Mộ Thánh Huân mang theo A Phúc, một đường đi đi dừng dừng, Mộ Thánh Huân cũng không biết mục đích của mình là gì, đáy lòng không tự giác hiện ra một thân ảnh, thân ảnh màu đen kia, thân ảnh che chắn trước người mình kia.
Người trên đường đột nhiên vội vã hẳn, “Mọi người mau đi a, Nhụ Thanh công tử đã trở lại.” Nhìn tất cả, hiện giờ mọi người trên đường đều là một bộ dáng vui mừng. Mộ Thánh Huân đột nhiên có chút tò mò, ở hoàng cung Mộ Thánh Huân cũng đã nghe qua tên của Nhụ Thanh.
Nhụ Thanh là công tử đừng đầu thiên hạ, ôn văn nho nhã, xử sự bất kinh. Nhụ Thanh công tử ái hộ bách tính, từng vì dân chúng mà lên lớp dạy học. Nhụ Thanh công tử văn võ thiên hạ vô song, Nhụ Thanh công tử tuấn mĩ ôn nhu …
Chính mình từ nhỏ liền nghe đến cái tên Nhụ Thanh công tử, hiện giờ Nhụ Thanh công tử lại gần ngay trước mắt, tò mò cũng không kì quái đi?
Tuy rằng mình không tin rằng trong nhân loại lại có người sạch sẽ thuần túy như vậy, vì người khác mà hy sinh, phần lớn đều có mục đích. Nhưng là, dù sao Nhụ Thanh công tử cũng rất tốt không phải sao? Có lẽ, bản thân cũng nên tin tưởng.
Không chút nào cố sức chen vào trong đám người, một con bạch mã đập vào mắt, một bạch y công tử đang hướng mọi người tươi cười gật đầu,ôn văn nho nhã.
Khi thân ảnh người kia đập vào mắt là lúc, Mộ Thánh Huân như bị sét đánh, lăng lăng đứng tại chỗ không biết hiện tại là ban đêm hay ban ngày. Đó là … phụ hoàng đang cười, phụ hoàng bạch y, phụ hoàng nho nhã.
Hắc y nhân trong trí nhớ kia, thân ảnh toát ra vẻ tà mị, làm cho Mộ Thánh Huân tâm thần không yên.
Những nữ tử bên người hưng phấn ghé tai nhau, “Nhụ Thanh công tử thật là mẫu phu quân tốt nhất a!” Nữ tử cười duyên, “Chỉ sợ loại nữ nhân bần cùng như chúng ta, Nhụ Thanh công tử lại thấy chướng mắt.” “Làm phu nhân, chúng ta tất nhiên không nên hy vọng xa vời, nhưng là … ta chỉ cần có thể nhìn thấy Nhụ Thanh công tử là quá tốt rồi.” Nữ tử si ngốc nhìn xa xa, nhìn về phía bóng bạch y của Nhụ Thanh công tử.
Mộ Thánh Huân đứng một bên, sắc mặt khó coi. Đáy lòng nổi lên một cỗ tà hỏa, thiêu đến tâm hỏa lạt lạt, thiêu đến đáy lòng chỉ có một cảm xúc quẩn quanh, thiêu đến con dã thú dưới đáy lòng kêu gào, muốn xé bỏ hết thảy.
Đừng ở xa nhìn Nhụ Thanh công tử vào phủ, mọi người đều tán đi. Mộ Thánh Huân nhìn từ xa, vẫn theo đến.
A Phúc lo lắng nhìn Mộ Thánh Huân, từ một khắc nhìn thấy Nhụ Thanh công tử kia, A Phúc cảm thấy Minh Lam công tử như trở nên không giống lúc trước. Dĩ vãng khi ở cùng mình, Minh Lam công tử thủy chung vẫn là thanh âm lạnh lùng, như tiên nhân không vướng vào trần thế. Mà ngay lúc nãy, A Phúc rốt cuộc hiểu được, Minh Lam công tử cũng không phải không có cảm xúc, mà là chưa gặp người có thể làm hắn động tâm.
A Phúc lần đầu thấy trong mắt Minh Lam công tử xuất hiện hoài niệm cùng ỷ lại, cũng là lần đầu nhìn thấy trong mắt Minh Lam công tử xuất hiện tín hiệu của tức giận cùng nguy hiểm. A Phúc cười khổ, Nhụ Thanh công tử kia đích xác cùng người khác bất đồng, công tử vì hắn mà tâm động cũng là bình thường đi?
Mộ Thánh Huân đi đến trước đại phủ môn của Nhụ Thanh, liền bị thị vệ lễ phép ngăn cản, “Xin hỏi vị công tử này là có chuyện gì?” Đáy mắt Mộ Thánh Huân toát ra lửa giận, thuận miệng nói một lí do, “Ta là nhạc sư do chủ tử ngươi mời đến.” Đáy lòng nhớ đến tối năm ấy, Mộ Kỳ Hoàng ôm mình, nói muốn nghe mình vì hắn mà xướng một khúc, sau khi mình đã yêu thượng hắn.
Thị vệ có chút nghi hoặc, lúc trước cũng không nghe nói công tử muốn thỉnh nhạc sư a, nhưng dù sao vẫn là khách nhân của công tử, vẫn là cung kính thỉnh Mộ Thánh Huân cùng A Phúc vào trong phòng khách đợi Nhụ Thanh công tử.
Nhụ Thanh có chút nghi hoặc, chính mình khi nào lại mời nhạc sư? Bất quá nghĩ đến, trong giang hồ có nhiều du hiệp cổ quái, liền cũng trở lại bình thường. Cất bước đến phòng khách, liền thấy một nam tử như tiên nhân đang ngồi trên ghế hoàng hoa lê điêu thành, im lặng cầm chén trà xuân Long Tĩnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Thoáng chốc như bị trúng độc mà đến gần, không rõ ràng vươn tay, muốn chạm đến khuôn mặt thiên biến vạn biến đã nhiều lần xuất hiện trong mộng.
Mộ Thánh Huân nâng mắt, cả hai ngưng mắt nhìn nhau, đáy mắt lóe ra, là lệ mà hai người đều không quen thuộc.(ở đây nói cả 2 đều ít rơi lệ nên không quen thuộc) Tất cả phẫn nộ của Mộ Thánh Huân lúc này tan hết thành mây khói, chỉ vì đã thấy trong mắt người kia là tương tư chưa bao giờ dừng lại.
Không phải oán hận, không phải quên đi, mà là thì thì khắc khắc tương tư, thì thì khắc khắc lưu luyến, thì thì khắc khắc khắc sâu vào lòng.
Yêu tức là yêu, không cần phải phản phục, không cần do dự, nếu như, người nọ là Mộ Thánh Huân.
Mộ Kỳ Hoàng nở nụ cười, “Ngươi cuối cùng cũng hát cho ta nghe.” Mộ Thánh Huân vốn định cười nhạo, nhưng lúc này lại không nói nên lời, nhẹ nhàng cười, bình phục tâm tình, “Ngươi nghe là được.”
Mộ Kỳ Hoàng ngồi xuống, ý bảo hạ nhân xuất ra phượng vĩ tiêu. Mộ Thánh Huân cũng không khách khí, đi đến sau phượng vĩ tiêu, khinh xúc huyền cầm, hé miệng ca.
“Tế vũ phiêu, thanh phong diêu, bằng tạ si tâm bàn tình trường
Hạo tuyết lạc, hoàng hà trọc, nhâm do tha tuyệt tình tâm thương
Phóng hạ ba, thủ trung kiếm, ngã tình nguyện
Hoán hồi liễu, tâm để tình, túc mệnh tẫn
Vi hà yếu, cô độc nhiễu, nhĩ tại thế giới lánh nhất biên
Đối ngã đích thâm tình, chẩm năng dụng chích tự phiến ngữ, tả đích tẫn, tả đích tẫn …
Bất tham cầu cá nhất nguyện
Hựu tưởng khởi, nhĩ đích kiểm, triêu triêu mộ mộ, mạn mạn nhân sinh lộ
Thì thì khắc khắc, khan đáo nhĩ đích nhãn mâu lí, nhu tình tự thủy
Kim sinh duyến, lai thế tái tục, tình hà vật, sinh tử tương hứa
Như hữu nhĩ tương bạn, chích tiện uyên ương bất tiện tiên …
Tình thiên động, thanh sơn trung, trận phong thuấn tức vạn lí vân
Tâm giai nhân, tình nan chân, ngự kiếm đạp phá loạn hồng trần
Cao tường na, thương khung khung, tâm bất tẫn
Túng hoành tại, thiên niên gian, luân hồi chuyển
Vi hà nhượng, tịch mịch trường, ngã tại thế giới giá nhất biên
Đối nhĩ đích tư niệm, chẩm năng dụng thiên ngôn vạn ngữ, thuyết đích thanh, thuyết đích thanh …
Chích xa vọng nhất thứ túy
Hựu tưởng khởi, nhĩ đích kiểm, tầm tầm mịch mịch, tương phùng tại mộng lí
Thì thì khắc khắc, khan đáo nhĩ đích nhãn mâu lí, khiển quyển vạn thiên
Kim sinh duyến, tình hà vật, sinh tử tương hứa
Như hữu nhĩ tương bạn, chích tiện uyên ương bất tiện tiên …”
()Mưa phùn phiêu phiêu, gió mát diêu diêu, dựa vào sự si tâm của mối tình dài
Hoa tuyết rơi, Hoàng Hà bẩn, tùy hắn tuyệt tình đau lòng
Buông xuống nào, kiếm trong tay, ta tình nguyện
Gọi trở về, đáy lòng tình, số mệnh tẫn
Vì sao phải, cuốn lấy cô độc, ngươi tồn tại bên thế giới kia
Thâm tình đối với ta, có thể nào dùng từ ngữ để nói hết, viết đến hết, viết đến hết …
Không tham lam tâm nguyện gì
Chỉ muốn nghĩ đến, gương mặt ngươi, sáng sớm hoàng hôn, mênh mông trên con đường nhân sinh
Thời thời khắc khắc, nhìn sâu vào đôi mắt ngươi, nhu tình như nước
Duyên kiếp này, kiếp sau tiếp, tình là gì, sinh tử nguyện thề
Nếu như có ngươi làm bạn, chỉ nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên …
Mối tình làm thiên động, trong Thanh sơn, gió ngay lập tức đưa mây đi ngàn dặm
Tìm giai nhân, mối tình khó thành sự thật, ngự kiếm đạp phá loạn hồng trần
Bay lượn kia, trên trời cao, tâm vô tận
Tung hoành ở, ngàn năm nhân gian, luân hồi chuyển
Vì sao làm cho, tịch mịch dài, ta ở thế giới bên này
Tưởng niệm đối với ngươi, có thể nào dùng thiên ngôn vạn ngữ, tiếng để nói, tiếng để nói …
Còn hy vọng xa vời một lần say
Lại nghĩ đến, gương mặt của ngươi, tịch tịch mịch mịch, gặp lại ở trong mộng
Thời thời khắc khắc, nhìn sâu vào đôi mắt ngươi, lưu luyến hàng nghìn hàng vạn
Duyên kiếp này, kiếp sau tái tục, tình là gì, sinh tử nguyện thề
Nếu như có ngươi làm bạn, chỉ nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên …
Mộ Kỳ Hoàng sửng sốt, không nghĩ đến Mộ Thánh Huân lại xướng ra khúc này. Nhìn thấy sườn mặt Mộ Thánh Huân hơi cúi xuống, đáy mắt Mộ Kỳ Hoàng thiêu đốt si vọng. Huân nhi, vốn nghĩ thả cho ngươi một mảnh không trung, chỉ cần chính mình đau khổ. Ngày ngày trôi qua, không tự giác đã viết xuống danh tự, ngày ngày đêm đêm, không tự giác nhớ tới dung nhan này.
Một chữ ‘tình’, thực hại người. Đây là chính mình cam tâm tình nguyện, chỉ mong Huân nhi có thể hạnh phúc.
Nhưng Huân nhi lại tự tìm đến, Huân nhi, ngươi như thế, làm sao ta có thể buông tay? Xướng ra khúc Đẳng Tương Tư này, ngươi như thế, bảo ta làm sao có thể buông tay?