Bỉ Ngạn - Một Đời Chân Ái

Chương 22: Ta hẹn nhau nơi nhân sinh luân hồi




"Tại sao ngươi lại nhập ma..." - Hàn Ảnh rút đầu vào ngực Hoa Nguyệt, nàng co người, giọng nhỏ khẽ khàng vương chút chua chát.

Hơi ấm tỏa ra từ người Hoa Nguyệt khiến nàng cứ muốn chìm đắm chẳng muốn tách rời.

"Vì ta sinh ra đã là nửa người nửa ma rồi." - Hoa Nguyệt vẫn cứ ấm áp bao bọc nàng.

Dẫu biết, yêu hắn là sai, thì nàng vẫn cứ yêu hắn. Dẫu đã thề sẽ không nhắc nhớ gì hắn, thì con tim vẫn thắng lý trí. Từ khóe mắt nàng chảy ra hai dòng lệ trong suốt ấm nóng, nổi lên trên gương mặt kiều diễm, mỹ miều.

"Ngươi vẫn có thể tẩy huyết mà..." - Hàn Ảnh cố kiềm nén cảm xúc, vẫn không thể tránh được hắn. Nàng không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được hắn dùng đôi môi mềm mại hôn lên mắt nàng.

"Cha ta là đại ma đầu, nương ta là tiểu tiên bậc trúc cơ, số phận của ta chỉ có thể như vậy không thể khác, nàng đừng khóc."

Hắn mỉm cười.

"Ảnh, lỡ như trong một khoảnh khắc ta quên mất nàng, nàng sẽ không bỏ rơi ta chứ?" - Hoa Nguyệt nhìn nàng, một giây, lời của Liêm Niệm Hỏa nhắc cho hắn về tác dụng phụ của Hồng Liên Khai. Hắn sẽ hóa điên, sẽ không nhận ra ai, tâm thần bất định, cho đến chết.

Hàn Ảnh nhăn mày nhìn hắn, trong nháy mắt nàng nhận ra điều không ổn, vừa định hé môi, liền bị hắn áp lên một nụ hôn. Nụ hôn dù có dịu dàng đến mấy vẫn mang chút gì đó u buồn không thể nói ra.

"Hứa với ta, được không?"

Hàn Ảnh bị cuốn vào ngọn lửa nửa muốn bùng lên lại như muốn dừng lại, như những đốm lửa xanh giữa trời. Nàng chỉ nhẹ gật đầu.

Hoa Nguyệt nhoẻn lên một nụ cười. Giá như thời khắc này, có thể dài ra thêm một chút để hắn tận hưởng những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời màu đen chợt lóe lên những đốm lửa hồng này.

Bốn vạn năm trước ta gặp nàng khi bỉ ngạn chỉ vừa gieo. Ta hẹn thề với nàng bởi cánh đào anh. Ta thành thân với nàng khi bỉ ngạn đỏ rực rộ cả trời đêm. Dẫu ta yêu nàng, ông trời vẫn không thấu cho ta. Chỉ đành hẹn khi chết đi sẽ cùng nàng nắm tay uống canh Mạnh Bà, cùng qua Cầu Nại Hà, đi hết kiếp nhân sinh sau, và sau nữa.

...

Ngọc Cơ phơi mình trên thảm cỏ, dưới những vì tinh tú lấp lánh trên trời đen. Nàng từng là một nữ tử bình thường, tỷ nàng cũng là nữ tử bình thường. Song, lại là sinh đôi, vậy nên theo luật người sinh ra trước sẽ là người được công nhận, kẻ còn lại, hoặc bị đày đi hoặc sẽ bị nguyền rủa.

Ngọc Cơ khi ấy chỉ mới mười lăm, hình hài chỉ như đứa trẻ năm sáu tuổi, vì luật lệ nên phải bị đày đi, nhưng ông trời như trêu ngươi nàng. Tỉ tỉ nàng bị hủy dung, cả gia tộc liền dùng dịch dung hoán đổi gương mặt nàng với tỉ tỉ. Tưởng chừng, nàng sẽ được gia tộc công nhận nhưng trái lại, phản ứng từ người trong tộc càng muốn đẩy nàng vào bước đường cùng.

Ngọc Cơ khi quyết định rời đi mới biết quy luật này, rời đi đồng nghĩa với chết, nàng năm lần bảy lượt đều bị ám sát, mém chút đã quy âm phủ. Nhờ Hoa Nguyệt cứu sống nàng giữa tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Hồi dung nhan cho nàng. Hắn bỏ đi chẳng cần ân huệ.

Thế nhưng, Linh Nữ khi ấy lại biết nguyên căn mọi chuyện, nên đã mượn tay nàng giết chết tỷ tỷ, ép nàng phải thay thế tỷ tỷ, dùng chuyện nàng ta dựng lên để ép nàng thành thuộc hạ của nàng ta.

Ngọc Cơ nén tiếng thở dài. Ông trời chưa bao giờ thương tiếc nàng.

"Ngọc Tự, sao lại thở dài?" - Yêu Hậu chẳng biết từ đâu bước đến, làm Ngọc Cơ có chút giật mình. Nàng vẫn đang mê man trong dòng suy nghĩ thoáng chút quên mất bản thân đang chính là Ngọc Tự - tỷ tỷ ruột của mình. Nàng chỉ nhẹ lắc đầu, môi nở nụ cười gượng gạo.

"Tiểu công chúa ngày nào của ta, giờ đã lớn lên, xinh đẹp như thiếu nữ rồi. Cũng nên chọn nơi trồng hoa rồi nhỉ?" - Yêu Hậu nét mặt hiền từ, nở nụ cười tươi, ánh mắt lóng lánh khiến lòng nàng có chút xót xa.

"Nương, con vẫn còn nhỏ, vẫn còn muốn bên cha và nương. Gả con rồi, con làm loạn họ trả con về." - Ngọc Cơ cố ý trêu đùa Yêu hậu. Nàng không dám nghĩ nếu Yêu Quân, Yêu Hậu biết Ngọc Tự đã chết sẽ có còn đối tốt với nàng hay không.

"Nương, nếu năm đó, con không may, sinh sau Ngọc Cơ, có phải bây giờ người chết là con hay không?" - Ngọc Cơ giọng có chút nghẹn ngào, nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Tiểu nha đầu ngốc, chúng ta đều yêu các con..." - Yêu Hậu vẫn cứ như vậy mỉm cười.

"Vậy sao lại ép chết Ngọc Cơ?" - hốc mắt Ngọc Cơ bỗng chảy ra một giọt nước mắt.

Yêu Hậu nhất thời không nói được, chỉ biết nhẹ lau đi nước mắt cho nàng, ôm nàng đầy trìu mến, bàn tay vuốt trên mái tóc búi nửa của nàng.

"Cũng đã ba trăm năm rồi, con nên quên đi."

Ngọc Cơ kiềm lại cảm xúc, thôi thì buông xuôi, mặc cho dòng chảy cuốn nàng đi. Đến đâu hay đến đó.

...

Hoa Nguyệt bế Hàn Ảnh đến trước Đan Ly, chỉ thấy hài tử lười biếng này, suốt ngày ôm lấy Niệm Hỏa, hết ăn rồi lăn ra ngủ, hết ngủ lại đòi ăn, y hệt gấu trúc con. Gấu trúc con lười biếng như ngửi thấy mùi mẹ liền la khóc inh ỏi, đòi nàng.

Hắn đặt nàng ngồi gần Đan Ly, bế đứa trẻ đến trước mặt nàng rồi ra ngoài để nàng tiện cho con 'ăn'.