Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 23




Bây giờ đang là cuối năm, công việc của An Thế Duy ngày càng bận rộn, số lần đến thăm tôi cũng ngày càng ít đi.

Ban nhạc của Thư Lạc muốn mở Liveshow, cho nên mỗi ngày cậu ta ngoại trừ lên lớp ra, thời gian còn lại đều chạy tới chỗ ban nhạc tập luyện, cứ như vậy cả ngày lẫn đêm, đôi lúc thời gian ngủ còn chưa tới năm tiếng, vô cùng vất vả, mỗi lần nhìn thấy Thư Lạc đều có cảm giác cậu ta gầy đi rất nhiều, điều này khiến tôi vô cùng lo lắng. Thế là mỗi ngày tôi đều làm chút điểm tâm hoặc súp mang đến chỗ tập luyện của ban nhạc để bọn họ chia ra ăn, nhân tiện ở lại xem ban nhạc diễn tập hoặc giúp đỡ chút việc vặt.

Tuy rằng Thư Lạc luôn nói tôi không cần phải vất vả chạy tới chạy lui như vậy, thế nhưng tôi nhận ra, mỗi lần thấy tôi đến cậu ta liền trở nên vô cùng hạnh phúc, có thời gian giải lao liền chạy tới ngồi bên cạnh tôi. Tôi lấy điểm tâm ra cho cậu ta, cậu ta còn làm nũng đòi tôi phải đút mới chịu ăn, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác. Tôi tức giận trừng mắt liếc cậu ta một cái, bỏ đồ ăn xuống giả bộ không để ý cậu ta nữa, cậu ta liền lập tức chủ động tiến lại gần chọc cho tôi vui, cứ cọ cọ cằm lên vai tôi giống như một chú chó lớn đang làm nũng vậy, tôi thực sự hết cách với cậu ta, vừa bực mình lại vừa buồn cười, liền vươn tay véo mũi cậu ta một cái, mở miệng định nói vài câu, đột nhiên trong miệng bị đút một miếng bánh ngọt, trong tiếng cười khẽ của mọi người, tôi nhất thời mặt đỏ lên.

Hai tuần sau, buổi Liveshow của ban nhạc diễn ra vô cùng thành công. Tôi rụt rè cầm vé VIP ngồi ở vị trí tốt nhất, vừa ngước lên là có thể nhìn thấy cả năm người tỏa sáng trên sân khấu. Ánh đèn huyền ảo lung linh mê hoặc lòng người, âm nhạc bùng nổ vang dội, cùng với thanh âm la hét điên cuồng của các cô gái ở phía sau, trong hội trường ai nấy đều đứng lên, thậm chí đằng sau cũng có mấy người đứng hẳn lên ghế ngồi, những đốm sáng nhấp nháy từ những chiếc lighstick liên tục vẫy qua vẫy lại trong không gian tối mờ. Ở những nơi như thế này, muốn không bị cuốn hút theo cũng khó, ngay cả một người không có tế bào âm nhạc như tôi mà cũng bị làm cho cảm động đến suýt rơi lệ. Cuối cùng, trong tiếng hô vang “Hát tiếp đi” của tất cả khán giả, ban nhạc phải ở lại diễn thêm hai bài hát nữa, cúi chào cảm ơn hết lần này đến lần khác, không có cách nào kết thúc.

Không ngờ lần đầu tiên tổ chức Liveshow lại được khán giả hâm mộ cuồng nhiệt như vậy, có thể nói là đại thắng lợi. Tối hôm sau, các thành viên trong ban nhạc lại tụ tập ở quán bar mà lần đầu tiên họ biểu diễn để uống rượu ăn mừng, ôn lại kỷ niệm. Thực ra tôi chỉ là người ngoài, thế nhưng mọi người lại rất nhiệt tình mời mọc, tôi cũng không nỡ từ chối bọn họ, thế là tất cả cùng nhau đi tới quán bar, không ngờ trong lúc vui vẻ lại bị mọi người chuốc rượu. Thư Lạc ở bên cạnh ngăn cản không cho tôi uống lại bị tôi kiên quyết đẩy ra. Tôi bình thường không uống một giọt rượu, vậy mà hôm nay lại uống liên tục mấy ly Whisky pha soda vào bụng, liền nhanh chóng cảm thấy trời đất quay cuồng, chỉ chốc lát sau liền mơ mơ màng màng nằm trên chiếc sô pha trong góc mà ngủ.

Cũng không biết tôi đã ngủ bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê lại nghe thấy có người gọi tên tôi, tôi mơ màng ậm ừ đáp lại, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt không chịu mở ra, vẫn đắm chìm trong thế giới mông lung của mình, lúc sau liền cảm thấy thân thể bị người đó bế lên, cảm giác lâng lâng rất dễ chịu, liền dựa sát vào lồng ngực to lớn ấm áp đó.

Đến khi thân thể nhẹ nhàng đáp xuống một nơi mềm mại, tôi có cảm giác hình như mình vừa trải qua một giấc mơ.

Tôi khó khăn mở mắt ra, trong ánh sáng tối mờ, tôi nhìn thấy An Thế Duy cúi người cầm lấy tay tôi, nét mặt ôn nhu đầy yêu thương, ngay cả giọng nói phát ra cũng dịu dàng như vậy, hắn nói: “Tiểu Phi, có phải cảm thấy chóng mặt không? Em uống nhiều quá, ngoan, ngủ một giấc đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn hắn. Một An Thế Duy dịu dàng như mặt nước, trong ký ức của tôi, thật sự đã là chuyện từ rất lâu rồi.

An Thế Duy cẩn thận giúp tôi cởi áo khoác, đắp kín chăn, cười cười sờ đầu tôi. Còn tôi lại thất thần nhìn hắn, nước mắt tràn mi.

“Tiểu Phi, xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc? Khó chịu ở đâu sao?”

Hắn dùng ngón tay dịu dàng vuốt nhẹ khóe mắt tôi. Nhưng nước mắt, lại cứ chảy xuống.

“Ngoan, không khóc. ” hắn dỗ dành tôi.

Tôi vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn, chậm rãi nâng người ngồi dậy, trong không gian tăm tối đưa tay sờ lên gương mặt mờ nhạt của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó ôm lấy gương mặt hắn, nhắm mắt tiến gần.