Lâm Chi Diêu biết chính mình không còn chống đỡ được bao lâu nữa, nội thương lâu ngày trầm trọng, mấy ngày liền chiến đấu kịch liệt, hắn gần như là thể suy sức yếu, khí huyết trong cơ thể bốc lên, tay nắm kiếm cũng không được tự nhiên, cho nên y phải tốc chiến tốc thắng. Kiếm của Kỉ Minh quả thực rất nhanh, phàm là những chuyện quá thuận lợi sẽ khiến người ta xem nhẹ, nên muốn tìm sơ hở của y không phải là khó. Kỉ Minh bị làm cho tức giận không ít, phẫn nộ tác động khó tránh khỏi hơi thở không điều hòa, không bao lâu đã mất kiểm soát, Lâm Chi Diêu canh đúng cơ hội, thân hình chợt dao động, đã lách ra phía sau Kỉ Minh, mũi kiếm gần đâm vào bả vai của Kỉ Minh!
Mọi người kinh hô, nhưng mà trong lúc đó điện quang hỏa thạch muốn tiến lên cứu cũng không kịp, mỗi người đều ngưng thần nín thở, chăm chú dán mắt vào hai người trên cầu nổi, cũng không chú ý đến thanh sắc thân ảnh cực nhẹ cực nhanh xẹt qua mặt nước đến phía sau lưng Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu cảm giác có người tiếp cận, nhưng đã không kịp tránh né, tâm như bị cắt ngang qua, cũng không thu chiêu, càng đem kiếm tống tiến một tấc, mới vừa chạm vào thân thể Kỉ Minh, liền trước mắt máu bắn tung tóe, cổ tay đau đớn, kiếm cầm không được nữa, “đương” một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Lâm Chi Diêu không thể tin được nhìn người trước mặt mình!
Giỏi, giỏi lắm! Dùng khinh công ta dạy cho ngươi, dùng kiếm ta đưa cho ngươi, đâm ta bị thương!
Huyết đỏ thẫm theo cổ tay phải chảy xuống, Lâm Chi Diêu rủ mắt ngơ ngác nhìn miệng vết thương, không dài nhưng lại rất sâu, Thiển Uyên thật xuống tay không lưu tình, nhất thời tâm hôi ý bại*, cũng không cầm máu, buông thỏng tay mặc kệ máu càng chảy càng nhiều.
* Tâm hôi ý bại: thất vọng chán nản
“Vị thiếu hiệp này thân thủ hảo tuyệt, không biết nên xưng hô như thế nào?”
“ . . . . . ”
“Sao hả, sẽ không thực sự kêu là ‘tình đệ đệ’ chứ?”
“ . . . . . Diêu Viễn.”
“Nga, Diêu Viễn*? Diêu của Lâm Chi Diêu, Uyên của Lâm Thiển Uyên, Diêu Uyên, Diêu Viễn?”
* Cách phát âm hai chữ Uyên và Viễn đều giống nhau, theo phiên âm pinyin hình như là yuan.
“?!” Một ý niệm xẹt ngang trong đầu Thiển Uyên, lại bị y cố ý quên đi. Ánh mắt sắc bén thê lương tuyệt vọng của Lâm Chi Diêu lại lần nữa buộc Thiển Uyên phải né tránh.
Lâm Chi Diêu cười cười, hướng mọi người ở bờ bên kia nói “Ngày đó Lâm mỗ thỉnh chư vị cùng nhau tiến lên, chư vị anh hùng nói lấy nhiều đánh ít không phải hành vi chính phái nên làm, muốn một chọi một đơn đả độc đấu, chuyện lúc này phải tính thế nào đây? Ý các vị là muốn từ từ tiêu hao khí lực của ta sau đó cùng nhau tiến lên sao? Diêu Viễn Diêu thiếu hiệp, không biết Lâm mỗ nói có đúng hay không?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy thực bối rối, ngày đó sau khi vây quanh Trường Nhạc Cung yêu cầu quyết đấu một chọi một, kỳ thật là kiêng kị tuyệt đĩnh võ công của Lâm Chi Diêu, mục đích chính là ỷ vào bên ta nhiều người, dư định lợi dụng đánh luân phiên làm Lâm Chi Diêu từ từ suy yếu, cuối cùng sẽ một lần hành động chế ngự y, giờ phút này bị y nói ra rõ ràng như vậy bỗng nhiên cảm thấy thật khó xử, đều nhìn về phía Triệu Vị Cánh, chờ hắn lên tiếng. Triệu Vị Cánh đơn giản cân nhắc một chút, đi từng bước về phía trước, đang muốn mở miệng thì Thiển Uyên đang đứng trên cầu lại lên tiếng.
“Vừa rồi ta sốt ruột cứu người, làm bị thương Lâm cung chủ, là sai trái của tại hạ, tại hạ nguyện nhượng Lâm cung chủ ba chiêu, nếu mà ta thắng thỉnh Lâm cung chủ đại nhân không so đo cùng tiểu nhân, nếu mà thua, mặc cho Lâm cung chủ xử trí.”
“Viễn đệ! Không được!” Kỉ Minh đứng ở một bên, cảm thấy được trong lời nói của hai người này có điểm không thích hợp, cho nên vẫn chưa lên tiếng, không ngờ Thiển Uyên thế nhưng đưa ra đề nghị như vậy, cái này còn không phải là tự sát sao!
“Kỉ đại ca yên tâm, đệ tự có chừng mực. Huynh lui về chữa thương trước đi!” Thiển Uyên đối Kỉ Minh cười, ngữ khí đầy chân thật đáng tin.
“Nhượng chiêu thì không cần, ta Lâm Chi Diêu tuy không phải là cái gì chính nhân quân tử nhưng tốt xấu gì cũng coi như ‘trưởng bối’ của ngươi, ngươi cùng ta mạnh tay đánh cuộc, ngươi thua mặc ta xử lý. Đánh mấy ngày nay, thật có chút mệt, chư vị tại bên hồ ăn gió uống sương cũng có phần không dễ chịu, vậy thì nếu Lâm mỗ thua, mặc cho các ngươi trói lại, chẳng phải vừa vặn sao?”
“Lâm cung chủ nếu như vậy chúng ta cũng không có ý kiến gì.” Triệu Vị Cánh không đợi mọi người mở miệng liền tiếp lời.
Lâm Chi Diêu cười, ngươi đương nhiên là không có ý kiến gì rồi! Thắng thì quá tốt, tiết kiệm nhiều khí lực, thua thì bất qua hi sinh một tên vô danh tiểu tốt, như thế nào cũng là cuộc giao dịch không mất tiền mà! Cái gì võ lâm minh chủ, hóa thân chính nghĩa, còn không phải đều giống nhau đê tiện bỉ ổi!
Triệu Vị Cánh lên tiếng, Kỉ Minh đành phải lui ra, trên cầu nổi chỉ còn lại phụ tử Lâm thị.
Lâm Chi Diêu nhặt kiếm lên, cầm bằng tay trái, từng bước lui về phía sau “Diêu thiếu hiệp, thỉnh!”
“Lâm cung chủ xử lý miệng vết thương trước đã rồi bắt đầu cũng không muộn.”
“Sao hả, ngươi đau lòng ta à?”
“Ta không phải kêu ngươi đừng trở về sao?” Lâm Chi Diêu cười cười, không chút để ý xé góc áo xuống, cúi đầu băng bó miệng vết thương, máu rất nhanh nhiễm đỏ miếng vải trắng. Thiển Uyên nhìn miệng vết thương của y sâu đến có thể thấy được xương, trong lòng nhất thời có chút hối hận, ngoài miệng lại không chịu thua.
“Ngươi là cái gì của ta chứ, ngươi kêu ta đừng về liền đừng về!”
“Ta là lão tử của ngươi!”
“Ta không phải nhi tử của ngươi!”
“Yêu! Còn sinh khí! Ta Lâm Chi Diêu cũng không có nhi tử như ngươi vậy, vong ân phụ nghĩa, còn thua cả sói!”
“Ta vong ân phụ nghĩa! Ngươi đối ta có cái gì ân tình hả! Ngươi phái người giết sư phụ cùng sư huynh ta, ta là quay về tìm ngươi tính sổ!”
“Ngươi nói cái gì? Ta giết sư phụ cùng sư huynh của ngươi?”
“Lâm Chi Diêu, ngươi bớt giả bộ đi, có người nhìn thấy người của Trường Nhạc Cung đốt vô danh tự, giết sư phụ ta.”
“Là người của Trường Nhạc Cung thì sao, cũng không nhất định là ta sai khiến.”
“Ngươi là cung chủ, không phải ngươi thì là ai?! Ngươi bớt ở đây diễn trò đi! Ta nhìn thấy ngươi liền ghê tởm!”
“Ngươi nói cái gì hả? Ngươi lặp lại lần nữa xem!” Lâm Chi Diêu giương mắt nhìn thẳng Thiển Uyên, tựa hồ thật sự tức giận, Thiển Uyên bị y khích, cũng nổi đóa lên.
“Ta nói ta nhìn thấy ngươi liền ghê tởm! Ngươi này biến thái bất nam bất nữ!”
Hai người ở trên cầu đối thoại, người ở bên bờ hồ vốn nghe không rõ, nhưng câu vừa rồi của Thiển Uyên cơ hồ là rống lên, chính phái nhân sĩ nghe thấy được đều nín thở! Tiểu tử kêu Diêu Viễn này quả nhiên không đơn giản! Cư nhiên dám mắng Lâm Chi Diêu bất nam bất nữ!
Mười mấy năm trước khi Thiệp Giang ma mới xuất đạo, diệu bút thư sinh Dương Hành Vân nói y là “Dương liễu phong tư. Tiêu hồn phệ cốt. Chân khiếu nhân tưởng nhập phi phi.”*, liền bị y cắt lưỡi, phế võ công, bị bán vào thanh lâu ở quan ngoại làm nam kĩ suốt một tháng mới được người tìm thấy cứu ra. Sa Ngư bang chủ “Hải Giao Long” ở trong tửu quán cùng người ba hoa, nói chính mình “Ngủ với Lâm Chi Diêu, tư vị kia thực mất hồn! Mất hồn!”, liền bị hắn thiến, cắt đứt gân tay gân chân, ngâm trong nước ớt, kêu gào suốt ba ngày mới chết. Cao thủ xếp hàng thứ bảy trong giang hồ năm đó, ma giáo hữu hộ pháp Lãnh Hạo, thời điểm cùng Lâm Chi Diêu luận võ thừa cơ sờ soạng mông của y, liền bị y đuổi giết suốt nửa năm, sau đó bắt được, từ đó không còn xuất hiện nữa, nghe đồn hắn bị Lâm Chi Diêu tra tấn đến sống không bằng chết, phải khóc cầu Lâm Chi Diêu giết hắn. Diêu Viễn này nghé con mới sinh không sợ hổ mà, rất hảo rất mãnh!
* Phong thái như liễu, mất hồn, thực làm người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Lâm Chi Diêu quả nhiên nổi giận, giận dữ phản cười, cười đến chim sa cá lặn, cười đến hồng thược thất sắc, cười đến những người vây xem phải rùng mình, muốn lui lại!
Lâm Chi Diêu lại cúi đầu lấy tay áo lau kiếm, nhẹ giọng nói “Thì ra ngươi chê ta bộ dạng bất nam bất nữ! Lời này đáng lẽ ngươi nên nói sớm mới phải, bằng không ngày đó ta thà tìm một con công cẩu cũng không cần ngươi giúp ta giải dược, ta làm dơ bẩn thân thể của ngươi là ta không đúng, ta so ra kém tình ca ca của ngươi, như vậy có chút ý vị nam nhân, như vậy — ”
“Im miệng! Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao, như vậy dâm loạn, như vậy — ”
“Như vậy cái gì? Ngươi sao lại không nói? Ngươi không nói? Ha hả, không nói ta giúp ngươi nói, ― không giống ta, lão tử của ngươi, như vậy dâm loạn, như vậy dơ bẩn! Đúng hay không?”
“Lâm Chi Diêu!”
“Bản cung ở đây!”
“Ngươi! Không thể nói lý!”
“Vậy hãy bớt sàm ngôn đi, Diêu thiếu hiệp, thỉnh động thủ!”
Hàn quang chợt lóe, hai người tại một chỗ đánh nhau.
Thiển Uyên tâm phiền ý loạn. Không đúng không đúng, ý định ban đầu của hắn không phải như vậy! Hắn thật sự không nghĩ đến phải cùng Lâm Chi Diêu động đao động kiếm! Hắn chính là muốn hỏi rõ có phải hay không y phái người giết sư phụ, vì sao? Nhưng mà cục diện dần dần không thể khống chế được. Là sai ở chỗ nào? Là hắn không nên vì cứu Kỉ Minh mà đâm bị thương Lâm Chi Diêu? Chính là nếu hắn không ra tay, tay phải của Kỉ Minh về sau sẽ không thể cầm kiếm được nữa, lợi hại của “Lâm thủy kiếm pháp” hắn biết rõ, cho nên mới nhất thời nóng lòng hạ thủ quá nặng. Là hắn không nên hướng Lâm Chi Diêu đưa ra quyết đấu như vậy? Vẫn là giống như Lâm Chi Diêu đã nói, hắn căn bản không nên trở về? Không hiểu, không hiểu! Vì sao luôn là như vậy, mỗi lần gặp Lâm Chi Diêu hắn đều trở nên khác thường, chỉ cần là những chuyện có liên quan đến Lâm Chi Diêu liền thoát khỏi quỹ đạo?! Lâm Chi Diêu! Lâm Chi Diêu! Lâm Chi Diêu! Ngươi rốt cục là ai!!!!!
“Phụt! — ” Máu tươi phun ra, khuôn mặt bắn đầy bụi đỏ.
Thiển Uyên đưa tay lau mặt, không phải máu của mình, như vậy là máu của y! Y bị thương?! Tại sao bị thương? Nga, ngực bị kiếm đâm trúng. Là một thanh nhuyễn kiếm thực sắc bén, mũi kiếm đâm vào trong thân thể y, chuôi kiếm nằm trong tay mình. Nguyên lại là ta đâm trúng ngực y . . . . . Ta đâm trúng y! Ta làm bị thương Lâm Chi Diêu! Ta làm bị thương y! Bị thương y!!!
“Lâm Chi Diêu!!!” Kêu lên sợ hãi, tiếp lấy thân thể yếu đuối, nhìn thấy máu theo miệng vết thương ào ạt tràn ra, nhiễm đỏ mảng lớn bạch y, trong đầu Thiển Uyên trống rỗng ―
Rốt cục ta đã làm gì đây?