Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 14




“Phục ma quân” tiến vào Lâm tiên đảo, tổng đàn chủ Trường Nhạc Cung Hạ Vũ dẫn theo thuộc hạ mở rộng cửa cung, nghênh đón bọn họ. Triệu Vị Cánh tiến lên nâng dậy Hạ Vũ đang muốn thi lễ, nói “Hạ tổng đàn chủ có công phục ma, Triệu mỗ vô cùng cảm kích! Hạ đàn chủ vất vả!”

Hạ Vũ vẫn như trước bày ra gương mặt vạn năm không thay đổi, khuôn mặt tươi cười có lệ “Minh chủ vất vả! Lần này có thể bắt giữ ‘Thiệp Giang ma’, vị Diêu thiếu hiệp này mới là có công lao lớn nhất!”

Thiển Uyên hiểu ra: khó trách Lâm Chi Diêu một mình nghênh địch, Trường Nhạc Cung sớm đã không nằm trong khống chế của y, Hạ Vũ phản bội y, cùng Triệu Vị Cánh nội ứng ngoại hợp, bán đứng Lâm Chi Diêu. Nói như vậy có lẽ mình thật sự đã trách lầm y, hung thủ sát hại sư phụ có lẽ thật sự không phải y! Hạ Vũ, người này đi theo bên cạnh Lâm Chi Diêu đã mười mấy năm, cũng xem như là chịu nhục, đoán chừng người bổ nhiệm chức cung chủ sẽ là hắn! Người nọ vốn không thích hợp làm cái gì cung chủ, rất không tập trung, đối quyền thế căn bản không hứng thú, lúc trước y sáng lập Trường Nhạc Cung vốn đã là kỳ tích. Không làm cung chủ cũng tốt, chính là không biết bọn họ sẽ xử trí y như thế nào? Có thể hay không giống như trong sách viết, giết y sau đó phơi thây đầu tường? Chính mình giống như thật sự đã làm ra việc không thể cứu vãn, kiếp trước kiếp này đều chưa từng trải qua đại sự. Lâm Chi Diêu lần này thật sự sẽ chết!

Hạ Vũ an bài nơi ở cho mọi người, làm bộ như không quen biết Thiển Uyên, lại đem hắn an bài ở độc viện trước kia, Triệu Vị Cánh dường như biết hắn không muốn gặp người, đối mọi người nói Diêu thiếu hiệp hôm nay vất vả, tất cả mọi người không nên đi quấy rầy hắn.

Lâm Chi Diêu bị một kiếm đâm trúng ngực, tuy rằng không tính là sâu, nhưng nội thương tích tụ bộc phát, hơn nữa mất máu quá nhiều, vẫn hôn mê bất tỉnh, bị Triệu Vị Cánh mang đi. Thiển Uyên thoáng thở dài nhẹ nhõm. Cái này gọi là mặt mũi của người chính phái, sau khi Lâm Chi Diêu bị bắt có rất nhiều người xin tự mình động thủ tiêu diệt y vì người nhà hoặc đồng môn của mình báo thù, cũng không biết người này sao lại có nhiều cừu gia như vậy! Nhưng mà Triệu Vị Cánh chỉ nói một câu “Giao cho ta xử trí, cam đoan sẽ cho mọi người một kết quả vừa lòng.”, mọi người liền không lên tiếng nữa, đều tự động giải tán. Trường Nhạc Cung mỹ tửu, mỹ thực, mỹ nhân, mỹ cảnh đều còn, ở bên ngoài vất vả hơn mười ngày, hiện tại chính là thời điểm thả lỏng hưởng thụ, ma đầu cũng đã bắt được, minh chủ chữa thương cho y là vì muốn hảo hảo tra tấn y, hết thẩy đều rất hảo, đều đạt được mục tiêu mong đợi, giờ nên tầm hoan tác nhạc.

Tiếng người ồn ào, ăn chơi trác táng, Trường Nhạc Cung lúc này trong mắt Thiển Uyên cùng trước kia không có gì bất đồng, càng không biết chính mình ở trong thời không xa lạ này nảy ra cái gì tính toán!

Tuyết Nhi không chịu lại gần hắn vì toàn thân đều là mùi máu tươi. Máu của Lâm Chi Diêu, nhiễm cả nửa chiếc trường bào của hắn, Thiển Uyên nghi hoặc, một người có thể chảy ra nhiều máu đến vậy sao?

Trong phòng vẫn giống với trước khi hắn ly khai. Lâm Chi Diêu trước đây có nói phòng của hắn giống như thiền phòng của hòa thượng, lúc ấy hắn đang lơ đểnh phơi nắng, giờ nhìn lại quả thực rất đơn sơ, bốn vách tường trống trơn, chỉ có treo độc nhất một thanh kiếm cũ đã dùng nhiều năm, là lúc đầu luyện kiếm Lâm Chi Diêu đưa cho, kiểu dáng cực kì mộc mạc, cũng rất thuận tay, một cái giường, một cái bàn, một cái ghế tựa, một cái kệ sách hơn phân nửa là kinh Phật, còn lại đều là tiểu thuyết kỳ quái, còn có mấy bản “võ công bí tịch” do Lâm Chi Diêu đưa cho. Trên bàn là một trản thanh đăng, lần mò tìm đồ đốt lửa để ở vị trí quen thuộc, thắp đèn, lại phát hiện trên bàn có một hộp gỗ xa lạ.

Mở ra, nằm trong hộp là mấy hạt mộc châu tử màu tối, là loại tử đàn tốt nhất, mài thật sự cẩn thận, kéo đẩy rất trơn tru, bên cạnh còn có một mảnh gỗ cùng con dao là công cụ để chạm trổ. Đếm số châu tử, tổng cộng mười một hạt, hẳn là đang làm một chuỗi niệm châu nhưng chưa hoàn thành. Cầm lấy một hạt để trong tay thưởng thức, lại phát hiện mặt trên giống như có khắc chữ, để lại gần đèn nhìn, là một chữ “Uyên”, thể chữ triện phong cách cực cổ, thể chữ dường như rất quen thuộc nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào, lại cầm lấy một hạt, cũng có khắc chữ, là một chữ “Diêu”, bỗng nhiên trái tim nhảy dựng lên thình thịch! Lấy niệm châu ra xem từng hạt từng hạt một, đều là hai chữ “Diêu” “Uyên”! Thiển Uyên ngồi tại chỗ kinh ngạc, châu tử từ lòng bàn tay lăn đi, rơi đồm độp xuống đất, trong bóng đêm tĩnh mịch thanh âm kia có vẻ rất thanh thúy. Thiển Uyên ngồi xổm xuống sờ soạng chung quanh tìm kiếm niệm châu, Diêu, Uyên, Diêu, Uyên, Diêu . . . . . Diêu. Sáu “Diêu”, Năm “Uyên”, mười một hạt, vân vê trong lòng bàn tay ngày càng sáng và nóng lên.

Y cười nhạo “Diêu Viễn? Diêu của Lâm Chi Diêu, Uyên của Lâm Thiển Uyên, Diêu Uyên?”

Hiện tại nghĩ đến lời nói của Lâm Chi Diêu lại khiến người kinh hãi.

Lâm Chi Diêu, ngươi sẽ không . . . . . sẽ không cho là ta vì thích ngươi cho nên mới dùng Diêu Viễn làm tên giả chứ? Chuỗi niệm châu không phải là ngươi làm chứ, là muốn cho ta sao? Lâm Chi Diêu, đến tột cùng ngươi có ý gì hả? Ngươi là không, có hay không thích ta?!

Lúc Lâm Chi Diêu tỉnh dậy liếc mắt một cái trông thấy ngoài cửa sổ ánh trăng phủ lên cây quế chi, cảnh sắc này y cực kỳ quen thuộc, mỗi đêm nằm ở trên giường của mình, mở mắt ra là có thể nhìn thấy. Nhìn nhìn bốn phía, quả nhiên là tẩm cung của mình, giường của mình, bỗng nhiên muốn cười, cười lên lập tức động đến miệng vết thương trên ngực, nhất thời hiểu được những chuyện phát sinh vào ngày hôm nay đều không phải là nằm mơ, đều là sự thật. Thiển Uyên vì cứu tình lang làm tay y bị thương là thật, cùng y quyết đầu cũng là thật, một kiếm đâm vào ngực y cũng là thật, nói như vậy, trước lúc hôn mê nhìn thấy lệ trong đôi mắt kinh hoàng của hắn cũng là thật? Tốt xấu vì mình chảy một giọt lệ! Một kiếm đổi một giọt lệ, tựa hồ cũng đáng? Thành danh hai mươi năm, vì một tên tiểu hài tử mà biến thành như vậy, thật sự rất uất ức mà! Nói vậy hài tử kia cũng thực sợ hãi đi, bình thường đi đường còn sợ giẫm chết con kiến, . . . . . Một giọt lệ kia có lẽ là do bị dọa đi, aiz!

Người nên đến sẽ đến, Lâm Chi Diêu liếc mắt nhìn người đến một cái, nói “Chủ tử nhà ngươi đâu?”

Triệu Vị Cánh từ trong tay nha hoàn tiếp nhận một chén dược đen tuyền, phất tay bảo mọi người trong phòng lui xuống.

“Lâm cung chủ uống hết bát dược này trước đã!”

“Triệu minh chủ thực biết nói đùa, ngươi điểm huyệt đạo của ta, ta như thế nào uống dược?!”

“Ha ha ha, là Triệu mỗ sơ sót! Lâm cung chủ nội thương lâu ngày tích tụ bộc phát, Triệu mỗ nhất thời vì tình thế nguy cấp mới phải phong bế huyệt đạo của cung chủ, phòng ngừa cung chủ bị tẩu hỏa nhập ma. Thỉnh Lâm cung chủ thứ lỗi!” Triệu Vị Cánh nói lời này làm cho Lâm Chi Diêu hoang mang vô cùng, đối tù nhân như y hảo như vậy? Hay đây lại là trò gì mới của Bắc Lương Vương?

Triệu Vị Cánh tiến lên giải khai huyệt đạo của Lâm Chi Diêu, đỡ y ngồi xuống, bưng chén dược kia đưa cho y, thấy y cau mày liền nói “Lâm cung chủ sợ có độc? Theo như tình thế trước mắt thì dường như ta không cần phải . . . . . làm như vậy.”

“Ngươi đúng là nói nhiều lời vô nghĩa, ta chỉ là không thích uống dược, thoạt nhìn thực đắng.”

“ . . . . . ” Đường đường là cung chủ Trường Nhạc Cung, tốt xấu gì cũng coi như nhất đại kiêu hùng, dù có sợ đắng cũng nên che giấu một chút đi! Lâm Chi Diêu này quả nhiên đường ta ta đi, không để ý đến ánh mắt của người trong thiên hạ.

Lâm Chi Diêu miễn cưỡng uống hết dược, buông bát hỏi “Bắc Lương Vương Tiêu Cảnh đâu, còn chưa đến sao?”

“Lời nói của Lâm cung chủ thật kỳ lạ, Bắc Lương Vương ở nơi nào, Triệu mỗ sao lại biết được?”

“Triệu Vị Cánh, ngươi gạt được mấy con lừa ngốc chính phái suốt hai mươi năm, nhưng lừa không được ta đâu! Ngươi nguyên là nhất phẩm thị vệ của Tiêu Cảnh, hai mươi năm trước phụng lệnh của hắn thành lập Linh Sơn phái, sau đó mượn sức mạnh của hắn tích góp thực lực tạo uy danh thống nhất giang hồ! Tiêu Cảnh tay cầm hơn phân nửa binh quyền, nhưng vẫn luôn lo lắng lão bà thái hậu kia, dù sao binh phù cũng ở trong tay nàng, cho nên mới nghĩ ra chiêu mua chuộc thế lực giang hồ này, để phòng vạn nhất, ngươi bất quá là con rối trong tay hắn! Chuyện lần này cũng là Tiêu Cảnh sai khiến đi?”

Không tồi, Lâm Chi Diêu đã sớm đoán được Bắc Lương Vương sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy, cho nên mới kêu Thiển Uyên rời đi, nhưng y tính được bước đầu nhưng không tính đến bước cuối, nửa đường nhảy ra một tên Hạ Vũ, khiến y trở tay không kịp. Vết thương cũ tái phát, vốn không định cùng tên Vương gia biến thái kia cường ngạnh đối đầu, tính sẽ bỏ lại Trường Nhạc Cung chạy trốn, không ngờ Hạ Vũ đột nhiên nhảy ra, mang theo mấy phân đàn chủ vây quanh y, không cho y rời khỏi Lâm Tiên Đảo, khiến y lập tức đau đầu. Lúc trước nhất thời cao hứng muốn tạo ra Trường Nhạc Cung này, chỉ là muốn vui vẻ sống, không nghĩ đến nó lại trở thành gông xích chính mình. Hạ Vũ không cho y rời khỏi, nhưng không có canh giữ y chỉ cho hạ hóa công tán, căn bản việc đó không cần thiết, nội thương năm xưa của y tái phát, nội lực một phần cũng không động được, muốn chạy cũng chạy không thoát.

“Phục ma liên minh” vây quanh Lâm tiên đảo, y bất đắc dĩ phải dùng dược thúc dục nội lực, cố gắng chống đỡ được đến hôm nay đã là kỳ tích! Triệu Vị Cánh nói y thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma không phải hù dọa y, thương thế của mình y biết rõ, một kiếm kia của Thiển Uyên nếu là bình thường ngay cả góc áo y cũng đừng mong đụng được, chính là dược lực của “Dạ đàm” phút chốc hao hết, y muốn tránh cũng tránh không được. Nhìn mũi kiếm đâm vào thân thể, ý niệm đầu tiên trong đầu y dĩ nhiên là “rất nông”, nếu sâu thêm chút nữa, đâm vào tim, chết ngay tại chỗ cũng không sao, còn đỡ hơn rơi vào tay của tên Vương gia la sát kia! Người tính không bằng trời tính, y thế nào tính đến Hạ Vũ đối y có nhiều năm chấp niệm sâu nặng, lại thế nào tính đến Hạ Vũ lại dùng kế ly gián phụ tử bọn họ? Hài tử Thiển Uyên kia luôn ngay thẳng, dễ bị người lợi dụng. Vừa nghĩ đến như vậy tựa hồ đối hắn môt chút hận cũng không dấy lên nổi, Lâm Chi Diêu thở dài, biết mình xem ra khí tiết tuổi già khó giữ được rồi, vì một tiểu hài tử mà thay đổi tâm tính.