Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 27: Lộ mông không được nhúc nhích




Khổng Tử Viết bụng vừa phỉ báng Vệ Đông Li, vừa kéo cửa chạy ra ngoài. Bách Lí Lam chắc đi chưa xa, hẳn là cô vẫn có thể đuổi kịp y. Tóm lại một câu thôi, lẽ đời bây giờ loạn hết cả rồi, nước nào cũng dòm ngó “Kinh Thiên Nhất Sắc Châu”, cô không yên tâm để một người điều tra chuyện này như Bách Lí Lam rời đi một mình.

Cô chạy ra trước cửa sòng bạc, nghĩ thế nào lại vòng trở lại, leo lên lầu hai. Bây giờ thời cuộc không yên ổn, cô nên mang theo Tù Nô ra ngoài cho an toàn mới được.

Gõ cửa phòng Tù Nô, nhưng phát hiện ra trong phòng không có người trả lời.

Khổng Tử Viết lại chạy sang cửa phòng Hồ Li, đập cửa phòng gã. Kết quả cũng chẳng có ai đáp lại.

Khổng Tử Viết nhíu mày, sinh lòng nghi ngờ. Nếu Tù Nô vô duyên vô cớ biến mất thì cô có thể tạm hiểu được, nhưng Hồ Li tự dưng không rõ tung tích lại khiến người ta cảm thấy hơi bất thường.

Khổng Tử Viết thấy bất an, chạy lên chạy xuống cũng không tìm thấy Hồ Li. Hỏi Tiểu Hiệp đang mắt mũi lèm nhèm thì câu trả lời cũng là không biết.

Cô sốt ruột, tính đá cửa phòng Hồ Li xem sao. Ai dè vừa nhấc chân lên thì nghe thấy có một tiếng kêu rên khàn khàn ở hành lang truyền tới.

Tiếng kêu ấy trầm thấp du dương mà đầy cuốn hút, như đang đè nén sự đau đớn. Vào tai thì lập tức khiến người ta muốn nhìn trộm, muốn biết chủ nhân của tiếng kêu ấy rốt cuộc đang ngấm ngầm chịu đựng cái gì.

Thú thật lòng là tiếng kêu ấy như có như không, rất khẽ, nếu không phải Khổng Tử Viết có một đôi tai hổ thì chẳng thể nghe rõ đến thế.

Mắt sáng ngời, Khổng Tử Viết lập tức quay người đi về phía căn phòng phát ra tiếng kêu ấy. Từng bước một tới trước cửa phòng của Tù Nô.

Cô cẩn thận lại gần, áp tai vào cánh cửa tính nghe trộm. Kết quả, trong phòng Tù Nô tự dưng im phăng phắc, dường như tiếng kêu rên ban nãy chỉ là ảo giác của Khổng Tử Viết vậy.

Khổng Tử Viết chưa bỏ ý định, hỏi ngay: “Này, ngươi làm sao thế?” Vừa hỏi xong cô liền bắt đầu dùng sức đẩy cánh cửa đóng chặt kia ra. Đẩy một cái không được, đẩy hai cái không được, ba cái…được rồi, còn đẩy làm cái gì, đạp cửa vào là xong! Vừa đạp một cái thì tấm cửa lìa xa khung cửa. Rơi một tiếng ầm trên đất.

Khổng Tử Viết cười nhếch mép, giẫm lên cánh cửa vào trong phòng Tù Nô, mò mẫm đến bên giường, thử hỏi: “Này, thế ngươi làm sao vậy? Bị người ta chém à?”

Căn phòng tối om không hề có tiếng động nào. Khổng Tử Viết đợi mãi không thấy gì dần thấy kì lạ, cô vừa định lùi một bước thì bị Tù Nô tóm lại, cô không kịp kêu la liền bị Tù Nô kéo vào trong màn, nằm dưới cơ thể nóng hầm hập của hắn.

Trong bóng tối, đôi mắt Tù Nô sáng chói như sao, khiến người ta không dám nhìn thẳng hắn. Hơi thở của hắn nóng bỏng, dồn dập, nhưng một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào, có thể nuốt trọn Khổng Tử Viết trong khoảnh khắc.

Thấy Tù Nô như thế, Khổng Tử Viết chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra!

Có lẽ nào đây chính là….xuân dược tất cả nam chính đều phải trải qua ư?! Có lẽ nào đây chính là cao chiêu mà tất cả nữ chính đều sẽ sẵn lòng làm thuốc giải?!

Mẹ ơi hay quá!

Đầu óc Khổng Tử Viết rối tung, nuốt nước bọt, cẩn thận trao đổi: “Ngươi…ta…thôi được rồi, ta biết ngươi rất khó chịu, nhưng ngươi có thể rút “cậu em” đang chống trên người ta về không?”

Tù Nô lúc này như một có thú hoang nguy hiểm. Trong hơi thở của hắn như có mùi máu tanh mê hoặc con thú nhỏ đang chạy trốn kiếp nạn.

Hắn không nói gì, chỉ nhìn Khổng Tử Viết chằm chằm.

Hai người đang nhìn nhau không nói gì, hắn…tự dưng…bật cười.

Nụ cười ấy đẹp không tả nổi, như dòng nước tháng ba mới tan băng, lấp lánh ánh sáng rực rỡ; cho người ta một sức mạnh như viên kim cương cứng rắn nhất trên đời; như cây ngô đồng nở hoa dẫn phượng hoàng bay tới.

Khổng Tử Viết ngẩn ngơ, choáng váng.

Thôi được rồi, Khổng Tử Viết thừa nhận cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, tức là tim cô vẫn trong bụng, chưa bị sắc đẹp mê hoặc hoàn toàn. Thế thì cô không thể không bắt đầu suy nghĩ một vấn đề…lấy thân báo đáp cứu Tù Nô hoàn toàn có thể chấp nhận được! Cơ mà, tại sao thời gian Tù Nô trúng xuân dược thế nào lại đụng ngay lúc cô tới tháng vậy? Tại sao, tại sao vậy?!

Khổng Tử Viết buồn rầu.

Hôm nay của Khổng Tử Viết bị hơi nhiều, bị Tù Nô đè như thế rất khó chịu, vì thế cô xích sang bên, muốn tìm một chỗ thoải mái hơn không để máu tràn ra nệm giường. Tù Nô nghẹn thở, lập tức tóm lấy cổ tay Khổng Tử Viết, khàn giọng nói: “Giúp ta.”

Nếu người này không phải Tù Nô, không phải Tù Nô cô quen biết, không phải Tù Nô nói năng thận trọng kia, không phải Tù Nô chín chắn chững chạc kia, không phải Tù Nô cô đã phải lòng thì Khổng Tử Viết chắc chắn sẽ cho hắn một cái tát để dạy cho hắn một bài học nhớ đời!

Dựa vào cái gì mà trúng xuân dược lại bắt cô phải giúp giải độc hả? Coi cô là cái thứ gì? Công cụ giải độc ư? Khốn! Làm người không nên khốn kiếp như thế có được không?!

Nhất là…nhất là trong lúc cô tới tháng, máu chảy ròng ròng thế này! Tù Nô nói như thế không phải càng khiến cô lo lắng hay sao? Khốn kiếp khốn kiếp!

Khổng Tử Viết khóc không ra nước mắt, suy nghĩ lung tung mắng mỏ: “Ngươi trúng độc thì chạy về bảo ta giải cho? Ngươi cũng coi trọng ta quá nhỉ! Giải thế nào? Có phải ngươi cố tình chuốc khổ vào thân không? Trong “Phi Văn Các” đối diện có vô số công cụ giải độc ngươi không dùng, lại chạy tới chỗ ta xin thuốc giải?! Giời ơi, nói gì, rốt cuộc ngươi có ý gì? Có phải đã phải lòng bà đây rồi hay không? Bình thường giả vờ đứng đắn, vừa gặp chuyện này cái liền nằm giường rên hừ hừ rồi. Bà đây còn lâu mới chiều theo ngươi nhé!” Khổng Tử Viết càng mắng càng hăng, cuối cùng quyết tâm, lật người dậy, nghiến răng nghiến lợi kéo quần hắn xuống, dữ tợn quát: “Cho ngươi hay, chớ có hi vọng ta đổ máu dâng mình cho ngươi! Đêm nay cùng lắm là dùng tay thôi!” Quát xong liền cầm lấy Tiểu Tù Nô, bàn tay ướt đẫm mồ hôi đưa đẩy lên xuống. Động tác ấy không hề có kĩ thuật gì, thô lỗ vô cùng, tuyệt đối có thể gọi là bạo ngược người ta!

Tù Nô khản cổ, như muốn nói gì đó với Khổng Tử Viết.

Khổng Tử Viết đỏ mặt, hừ mạnh một tiếng, phát cáu bóp lấy Tiểu Tù Nô, nghĩ bụng: Lúc nào rồi mà ngươi còn muốn nói cái gì? Nói gì cũng xấu hổ, chi bằng đừng nói gì còn hơn!

Ngọn lửa trong người Tù Nô vì một cái bóp này của Khổng Tử Viết mà bùng lên, hắn rên rỉ một tiếng trong cổ họng đầy gợi cảm. Tiếng kêu ấy xông thẳng vào lòng Khổng Tử Viết, cắm rễ tại một chỗn mềm mại nhất.

Ngón tay Khổng Tử Viết run run, suýt nữa thì cầm không chắc. May mà Khổng Tử Viết của chúng ta là một nhà thử nghiệm dũng cảm thích làm những chuyện mới mẻ, một là không sợ lạ, hai là không sợ vất vả, vẫn cứ cắn chặt răng, cố gắng “cứu giúp” Tù Nô một phen!

Việc lớn đã thành, Khổng Tử Viết thở hổn hển, kéo quần áo trên người Tù Nô qua lau chỗ dịch trọc trắng đục trên tay mình, đỏ cả mặt, giả bộ hung dữ quát Tù Nô: “Đã được chưa nào?!”

Tù Nô lắc đầu yếu ớt.

Khổng Tử Viết trợn tròn mắt, “Hả? Chưa được á?” Sau đó chống nạnh nổi khùng nói, “Không được ta làm lại! Bà đây không tin cái thứ bé thế này mà ta cũng không làm được!”

Khổng Tử Viết sắp ra tay với Tiểu Tù Nô lần nữa, Tù Nô bắt cổ tay cô, nhọc nhằn lắc đầu, ý bảo cô không cần phải làm nữa.

Song Khổng Tử Viết phản động trời sinh! Cô nói không được thì có thể, nhưng người khác nói không được thì đừng hòng cô nghe lời!

Vả lại cô cũng đã dâng hiến sự trong trắng hai đời của bàn tay phải mất rồi, sao có thể cho phép Tù Nô nói không? Nếu hôm nay cô không thể chữa khỏi cho Tù Nô thì sao cô chịu nổi? Chẳng lẽ phải cho Tù Nô vào “Phi Văn Các” để giải độc thật sao? Ồ, không bao giờ! Đã có ai nghe nói nam chính trúng xuân dược, nữ chính không làm được mà phải tìm một kĩ nữ giúp hay chưa? Thật là…quá sỉ nhục người ta!

Nghĩ đến đây, Khổng Tử Viết quyết tâm chơi tới cùng! Cô mặc kệ nguyện vọng của Tù Nô, lại cúi đầu bận rộn làm việc.

Bi kịch là, trong lần thứ hai Tù Nô phóng ra, hắn đã thành công…chết ngất đi mất.

Khổng Tử Viết kết thúc công việc, cẩn thận khom lưng xuống hôn một cái trên bờ môi Tù Nô, cười híp mắt nói: “Tên chết tiệt, cho ngươi hay, nếu có ngày ngươi làm chuyện có lỗi với ta, ta sẽ lấy bàn tay phải này đập chết ngươi!” Đưa tay đắp chăn cho Tù Nô, rồi mới lưu luyến mà rời đi thay băng vệ sinh.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời lên cao, Hồ Li lại lôi Khổng Tử Viết ra khỏi chăn, gọi cô dậy ăn sáng.

Khổng Tử Viết ngáp ngắn ngáp dài hỏi: “Tối qua ngươi chạy đi đâu thế hả?”

Khuôn mặt vàng vọt của gã lại gần, ánh mắt tủi hờn nói: “Bị đau bụng.”

Khổng Tử Viết gật đầu, lại nhớ ra người đã được mình “giải độc” đêm qua, mặt mũi nóng bừng, không biết hôm nay biết đối mặt với Tù Nô thế nào đây.

Lề mề ăn xong bữa sáng, Khổng Tử Viết soi gương trang điểm, sau đó mới bưng bát cháo đến phòng Tù Nô. Vào phòng đặt bát cháo xuống, vén màn lên, phát hiện Tù Nô hình như vẫn ngủ say.

Khổng Tử Viết thử lay hắn, nhưng chẳng có phản ứng gì. Khổng Tử Viết nhíu mày, lại lay Tù Nô, vẫn không thấy phản ứng nào cả.

Khổng Tử Viết nôn nóng, vội gọi Tiểu Hiệp mời đại phu tới bắt mạch cho Tù Nô.

Đại phu xem xét mọi thứ xong xuôi mới kết luận, “người này trúng phải mê hương, cần một bát nước lạnh mới tỉnh lại được.”

Khổng Tử Viết gật gù, nhưng vẫn chau mày hỏi: “Đại phu, hắn…chỉ trúng mê hương thôi ư?”

Đại phu nhìn Khổng Tử Viết một cái đầy thâm ý, sau đó khẽ ho một tiếng nói: “Thứ cho lão phu nói thẳng. Người này tối qua hẳn là chỉ trúng mê hương, nhưng…bị người ta cưỡng ép…khụ…làm chuyện giường chiếu. Nếu không phải như thế, dựa vào một thân công phu tu luyện của người này thì đã tỉnh từ lâu rồi.”

Khổng Tử Viết như bị điện giật!

Mặt mũi tối tăm, cô nắm cổ áo đại phu, đỏ mắt gào thét: “Ông nói là, hắn chỉ trúng mê hương chỉ cần một bát nước lạnh có thể tỉnh lại, nhưng vì xuất tinh nên giờ vẫn chưa tỉnh ư?!”

Đại phu tưởng Khổng Tử Viết đang đau lòng, vì thế gật đầu hùa theo nói: “Đúng là như thế, đúng là như thế.” Sau đó lại cảm khái, “Thói đời bây giờ ấy à, thật là lòng người vẫn thế, thói đời đi xuống rồi. Tiểu ca này mặt mũi “đặc biệt” thế cũng có nữ tử chuốc mê hương, ra tay nặng như thế! Hành vi này thật vô sỉ làm sao!” Đại phu ngửa mặt nhìn trời, lòng cực kì rối rắm. Ông ta đã hơn bốn mươi, mặt mũi tuy bình thường nhưng dù sao cũng coi như một gương mặt đại chúng. Bạn nói xem, những nữ tử kia tha không ra tay với một người tốt như ông ta, mà lại đi chuốc mê hương tiểu ca mặt có sẹo kia, thật là…đạo trời ở đâu vậy!

Khổng Tử Viết tiễn đại phu đi, sau đó không dội nước lạnh cho Tù Nô mà một mình ngồi đầu giường hắn, nhìn hắn mà than ngắn thở dài.

Cô không biết, còn tưởng hắn có bệnh nan y.

Mặt trời khuất núi, mí mắt Tù Nô run run. Khổng Tử Viết như con chim sợ cành cong bật dậy, chạy nhanh như chớp như một con điên ra sòng bạc.

Cô…không còn mặt mũi nào mà gặp Tù Nô nữa!

Bây giờ cô có thể hiểu thế nào gọi là “hiểu lầm”. Hóa ra có những hiểu lầm thật sự xảy ra trong tình huống có ý thức. Cho dù một giây trước đó bạn tự cho là đúng bao nhiêu, thì một giây sau cũng không thể đối mặt với hiểu lầm của mình được. Dù cái hiểu lầm đó từng khiến bạn đắc ý dào dạt, thấy mình đặc biệt trâu bò thế nào! Bạn cũng không thể nào đối mặt được!

Ôi…

Cô…cô…sao cô lại có thể trong lúc Tù Nô chưa nói gì đã tụt quần người ta xuống, sau đó mát xa gốc rễ sinh mạng của người ta rồi?

Một lời khó có thể nói hết!

Đêm đen như mực, Khổng Tử Viết chẳng hề sợ hãi, mà rất thích cảm giác một mình lang thang khắp nơi trên phố. Trong người cô có rất nhiều gen thích mạo hiểm, lúc nào cũng muốn lẻn vào chốn rừng sâu núi thẳm giết vài con mồi làm món khoái khẩu.

Đi mãi cô lại đi về phía sòng bạc, hai chân như có ý thức muốn về nhà.

Cô đang bước nhanh tới cửa sòng bạc, đột nhiên trông thấy một bóng người chớp nhoáng ở chỗ không xa, nhìn thân hình thì hơi giống Hồ Li.

Khổng Tử Viết bụng nghi hoặc, không biết nửa đêm canh ba thế này Hồ Li còn muốn đi đâu. Chẳng hề do dự, cô nhón chân bám theo, nhưng sau khi Hồ Li quẹo trái quẹo phải vài vòng, cô liền mất dấu gã.

Khổng Tử Viết bực mình, nhưng không nản lòng.

Cô lại chạy lên một lúc, loáng thoáng nhìn thấy chỗ rẽ trước mặt thấp thoáng bốn bóng người. Cho dù trời tối như mực, nhưng Khổng Tử Viết vẫn nhìn thấy rõ, bốn người đó trông có vẻ không giống bạn bè, mà giống ba tên đàn ông lực lưỡng say rượu cưỡng ép kéo một người không có sức phản kháng vào một ngõ nhỏ tối tăm hơn.

Khổng Tử Viết thầm kêu chết cha, bắt đầu nghi ngờ kẻ bị kéo vào trong ngõ kia là Hồ Li. Cô chưa kịp nghĩ kĩ thì đã ba chân bốn cẳng chạy lên.

Lúc cô đứng trước mặt bốn tên đàn ông kia, ngửi thấy mùi rượu kém chất lượng tỏa ra từ người chúng, cô nhíu mày khẽ đến nỗi khó nhận thấy. Song nhìn thấy một màn khiến người ta không thể tin được kia, lông mày và đôi mắt trợn tròn cùng nhướn cao, vẻ mặt đó đúng là hơi buồn cười thật.

Trong ngõ nhỏ ẩm ướt, ba tên đàn ông cùng móc tiểu đệ đệ của mình ra tè lên người gã đàn ông đang nằm trên đất.

Gã đàn ông nằm trên đất cũng say quắc cần câu, lúc này bị tè như lễ rửa tội, đã vậy còn nhắm mắt lè nhè nói: “Đừng chuốc nữa, lão tử…hấc…lão tử không uống nổi nữa!”

Khổng Tử Viết bịt mắt mình, tính lẳng lặng chuồn khỏi chỗ này.

Đúng lúc này ba tên đàn ông say bí tỉ kia tự dưng quay mặt qua nhìn Khổng Tử Viết, cười xấu xa.

Khổng Tử Viết lùi từng bước, vắt chân lên cổ mà chạy.

Ba tên kia tản ra, nhanh kinh người vây cô lại trong cái ngõ nhỏ.

Trong đó có một tên bị hôi nách kinh khủng, bàn tay còn vương mùi hôi sờ soạng mặt Khổng Tử Viết, ăn nói lè nhè cười dâm đãng nói: “Cục cưng ơi, đêm khuya sao nàng…nàng lại đi một mình thế này? Có phải cô đơn quá không, để các ca ca thương nàng nhé!”

Khổng Tử Viết ghê tởm quay đầu đi, tránh cái chạm của gã.

Một tên khác móc một con dao găm ra, nuốt nước bọt tặc lưỡi nói: “Nhìn kìa, nhìn kìa, một cô nương đanh đá cơ đấy! Cô nương, nàng nên ngoan ngoãn nghe lời, không thì…con dao này không có mắt đâu đấy!”

Tên thứ ba nhe hàm răng vàng ệch ra, sốt ruột quát: “Lằng nhằng làm gì nữa? Lão tử sắp không nhịn nổi nữa rồi! Đè nó xuống để lão tử sướng trước đã!”

Khổng Tử Viết bụng hoảng hốt, nhưng không hoảng loạn, ý nghĩ “Ra tay trước chiếm được ưu thế” lập tức nhảy ra trong đầu cô. Cho nên lúc “tên hôi nách” và “tên răng vàng” lao vào cô, cô đột nhiên nhấc chân đá thẳng vào chỗ yếu nhất của “tên dao găm”! Trong tiếng kêu như heo bị chọc tiết của “tên dao găm”, cô liền bị “tên răng vàng” túm tóc.

Khổng Tử Viết bực mình hết sức, ước gì cắt phéng đi mái tóc trên đầu! Đương nhiên nếu giờ có dao trong tay, chắc chắn cô sẽ đâm ba tên kia đầu tiên!

Trong lúc giằng co, Khổng Tử Viết lợi hại vô cùng, nếu không phải một chọi ba thì cô đã không rơi vào thế hạ phong rồi. Lúc này, cô chỉ hận mình không thể biến thành bạch hổ, sau đó cắn đứt họng chúng, một chưởng đập nát đầu bọn này!

Không ai có thể lấy say rượu làm cớ để cưỡng bức phụ nữ cả! Không ai có thể mặc một lốt da người, sau đó làm những chuyện không bằng cầm thú thế này cả!

Khổng Tử Viết càng nghĩ càng hận.

Đương lúc cô rơi vào trong tuyệt cảnh, cô chợt phát khùng, há mồm rống một tiếng gầm sư tử Hà Đông đinh tai nhức óc, khiến người ta đau cả màng tai, sợ hãi không thôi.

Cùng lúc ấy, mặt ba tên kia cũng co quắp, lũ lượt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, như trông thấy lệ quỷ đoạt mệnh vậy! Bọn chúng trợn trừng mắt, há hốc mồm, còn không khống chế được đại tiểu tiện, những thứ ô uế tanh tưởi rơi tí tách xuống đất.

Khổng Tử Viết thấy vậy liền há mồm về phía cổ “tên dao găm”! Song khi mùi hôi thối trên người “tên dao găm” lọt vào mũi cô, cô hơi ngập ngừng, không biết mình mà cắn tên này thì không biết phải ăn bao nhiêu bùn đất đây?

Khổng Tử Viết buồn nôn ngẩng đầu lên, vung tay tát “tên dao găm” một bạt! Kết quả một cái tát ấy biến mặt gã nở hoa!

Khổng Tử Viết sững sờ, lắc lắc tay mình…ồ, không đúng, là móng vuốt mới phải. Ai…ai có thể giải thích cho cô, bàn tay ngọc ngà của cô sao lại biến thành móng vuốt của bạch hổ thế này?

Từ khoảnh khắc Khổng Tử Viết biến thân, hai tên đàn ông còn lại đã đực người ra. Lúc này thấy cô một tát đánh chết “tên dao găm” thì sợ tè ra quần, cùng thét một tiếng quay người chạy trối chết.

“Tên hôi nách” hoảng hốt không nhìn đường, đâm đầu ngay vào tường chết luôn.

“Tên răng vàng” giẫm lên xác chết của “tên dao găm”, liền trượt chân, ngã nhào về phía trước, vừa hay đụng trúng con dao trong tay “tên dao găm”, chết lãng xẹt không chịu được!

Khổng Tử Viết đứng như trời trồng tại chỗ, từ đầu đến cuối cũng không dám tin mình lại biến thành bạch hổ!

Gió lạnh thoảng qua, đầu óc của Khổng Tử Viết dần hoạt động lại bình thường. Cho dù cô vẫn không hiểu sao mình lại biến thân như thế, nhưng cô biết nơi này không thể ở lâu, cô nên lánh người đi…không, phải nói là lánh hổ mới phải!

Cô buông vuốt trước xuống, tới chỗ ba tên kia, cào cào xác chúng, sau đó cẩn thận quan sát hai mắt. Xác định chúng đều chết cả rồi, cô thở dài một hơi.

Thú thật lòng, cô có một trái tim nhân ái, nhưng lòng nhân ái của cô cũng có hạn. Cái chết của ba tên này chẳng hề sạch sẽ gì. Nếu hôm nay ba tên này không gặp phải cô thì có lẽ đã không phải chết. Nhưng nếu chúng gặp nữ tử khác thì người phải chết chính là nữ tử kia!

Nên cô thấy hành động của mình có thể nói là trừ hại cho dân, rất đáng được tuyên dương!

Đối mặt với người chết Khổng Tử Viết tưởng mình sẽ hơi sợ hãi. Nhưng rõ ràng là xưa nay cô chưa từng sợ, thậm chí…còn hơi kích thích!

Xem ra tập tính và tâm lí bây giờ của cô càng ngày càng giống một con hổ thật rồi!

Khổng Tử Viết quay người đi, cúi đầu, lấy cái váy đã rách te tua gói tiền bạc và trang sức của mình lại, sau đó thắt nút, ngậm lấy cái bọc ấy, chạy bốn chân đi mất. Song Khổng Tử Viết đã quen đi bằng hai chân, giờ phải dùng cả tay lẫn chân để đi thì cô không quen cho lắm. Bất đắc dĩ cô dành đứng dậy, đứng vững trên hai chân sau, lắc cái mông bự, đi từng bước như người bình thường về nơi xa.

Trong ngõ nhỏ, trừ ba tên đã chết thì còn một tên xui xẻo vẫn đang say bất tỉnh nhân sự. Gã mơ mơ màng màng bò dậy, mò mẫm được một cái đầu người máu thịt lẫn lộn, ôm vào lòng gặm lấy gặm để.

Đã vậy còn lẩm bẩm nói: “Con đàn bà này…hấc…ngon quá! Mồm rộng…cũng được đấy!

Đêm, Bách Lí Lam một mình uống rượu giải sầu, uống rồi vẫn còn rầu rĩ đi ra phường rượu, phi thân lên ngựa vung roi mà đi!

Lòng y nhớ Khổng Tử Viết, muốn đi thăm cô, nhưng lại sợ nhìn thấy cô; muốn thổ lộ với cô nhưng không tìm được lúc thích hợp. Đêm qua y khó khăn lắm mới có dũng cảm tới trước cửa sổ thổi một khúc tiêu cho cô nghe, ai ngờ…ôi…đừng nhắc đến nữa vậy, tổn thương lòng tự tôn quá.

Trên phố không một bóng người, Bách Lí Lam thúc ngựa chạy chạy hết cỡ. Vô tình y lại thúc ngựa chạy tới “Sòng bạc Kim Xán Xán”, cho dù chỉ để nhìn tấm biển trước cửa nhà cô cũng được.

Đang chạy thì hình như y nhìn thấy một cái bóng trắng.

Trong bóng đêm, y không nhìn rõ hình dáng cụ thể của cái bóng trắng kia, chỉ cảm thấy thân hình của nó rất to lớn, không giống người bình thường. Bách Lí Lam nheo mắt lại, cẩn thận quan sát.

Khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng gần, con ngựa của y tự dưng bứt dứt không yên, hình như không muốn lại gần cái bóng trắng kia thì phải.

Bách Lí Lam vung roi đập mông con ngựa.

Con ngựa đau quá hí một tiếng, chồm lên muốn hất Bách Lí Lam xuống đất.

Khổng Tử Viết đang cúi đầu suy nghĩ, không hiểu sao cô lại biến thành con bạch hổ. Vấn đề này, cô suy nghĩ lung quá, nên không nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng. Đương lúc cô nghe thấy tiếng ngựa hí, chỉ thấy có một vật bay qua đỉnh đầu mình, bay tới trước mặt cô vèo một tiếng, rơi bẹp xuống đất.

Khổng Tử Viết trợn tròn đôi mắt hổ, nghển cổ ra xem, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Bách Lí Lam đang cô bò dậy, y sợ quá thét lên, lại ngã lăn ra đất.

Cùng lúc ấy, Bách Lí Phượng vừa trốn ra khỏi hoàng cung đã chạy tới cửa “Sòng bạc Kim Xán Xán”, thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Bách Lí Lam. Gã xoay chân chạy như bay tới chỗ Bách Lí Lam.

Gã chạy qua cái ngõ nhỏ ngập mùi máu tanh, chợt nhìn thấy ba cái xác chết cứng đờ và một tên nát rượu đang ôm xác chết hôn thắm thiết.

Gã nheo mắt, không dừng lại, lập tức vận khinh công tuyệt đỉnh nhảy lên một cái cây.

Lúc gã nhìn thấy một cái bóng trắng to lớn, trong đầu liền nhảy ra hai chữ--yêu tinh! Cho nên gã chẳng thèm nghĩ ngợi móc ngay một nắm kim châm nhỏ như lông trâu, dùng chiêu “Thiên nữ phi châm” phóng hết kim vào cái bóng trắng kia!

Khổng Tử Viết chỉ thấy mông lành lạnh, đầu óc nặng nề, cả người mềm nhũn, ngửa đầu đập vào người Bách Lí Lam vừa bò dậy, đè chặt y! Cả người cả hổ cùng chết ngất.

Bách Lí Phượng ở chỗ xa di chuyển trong nháy mắt, vốn muốn ra tay xử con yêu tinh lông trắng này, nhưng gã lại phát hiện ra con yêu quái màu trắng lông lá bù xù này hóa ra chính là con bạch hổ yêu dấu gã tìm bấy lâu nay.

Bách Lí Phượng vui quá, ôm con bạch hổ dậy, vô cùng hưng phấn nói: “Cuối cùng cũng tìm thấy mày rồi!”

Khổng Tử Viết cố mở mắt ra, bụng bổ sung thêm một câu: Thằng nhãi này! Cuối cùng ta cũng biết đứa nào bắn mông ta rồi!

Khi Khổng Tử Viết tỉnh lại, cô buồn rầu phát hiện ra móng vuốt của cô vẫn là móng vuốt, chẳng hề biến thành tay người sau khi ngủ dậy gì cả!

Coi bộ, chuyện xảy ra tối qua không phải một giấc mơ, mà là sự thật.

Hay lắm, hay lắm, thằng nhãi Bách Lí Phượng kia dám phóng kim châm vào mông cô! Coi bộ gã chán sống thật rồi!

Khổng Tử Viết nghiến răng nghiến lợi, ngoảnh đầu nhìn mông mình. Ai ngờ trên mông chẳng thấy vết thương nào, chỉ trông thấy hai gương mặt rất quen thuộc.

Khổng Tử Viết lấy móng vuốt kéo chăn theo bản năng định đắp lên người mình. Nhưng vừa nhúc nhích thì cái mông lại đau. Suy nghĩ của cô cũng rõ ràng lại, trước mắt thì cô không phải con gái nữa, không phải đắp chăn, không phải giả vờ rụt rè nữa.

Bách Lí Phượng và Bách Lí Lam thấy con bạch hổ đã tỉnh lại thì đều rất vui mừng, nhưng sau đấy lại trở nên ngượng ngùng.

Bách Lí Phượng nhìn chằm chằm cái mông hổ của Khổng Tử Viết, đấu tranh tâm lí mãi mới nói, “Hổ Hổ, mông mày có kim châm. Cái kim này lấy ra dễ mà cũng không dễ. Nếu không lấy ra sau này mày chỉ có thể bò trên giường ngủ thôi. Nếu muốn lấy ra thì chỉ cách là hút ra.” Liếc mắt nhìn khổng Tử Viết một cái, thấy cô hình như không hiểu, liền bổ sung thêm một câu, “Dùng miệng hút ra.”

Khổng Tử Viết vừa nghe Bách Lí Phượng gọi mình là Hổ Hổ, cô đã không nhịn nổi run cầm cập. Tên Bách Lí Phượng chết tiệt kia, đúng là giết người không đền mạng! Cơ mà vừa nghĩ tới Bách Lí Phượng phải dùng miệng hút kim trên mông cho mình, cô liền cảm thấy thoải mái cả người! Song ngẫm lại cô lại thấy không ổn lắm. Người ta bảo không sờ được mông hổ, chẳng lẽ có thể hút sao? Nếu có ngày cô lại biến thành người, mà Bách Lí Phượng biết được bí mật của cô, hậu quả…. không dám tưởng tượng.

Bách Lí Phượng xoa đầu Khổng Tử Viết, thân thiết nói: “Hổ Hổ yên tâm đi, ta sẽ cứu mày.” Quay qua nói với Bách Lí Lam, “Đại ca, huynh thấy thế nào?”

Bách Lí Lam dịu dàng nhìn Khổng Tử Viết, nhẹ nhàng bảo: “Chữa cho nó trước đi vậy, đừng để nó phải chịu khổ nữa.”

Bách Lí Phượng xắn tay áo lên, hùng hồn nói: “Được lắm, vậy ta sẽ biết thông báo tìm một người dũng cảm để hút kim trên mông cho bạch hổ!”

Khổng Tử Viết nghe vậy bèn trợn trừng đôi mắt khinh bỉ nhìn Bách Lí Phượng một cái. Cô còn tưởng gã sẽ đích thân làm cơ đấy!

Cơ mà có cho Bách Lí Phượng không tự mình làm, cô cũng không thể cho gã dán bừa cáo thị được. Nếu cô đoán không lầm thì chỉ cần dán cáo thị một cái, nhất định sẽ dẫn thằng nhãi Vệ Đông Li kia tới! Đến lúc ấy thì cô không sống nổi mất!

Khổng Tử Viết cô cũng là người không sợ trời chẳng sợ đất, cả địa phủ cũng từng ra vào tự nhiên, thế mà lại sợ thằng nhãi Vệ Đông Li kia! Lẽ trời ở đâu, lẽ trời ở đâu hả!

Nghĩ tới đây, Khổng Tử Viết gầm gừ với Bách Lí Phượng, thể hiện cảm xúc bất mãn của mình.

Bách Lí Lam vội đưa cái bút lông đã chấm mực tới bên miệng Khổng Tử Viết, rồi bày một tờ giấy trắng trước mặt cô, quan tâm nói: “Nếu muốn nói gì cứ viết là được.”

Chữ “đá nam châm”.

Bách Lí Phượng mò lại gần, vừa nhìn một cái liền kinh ngạc vô cùng, lập tức nói: “Hổ Hổ, mày thông minh thật đấy! Cơ mà kim này không phải kim sắt, mà là kim thép.”

Khổng Tử Viết tức nghiến răng nghiến lợi, lại hí hoáy viết bảy chữ: Người nào làm người ấy phải chịu!

Mặt Bách Lí Phượng tái mét, mắt vô tình liếc nhìn cái mông hổ của Khổng Tử Viết, thấy hơi khó thở.

Khổng Tử Viết nhếch miệng cười, ngoe ngẩy đuôi ý bảo gã nhanh lên.

“Phì…” Bách Lí Lam không nhịn được cười.

Bách Lí Phượng ra vẻ như sắp chết tới nơi, nói: “Được! Hút thì hút! Nhưng các người phải giữ bí mật, không được nói cho ai biết đấy!”

Bách Lí Lam cười gật đầu, nhưng chẳng hề đi ra khỏi phòng, mà tính ở lại xem Bách Lí Phượng làm sao hút mông hổ.

Bách Lí Phượng nào chịu để Bách Lí Lam xem kịch?! Gã tóm cánh tay của Bách Lí Lam rồi đẩy y ra ngoài. Sau đó đóng cửa phòng, hít một hơi thật sâu, từng bước nặng nề tới chỗ Khổng Tử Viết.

Thú thật là tâm trạng gã bây giờ rất mâu thuẫn, cực kì mâu thuẫn.

Dù con bạch hổ cực kì thông minh, nhưng…nhưng dẫu sao nó cũng là một con hổ đấy ạ! Nếu để Khổng Tử Viết biết gã từng hút mông một con bạch hổ, không biết cô có ghê tởm miệng gã, không cho gã hôn cô hay không? Nhưng nếu gã không chịu trách nhiệm hút kim thép trên mông hổ ra, con bạc hổ này từ nay về sau nhất định sẽ không muốn thấy gã nữa!

Rối rắm, rối rắm thật!

Gã muốn cưỡi con bạch hổ, dẫn theo Khổng Tử Viết cùng đi phiêu bạt giang hồ!

Tưởng tượng thế thôi cũng thấy vui sướng rồi!

Được rồi, liều thôi!

Bách Lí Phượng quyết tâm, cố nhịn cơn buồn nôn, mân mê đôi môi hay cười, dán lên cái mông hổ của Khổng Tử Viết!

Bách Lí Phượng đỏ mặt, vận nội công tới miệng hút cái mông hổ của Khổng Tử Viết, nhưng vẫn không hút cái kim thép ra được, mặt mũi mồ hôi nhễ nhại, cười ha ha gượng gạo nói: “Này, mày đừng có căng thẳng thế, ta không hút ra được đâu!”

Khổng Tử Viết đang nhịn đánh rắm, đương nhiên phải thít chặt phần mông để đề phòng đánh rắm, giờ nghe Bách Lí Phượng không cho cô căng cứng, cô liền thả lỏng thân thể.

Bủm một tiếng, bụng Khổng Tử Viết thoải mái hẳn, mặt Bách Lí Phượng tái xanh, giống y màu áo xanh gã thích mặc, y chang, y chang, y chang!

Mùi tan đi hết, Bách Lí Phượng mới nổi cáu, ra sức hút cái mông hổ của Khổng Tử Viết.

Lúc này, Tô Phồn Tinh lại lẻn vào Phượng Vương phủ lần nữa, tìm tới cửa sổ phòng Bách Lí Phượng, nghe thấy tiếng mút mát trong phòng, liền một chưởng đập cửa sổ ra, nhìn thấy một màn cực kì nóng bỏng như trên!

Tô Phồn Tinh trợn tròn mắt, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống đất. Cho dù thế nào nàng ta cũng không dám tin rằng người đàn ông cứ tránh mình như rắn rết kia lại…lại có thể thích hôn hít mông một con bạch hổ?!

Bách Lí Phượng cảnh giác ngẩng đầu lên, cùng Tô Phồn Tinh ngoài cửa sổ bốn mắt nhìn nhau.

Lần này dù Bách Lí Phượng có lòng giải thích, nhưng Tô Phồn Tinh đã xoay người chạy mất từ lâu, còn chẳng buồn chào hỏi nữa! Tốc độ bỏ đi của Tô Phồn Tinh, khinh công ấy tuyệt đối trên cơ Bách Lí Phượng!

Sự thật đã chứng minh rằng, thời thế tạo anh hùng!

Bách Lí Phượng nhìn cái cửa sổ mở toang, thấy đám gia đinh đang há hốc mồm, gã nhúc nhích môi như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một chữ: “Cút!”

Khổng Tử Viết run rẩy, nghĩ bụng: Không ngờ không ngờ mà, Bách Lí Phượng cũng có lúc phát khùng như thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện hôm nay mà xảy ra với ai thì người đó cũng sẽ phát điên thôi, cô có thể thông cảm được.

Bách Lí Phượng không biết suy nghĩ của Khổng Tử Viết, chỉ thấy não mình đang sung huyết. Tính ương ngạnh của gã bùng lên, nằm sấp trên mông Khổng Tử Viết hết gặm lại hút, cuối cùng cũng hút ra được hai mươi lăm cái kim thép nhỏ như lông trâu! Lòng gã nào tức giận, nào hối hận, nào buồn nôn này! Sao lúc ấy gã mạnh tay phóng hết năm mươi cái kim trong người vào con bạch hổ làm gì?! Nếu…nếu lúc đó gã có một tí ý thức tiết kiệm thì bây giờ cũng không phải khổ sở thế này!

Ngẫm lại hành động lúc ấy của gã cũng chỉ để cứu Bách Lí Lam! Nếu không phải để vì cứu Bách Lí Lam thì sao gã lại rơi vào tình cảnh khốn cùng thế này?! Nếu bị người ta biết gã đường đường là Bách Lí Phượng lại dùng miệng hút hít mông một con hổ, thì từ nay về sau gã không cần phải đi lại trên giang hồ nữa rồi!

Bách Lí Phượng càng nghĩ càng rầu rĩ, cuối cùng nhảy ra ngoài cửa sổ, túm lấy vạt áo Bách Lí Lam, kéo y tới bên giường Khổng Tử Viết, chỉ vào cái mông của cô nói: “Ta vì cứu huynh mới bắn nó bị thương, nên huynh phải hút hai mươi lăm cái còn lại mới công bằng!”

Bách Lí Lam đen cả mặt, vội lắc đầu nói: “Phượng…Phượng đệ cứ làm đi.”

Bách Lí Phượng nói thẳng: “Huynh không hút cũng được. Con bạch hổ này từ nay chính là của ta, huynh đừng hòng ỷ vào từng tắm chung với nó trong ‘ĐịchTiên Trì” mà muốn chiếm nó làm của riêng đấy!”

Bách Lí Lam nhìn cái mông hổ của Khổng Tử Viết, tâm trạng xoắn xuýt hết cả lên! Y đường đường là đại hoàng tử của Hồng Quốc ma phải hút mông một con bạch hổ, nếu…truyền ra ngoài thì sao y chịu được chứ?! Nhưng nếu không hút, con bạch hổ này sẽ bị Bách Lí Phượng chiếm mất. Y thực sự rất thích con bạch hổ này, lòng vô cùng không nỡ.

Khổng Tử Viết thấy hai người họ cãi qua cãi lại, cũng thấy nhức đầu vô cùng. Dù gì cô cũng là một con hổ trong sáng, sao lại đến nông nỗi cái mông cũng không được yên thế này chứ? Cô đã chọc phải ai vậy?!

Khổng Tử Viết thê lương vô cùng, bèn rúc đầu vào trong chăn, chẳng nhìn ai nữa.

Bách Lí Lam nghĩ ra con bạch hổ không giống bình thường, lòng mềm nhũn, khẽ than một tiếng, tự khuyên nhủ mình: Nếu để cứu nó, ngươi đã từng vào “Địch Tiên Trì” cùng nó. Nay cống hiến cái miệng này lại cứu nó một mạng vậy!

Bách Lí Lam thả lỏng bàn tay xiết chặt; xiết chặt rồi lại thả lỏng. Hết lần này tới lần khác, cuối cùng vén tay áo, ngồi xuống đuôi giường, đối diện với cái mông hổ của Khổng Tử Viết rồi hút!

Bách Lí Lam hút không mạnh lắm, so sánh với lực hút của Bách Lí Phượng thì giống như đang hôn hít vậy.

Khổng Tử Viết ngọ nguậy cái đầu lông lá nhìn Bách Lí Lam ở sau, chỉ thấy y đang hôn cái mông của mình mà không phải hút kim thép ra cho cô. Tim cô đập thình thịch, ngước mắt nhìn Bách Lí Phượng, chỉ thấy gã đang đứng cạnh Bách Lí Lam, khoa tay múa chân dạy Bách Lí Lam làm sao để không tốn sức, “Huynh đừng dùng lưỡi liếm, phải dùng miệng mà hút ấy! Đúng, huynh cứ hút đi, mạnh hơn nữa mới được!” câu này không được trong sáng lắm thì phải! Gương mặt Khổng Tử Viết giấu trong đám lông trắng bù xù kia đỏ bừng. Nhưng cô chỉ hơi xấu hổ, nếu so sánh với bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh này thì cô còn thản nhiên chán nhỉ?

Hả? Bạn nói bạn có thể?

Đùa!

Nếu có hai người đàn ông đẹp trai cùng nghiên cứu làm sao để hút mông bạn, xem bạn còn có thể bình thản không làm gì không?

Khổng Tử Viết vừa bùi ngùi, vừa phức tạp nhìn cánh cửa sổ mở toang hoác, trợn mắt chợt phát hiện dưới cửa sổ có rất nhiều đầu người lúc nhúc! Ha! Một đám nhìn trộm!

Khổng Tử Viết vội lấy móng vuốt ôm đầu lại, cũng xấu hổ không dám gặp người ta.

Còn Bách Lí Lam đang nằm sấp trên mông cô, bận rộn mãi cũng chưa hút ra được cái kim nào, lại bị tên Bách Lí Phượng tính tình nóng vội giật mất chiến trường một lần nữa!

Hai mốt, hai mươi hai, hai mươi ba…hai mươi lăm! Mẹ ơi…xong rồi!

Khi cây kim cuối cùng được Bách Lí Phượng hút ra, Khổng Tử Viết không cầm được xúc động: May quá may quá! May mà Bách Lí Phượng bắn kim vào mặt sau, mà không phải mặt trước của cô. Không thì chỗ gã hút hít bây giờ…khụ…*Tử nói, không thể nói. Phật nói, càng không thể nói!

*Tử nói: ở đây là Khổng Tử