Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 9: Thú đến thụ đi là dũng khí




Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Vệ Đông Li đều tỉnh lại. Trên bầu trời tuyết vẫn bay, dường như không có chút dấu hiệu ngừng lại. Bọn họ biết lúc này không nên liều lĩnh rời khỏi hang động, nếu không một khi xảy ra chuyện bất ngờ, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Đơn giản, trong hang của Khổng Tử Viết còn có không ít thịt phơi khô, hẳn là còn có thể chống đỡ bốn ngày, cũng không đến mức chết đói trong cái thời tiết tuyết lớn ngay cả dã thú cũng không dễ dàng ra ngoài như thế này.

Lúc bọn thị vệ đang vội nấu cháo, Khổng Tử Viết nhẹ nhàng mà mở mí mắt ra nhìn một cái, sau đó liền tiếp tục ngủ bù. Cô đang đợi, đợi những người này rời đi, sau đó cô sẽ tùy thời hành động. Hoặc là, cô chỉ đang đợi Nhuyễn Cốt Tán trong tay Vệ Đông Li dùng hết, như vậy cô liền có thể mừng rỡ chạy đi.

Bà nó chứ, nếu không phải trong tay Vệ Đông Li có dược, chỉ bằng hàm răng này, cô tuyệt đối không sợ hắn! Hiện tại, ai có hàm răng sắc bén của cô hả?

Khổng Tử Viết không ngừng an ủi mình trong lòng, trong mơ mơ màng màng lại ngủ một hồi lâu, cho đến khi cô bị mùi thơm quấy nhiễu đến nỗi nước miếng tràn ra, lúc này mới vươn cổ, nhấc đầu, nhìn về phía cái nồi sắt tỏa ra mùi thơm.

Mắt thấy mọi người chia cháo uống, nhưng không ai múc cho cô một bát cháo, cô thật là càng nghĩ càng bất bình, dựa vào cái gì bọn họ ăn của cô, ở của cô, ngủ của cô, uống của cô, lại không đối đãi tốt với tù binh hả? Thật là…… quá bất nhân! Nếu cứ tiếp tục như vậy, không đợi cô chạy đi thì đã bị chết đói rồi!

Vừa nghĩ như vậy, Khổng Tử Viết không duy trì trầm tĩnh được nữa, mà bò thân thể mềm oặt về hướng đống lửa, nhìn phía chỗ cháo còn thừa trong nồi, nuốt nước miếng.

Lúc này, một gã thị vệ lại qua múc cháo. Khổng Tử Viết không vui, gầm nhẹ hai tiếng về phía hắn, thành công dọa hắn sang một bên, không dám tới gần cái nồi sắt.

Khổng Tử Viết cảm thấy uy nghiêm của mình vẫn còn, trong lòng dễ chịu một ít, sau đó bày ra tư thế của chúa sơn lâm, trừng mắt nhìn tên thị vệ kia, ám chỉ hắn cũng mau mau múc cho mình một bát cháo lớn, hiếu kính với mình một chút.

Nhưng mà, tên kia thị vệ lại xoay người tránh ra! Đơn giản là Vệ Đông Li đang âm thầm ra hiệu cho bọn họ, không được tự mình cho bạch hổ ăn!

Khổng Tử Viết buồn rầu, dùng cặp mắt hổ đen vàng lần lượt lườm nguýt, cũng không thấy ai đến trước múc cho cô một bát cháo loãng.

Khổng Tử Viết rốt cục không chịu nổi bụng đói khát, vì thế vứt tự trọng sang một bên, trừng mắt nhìn Vệ Đông Li một cái, há mồm ba cắn một cái giẻ lau, sau đó lót cái giẻ lau cắn bên cạnh nồi sắt, đem cái nồi sắt hương tỏa bốn phía kia xuống khỏi cái giá, đặt trước mặt mình chờ nó bớt nóng.

Bọn thị vệ lại nhìn đến mắt sững miệng đơ, đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Khóe môi Vệ Đông Li cong cong một nụ cười nhạt ý vị sâu xa, vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo bọn thị vệ cầm đại đao trong tay tới gần Khổng Tử Viết, lấy đi cái nồi cháo đang tỏa hương và cái bọc chứa bao tiền.

Cháo tiếp tục chia cho bọn thị vệ uống, cái bọc chứa bao tiền lại bị Vệ Đông Li lấy đi, đặt bên cạnh hắn.

Khổng Tử Viết oạch một tiếng ngã xuống đất, tức giận ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy đau dây thần kinh sinh ba vô cùng! Hổ cũng có dây thần kinh sinh ba chứ phải không? Nhất định có! Bằng không đầu cô làm sao lại đau như thế hả?

Cứ như thế lại trôi qua ba ngày, tuyết rơi rơi ngừng ngừng, ngừng ngừng rơi rơi, khu rừng già giống như bị vứt bỏ tại tận cùng thế giới.

Trong ba ngày, mỗi khi Khổng Tử Viết tới gần đồ ăn, trong khoảnh khắc cô nghĩ rằng có thể ăn vào miệng, Vệ Đông Li lại sai người lấy mất đồ ăn đi, sau đó chia cho mọi người.

Khổng Tử Viết đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cho dù Vệ Đông Li không hề đối dùng Nhuyễn Cốt Tán với cô nữa, cô cũng không còn sức lực phản kháng hành động vô sỉ ngược đãi loại động vật cần được bảo hộ đệ nhất quốc gia này!

Nhưng thằng nhãi Vệ Đông Li này vẫn không thả lỏng cảnh giác, mỗi ngày vẫn cho cô dùng Nhuyễn Cốt Tán, làm hại cô yếu không chịu nổi.

Thì mới vừa nãy, cô đói khó chịu, vì thế há mồm miệng cắn móng mình hai cái. Hành động này rơi vào trong mắt Vệ Đông Li, biến thành ý cười tràn đầy chế nhạo. Mà ý cười của Vệ Đông Li ở trong mắt Khổng Tử Viết lại biến thành giai cấp bóc lột đại gian đại ác!

Mắt thấy thời gian qua đi vùn vụt, nhẹ nhàng lại qua một ngày, đồ ăn còn sót lại trong hang động còn sót lại một miếng thịt bò phơi khô, ngoài hang tuyết lại vẫn đang bay tán loạn, không có chút dấu hiệu ngừng nào cả.

Bọn thị vệ sau khi luộc xong miếng thịt bò cuối cùng, cung kính đưa đến trước mặt Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li cầm lấy thịt bò cắn một miếng, sau đó nhìn về phía Khổng Tử Viết, nhai kỹ nghiền ngẫm mùi vị của thịt bò vào trong miệng.

Khổng Tử Viết theo động tác của Vệ Đông Li cũng nuốt nước bọt khô khốc, cảm thấy cuộc sống thật là rất con mẹ nó gian khổ!

Vệ Đông Li nhìn bộ dạng thèm thuồng của Khổng Tử Viết, cảm thấy thú vị, vì thế vẫn không nhanh không chậm nhấm nháp miếng thịt bò trong tay, dày vò một chút ý chí cuối cùng của Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết trong lòng hiểu được, tất cả chuyện Vệ Đông Li làm mấy ngày nay, đơn giản là muốn khiến cô đi cầu hắn, muốn khiến cô cúi đầu trước hắn! Trời ơi, làm sao có thể có nam nhân ngây thơ như thế, thấy thú vị với một con bạch hổ hả? Thật là…… rất không có phẩm chất, không có đạo đức, quá đáng, quá tồi tệ, quá…… ngược đãi động vật !

Mô phỏng một câu của con bạch hổ đực, đó chính là: Ngươi cũng đừng cố chấp nữa! Ngươi không biết loài bạch hổ hiếm có chúng ta đã sắp đi đến bờ tuyệt chủng rồi hay sao? Ngươi phải có chút đạo đức xã hội cùng ý thức trách nhiệm chứ!

Khổng Tử Viết liều mạng một chút hơi sức cuối cùng, sau khi đấu tranh tâm lý lần thứ ba nghìn bảy trăm tám mươi hai, cô cuối cùng đã có một quyết định sáng suốt! Đó chính là – hổ ngoan không đánh nhau với người!

Câu Tiễn còn có thể nằm gai nếm mật hai mươi năm, Khổng Tử Viết cô chẳng lẽ còn không thể giả vờ đầu hàng? Còn nữa, những đồ ăn đó vốn chính là của cô, cô làm sao lại không yên tâm với chính mình chứ?

(Việt Vương Câu Tiễn: giả bộ quy hàng Ngô Vương Phù Sai, sau đó bí mật thu binh, trả được hận nước thù nhà)

Đợi về sau có cơ hội , ai trở thành đồ ăn của ai còn chưa biết đâu! Có lẽ, vào một ngày không xa nào đó, cô sẽ gặm đùi Vệ Đông Li, hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp!

Nghĩ đến đây, tinh thần Khổng Tử Viết lập tức sôi lên, hướng về phía Vệ Đông Li “ư ử” hai tiếng, cùng lúc đang chửi rủa hắn lại lộ ra vẻ mặt nịnh nọt.

Vệ Đông Li khẽ nhíu mày, tốc độ nhai thịt bò chậm lại, lại vẫn không nhanh không chậm ăn.

Khổng Tử Viết hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt đáng yêu. Cô cào cào móng vuốt, lắc lắc cái đuôi, lại quay về phía Vệ Đông Li “ư ử” hai tiếng, quả nhiên là muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn thì có ngoan ngoãn bấy nhiêu.

Lúc này, Vệ Đông Li rốt cục ngừng miệng, ngoắc ngoắc ngón tay dính đầy mùi thịt bò về phía Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết trong lòng vui vẻ, cắn răng chống đỡ thân thể yếu ớt không xương, đi từng bước một về phía Vệ Đông Li. Trong lúc này, cô còn té ngã hai lần, bộ dạng cực kỳ thảm hại.

Khi cô cuối cùng đã đi đến trước mặt Vệ Đông Li, cô đã tiêu hao hết tất cả sức lực, oạch một tiếng té ngã trước mặt hắn, thị giác bày ra góc độ ngưỡng mộ.

Bốn mắt nhìn nhau, lại bắt đầu nổi lên mạch ngầm quái dị.

Cặp mắt mang theo sắc thái thần bí của Vệ Đông Li chiếu trong cặp mắt hổ đen vàng của Khổng Tử Viết, để lại dấu vết không thể phai nhạt. Là ai nói chỉ có tương tư có thể tận xương? Có đôi khi, hận một người đến cực hạn, còn có thể sâu hơn so với tương tư ba phần!

Khổng Tử Viết nói với mình phải bình tĩnh, nói với bản thân mình phải ẩn nhẫn, nói với mình phải lấy lòng khoe mẽ, nói với mình nhất định có thể đi!

Cô sớm đói bụng kêu vang, chỉ có thể yếu ớt vươn móng vuốt, mềm nhũn gãi gãi đùi của Vệ Đông Li, ý bảo hắn đem miếng thịt bò kia cho cô ăn.

Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết làm nũng với mình, khóe môi cuối cùng cong lên khoái trá, sau đó xé một miếng thịt bò, đưa tới bên miệng Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết cũng không để ý nhiều như vậy nữa, mở to mồm nuốt miếng thịt vào bụng, thậm chí còn không kịp nhai hai miếng để nếm mùi vị tuyệt vời của thịt bò.

Cô….. thật sự rất đói bụng!

Dây thần kinh sinh ba, ai muốn tìm hiểu kỹ hơn hãy hú bác Gu gồ

Sau một miếng thịt bò vào bụng, Khổng Tử Viết tự nhiên há to mồm, ý bảo Vệ Đông Li tiếp tục cho cô ăn. Mà Vệ Đông Li cũng cũng không keo kiệt, không nhanh không chậm xé thịt bò, cho Khổng Tử Viết ăn đâu vào đấy.

Tuy rằng động tác của Vệ Đông Li rất tao nhã, nhưng ở trong mắt Khổng Tử Viết lại dày vò tính nhẫn nại của người ta vô cùng! Chậm quá thể!

Mắt thấy thịt bò đã bị Khổng Tử Viết ăn mất hơn một nửa, một gã thị vệ góp lời nói: “Vương gia, thời tiết tuyết rơi kín núi này, không biết được còn cần bao nhiêu thời gian mới có thể đi ra ngoài, hay là người lưu chút thịt bò cho mình ăn đi, bụng con bạch hổ này sợ là một chốc một lát cho ăn cũng không no được.”

Khổng Tử Viết vừa nghe lời này, lập tức quay đầu lại, hung tợn trừng tên thị vệ kia, giống như có thâm cừu đại hận, hận không thể lập tức nhào qua, cắn đứt cổ hắn.

Tên thị vệ kia bị Khổng Tử Viết trừng hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. Trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ : con súc sinh này rốt cuộc có phải yêu tinh hay không, chẳng lẽ thật sự có thể nghe hiểu tiếng người sao?

Vệ Đông Li xem tất cả trong mắt, không mặn không nhạt nói câu, “Nếu bạch hổ vẫn ăn không đủ no, thì ngươi đem mình đút cho nó đi.”

Tên thị vệ kia vừa nghe lời này, chân vốn dĩ mềm sáu phần thành ra mười phần, phịch một tiếng quỳ xuống đất, co rúm lại nói: “Vương gia……”

Khổng Tử Viết nhe răng nhếch miệng cười, xấu xa “ư ử” , lần đầu tiên cảm thấy tên Vệ Đông Li này à, miễn miễn cưỡng cưỡng còn có thể xem như một con người vậy.

Về phần Khổng Tử Viết vì sao lại nghĩ như vậy, đó đương nhiên là vì cô hiện là một con hổ, lập trường khác với con người ,phương hướng suy nghĩ vấn đề tự nhiên cũng khác.

Ngay lúc Khổng Tử Viết miễn cưỡng xem Vệ Đông Li trở thành người để đối đãi, hắn lại nói một câu hoàn toàn không phải câu của con người, làm Khổng Tử Viết hận không thể xé xác hắn!

Bởi vì Vệ Đông Li nói với tên thị vệ kia:“Bổn vương không lưu người vô dụng, lại càng không lưu thú vô dụng. Trên đời này, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách để sống. Bạch hổ và ngươi, ai là đồ ăn, ai là con mồi, tự nhiên muốn xem ai có giá trị hơn.”

Tên thị vệ kia việc lập tức ngẩng đầu trừng Khổng Tử Viết, Khổng Tử Viết cũng trực tiếp đối mặt với hắn. Chỉ trong nháy mắt này, một người một thú cùng bộc phát ra sát khí dày đặc!

Nhưng mà, trong nháy mắt, Khổng Tử Viết liền thu hồi móng vuốt sắc nhọn, há to mồm, sau khi ngáp, chậm chạp xoay đầu, đột nhiên thò cổ, cắn miếng thịt bò trong tay Vệ Đông Li vào trong miệng, hai miếng đã nuốt hết, mắt đắc ý híp lại.

Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết đánh lén thành công, cũng không tức giận, mà vươn tay, muốn vỗ đầu Khổng Tử Viết.

Thịt bò đã vào bụng, thân thể Khổng Tử Viết bắt đầu khôi phục một chút sức lực, vì thế vô cùng không phục tùng quay đầu đi, chẳng thèm thân thiết với Vệ Đông Li.

Trong lòng cô hiểu được, Vệ Đông Li hôm nay chưa cho cô dùng Nhuyễn Cốt Tán, đã nói lên hắn đã dùng hết thuốc. Mình chỉ cần thấp giọng, không gầm gào với Vệ Đông Li, không gia tăng sự đề phòng của hắn, muốn thoát khỏi hắn, hẳn là không khó.

Vệ Đông Li nghiêng người trên tấm nệm da thú, không nhanh không chậm nói: “Người đời đều nói thế lực, theo bổn vương thấy, con súc sinh kia cũng là chúa nịnh hót. Cải thìa, ngươi có đồng ý lời của bổn vương không?”

Cải thìa? Khổng Tử Viết lạnh run, nghi hoặc nhìn Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li giống như yêu nghiệt cong môi cười, tới gần Khổng Tử Viết, vươn ngón trỏ đặt trên mũi cô,“Ha ha…… Cải thìa, cái tên này bổn vương rất vừa lòng.”

Khổng Tử Viết mắt hổ co rút, cứng đờ nhìn chằm chằm ngón tay kia của Vệ Đông Li, thầm nghĩ: con bà mày Vệ Đông Li! Ngươi vừa lòng, thì ngươi tự gọi mình là cải thìa đi! Nếu còn dám gọi lão nương là cải thìa, lão nương sẽ cắn đứt đầu ngón tay ngươi!

Vệ Đông Li dường như không phát hiện được cảm xúc khủng bố của Khổng Tử Viết, thân mình mềm nhũn, nằm trên tấm nệm da thú, nói: “Cải thìa, ngươi phải nghe lời. Ngươi cũng biết, Nhuyễn Cốt Tán của bổn vương đã không còn nữa, nhưng mà Dung Cốt Hoàn vẫn còn lại ba viên.”

Thân thể Khổng Tử Viết cứng đờ, gắng sức chớp chớp mắt.

(Dung Cốt Hoàn: thuốc tan xương)

Vệ Đông Li nói tiếp:“Bổn vương vốn dĩ tính hôm nay thả ngươi đi, nhưng mà, ngươi đã chọn dựa vào bổn vương, tự nguyện nuốt ba viên Dung Cốt Hoàn bổn vương kẹp vào trong thịt bò, như vậy từ hôm nay, mạng của ngươi thuộc về bổn vương. Tất cả đều là chính ngươi lựa chọn, nếu có chút đổi ý, coi chừng trên đời này chỉ còn lại bộ da khô kia của ngươi thôi đấy!”

Khổng Tử Viết nghe xong lời này, hận không thể đâm đầu chết trên người Vệ Đông Li! Nói thật, cô thà rằng chết cùng hắn! Tên khốn nạn chết bầm này thế mà dám nhét Dung Cốt Hoàn vào trong thịt bò, khiến cô sung sướng nuốt vào, sau đó hối hận xanh cả ruột!

Khổng Tử Viết thở hổn hển, không thể khống chế thân thể run run.

Nếu…… nếu không phải cô nợ Thanh Dực Đại Đế tám kiếm, nếu không phải cô chỉ còn cơ hội một kiếp này, nếu không phải cô không thành công cũng thành nhân, nếu không phải cô còn muốn sống , nếu…… nếu nhiều lắm nếu, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.

Ôi….. Quên đi, cho dù như thế nào, cô cũng phải còn sống để tìm được Thanh Dực Đại Đế, sau đó hô lớn “Ta yêu chàng”, vui mừng đâm đầu vào lưỡi kiếm của Thanh Dực Đại Đế! Nếu Thanh Dực Đại Đế né tránh, không ra tay, vậy cô sẽ tự mình làm! Bảo đảm mặt mang nụ cười, cười hở tám răng, ưỡn ngực, thái độ tốt đẹp xông vào lưỡi kiếm! Nếu Thanh Dực Đại Đế không muốn tay nhiễm máu tay, như vậy à, càng dễ xử lý! Thanh Dực Đại Đế ngài nói đi, ngài nói đâm chỗ nào, thì cô sẽ đâm mình chỗ ấy, tuyệt đối không hai lời!

Tóm lại một câu, trước khi chưa tìm được Thanh Dực Đại Đế, cô không thể chết được! Cô phải chịu đựng, phải có mục tiêu để sống.

Ôi…… Nếu cô hiện tại có thể lên mạng, nick QQ của cô nhất định sẽ là — Đừng tìm tỷ, tỷ đang bận đâm đầu vào chỗ chết đây!

Hít sâu một hơi, nếu cô đã chịu khổ tám kiếp rồi, thì càng không thể bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển ở cửa cuối cùng này được.

Tuy rằng Thượng tiên có kể qua chuyện tình xưa giữa cô và Thanh Dực Đại Đế, nhưng mà cô luôn luôn cảm thấy chuyện cũng không đơn giản như vậy, chuyện xưa vẫn tồn tại rất nhiều nghi hoặc.

Cô muốn sống điều tra rõ chân tướng, cô không muốn đần độn nữa! Cô muốn cho mình một kiến giải, cô không muốn biến thành truyền thuyết!

Quan trọng nhất là, cô phải “hiếu kính” với Vương Mẫu nương nương một chút! Giữa bọn họ tương lai còn dài!

Khổng Tử Viết chỉnh lại sĩ khí, lắc lắc đầu về phía Vệ Đông Li, sau đó chịu đựng một thân nổi da gà, đẩy cái đầu xù lông kia vào trong lòng Vệ Đông Li, làm nũng.

Vệ Đông Li nhắm mắt lại, vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, nhẹ nhàng mà gãi đầu Khổng Tử Viết, nói,“Ngoan lắm.”

Khổng Tử Viết ở trong lòng Vệ Đông Li mà nhe nhe răng, thể hiện vẻ khinh thường cùng khinh bỉ của mình.

Vệ Đông Li khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói:“Đừng nhe răng, mồm ngươi thối.”

Thân thể Khổng Tử Viết nháy mắt trở nên cứng ngắc, khóe môi co rúm vài cái, thiếu chút nữa thì không phải chỉ cắn một miếng trên cái cổ mảnh dẻ trắng nõn của Vệ Đông Li!

Vệ Đông Li cảm giác được sự khác thường của Khổng Tử Viết, thế nhưng cong môi cười. Rất hiển nhiên, bắt nạt Khổng Tử Viết đối với hắn mà nói là một chuyện vô cùng thú vị.

Khổng Tử Viết cúi đầu, dùng móng vuốt gãi mặt, có nỗi xúc động muốn đào hố chôn sống mình. Không! Tốt nhất là có thể chôn sống Vệ Đông Li, đây mới mục tiêu sống của cô giai đoạn này!

Từ lúc Khổng Tử Viết tỏ ra thuận theo trước nay chưa có, Vệ Đông Li liền nhấc ngón trỏ, đặc biệt thăng cấp địa vị cho Khổng Tử Viết. Đó quả nhiên là dưới một người, đứng trên vạn người . Về thể hiện của điểm này, từ vị trí ngủ đã có thể nhìn ra rõ ràng.

Tên Vệ Đông Li này quái gở, chưa bao giờ thích người khác gần gũi với hắn, càng khỏi phải nói đến cùng giường mà ngủ. Nhưng hắn lại đặc biệt cho phép Khổng Tử Viết ngủ cùng hắn trên tấm nệm da thú. Đương nhiên, vị trí ngủ của Khổng Tử Viết nhất định phải bị quy hoạch dưới chân hắn, nhiệm vụ chủ yếu là phụ trách làm ấm chân cho hắn.

Người từng nuôi thú cưng đều biết, chuyện mà chủ nhân thích làm nhất không phải lấy tay gãi đầu thú cưng, mà chính là dùng chân quặp bụng của thú cưng!

Mỗi khi Vệ Đông Li dùng đôi chân như bạch ngọc kia ôm lấy cái bụng của Khổng Tử Viết, cô chỉ có thể vùi đầu dưới móng vuốt, âm thầm rơi lệ, mắng thầm: Con mẹ nó Vệ Đông Li! Dưới bụng lão nương có vài cái núm vú như vậy, tuy nói hơi nhỏ, nhưng con mẹ nó để cho ngươi chơi à!

Khổng Tử Viết nôn kinh khủng, vài lần đã muốn cắn đứt đầu ngón chân của Vệ Đông Li, trả lại cho cô thân mình trong sạch thuần khiết!

Hu hu….. Ngày hôm nay, không xong rồi!

Đương nhiên, ở trước mặt tính mạng, chút trong sạch này của Khổng Tử Viết thật đúng là không quá đáng giá.

Khổng Tử Viết trấn an mình nói: Cái bụng mình đã rất lâu không tắm rửa, coi như là cọ bụi trên chân của Vệ Đông Li vậy. Tuy nói là bị động, nhưng cũng chẳng có gì ghê gớm cả!

Nhưng mà, đêm khuya tỉnh mộng, lại xảy ra một chuyện kinh khủng khác!

Cô đói bụng ục ục lại xem chân Vệ Đông Li như bát cháo gạo, liếm cái chân có mùi vị hẳn hoi đấy!

Khổng Tử Viết ghê tởm , Vệ Đông Li phẫn nộ! Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng chống thân thể dậy, nâng cái chân ngọc hoàn mỹ còn lan tràn nước miếng bóng loáng, nhằm vào cái mặt to của Khổng Tử Viết mà hung hăng đá tới!

Khổng Tử Viết kiếp trước tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn không có tên đàn ông nào dám dẫm chân vào mặt cô! Kiếp này, cô làm chúa sơn lâm, tự cho là uy phong , lại rơi vào một cái vận mệnh bi thảm “vạn năm thụ”!

Các hủ nữ đừng hiểu lầm, cô thật sự là một con bạch hổ cái, không cần phải cống hiến cúc hoa làm tiểu thụ.

Nói thật, cô bây giờ thà làm tiểu thụ, cũng không hi vọng chịu sự đùa bỡn của Vệ Đông Li, chịu sự hành hạ của Vệ Đông Li, chịu sự vũ nhục của Vệ Đông Li, chịu sự chà đạp chịu tới chịu lui của Vệ Đông Li, cô thật đúng là làm “vạn năm thụ” hàng đầu!

Có lẽ, có một ngày cô sẽ mời người ta viết cho mình một bộ truyện, tên không nên gọi là “Bỉ ngạn hữu yêu”, nên gọi là “Thú đến thụ đi” mới phải!

“Gào gừ……” Khổng Tử Viết thương tâm gần chết, ngã xuống đất không dậy nổi.

Cứ như thế lại dày vò hai ngày nữa, bọn thị vệ ra ngoài bẫy được thú ít đến đáng thương, cũng không đủ cho Khổng Tử Viết nhét kẽ răng , cuộc sống quả nhiên là càng ngày càng không dễ chịu.

Nhưng mà, thằng nhãi Vệ Đông Li kia lại dường như không hề lo lắng, mỗi ngày đều dương dương tự đắc ở trong hang động, nằm trên tấm nệm da thú.

Khổng Tử Viết ngửa mặt lên trời thở dài, ông trời làm sao lại không bắt tên tai họa này về chứ?!

Sau khi mọi người lại đói bụng một ngày nữa, Khổng Tử Viết không dựa vào nổi những người đàn ông đó nữa rồi. Vì thế, trong một đêm tối như mực, cô vụng trộm chạy ra khỏi hang động, đến chỗ cô giấu đồ ăn, cong mông đào ra một con hươu từ trong tuyết.

Ngay lúc cô chuẩn bị kéo con hươu đến một chỗ khuất trong sơn động nhóm lửa nướng ăn, đám người Vệ Đông Li lại thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở sau cô.

Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy lông trắng trên người dựng thẳng, vội quay đầu lại, thì đã nhìn thấy sắc mặt cười như không cười của Vệ Đông Li! Cô cho rằng mình xuất hiện ảo giác, vội ra sức chớp chớp mắt. Nhưng mà đám người Vệ Đông Li đều không phải là ảo ảnh, mà là sự vật có thật! Khổng Tử Viết lại phẫn nộ lần nữa, cái tên nam nhân biến thái chết tiệt không biết xấu hổ kia, thế mà lại chơi trò bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi với cô, thể hiện rõ muốn cướp thức ăn từ trong miệng hổ đây mà!

(Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau rình bọ ngựa)

Khổng Tử Viết không hề do dự, dứt khoát ném bạc sống không thể mang đi, chết không thể mang theo, cắn cổ con hươu, ba chân bốn cẳng chạy thẳng.

Vệ Đông Li cũng không đuổi theo, chỉ trần thuật lại một sự thật, “Người đã dùng Dung Cốt Hoàn, mỗi tháng phát tác một lần. Ngày phát tác xương cốt toàn thân gặp nỗi đau kiến cắn, cả người từ trong ra ngoài bắt đầu thối rữa, chết không được, sống không xong, cho đến khi toàn thân thối rữa mà chết. Quá trình này, có thể cần thời gian ba tháng. Ha ha……một loại độc dược rất có ý nghĩa đấy chứ, không biết một con hổ có thể hầm bao lâu?”

Bước chân của Khổng Tử Viết dừng lại trong thế giới tuyết trắng xóa, cô hít sâu một hơi, ra sức cắn cổ con hươu, chạy về đến bên người Vệ Đông Li, đặt con hươu dưới chân hắn, nịnh nọt “ư ử” hai tiếng, liền dùng cái đầu xù lông kia cọ cọ thắt lưng của Vệ Đông Li.

Vệ Đông Li vươn tay sờ sờ đầu Khổng Tử Viết, lại nói ra mấy chữ làm cho Khổng Tử Viết chịu sỉ nhục,“Cải thìa, ngoan lắm.”

Khi con hươu kia bị mọi người ăn xong, bầu trời cuối cùng đã hoàn toàn trong xanh, toàn bộ khu rừng già u tĩnh bày ra một vùng xinh đẹp trắng bạc bao trùm, giống như phấn trên mặt phụ nữ, lóng lánh trong sáng, hết sức xinh đẹp.

Khi mặt tuyết hơi tan, Vệ Đông Li hạ lệnh khởi hành. Hắn ra hiệu bảo Tiêu Doãn khiêng tiền riêng của Khổng Tử Viết, bản thân mình lại không chút khách khí ngồi trên lưng của Khổng Tử Viết, quả thật đã xem con chúa sơn lâm này thành tọa kỵ ngự dụng của mình.

Đối mặt với những con thú nhỏ xung quanh đang thò đầu ra nhìn, Khổng Tử Viết giống như uống dầu nóng, cảm thấy da lông sắp cháy đỏ rồi! Cô thật muốn cắm đầu vào trong tuyết làm đà điểu, cũng không muốn cõng người như vậy! Tên Vệ Đông Li chết bầm, ngươi rốt cuộc có biết dã thú cũng có tôn nghiêm hay không!

Đợi sau khi cô xuất núi, nhất định phải hỏi thăm một chút, cái gọi là Dung Cốt Hoàn rốt cuộc có cách chữa trị hay không. Chỉ cần cô có thể bỏ tai họa ngầm uy hiếp tính mạng này, thằng nhãi Vệ Đông Li kia hãy chờ máu bắn tung tóe năm bước đi! Hừ hừ, cô muốn khiến Vệ Đông Li dùng tính mạng trả lại sỉ nhục hôm nay cô gặp phải!

Chỉ là, hôm nay cô còn không thể xoay người hát bài ca nông nô, cô có lẽ cứ duy trì hành vi cúi thấp đầu. Bình tĩnh, đúng, nhất định phải tiếp tục bình tĩnh.

Khổng Tử Viết lần lượt xây dựng tâm lý cho mình, cõng Vệ Đông Li đi từng bước một ra khỏi khu rừng già, bước đầu tiên hướng về phía nơi gần người.

Đi mệt, mọi người sẽ liền ngồi xuống nghỉ ngơi, nhóm lửa nướng chút thú hoang ăn lót dạ.

Trên đường đi, Vệ Đông Li vẫn được hưởng đối xử cao nhất, cho dù là ngủ hay là ăn, mông hắn vẫn luôn làm cái tiếp xúc thân mật nhất cùng Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết quét đuôi, ác độc nghĩ: Cho ngươi hết ăn lại nằm, sớm muộn gì cũng biến thành con dế bụng to!

Mỗi khi nghĩ đến bộ dạng sau khi mập ra của Vệ Đông Li, tâm tình Khổng Tử Viết đều trở nên tốt vô cùng, ngay cả xương thỏ Vệ Đông Li ném cho cô cũng cắn răng rắc giòn tan. Cô vừa tưởng tượng trong miệng cắn là xương của Vệ Đông Li, vừa lập kế hoạch tương lai của mình, tự động bỏ qua cảnh khốn cùng trước mắt. Lúc rơi vào nghịch cảnh, tư duy của Khổng Tử Viết sẽ xuất hiện chức năng sàng chọn có chọn lựa, nghĩ chút chuyện tràn đầy hi vọng, vứt bỏ vấn đề làm cho mình phiền lòng.

Dọc theo đường đi này, Vệ Đông Li vẫn cố ý bồi dưỡng nô tính của Khổng Tử Viết. Mà Khổng Tử Viết lại là mặt ngoài thuận theo, trong bụng lại ngầm tính toán khi nào thì làm một cái đại phản công đường cùng.

Mọi người đi đi ngừng ngừng, dọc theo đường đi tranh tuyết đọng dày phía trước, không những phải để ý hố bẫy rỗng dưới tuyết đọng, còn phải đề phòng những dã thú khác tới gần. Tổng thể mà nói, coi như là có kinh hãi nhưng không nguy hiểm.

Mỗi khi Khổng Tử Viết mệt thở hồng hộc, cô sẽ gặp bắt đầu hoài niệm xe trượt tuyết. Nếu có khả năng, cô thật muốn chế tạo ra một chiếc để thay đi bộ. A, không, tuyệt đối không! Nếu thật sự chế tạo ra xe trượt tuyết, cô nhất định không phải người ngồi trên chiếc xe trượt tuyết, mà là con thú kéo xe trượt tuyết! Tuy nói cô bây giờ đang thồ Vệ Đông Li đi, nhưng so sánh với chó kéo xe trượt tuyết còn khá hơn.

Cứ một bước sâu một bước nông mà đi, vậy mà trước khi trời tối ngày thứ tư đã phát hiện một suối nước nóng!

Mọi người đều vui mừng, vội phân công nhau thu củi lửa, đi săn thú, rất nhanh xây dựng cơ sở tạm thời ở bên cạnh suối nước nóng.

Kỳ thật, Khổng Tử Viết vô cùng quen thuộc suối nước nóng này, cô trước đây cũng thường xuyên tới nơi này tắm rửa. Nay lại đi đến nơi này, cô ngoại trừ muốn ngâm móng vuốt, thật đúng là không giống bọn thị vệ đang nhảy nhót như thế kia.

Sau khi ăn xong, mọi người vây quanh bờ suối nước nóng để nghỉ ngơi.

Khi trăng đã treo cao, Khổng Tử Viết chuồn vào trong rừng, cũng không biết đào ra hai quả trứng từ đâu, sau khi ngậm trong miệng, rón ra rón rén trở lại bên bờ suối nước nóng, thật cẩn thận bỏ hai quả trứng kia vào suối, sau đó nâng móng hổ lên, thử để vào trong suối, chờ cô đã quen độ ấm của suối nước nóng, lúc này mới chậm rãi đi xuống, ngâm thân hổ ở trong đó.

Cô thoải mái nhắm hai mắt lại, im lặng không phát ra một chút âm thanh. Theo thời gian trôi qua, cô lại trong bất tri bất giác mà ngủ mất.

Không bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy vạch nước, vội nhanh chóng mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy Vệ Đông Li!

Dưới ánh trăng, thân thể thon dài không chút tỳ vết nào của Vệ Đông Li giống như một đóa tuyết liên lẳng lặng nở rộ, dưới mơn trớn của hơi nước càng có vẻ xinh đẹp hoa lệ, vừa giống tiên tử lãnh diễm vụng trộm hạ phàm tắm gội, lại vừa giống yêu nghiệt nhân gian câu hồn đoạt phách!

Bốn mắt nhìn nhau, Khổng Tử Viết dại ra hai giây, theo bản năng co thân mình vào trong nước, không muốn khiến mình phơi bày quá nhiều. Dù sao, linh hồn của cô cũng coi như là một nữ nhân. Cho nên…… lúc này…… cô hẳn là nên bảo vệ mấy cái núm vú trên bụng mình chứ nhỉ? Vừa nghĩ như thế, cô đã muốn khóc?!

Vệ Đông Li nhìn động tác kỳ quái của Khổng Tử Viết, chỉ cảm thấy thú vị, nhưng chưa hiểu rõ cô giờ phút này thật vất vả mới lộ ra tâm tư của con gái. Hắn vươn tay, vò vò đầu của Khổng Tử Viết, cười nói:“Con súc sinh ngươi đến là biết hưởng thụ.”

Khổng Tử Viết bất mãn dùng cái mũi hừ hừ hai tiếng, sau đó quay đầu, ghé đầu vào một tảng đá tương đối bằng phẳng, che đi hai quả trứng kia.

Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy cô một thân lông trắng tản ra màu trắng bạc rực rỡ, giữa mày tụ lại một nhúm lông đỏ dưới ánh trăng thật giống như trang sức của nữ tử, thật sự là trông rất đẹp mắt. Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn vươn tay, dùng ngón trỏ gãi gãi dúm lông đỏ giữa mày của Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết được gãi thấy thoải mái, không nhịn được hừ hừ hai tiếng.

Vệ Đông Li tiếp tục, lấy ngón tay xoa nắn thân thể của Khổng Tử Viết.

Cũng không biết Vệ Đông Li chạm vào chỗ nào của Khổng Tử Viết, nhưng thấy thân hổ của cô run lên, xoay người muốn chạy trốn.

Lòng ham chơi của Vệ Đông Li nổi lên, một tay kéo lấy cái đuôi của Khổng Tử Viết, khiến cô trở lại bên người mình.

Khổng Tử Viết khó chịu, xoay người nhào lên.

Vệ Đông Li nghiêng mình né tránh, lại đè lưng của Khổng Tử Viết lặn vào suối nước nóng.

Một hổ một người lăn qua lăn lại trong suối nước nóng, đã sớm khiến những thị vệ xung quanh tỉnh giấc. Mỗi người đều ngơ ngác nhìn cảnh đẹp trước mắt, quên cả hô hấp, quên cả phản ứng, quên Vệ Đông Li ghét nhất người khác thấy thân thể của hắn, mỗi người đều chỉ vì hình ảnh tuyệt mĩ này mà ở trong lòng phát ra tán thưởng sâu sắc.

Kỳ thật, bọn thị vệ cũng chỉ nhìn thoáng qua, thì đã bị Vệ Đông Li vốc nước trong suối bắn vào mắt, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không dám nhìn lại.

Bên kia, bọn thị vệ nhắm mắt hồi tưởng cảnh đẹp; Bên này, Khổng Tử Viết đã lợi dụng thân thể khổng lồ vây Vệ Đông Li giữa tảng đá vào lồng ngực cô.

Ánh trăng dày đặc, hơi nước quanh quẩn, Khổng Tử Viết thình lình phát hiện, người bị cô vây ở trong ngực, lại…… lại…. là một đứa con trai trần trụi tuyệt sắc!

Nếu kiếp trước cô có diễm phúc như thế này, cô thà mắt nhắm mắt mở, hưởng thụ trước rồi nói sau. Đáng tiếc, kiếp này, Khổng Tử Viết lại từ “cô” biến thành “nó”, từ hưởng thụ này ở đây sẽ phát sinh nghĩa khác. Ví dụ: hưởng thụ mùi vị của mĩ nam. Lại giống như: hưởng thụ mỹ thực, sau khi xé rách thì nuốt sống vào bụng!

Cái cổ của Vệ Đông Li thon dài tinh tế là thế, da thịt Vệ Đông Li nhẵn nhụi mịn màng là thế, chỉ cần cô cắn nhẹ một phát, nhất định có thể thưởng thức mùi vị tuyệt vời máu tươi của hắn.

Khổng Tử Viết liếm môi, vỗ móng vuốt trong nước, dường như mê mẩn dán trên da thịt Vệ Đông Li.

Dưới ánh trăng, Vệ Đông Li phát ra một tiếng rên rỉ ái muội. Chỉ thấy hắn giật giật cánh tay phiếm hồng, lấy ra từ sau lưng một thứ gì đó vỡ vụn, sau khi giơ đến trước mặt nhìn nhìn, than nhẹ một tiếng nói:“Cải thìa, trứng của ngươi vỡ rồi.”

Khổng Tử Viết giật mình, xoay người nhảy lên bờ, vừa dùng sức vẩy bọt nước trên lông, vừa âm thầm mắng: Cho ngươi bóp vỡ trứng của lão nương, lão nương sớm muộn gì cũng giẫm nát trứng của ngươi! Một viên còn một viên, hai viên thành một cặp!

Bữa ăn khuya không có, Khổng Tử Viết tâm tình khó chịu, ghé sát vào đống lửa, nhẹ nhàng nằm úp xuống, đầu tiên là dùng móng vuốt gãi gãi tay tên tù nô, sau đó gối cái đầu xù lông lên bụng hắn, lúc này mới khà hai tiếng, nhắm hai mắt lại.

Vài ngày ở chung gần đây, tù nô đối với hành vi này của Khổng Tử Viết đã nhìn quen, vì thế hắn không chút do dự nâng tay lên, đặt trên đầu Khổng Tử Viết, lực đạo vừa phải mát xa .

Khổng Tử Viết thoải mái nằm úp sấp trên người hắn, hận không thể đưa toàn bộ cột sống đến dưới tay hắn.

Không biết từ khi nào thì bắt đầu, Khổng Tử Viết đã sinh ra thiện cảm với nam nhân xấu xí chưa bao giờ nói nhiều này. Có lẽ trong đó nguyên nhân tương đối chủ yếu, chính là bởi vì tên tù nô đủ xấu!

Mỗi khi Khổng Tử Viết thấy hắn, đều đã nhớ tới mình kiếp trước — xấu xí như thế, lại có nét đẹp nội tâm vô cùng!

Chính cái gọi là người xấu thương nhau, cho nên Khổng Tử Viết theo bản năng muốn tới gần hắn, một người một thú trong bất tri bất giác đã vô cùng thân thiết.

Không thể phủ nhận nói, Khổng Tử Viết thích đôi bàn tay to của hắn! Tay của tù nô chẳng những to, hơn nữa đầy vết chai, tràn ngập sức mạnh. Lúc mát xa thì miễn bàn thoải mái biết bao.

Khổng Tử Viết thích tiến đến bên người tù nô, hưởng thụ đãi ngộ mát xa cường gân hoạt huyết. Nhất là sau khi ngâm trong suối nước nóng, được tù nô ấn lên như thế, quả thật là thoải mái dễ chịu vô cùng.

Vệ Đông Li lặng lẽ nhìn Khổng Tử Viết thân cận cùng tên tù nô, sớm đã khó chịu. Hắn cười lạnh một tiếng, đứng lên, mặc y phục, chậm rãi đi đến bên người Khổng Tử Viết, nâng chân lên, bất ngờ đá lên cái mông hổ của Khổng Tử Viết!

Khổng Tử Viết kêu lên đau đớn một tiếng, quay đầu khẽ quét mắt nhìn Vệ Đông Li một cái, sau đó tiếp tục lại ở bên người tù nô mà không đi.

Vệ Đông Li nheo mắt, trở lại cái nệm da thú của mình, động tác tao nhã ngồi xuống, giống như lão phật gia kêu lên,“Cải thìa.”

Khổng Tử Viết rùng mình một cái, tâm không cam tình không nguyện mà đứng lên, đầu tiên là chậm rãi thong thả bước đến bên người Tiêu Doãn, động tác nhanh chóng cắn lấy cái bọc chứa gói tiền riêng của mình, sau đó mới đi trở lại bên người Vệ Đông Li, ngoan ngoãn nằm úp xuống làm cái đệm ấm chân.

Khổng Tử Viết không tham của, nhưng đối với đồ của mình thì cực kỳ có tham vọng độc chiếm. Tiền này đã là của cô, nhất định phải là của cô! Tuy rằng tiền này ở trên lưng Tiêu Doãn suốt đoạn đường, nhưng mắt thấy sắp ra khỏi khu rừng già, số tiền này cô phải cầm lấy, treo trên cổ mình, như vậy cô mới có thể yên tâm. Nếu thằng nhãi Vệ Đông Li này ngay cả tiền riêng của hổ mà cũng chiếm lấy, vậy thì tuyệt đối là ngay cả cầm thú cũng không bằng!

Vệ Đông Li quét mắt nhìn Khổng Tử Viết, vừa cảm thấy tức giận, lại cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Con súc sinh này thật đúng là không ít mưu đồ.

Khổng Tử Viết nhìn Vệ Đông Li nhét đôi chân như bạch ngọc của hắn trên bụng mình, cô hừ lạnh một tiếng, xoay đầu, vừa dùng móng vuốt cời đống lửa, vừa nghĩ những ngày như thế này bao giờ mới chấm dứt. Cô đã làm thú đủ rồi! Nếu có thể, cô hy vọng mình có thể mở miệng nói tiếng người, dùng lời nói công kích Vệ Đông Li một chút, cho hắn biết thế nào gọi là “hổ gầm” chân chính!

Ôi…… Sự bắt đầu, rất quan trọng.