.

Cuộc sống gia đình bình thản giản dị như vậy, chính là cuộc sống mà Mạc Phi ao ước nhất.

Không cần tình cảm quá mãnh liệt, cũng không cần sự lãng mạn xa xỉ, chỉ cần niềm hạnh phúc yên bình giống như dòng nước chảy xuôi, cũng đủ nếm trải mùi vị ngọt ngào cả đời.

Nếu như… Nếu như Thư Lạc nguyện ý, anh muốn cả đời này sẽ trôi qua như vậy, an tĩnh cùng cậu chậm rãi già đi…

Mạc Phi không biết tại sao mình lại có những ý nghĩ kỳ quái như vậy, thế nhưng, lúc nghĩ đến những điều này, trong lòng liền cảm giác giống như có một mùi vị ngọt ngào thanh khiết đang chậm rãi chảy qua.

Đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man, Mạc Phi bước đi trên tuyết rất lâu, xếp hàng chờ trước cửa tiệm hơn mười phút, cuối cùng cũng mang được hai chén cháo hải sản nóng hổi chạy về bệnh viện, nhìn qua căn phòng bệnh trống rỗng không có một bóng người, Thư Lạc không có ở đây.

Liên tục vặn hỏi y tá lẫn bác sĩ, hỏi cả những người qua đường, cũng đã tìm khắp bệnh viện lẫn những con phố lớn ngõ nhỏ gần đó, Mạc Phi vẫn không thể tìm thấy bóng dáng của cậu.

Anh ngàn vạn lần không ngờ, đứa trẻ này lại làm như vậy, từ nay về sau, biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Trong phòng làm việc, bác sỹ điều trị Trình Quân Khả đứng ở trước cửa sổ, nhìn xuống nam nhân gầy yếu đang ở trên tuyết vô cùng hoảng loạn tìm kiếm, còn tùy tiện nắm lấy người qua đường luống cuống hỏi thăm, sau đó quay đầu, nhìn chàng trai đang trốn trong phòng thay quần áo không chịu ra, cười khổ nói: “Cậu ấy tìm cậu đến điên rồi.”

Thư Lạc vẻ mặt buồn bã, không nói gì.

Bác sỹ Trình thở dài.

“Cậu yêu Mạc Phi như vậy, tội gì phải đi dằn vặt cậu ấy đến mức đó.”

Thư Lạc buồn bã cười cười.

“Tôi không muốn bởi vì không chiếm được tình yêu của Mạc Phi, mà cầu xin anh ấy bố thí lòng thương hại. Hơn nữa, tôi biết anh ấy nhất định sẽ thuyết phục tôi phẫu thuật, nhưng bây giờ xác xuất thành công chỉ có ba mươi phần trăm. Nếu tôi chết ở trên bàn mổ thì coi như xong, nhưng lỡ như lại biến thành người thực vật… ” Thư Lạc cười khổ, “Với sự thiện lương của Mạc Phi, anh ấy nhất định sẽ ôm lấy trách nhiệm chăm sóc tôi… Vận mệnh của Mạc Phi đã đủ đau khổ rồi, tôi không muốn lại trở thành gánh nặng trói buộc anh ấy thêm nữa… Cho nên, biến mất, là phương thức giải quyết tốt nhất.”

Bác sỹ Trình nhìn Thư Lạc, lẩm bẩm nói: “Cậu nghĩ tình cảm mà cậu ấy dành cho cậu chỉ là đồng cảm và thương hại? Thế nhưng, có người nào sẽ vì sự đồng cảm và thương hại, mà không ngần ngại quỳ xuống trước mặt tôi để cầu xin tôi cứu mạng cậu không?”

Thư Lạc bỗng nhiên ngẩn ra, lặng yên thật lâu, không nói gì.

Có lẽ người ngoài không hiểu, nhưng trong lòng cậu thì lại rất rõ ràng, tất cả những chuyện mà cậu đã làm với Mạc Phi, Mạc Phi sẽ không tha thứ cho cậu. Chỉ cần anh không hề hận cậu, đã là may mắn lắm rồi.

Cậu không dám hy vọng điều gì quá xa vời nữa.

Một lát sau, bác sỹ Trình lấy ra tờ giấy phẫu thuật và một cây bút, đưa cho Thư Lạc.

Đây là sự thỏa thuận giữa bọn họ.

Mò mẫm ký xong, Thư Lạc bình tĩnh nói một câu.

“Nếu như tôi vẫn chưa tỉnh lại, xin hãy chấm dứt trị liệu.”

Mặt trời dần ngả về tây, đằng đẵng cả một ngày, tìm kiếm vẫn không có kết quả.

Trên nền tuyết trắng xoá mịt mù, bóng hình đơn bạc gầy yếu của Mạc Phi bị ánh tà dương đỏ thẫm như máu kéo dài trên mặt đất.

Nam nhân giống như đã mất đi linh hồn, lảo đảo bước đi vài bước, đột nhiên “phịch ” một tiếng, quỳ gục trên nền tuyết tuyệt vọng hét lên, thanh âm gào thét đau đớn thảm thiết đến xé nát cõi lòng, cũng mang theo sự bi ai thống khổ đến vô tận.

Thư Lạc, cậu ở đâu…

Thư Lạc, xin cậu đừng trốn tôi nữa mà…

Thư Lạc, cậu có biết không… Tôi rất thích cậu…

Những giọt lệ nóng hổi, từng giọt từng giọt trào ra, thấm vào lớp tuyết lạnh buốt, đôi vai Mạc Phi không ngừng run rẩy, bật khóc nức nở.

Thế nhưng, chàng trai ấy, đã không quay về nữa.

Trong những năm tháng dằng dặc sau đó, Mạc Phi vẫn luôn chờ đợi nhớ mong, bốn mùa luân phiên biến hóa ôm theo niềm tương tư vô tận, thế nhưng vẫn không có cách nào truyền đạt tới đầu bên kia.

Tựa như chỉ cần vừa quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy chàng trai anh tuấn rực rỡ như ánh mặt trời ấy, chẳng biết đã biến mất ở phương trời nào.