Chiến tranh giống như một màn KUSO của kịch cẩu huyết, ― đây là ý tưởng duy nhất trong đầu Thiển Uyên lúc này.
Lúc bắt đầu giống trống khua chiên, sau đó phát triển phức tạp, triều cường thay nhau dâng lên, lại lấy phương thức kết thúc không biết khiến người nên khóc hay cười.
Vẫn là bắt đầu nói từ chín tháng trước.
Thiển Uyên vội vàng trước mùa hạ đổi mới tất cả vũ khí cùng áo giáp của binh sĩ, đầu hạ rốt cục cùng quân đội của Bắc Lương Vương bạo phát chiến tranh quy mô lớn, tuy rằng là lấy ít đánh nhiều, nhưng cũng không để cho Tiêu Cảnh chiếm được ưu thế: vũ khí mới phát huy tác dụng mạnh hơn dự đoán của Thiển Uyên, song càng làm cho hắn không ngờ chính là tác dụng của áp giáp, bởi vì thay đổi khôi giáp, thương vong đại khái giảm bớt rất rất nhiều, còn có đặc chủng binh, song phương vậy mà đánh đến bất phân thắng bại. Cục diện vượt ngoài dự liệu của Nam Lăng Vương Lâm Thiên Tuyệt cùng Thái hậu, bởi vậy kế hoạch cũng phải thay đổi. Thái hậu vốn hạ lệnh Lâm Thiên Tuyệt kiềm chế Tiêu Cảnh, đợi thời cơ chín muồi lại điều động quân đội của triều đình, một lần hành động tiêu diệt Bắc Lương Vương, nhưng hiện tại xem ra không cần động đến lực lượng của đội quân chính có lẽ cũng đánh bại Bắc Lương Vương.
Lâm Thiên Tuyệt sớm nghe nói chuyện Thiển Uyên thay đổi kỹ thuật tinh luyện kim loại, cũng âm thầm hành sự nghĩ muốn giành được phương pháp tinh luyện kim loại, nhưng không có kết quả, không khỏi đối Thiển Uyên hứng thú càng đậm, người thanh niên này tựa hồ so với y tưởng tượng còn lợi hại hơn, trong tay nắm giữ thuật tinh luyện kim loại có lẽ sẽ trở thành lợi thế khống chế triều đình, Lâm Thiên Tuyệt nghĩ tới nghĩ lui, nhàn tản rảo bước đến Tiêu Tương Uyển tìm Trầm phi.
Thái hậu nữ nhân này không đơn giản, nàng nắm trong tay thực quyền của quốc gia, am hiểu sâu đạo trị quốc, đợi đến thời điểm Nam Bắc hai vị Vương gia đấu không còn lực lượng hậu bị thì chỉ huy nam hạ, liền nhanh như chớp giành mà ngư ông đắc lợi, đưa hai đội quân chủ lực bao vây xung quanh thung lũng của núi tại Thục Châu.
Tiêu Lâm hai quân đã tại Thục Châu đối đầu dai dẳng nửa năm, Thục Châu nhiều núi, quy mô chiến tranh tuy rằng không nhỏ, nhưng chiến tuyến cũng không nối liền, vừa hay hai quân chủ lực tại trong khe núi, đội quân chính dễ dàng bao vây như sủi cảo, song phương không thể không tạm thời đình chiến.
Thiển Uyên tình trạng kiệt sức, sau khi nhận được tin tức loạn nhịp một chút rồi ngược lại cười rộ lên, cười đến Mục Thừa Anh cùng Kỉ Minh sống lưng rét run, sau đó hắn nói: “Chúng ta đầu hàng đi.”
Mục Thừa Anh nhìn dõi theo hắn đã lâu: “Ngươi thật sự là tôn tử của Nam Lăng Vương sao?”
Thiển Uyên cười hỏi lại: “Ngươi thật sự là tướng quân của Hoàng thượng sao?”
Hai người nhìn nhau cười to, Kỉ Minh cũng cười lên, tức thì đầu hàng.
Lâm Thiên Tuyệt tại Nam Cương nôn đến hộc máu, lão nương Thái hậu kia dám lừa y, quân đội triều đình so với y nhân số rõ ràng hơn gấp đôi, lão bà này che giấu thật giỏi, còn đồng thời giấu được Tiêu Cảnh cùng y. Lực lượng trên giang hồ cũng không trông cậy được, trước kia một trận “Đại tẩy trừ” các môn phái đều đại thương nguyên khí, hiện giờ đều phần mình nghỉ ngơi chỉnh đốn, căn bản không nên trò trống gì. Lâm Thiên Tuyệt sau khi nghe nói Thiển Uyên đầu hàng liền làm một chuyện khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối: lập tức bỏ lại Nam Lăng Vương phủ trên dưới một trăm nhân khẩu, một mình chạy trốn.
Tiêu Cảnh so với Lâm Thiên Tuyệt càng không hay ho. Vị la sát Vương gia này xưa nay thích thân chinh, thân chinh thật có nhiều điểm tốt, tỷ như binh sĩ sẽ nhận được thực nhiều cổ vũ, tỷ như càng dễ dàng khống chế cục diện, nếu như thắng còn rất có thể diện, nhưng mà nếu bị bao vây, ― vậy chờ vô nồi đi! Nhưng Tiêu Cảnh người tài cao gan lớn, quân Lâm gia ba ngày trước đầu hàng, mắt thấy lương thảo cũng chống đỡ không được nhiêu ngày, các thủ hạ rất bất an, hắn vẫn án binh bất động. Hắn đang đợi, đợi khoảng khắc đội quân chính mở ra vòng vây thả quân Lâm gia đi ra ngoài.
Ngày này rất nhanh đã đến, đội quân chính mở ra vòng vây, cùng quân Lâm gia tiến hành giao nhận, Tiêu Cảnh xem xét chuẩn thời cơ, mang theo đội cảm tử lén đi theo sau lưng quân Lâm gia, thừa dịp rối loạn liền phát động đột phá vòng vây, dũng mãnh hung ác, không bao lâu lại có thế đột phá.
Mục Thừa Anh thấy Tiêu Cảnh liên tiếp giết hết mấy binh sĩ bên phe mình, hung hăng nói: “Để ta đi qua sẽ thanh toán hắn!” Rút kiếm chuẩn bị tiến lên, Thiển Uyên một phen ngăn hắn lại, từ trong ngực móc súng lục ra, hét lớn một tiếng: “Tiêu Cảnh!”
Bắc Lương Vương cả người đẫm máu, đại mã kim đao, nghe thấy có người thanh âm hung ác gọi hắn, phản xạ lập tức xoay người, chỉ thấy tiểu nam sủng của Lâm Chi Diêu giơ cái ống thiết kỳ lạ chỉa về phía hắn, “Đoàng” một tiếng nổ, còn chưa kịp làm rõ chuyện gì xảy ra, ngực đã lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, trên ngực xuất hiện một cái lỗ, phát ra mùi cháy khét, máu màu đỏ tươi theo miệng vết thương dũng mãnh tuôn ra, Tiêu Cảnh không thể tin trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Thiển Uyên, không cam lòng ngã khỏi lưng ngựa. Hắn khi còn sống nhất đại kiêu hùng lại chấm dứt như vậy.
Thiển Uyên không phải lần đầu tiên giết người, sống trên chiến trường nếu muốn làm Bồ Tát cũng chỉ có một loại: Tu La đoạt mệnh. Thiển Uyên lúc ban đầu không chịu khai sát giới, nhưng trên sa trường có nhiều chuyện thân bất do kỷ, lần đầu tiên giết người là vì cứu Kỉ Minh.
Đó là chuyện sáu tháng trước, Kỉ Minh bị vây khốn, hắn dẫn theo người đi cứu viện, Kỉ Minh chân trái bị thương, mắt thấy phó tướng của quân địch nghênh diện một đao, mang theo tiếng xé gió mãnh liệt, Kỉ Minh trong lòng biết trốn không thoát, mắt nhắm chặt lại, đau đớn nhưng không có đến như dự liệu, mở mắt ra nhìn, phó tướng kia ấn đường khảm thật sâu một viên đá, mắt hổ trợn lên, giống như Dương Tiễn hạ phàm, giơ đao, ngã ầm xuống đất. Kỉ Minh quay đầu lại, Thiển Uyên sắc mặt tái nhợt, cánh tay phải cứng đờ giơ lên, thần sắc mờ mịt.
Sau khi quay về doanh trại Thiển Uyên tự nhốt mình trong doanh trướng ba ngày, sau đó hắn lại không sợ giết người nữa. Nhưng giờ phút này giết Tiêu Cảnh, hắn nói không rõ chính mình cảm thấy như thế nào. Lúc trước chế tạo ra cây súng này chính là vì Tiêu Cảnh mà chuẩn bị, “Giết Tiêu Cảnh” có thể nói là tâm nguyện từ trước đến nay của hắn, không biết có phải do tâm nguyện này đạt được quá dễ dàng, Thiển Uyên có chút bần thần cự tuyệt, đại não trống rỗng tiểu não trống rỗng, binh sĩ quan quân ba phương toàn bộ đều đang nhìn hắn, xung quanh tiếng người huyên náo, trong đầu không biết từ chỗ nào truyền đến dao động cuồn cuộn, tiết tấu mãnh liệt, chấn động đến điếc tai, ngoài ra không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác. Ngay sau đó các thuộc hạ của Tiêu Cảnh há miệng gào rít giận dữ giơ đao hướng hắn chạy đến, hắn vẫn là không xê dịch, Mục Thừa Anh vừa thấy bộ dạng này của hắn, lôi kéo hắn chạy về phía một con ngựa vội vàng phát hiệu lệnh rút quân, Kỉ Minh quả cảm chặn đường yểm trợ, phía sau đao quang kiếm ảnh, huyết nhục bay tứ phía . . . .
“Đủ rồi, đừng vỗ nữa!” Thiển Uyên gạt tay Mục Thừa Anh ra, người này mượn danh giúp hắn thanh tỉnh, trên mặt hắn vỗ liên tiếp mấy cái, trả tư thù. “Mục tướng quân đánh ta nhiều bạt tai như vậy, thỏa nguyện chưa?”
Mục Thừa Anh trộm liếc mắt nhìn Kỉ Minh đang đưa lưng về phía hai người một cái, giả mù sa mưa nịnh nọt nói: “Diêu tướng quân nói đùa, ngài là đại công thần của lực lượng trừ loạn, tại hạ nào dám bạt tai ngài, bằng không còn không bị người ta mắng chết!” Nói xong lại liếc mắt nhìn Kỉ Minh một cái, Kỉ Minh trùng hợp quay đầu lại, dọa hắn nhảy dựng, lại lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười người vật vô hại.
Kỉ Minh mặt nhăn mày nhíu, đi tới đưa cho Thiển Uyên một cái khăn mặt: “Lau mặt đi.”
Dấm chua của Mục Thừa Anh lại mạnh mẽ không hợp thời phát tác: “Vì sao chỉ cho hắn?”
Kỉ Minh mặc kệ hắn, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái xoay người bỏ đi. Thiển Uyên ngẩn ra, bộ dáng vừa rồi của Kỉ Minh thực . . . . kiều mỵ?
Mục Thừa Anh tức giận đến kêu oa oa, Thiển Uyên vỗ vỗ vai hắn: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải nỗ lực!” Cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Tiêu Cảnh đã chết, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Lâm Thiên Tuyệt không biết tung tích, thái độ của Thái hậu mập mờ không rõ, thân phận của Thiển Uyên là tướng lĩnh quy hàng, bởi vậy tạm thời bị giam lỏng tại phủ Thái thú Thục Châu chờ Thánh chỉ. Không muốn ngồi chờ chết, phái Ngũ nhi lén đi ra ngoài giao cho Lâm Chi Chu một phong thư, mà tin tức hồi âm của Lâm Chi Chu lại làm cho hắn tâm như rơi thẳng xuống kẽ băng: Lâm Chi Diêu bị Lâm Thiên Tuyệt cướp đi, hiện tại không rõ tung tích!
Bạn đang �
Thiển Uyên còn chưa kịp sắp xếp rõ ràng cảm xúc thì Thánh chỉ đã truyền xuống: lệnh hắn cùng Mục Thừa Anh tiến kinh diện thánh.
“Viễn đệ, đệ đừng sốt ruột. Nam Lăng Vương nhất định sẽ chủ động liên lạc với đệ, việc cấp bách bây giờ chính là tiến kinh.” Lời nói của Kỉ Minh giúp cho Thiển Uyên trấn định lại, quả nhiên là người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, có điều, y từ khi nào thì bắt đầu khôi phục cách xưng hô với mình như vậy?
.