Bỉ Ngạn Cô Tinh Tướng Quân

Chương 46: 46: Người Nếu Đã Vô Tình Ta Hà Tất Chung Tình Một Kiếp





Nghe đến hai chữ cầu thân, Bắc Mộc Xướng Nguyệt hẫng người.

Hắn không thể tin vào tai mình, không thể tin vào những gì bản thân hắn nghe thấy.

Hắn không thể ngờ, không thể ngờ Đông Quốc lại đưa ra yêu cầu như thế.

Hắn biết, liên hôn là chuyện cần thiết trong mối quan hệ nghị hoà.

Chỉ là hắn không ngờ người mà Đông Quốc nhắm tới lại là Ly Thương.

Một khắc đó, thâm tâm Bắc Mộc Xướng Nguyệt bỗng nhiên run rẩy tột độ.

Đôi mắt không che giấu nổi sự ngạc nhiên mà nhìn sang Ly Thương.

Nàng vẫn điềm tĩnh ngước nhìn hắn.

Là một cái nhìn thật khó hiểu, khiến hắn thầm cảm nhận được một nỗi bất an.

Đại điện chìm vào khoảng không gian im lặng ngay sau khi Nhạn Quyên đưa ra đề nghị.

Tất cả đều rất bàng hoàng.

Rõ ràng mối hôn sự này sẽ rất có lợi, chỉ là không thể ngăn được mà cảm thấy lo sợ.

Bởi vì Ly Thương thực sự quá tài giỏi, là tài năng khiến người người ham muốn có được.

Mọi người đều hiểu nàng một lòng trung thành, nhưng liệu trung thành đó so với nhi nữ tình trường có thắng được không.

Tự cổ chí kim, nữ tử bởi vì trái tim mong cầu tình yêu mà yếu đuối rất nhiều trong việc lựa chọn.

Chúng quần thần đều lo sợ, nếu chẳng may một ngày nàng yêu say đắm Nhạn Quyên, liệu có quên đi bản thân là người Bắc Minh Triều?
Bọn họ đều sợ, hay nói cách khác là bọn họ không dám nghĩ tới việc sẽ đối đầu với nàng.

Ly Thương quá mạnh, là một loại năng lực không thể đối kháng.


Suy cho cùng, bọn họ chỉ là đang suy nghĩ cho an nguy của bản thân vào tương lai mà thôi.

Một số quan lại đứng ra khỏi hàng, cúi người tỏ ý phản đối.

“Bệ hạ, chuyện này nên suy nghĩ lại.

Trấn Bắc Quan gánh trên mình trọng trách to lớn ảnh hưởng đến vận mệnh nước nhà, sao có thể…”
Quần thần Bắc Minh Triều xôn xao bàn tán, đã tỏ rõ ý muốn phản đối.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng nhìn ra được, chi bằng lấy đó làm cớ khoái thác.

“Nhạn Tướng Quân, chuyện này thực sự rất quan trọng.

Ta hy vọng quý quốc sẽ suy nghĩ lại.

Ly Thương còn mang trên mình trọng trách bảo vệ Bắc Minh, cho dù có phối hôn ta cũng không thể phối với người ngoại tộc.”
Đối diện với lời khước từ đã quá rõ ràng, phía Đông Quốc đã có phần thấp thỏm lo âu.

Nhưng Nhạn Quyên vẫn bình tĩnh không đổi, dường như đã có tính toán trong lòng.

“Lo âu của Bắc Minh Đế trong lòng ta hiểu rõ.

Quốc vương bệ hạ ngõ ý, đương nhiên sẽ kèm theo thành ý.

Nếu Bắc Minh Triều đống ý mối hôn sự này, Đông Quốc xin tặng một thành trì làm sính lễ.

Đồng thời lập giao ước, ngày nào Đông Quốc còn tại vị sẽ không đặt một vó ngựa nào lên trên Bắc Minh Triều.”
Một lời nói ra liền dao động lòng người.

Đông Quốc vì mối hôn sự này mà bỏ ra không ít, lại còn lập giao ước hữu nghị như vậy.

Tuy nói Ly Thương rất quan trọng, nhưng đối diện lợi ích lớn như vậy hy sinh nàng cũng đáng mà nhỉ.

Nhìn vẻ mặt đám quần thần thay đổi chỉ sau một câu nói của Nhạn Quyên, Ly Thương chỉ thầm cười khổ.

Là ta dùng nửa đời bảo vệ các ngươi bình yên, vậy mà chỉ với chút lợi ích liền không suy nghĩ nhiều mà bán ta đi.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt vẫn tiến thoái lưỡng nan, những điều kiện của Đông Quốc đưa ra quả thật rất tốt.

Nhưng hắn có thể vui vẻ mà nhìn nàng gả cho người khác sao?
“Chuyện này…”
Hắn vẫn còn đang do dự thì Ly Thương bước ra khỏi hàng, kính cẩn quỳ xuống dập đầu.

“Chủ thượng, Ly Thương đồng ý hoà thân.

Xin người ban hôn cho ta và Nhạn Tướng Quân.”
Một khắc sững sờ.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt chết lặng, hắn không dám tin nàng sẽ đồng ý.

Không phải nàng yêu hắn sao? Không phải nàng muốn ở bên cạnh hắn sao? Vậy sao nàng… lại muốn cùng người khác thành hôn?1
Hắn đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua có một ngày nàng chủ động về bên kẻ khác.1
Hắn… không muốn! Hắn sợ mất nàng.

Hắn cuối cùng cũng biết sợ rồi!1
Bắc Mộc Xướng Nguyệt cúi gầm mặt, bàn tay siết chặt đến nổi cả gân xanh.

Hắn phải làm sao bây giờ? Làm sao để giữ nàng lại?
Nhưng mà hắn, không có tư cách.


Bao nhiêu anh mắt chờ đợi hướng lên trên người hắn, lợi ích dân tộc đặt trên người hắn, ấm no thiên hạ đặt trên người hắn.

Rất nhiều thứ đặt trên vai hắn.

Hắn… không có cách chối từ.

Thời khắc đó Bắc Mộc Xướng Nguyệt bàng hoàng nhận ra, hắn có thể thao túng cả thiên hạ trong tay lại không thể giữ lấy một nử tử bé nhỏ.

Hắn ngước mặt, đối diện với anh mắt của nàng mà cảm thấy chua xót.

Hắn cuối cùng cũng biết, gương mặt và cảm xúc của nàng vào ngày hắn đại hôn với Tịnh Lạc là như thế nào rồi.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt cười đắng chát, chỉ đành buông thõng vài tiếng.

“Được, ta thành toàn cho nàng.”
Một lời nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng sâu bên trong chính là như ngàn cân đè lên.

Rất đau đớn.

Lúc bãi triều, quần thần đều lui hết.

Đại điện chỉ còn một mình hắn và nàng.

Đứng giữa sảnh lớn, Ly Thương vẫn điềm nhiên nhìn hắn.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt từ trên ngai vàng cao cao tại thường, từng bước nặng nề bước xuống khỏi bậc Long Đàn.

Đến trước mặt nàng, gương mặt hắn lại bi thương đến lạ.

“Nàng muốn rời xa ta đến vậy sao?”
Hắn hỏi, trong âm giọng còn có phần bi ai.

Nếu không phải nàng tự thân trải qua những đau khổ hắn ban cho, có lẽ nàng sẽ vì cảm xúc này của hắn mà xiêu lòng.

Nhưng Bắc Mộc Xướng Nguyệt à, có lẽ chẳng ai nói với ngươi rằng thế gian không có cái gọi là vĩnh viễn.

Cho dù tình cảm của nàng dành cho ngươi có lớn, cũng có lúc mệt mỏi mà dừng lại.

Bi ai của hắn bấy giờ, còn chẳng bằng một góc đau đớn mà nàng trải qua.

Ly Thương khoác tay lên cổ hắn, kéo lại sát gần mình.

Nàng đặt lên môi hắn một nụ hôn, là lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn.


Bắc Mộc Xướng Nguyệt không rõ hư ảo, chỉ là hắn không cảm nhận được vị ngọt nữa.

Trong nụ hôn, hình như pha lẫn cả nước mắt của nàng.

Mặn chát.

Ly Thương chậm rãi rời môi khỏi hắn.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt lúc này mới nhịn rõ, nước mắt của nàng đã chạy dài trên gò má.

Nàng cười dài trong tiếng khóc, thê lương đáp lời hắn.

“Trung thành với người, là lời thề cả đời của ta.

Ta sẽ không phản bội người.

Còn tình cảm ta dành cho người, người đã tự tay bóp nát nó rồi.

Ta từng nghĩ, đối diện với người ta sẽ không từ bỏ.

Nhưng mà ta bây giờ, đã vụn vỡ đến không thể ghép nhặt lại được nữa.

Vì vậy ta chọn rời đi.

Hy vọng người, một đời bình an.”
Nước mắt một đời này của ta, đều đã chảy vì người.

Bi ai một đời này của ta, đều là vì người.

Là người ban cho ta sinh mệnh mới, cũng là người ban ta vào địa ngục.

Bắc Mộc Xướng Nguyệt, người nếu đã vô tình sao lại muốn ta chung tình một kiếp?.