Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 24




“Diêu thiếu hiệp, bần đạo không hiểu ngày trước là anh hùng phục ma vì sao hôm nay lại đứng cùng phía với ma đầu, thỉnh Diêu thiếu hiệp cho bần đạo một lời giải thích!” Thanh Huyền chân nhân hiển nhiên là nhận ra Thiển Uyên chính là thanh niên ngày đó ở Trường Nhạc Cung cứu Kỉ Minh hàng phục Lâm Chi Diêu, mà trong tình báo của Kỉ Minh gởi cho lão cũng không có nhắc tới đồng đảng của Lâm Chi Diêu là hắn, cảm thấy kỳ quái, Minh nhi cùng với thiếu niên gọi là Diêu Viễn này không phải là bằng hữu xưng huynh gọi đệ sao?

“Sư phụ, Viễn đệ hắn ― ” Kỉ Minh đang muốn thay Thiển Uyên thanh minh giải vây, lại bị Lâm Chi Diêu cao giọng cắt ngang.

“Ngưu tị tử* lão đạo là đang hỏi hài tử này sao? Hắn không phải tên Diêu Viễn, hắn họ Lâm, tên Thiển Uyên, là nhi tử của Lâm Chi Diêu ta!”

* Lỗ mũi trâu.

Mọi người kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi. Phong ba chưa dứt, Lâm Chi Diêu lại nói tiếp “Năm đó ta nhặt được hài tử này, vừa nhìn đã thích, liền nhận hắn làm nghĩa tử, nói là nhi tử kỳ thật chính là nam sủng của bản cung, ha hả, ngưu tị tử còn có vấn đề gì nữa không?”

“Lâm Chi Diêu! Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, hủy hoại danh dự Viễn đệ của ta! Sư phụ, Viễn đệ là nhận ủy thác của ta, cố ý tiếp cận Lâm Chi Diêu tùy thời hành động! Ngài đừng nghe ma đầu kia xằng bậy!” Kỉ Minh sốt ruột không thôi, vừa ở trước mặt Thanh Huyền Tử thanh minh cho Thiển Uyên, vừa liên tiếp hướng Thiển Uyên ra hiệu.

“Diêu thiếu hiệp, ngươi hãy tự nói đi!” Thanh Huyền Tử nhìn về phía Thiển Uyên. Nếu đúng như lời Minh nhi nói thì hôm nay cơ hội bắt giữ Lâm Chi Diêu liền có hi vọng rất lớn, võ công của người thanh niên này lão đã nhìn qua, tuyệt đối vượt qua ái đồ do chính mình dốc lòng dạy dỗ, nếu có thể cùng hắn liên thủ thì thắng lợi trong tầm tay!

Thiển Uyên chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại*, Lâm Chi Diêu vì sao lại nói như vậy? Làm hắn hoàn toàn không hiểu gì hết! Quay sang cùng Lâm Chi Diêu mặt đối mặt nhìn nhau, hy vọng từ trên mặt y tìm được đáp án, Lâm Chi Diêu lại chỉ duy trì tác phong như trước thản nhiên mỉm cười.

* Đại khái là trách nhiệm lớn lao không gánh nỗi.

Thiển Uyên nhỏ giọng hỏi “Diêu, ngươi muốn làm gì hả?”

“Ngươi liền chiếu theo lời của tiểu hải đường nói đi.”

Thiển Uyên nhíu mày chăm chú theo dõi y “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?”

“Ngươi không phải đã đáp ứng hết thảy đều nghe theo an bài của ta sao?”

“Phải, nhưng mà ― ”

“Vậy không được thất tín với ta.”

Lâm Chi Diêu đã bày ra mũ quan* lớn như vậy, Thiển Uyên cho dù cực kỳ bất đắc dĩ cũng đành phải thủ tín, miễn cưỡng ngẩng đầu đối Thanh Huyền Tử nói “Đúng như lời Kỉ đại ca nói.”

* Nghĩa là chụp mũ, gài bẫy trước.

Lập tức thấy Kỉ Minh thở phào một hơi, đám người Thanh Huyền Tử lộ ra vẻ vui mừng, sĩ khí bị Lâm Chi Diêu đánh bại một lần nữa trở nên phấn chấn.

Sắc trời u ám, bông tuyết bay tán loạn, song phương giằng co trên bờ sông.

Lâm Chi Diêu đột nhiên nội công tăng vọt, y bào tung bay, trường kiếm khai triển, cả người phát ra sát khí, đối Thiển Uyên thấp giọng quát lên “Còn không mau tiến lên!”

Thiển Uyên mày nhíu càng chặt, đứng bất động tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu thấy hắn bất động, tay áo vung lên, cách khoảng không thế nhưng đem Thiển Uyên quăng về phía Kỉ Minh! Tất cả mọi người đều hoảng sợ! Thiển Uyên được Kỉ Minh tiếp lấy, quay đầu nhìn lại Lâm Chi Diêu, thần tình kinh hãi, võ công của Lâm Chi Diêu lại cao như vậy! Thế nhưng hắn cho tới bây giờ một chút cũng không biết! Lâm Chi Diêu a Lâm Chi Diêu, ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện mà ta không biết?

Thiển Uyên còn đang sững sờ, Thanh Huyền Tử đã sớm ra lệnh đệ tử bày kiếm trận tiến lên, người của Trấn Kiếm sơn trang lần này theo tới ngoại trừ Kỉ Minh cũng không có nhân vật lợi hại nào, bởi vậy đều vây ở một bên, cầm binh khí đề phòng, chuẩn bị tùy thời xông lên.

Lâm Chi Diêu bị tám người vây ở trung tâm, lại nắm kiếm bắt đầu cười lạnh “Ngưu tị tử, lần này sao không nói ‘lấy đông hiếp ít không phải hành vi của chính phái’ ?”

Thanh Huyền Tử bình tĩnh, lời lẽ chính nghĩa nói “Ma đầu nhà ngươi hai mươi năm qua làm bao nhiêu việc ác, ai ai cũng muốn trừng trị! Chúng đệ tử nghe lệnh, khai trận!” Đệ tử Thục Sơn nhận lệnh hành động, nháy mắt đã thay đổi thế trận, hiển nhiên là thế công ác liệt, xem ra là muốn liều chết một phen!

Lâm Chi Diêu cũng lười nói tiếp những lời vô nghĩa, thoắt cái ra tay, quay người lại đã có một người trong kiếm trận ngã xuống, ngay cả la lên cũng chưa kịp, trừng mắt thẳng đờ người ngã xuống mặt đất, giữa hai mày một đường máu mảnh dài, máu tươi ào ạt chảy ra! Những người có mặt không người nào không hoảng sợ!

“Ma đầu! Nạp mạng đi!” Thanh Huyền chân nhân rốt cuộc kích động tức giận! Mười mấy năm trước bị ma đầu này một chưởng đả thương ảnh hưởng lão đến nay, hôm nay lại trong chớp mắt giết ái đồ của lão, Thiệp Giang ma, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!

Trong khoảng thời gian ngắn hàn quang nổi lên bốn phía, Lâm Chi Diêu cùng bọn người Thục Sơn đứng cùng một chỗ đánh nhau.

Thiển Uyên đứng ở ngoài chiến trận, mờ mịt nhìn dáng người Lâm Chi Diêu tung bay tuyệt đẹp, trong lòng lại trống rỗng, chỉ suy nghĩ: thì ra chiêu thức của “Thu thủy trường thiên” là phải như vậy sử dụng, “Lục ba hồng lộ” lại còn “Yên thủy vô tình” hóa ra còn có hiệu quả như vậy . . . . . Lâm thủy kiếm pháp quả nhiên lợi hại, ta trước kia sao lại không phát hiện ra chứ . . . . .

Cảm thấy ngẩn ngơ.

“A!” Một tiếng hét thảm, lại một người nữa ngã xuống.

Không đến một khắc, Lâm Chi Diêu đã giết được ba người, cho dù biết y là vì tốc chiến tốc thắng phòng trừ hậu hoạn, nhưng xuống tay tàn nhẫn như vậy, vẫn khiến người khác kinh hãi khiếp sợ! Kỉ Minh đã sớm rút kiếm ra, chuẩn bị tiến lên chi viện, nhưng mà nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Thiển Uyên, cảm thấy lo lắng. Nếu đúng như lời Lâm Chi Diêu nói, Thiển Uyên là nghĩa tử kiêm nam sủng của y, hơn nữa việc sát hại tăng nhân của vô danh tự hoàn toàn có thể giải thích được thái độ khoanh tay đứng nhìn của Thiển Uyên, nhưng tối hôm qua những lời Thiển Uyên nói, tuy là làm trò nhưng lại lộ ra nồng đậm ái ý, phải như thế nào giải thích đây? Giờ phút này mặt hắn trắng bệch, mắt đầy bi thương, lại vì cái gì? Trong lúc nhất thời Kỉ Minh cũng tiến thoái lưỡng nan.

Cuối cùng Kỉ Minh vẫn ra tay, bởi vì ngoại trừ bốn người lúc đầu bị Lâm Chi Diêu dùng phi tiêu đả thương đứng một bên không thể tham gia chiến trận, chỉ còn lại sư phụ Thanh Huyền Tử cùng mình. Trước sau bất quá nửa canh giờ đã có mười cổ thi thể nằm la liệt khắp bờ sông! Truyền thuyết “Thiệp Giang ma” đáng sợ, vậy mà đến hôm nay y mới nhận thức được!

Lâm Chi Diêu dần dần lộ ra vẻ mặt chật vật, Thanh Huyền Tử làm sao có thể buông tha một chút sơ hở này của y, hét lớn một tiếng bức bách về trước, Lâm Chi Diêu vội vàng lui về phía sau, Thanh Huyền Tử nhãn tình phát sáng, vừa mới trải qua cả một mùa khô nước sông đã rút thật cạn, bọn họ giờ phút này đứng tại bờ sông cách mép sông khoảng hơn một trượng, bến đò Cửu Đăng lại gấp khúc nguy hiểm, mặt sông rộng lớn dòng nước chảy xiết, Lâm Chi Diêu đã không còn đường thối lui! Thành bại tùy thuộc chiêu này!

Vào lúc mọi người đều nghĩ một chiêu này Lâm Chi Diêu nhất định tránh không khỏi, Lâm Chi Diêu lại nở nụ cười.

Trên bạch y lấm tấm huyết hoa, tóc đen ở trong gió tung bay hỗn độn, Lâm Chi Diêu giống như trước cười mê hoặc chúng sinh, điểm bất đồng chính là trong mắt lúc này tràn đầy giảo hoạt, cả người như Tu La khát máu trên bức họa, kinh khủng mà xinh đẹp, tiếng cười duyên “khanh khách” kia nghe vào tai hết sức thanh thúy, lại khiến người da đầu tê dại, phía sau lưng phát lạnh! �

Lâm Chi Diêu cứ như vậy tại lúc mọi người vừa kinh diễm vừa hoảng sợ nhìn chăm chú thì nhảy vút lên cao, hướng dòng sông rơi xuống, tay áo rộng thùng thình bị gió lớn làm phồng lên, nhẹ nhàng giống như một con bướm, kia miệng cười vương chút huyết tinh xinh đẹp chậm rãi biến mất trên mặt đất, đồng thời trong không trung vang lên tiếng hét tê tâm phế liệt của Thiển Uyên.

“Diêu!!! ―”

Hắn không biết bơi!!!