Cho dù như thế nào, tôi vẫn đang từng bước tiến hành kế hoạch của mình, bí mật lắp đặt máy nghe trộm và camera lỗ kim ở từng căn phòng trong nhà của Mạc Phi, sau đó theo dõi nhất cử nhất động của anh ta và An Thế Duy.
Tôi cứ luôn cho rằng, với nhan sắc và thủ đoạn của Mạc Phi, nhất định sẽ khiến An Thế Duy mê mẩn đến đầu óc choáng váng, còn An Thế Duy đối với tiểu tình nhân này của mình, cũng chỉ có thể vô cùng cưng chiều, bách y bách thuận (nghe lời răm rắp, ngoan ngoãn phục tùng). Nhưng sau khi quan sát bọn họ một thời gian, tôi phát hiện ra quan hệ của hai người này hình như không phải như vậy.
Sự tình phát triển có chút bất ngờ, tôi kinh ngạc phát hiện ra, sự thật hoàn toàn khác xa so với những gì tôi tưởng tượng.
An Thế Duy thực ra cũng không thường xuyên tới thăm Mạc Phi, mỗi tuần cũng chỉ tối đa hai ba lần, mỗi lần không quá ba tiếng, càng sẽ không qua đêm. Mục đích hắn tìm đến Mạc Phi rất rõ ràng, hình như chỉ vì làm tình. Ngoại trừ làm tình cũng chỉ có làm tình. Mà điều làm tôi cảm thấy giật mình nhất chính là, An Thế Duy trong quá trình làm tình rõ ràng có khuynh hướng bạo lực và ngược đãi. Tôi không phải là bác sĩ tâm lý, không thể phân tích một cách chuyên nghiệp, nhưng từ những hành vi của hắn, tôi có cảm giác người đàn ông này nhất định là đang mắc một chứng bệnh tâm lý nào đó. Nếu muốn tôi dùng một từ để kết luận, thì đó chính là, biến thái.
Có thể do sống trong ánh hào quang của mình quá lâu, không thể chịu nổi áp lực từ ” hình tượng hoàn mỹ “, thế là, cái người “trụ cột xã hội ” ” tinh anh công sở ” “nam nhân gương mẫu ” “người đàn ông lý tưởng” này, liền đem toàn bộ cảm xúc tiêu cực của bản thân mà phát tiết trên người nhân tình.
Hành vi của hắn rất quá khích, thủ đoạn tàn nhẫn, mỗi lần đều tra tấn Mạc Phi đến hấp hối, mặc cho người dưới thân kêu khóc van xin, hắn đều không ngừng lại. Nhưng mà, điều khiến tôi cảm thấy phẫn hận nhất, chính là thái độ của Mạc Phi. Nam nhân vừa thành thật vừa ngốc nghếch này hình như không biết cách phản kháng, cũng không biết cách cự tuyệt, lúc nào cũng để mặc cho An Thế Duy hành hạ, mặc cho bản thân mình phải chịu đau đớn thống khổ, anh ta vẫn cứ đuổi theo người đàn ông đã ngược đãi mình một cách vô nhân đạo kia, bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng đáng thương của anh ta thật sự khiến cho người khác phải căm tức.
Tôi vẫn không thể nào hiểu được, tại sao bị An Thế Duy đối xử như vậy, Mạc Phi vẫn cứ khăng khăng sống chết bám lấy hắn. Người đàn ông đó rốt cuộc có cái gì tốt, lẽ nào bởi vì hắn có tiền?
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, tôi cảm thấy Mạc Phi không giống như một người tham tiền, mà ngược lại, anh ta đối với tiền bạc dường như rất lãnh đạm. Mạc Phi cũng không phải là người tham hư vinh, cũng không hề tiêu xài hoang phí, anh ta sinh hoạt rất tiết kiệm, ăn uống vô cùng đơn giản, đồ dùng hằng ngày cũng là loại bình thường nhất. Mặc dù tôi nhìn thấy An Thế Duy cho anh ta thẻ tín dụng, nhưng anh ta hình như cơ bản không cần dùng tới, quần áo thường ngày rất giản dị, dù trong phòng có cả một tủ lớn xếp đầy những bộ trang phục hàng hiệu cùng những vật dụng đắt tiền, nhưng bình thường chỉ thấy anh ta mặc một kiểu áo T shirt đơn giản phối cùng quần jean.
Có một lần, tôi dẫn Mạc Phi đi tới quán bar xem ban nhạc trình diễn, anh ta mới diện một chiếc áo len màu nâu nhạt cổ rộng hiệu CK, nhưng lần đó, anh ta lại đụng phải An Thế Duy.
Đêm hôm đó, khi tôi ở trên hành lang nhìn thấy Mạc Phi bị An Thế Duy đánh, tôi bỗng nhiên không thể nhịn được nữa, liền lập tức xông tới. Tôi biết kỳ thực tôi không nên xuất hiện, trước khi kế hoạch của tôi thành công, tôi nên cố gắng tránh chạm mặt trực tiếp với An Thế Duy mới phải. Nhưng mà cũng may, hắn không hề nhận ra tôi.
Nhưng điều làm tôi bất ngờ nhất chính là, lúc bị An Thế Duy chất vấn, Mạc Phi cứ một mực phủ nhận quan hệ giữa hai chúng tôi, vẻ mặt không có một chút do dự. Vào khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên ý thức được một điều.
Mạc Phi thật sự rất quan tâm đến An Thế Duy. Anh ta thật lòng yêu cái người đàn ông đã ngược đãi mình. Yêu đến si tâm bất hối, cho nên mới cam tâm tình nguyện chịu đựng tất cả.
Tôi trơ mắt đứng đó, nhìn Mạc Phi ôm lấy gương mặt bị đánh đến sưng đỏ đóng sập cửa phòng ở trước mặt tôi, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân như muốn phát điên, ở dưới đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác đau đớn cùng sự phẫn nộ trước nay chưa từng có. Tôi thậm chí còn không dám nhìn vào màn hình theo dõi xem bọn họ làm gì sau đó, chỉ cần nghe từ máy nghe trộm từng tiếng kêu khóc khàn khàn đầy tuyệt vọng của Mạc Phi, tôi liền nhịn không được cả người ngập tràn lửa giận, trong ngực giống như có vô số khỏa răng nanh bén nhọn đang không ngừng gặm cắn, cảm giác đau đớn âm ỉ cứ giày vò tôi mãi không thôi.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ đang bạo phát trong lòng, nhẫn nại cắn chặt răng, không để ý tới chiếc ly thủy tinh trong tay đã bị bóp nát từ lúc nào. Đến khi những mảnh vỡ sắc bén đâm rách lòng bàn tay, sự phẫn hận trong lòng vẫn không cách nào được giải tỏa.
Tôi không biết bản thân mình đang bị cái gì nữa. Nam nhân ngốc ngếch hết thuốc chữa đó, rõ ràng chỉ là một con cờ trong kế hoạch của tôi mà thôi, nhưng tại sao tôi lại không thể ngừng quan tâm đến anh ta. Tại sao tôi lại nghĩ về anh ta nhiều đến vậy ?
Tôi nhịn không được trào phúng cười, nhắm mắt lại tự thôi miên chính mình. Tôi tự nhủ với bản thân, mình chỉ là đang diễn kịch mà thôi, chỉ vì tôi nhập vai quá xuất sắc, cho nên, cho nên ngay cả trong ngực cũng cảm thấy đau nhức, đau đến chân thật như vậy.