Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 33




Thiên triều ngày ba mươi tháng chạp năm thứ sáu Duệ Đế, Nam Lăng Vương Lâm Thiên Tuyệt sắc lập thứ tử Lâm Chi Diêu làm thế tử, Duệ Đế phái Bắc Lương Vương đến trước dự lễ. Kết thúc buổi lễ, thế tử tế tổ, hoa phục tuần du, dân chúng nhìn thấy đều quên trở về, đi theo hơn mười dặm, “Nam Lăng thế tử sắc đẹp khuynh quốc” trong nhất thời truyền khắp thiên hạ.

Lâm Chi Diêu cực kỳ mệt mỏi, nhưng không thể không cười theo đáp tạ tân khách. Từ lúc trời chưa sáng đã bắt đầu bị người khác từ trong chăn lôi ra, tắm gội thay y phục dâng hương cầu nguyện, sau đó là lĩnh chỉ sắc phong, lễ nghi phiền phức tầng tầng lớp lớp, sau đó đi tế tổ tuần phố, cả ngày tới lui giống như bị người ra sức đánh một trận, tầng tầng hoa phục sớm bị mồ hôi thấm ướt, chỉ ngóng trông dạ yến này sớm chấm dứt.

“Kính rượu cho Bắc Lương Vương.” Lâm Thiên Tuyệt nhỏ giọng đối y ra hiệu, Lâm Chi Diêu nhìn về phía nam nhân ngồi ghế thủ tịch, không khỏi nhíu mày. Tiêu Cảnh đến truyền chỉ, tuy đã dự đoán được vẫn có phần khó chịu, cả ngày, vị Vương gia la sát này sớm dùng ánh mắt đem y lăng nhục mấy lần, ghê tởm, ghê tởm!

Một người từ cửa hông đi vào, đối Lâm Thiên Tuyệt ghé tai nói thầm, Lâm Thiên Tuyệt gật gật đầu. Lâm Chi Diêu dụng nội lực nghe ngóng, chỉ được hai chữ: “Đến đây.” Ai đến? Không rảnh nghĩ nhiều, đứng dậy đi kính rượu.

Đúng là không ngoài dự đoán, Tiêu Cảnh không muốn uống rượu trong chung của y, người có mặt đều hiểu được, nhưng vẫn tiếp tục đàm tiếu đối ẩm, giả vờ như không phát hiện, Lâm Chi Diêu tức giận, đối Tiêu Cảnh miệng nâng cốc tùy tiện uống hết. Dáng vẻ này của y tại trong mắt người khác toàn bộ đều biến thành ý vị, chỉ cảm thấy như là đang làm nũng, Lâm Chi Diêu cũng quản không được nhiều như vậy, muốn đi, Tiêu Cảnh vẫn không chịu buông tha cho y, “Ngồi xuống đây bồi bổn vương uống hai chung nữa!” Chưa kịp phân trần đã bị hắn mạnh mẽ ấn ngồi xuống bên cạnh, một mặt nhân cơ hội giở trò. Lâm Chi Diêu giương mắt nhìn phụ vương ngồi trên điện đường, nhất phái đạo mạo trang nghiêm, thật sự là “Nho Vương” mọi người tán dương, ai có thể biết lão yêu quái này nhìn ôn hòa vô hại lại có bao nhiêu lãnh huyết vô tình âm hiểm giả dối! Rầu rĩ cúi đầu uống rượu, mất hết hứng thú.

Cung giám tiếng the thé cao giọng xướng lên: “Kỉ đại nhân đến!” Mọi người đồng thời nhìn về phía cửa điện.

Chỉ thấy một thanh niên bạch y lỗi lạc ngẩng đầu rảo bước tiến vào, theo sau là một người, cao xấp xỉ y, nhìn sơ tầm vóc mảnh hơn y một chút, đầu tóc không chỉnh tề ngổn ngang, tùy ý dùng dây thắt màu đen cột lại, đồng dạng cẩm bào màu đen, tay khoát sau lưng, ung dung mạnh mẽ. Hai thiếu niên như vậy cùng nhau tiến vào, cảnh tượng trông rất đẹp mắt. Đợi đến gần nhìn thấy dung mạo hai người cũng xuất chúng, bạch y lãng nguyệt tinh thần, hắc y thanh tuấn tiêu sái, hơn nữa thiếu niên hắc y kia, một đôi sóng mắt thanh liệt, hàm sầu mang oán, sâu không thấy đáy. Chư khách đều cảm khái: hôm nay thật là có phúc, phụ tử Lâm thị đã là mỹ nam hiếm thấy, không nghĩ lại đến thêm hai thiếu niên nữa, cũng là mỗi người một vẻ, thật là hoa cả mắt!

Ngươi nói hai người hắc bạch kia sao, thì chính là Kỉ Minh cùng Thiển Uyên. Ngươi nói vì sao Thiển Uyên mắt mang oán hận, bởi vì nhìn thấy Lâm Chi Diêu tựa vào lòng một nam nhân khác, nam nhân này còn là Tiêu Cảnh, ngươi bảo hắn như thế nào không hận!

Thiển Uyên trong lòng độc xà rục rịch, kiệt lực áp chế tinh thần, không ngừng nhắc nhở chính mình không nên kích động, kích động là ma quỷ. Lúc này Kỉ Minh hướng Lâm Thiên Tuyệt hành lễ, mới biết thì ra chức quan y là phó thống lãnh thị vệ của Nam Lăng Vương phủ. Thiển Uyên càng thêm xác định Kỉ Minh là gần đây mới cùng Lâm Thiên Tuyệt cấu kết, một người chức cao vô quyền như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bãi bỏ chức vị là chứng cứ tốt nhất. Thiển Uyên quỳ theo hành lễ, tận lực cúi đầu. Hóa ra Tiêu Cảnh tại Trường Nhạc Cung đã gặp qua hắn, tuy chỉ có một lần, lại vẫn có thể nhận ra hắn, loại chuyện này, có lẽ không nên thêm phiền toại thì tốt hơn. Nếu như Lâm Thiên Tuyệt gọi hắn đến, chờ y xuất chiêu là được rồi. Chính là người ngày tư đêm tưởng gần trong gang tấc, tế bào toàn thân và nhịp tim cùng nhau thét gào: Diêu, Diêu, Diêu, Diêu! Thiển Uyên ức chế tay không ngừng run rẩy.

Y đẹp quá, chưa bao giờ thấy qua y ăn mặc trang phục như thế, quyến rũ lại sang trọng, giống như con phượng hoàng kiêu ngạo. Ngày thường y hơn phân nữa là mặc áo bào trắng thoải mái đơn giản, tóc cũng là tùy tiện vắt lên, Lâm Chi Diêu là người không câu nệ tiểu tiết, đối ăn mặc lại không có đòi hỏi gì, lúc ở Trường Nhạc Cung cách ăn mặc đều là do hạ nhân an bài, chỉ có một lần y mặc một thân hồng y, liền làm cho Thiển Uyên bị điện giật đến tâm thần không yên. Đúng vậy, khi đó chính mình không rõ ràng cũng không chịu thừa nhận, đối Lâm Chi Diêu tức giận khó hiểu, kỳ thật là kết quả ghen tỵ cùng oán giận. Oán bộ dạng y rất đẹp, hận y rất huênh hoang, ghét y rất dâm loạn, kỳ thật đều là biết bản thân vốn đã để ý y sớm như vậy, cảm thấy hoang mang, tại sâu trong nội tâm thực ra muốn biến y thành của riêng mình. Nói như thế đối hắn coi như là tình căn thâm chủng*. Diêu Diêu của ta. Hiện tại lại ở trong lòng nam nhân khác. Ta sẽ đoạt ngươi lại.

* Tình yêu sâu nặng.

Lâm Thiên Tuyệt tựa hồ cố ý coi trọng Kỉ Minh, cao giọng hướng mọi người giới thiệu thân phận của y, thiếu trang chủ Trấn Kiếm sơn trang, kiếm khoái lê hoa, anh hùng thiếu niên, còn nói chính mình được Kỉ Minh tương trợ cao hứng như thế nào, đối y kỳ vọng cao như thế nào, mọi người thổn thức không thôi. Thiển Uyên nghe đến buồn nôn rét lạnh, nếu không phải sớm biết Lâm Thiên Tuyệt có mục đích khác, cơ hồ cũng bị y làm cho cảm động, cáo già này không dễ chọc!

Rốt cục thăm hỏi Thiển Uyên, Kỉ Minh giống như thuộc lòng lời kịch, nói là huynh đệ kết nghĩa của mình, họ Diêu tên Viễn. Lâm Thiên Tuyệt nhìn Thiển Uyên có ý tứ hàm xúc khác trong chốc lát, ra vẻ nho nhã khen ngợi hắn nửa ngày, lại mời hắn và Kỉ Minh cùng nhau tự nhiên nhập tiệc Nam Lăng Vương. Thiển Uyên chưa kịp trả lời, chợt nghe Tiêu Cảnh nói: “Khoan đã! Ta nhìn mặt vị thiếu hiệp này rất quen mắt, giống như đã từng gặp qua một lần!”

Lâm Thiên Tuyệt quả nhiên “Nga.” lên một tiếng khá tò mò.

Lâm Chi Diêu tựa như rơi xuống kẽ băng, cả người phát lạnh: vẫn là lão yêu quái tính kế! Nắm chén rượu run lên khanh khách, nhất thời lại không nghĩ được kế gì.

Quả nhiên, Tiêu Cảnh không có ý tốt nói: “Này không phải nhi tử độc nhất của Nam Lăng thế tử sao?”

Mọi người cùng nhau ồ lên.

Lâm Chi Diêu cười nói: “Vương gia chê cười, Chi Diêu chưa từng thú thê, sao lại có con nối dõi. Vương gia nhất định là nhận nhầm rồi.” Một mặt đối Tiêu Cảnh nháy mắt.

Tiêu Cảnh làm như giả ngu: “Gì, ngày đó tại Trường Nhạc Cung, hắn không phải gọi ngươi ‘phụ thân’ sao.”

Lâm Chi Diêu sắc mặt tái xanh.

Thiển Uyên chắp tay tiến lên: “Việc này nói ra thật xấu hổ, Diêu Viễn nguyên là luyến sủng của thế tử, đối bên ngoài nói là nghĩa tử, chính là thế tử sủng ái ta, sợ ta khó xử.”

Mọi người lại cùng nhau ồ lên.

Kỉ Minh vẻ mặt sầu khổ, nhỏ giọng nói: “Viễn đệ, đệ . . . . .”

Lâm Chi Diêu trước mắt bi ai, Thiển Uyên, ngươi tội gì . . . . .

Tiêu Cảnh “Hừ!” một tiếng trong mũi, khinh thường.

Lâm Thiên Tuyệt bất động thanh sắc khoát tay: “Thôi, đã là nghĩa đệ của Kỉ thống lãnh, chắc chắn có chỗ hơn người. Bổn vương đang định điều Kỉ Minh làm thống lĩnh thị vệ phủ thế tử, Diêu thiếu hiệp trước làm thị vệ trưởng ngay tại phủ thế tử đi!”

Thiển Uyên lạnh nhạt nói: “Tạ ơn Vương gia ưu ái, tiểu nhân nhất định không phụ kỳ vọng của Vương gia!” Những người còn lại trên mặt như mở phường nhuộm*.

* Mặt đổi màu liên tục.

Thiển Uyên lại ngẩng đầu đối Lâm Chi Diêu tươi cười. Lâm Chi Diêu nhất thời phân không rõ trong lòng là đắng hay ngọt.

Yến hội sắp tan, Tiêu Cảnh mặt dày mày dạn yêu cầu thế tử bồi hắn “Yến sơn dạ thoại”, giới thiệu phong thổ Nam Cương, Lâm Thiên Tuyệt lại cười không nói, xem như ngầm đồng ý. Lâm Chi Diêu say đến bảy tám phần, hoảng loạng ở trong đám người tìm kiếm Thiển Uyên, chưa kịp tìm được đã bị Tiêu Cảnh kéo đi rồi.

Dạ yến tan.

Màn sân khấu kéo lên, kịch hay sắp trình diễn.