Bỉ Ngạn Chi Ái

Chương 5: Nhan hoa công chúa




Long Phá Nguyệt từ phía xa đạp mây đen bay tới, khuôn mặt đầy phẫn nộ, hắn còn chưa đáp xuống, tay đã bắt quyết, một đạo sát khí bay vụt về phía Bạch Hàn. Bạch Hàn giật mình, vội giơ tay tiếp chưởng.

Ta nhìn thấy hắn, không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng hoan hỉ, kêu to :

“ Phá Nguyệt!”

Nghe thấy ta gọi, hắn liền đáp xuống, hai tay đặt lên vai ta, lo lắng hỏi :

“ Tiểu Ly, nàng không sao chứ?”

“ Ừ, không sao không sao!” Ta hưng phấn lắc lắc đầu.

“ Vậy thì được rồi. Ái phi, mau lui sang một bên. Chuyện này cứ giao cho phu quân giải quyết! Bổn quân nói rồi, đã là thê tử của bổn quân, thì không cần phải làm gì cả!Mọi sự, cứ giao cho bổn quân xử lí là được!”

“ Hứ !” Ta dẩu môi , khinh thường nhìn hắn “ Ngươi quá tự cao rồi! Bằng tu vi của ngươi, có thể đấu lại Bạch Hàn, một Yêu thú thượng có tu vi cao ngang ngửa với một vị thần thượng cổ sao?”

“ Thế thì đã sao? Yêu và thần, không thể giống nhau được! Yêu thì mãi mãi là yêu, vĩnh viễn không thể so sánh với một vị thần! Căn bản là không đủ tư cách!”

Ta để ý, khuôn mặt yêu mị của Bạch Hàn đanh lại, lạnh băng, tay hắn siết chặt.

Sau đó, không nói cũng biết, hai nam nhân bọn họ nhào vô đánh đến long trời lở đất. Ta nhân cơ hội đó, vội vã đưa phụ quân, mẫu hậu cùng các huynh đệ tỷ muội rời đi một chỗ khác an toàn hơn. Thiên binh vạn mã thì ra sức luyện tập, phòng hờ nếu Ma Quân có bại trận thì còn ra trận.

Chỉ là, nàng không ngờ tới, hai người họ đánh nhau hăng say tới như vậy, tính đến nay tổng cộng đã tròn năm ngày năm đêm, vậy mà vẫn bất phân thắng bại, dù cho thương tích đầy mình, vẫn không ai chịu nhường ai.

Họ một người là Yêu thú, một người là Ma Quân, tu vi cao đến thế nào, ai cũng biết, đương nhiên sẽ không cần ăn uống, nghỉ ngơi gì, nhưng mà, ít nhất cũng phải thấy đau chứ!

Ta bất luận ngày đêm, vẫn luôn ngồi gần đó, nhìn bọn họ đánh nhau không ngừng nghỉ, rất thanh thản, vừa quan sát vừa cầm một cái gì đó ăn, lúc thì là cái bánh, lúc thì là kẹo. Ta là tiên, không ăn cũng có thể sống, nhưng ta nghĩ, ngồi xem mà không làm gì thì cũng hơi chán.

Trong khi đó, phụ quân của ta lại cùng các trưởng lão, Thiên tướng còn sót lại ra sức nghĩ cách phong ấn, còn Mẫu hậu và tỷ muội của ta thì cùng Thiên y chữa trị vết thương cho các huynh đệ ta.

Các tỷ muội của ta đều có tài chăm sóc, nên ta nghĩ, có họ là đủ rồi, thêm ta vào cũng chẳng có ích gì .

Lúc này, ta đang ngồi trên bậc tam cấp của đại điện, miệng nhồm nhoàm nhai kẹo, mắt không rời hai bóng dáng kia, chăm chú nhìn , thì có ai đó đặt tay lên vai làm ta giật mình, ngẩng lên.

“ Hóa ra là Ngũ muội, Nhan Hoa, muội làm gì ở đây? Không vào chăm sóc cho các ca ca sao?” Ta mỉm cười, nắm tay tiểu a đầu trước mặt.

Nhan Hoa là Ngũ công chúa của Thiên tộc, là ngũ muội mà ta luôn yêu thương nhất. Nhưng ngoài ta và phụ quân ra, chẳng ai yêu thương , tôn trọng con bé. Chỉ bởi vì, Nhan Hoa là nữ nhi của một tiểu thiếp nhỏ nhoi, ti tiện, phẩm chất kém cỏi không đáng nói tới .

Mẫu hậu ta vốn là một người rất dễ ghen tuông, mà phụ quân của ta từ trước tới nay đều rất yêu thương người, nên cũng chưa từng lập thêm Thiên phi nương nương nào nữa. Đâu ngờ, trong một lần buồn bực chính sự, mượn rượu giải sầu, phụ quân trong lúc say , đã vô tình sủng hạnh một tiên tì , tiên tì đó lại nghĩ đây là một cơ hội tốt, lại cho rằng mình là một mỹ nhân nên ước vọng trèo cao, muốn được làm Thiên phi nương nương , lần sau lại bí mật chuốc rượu, bỏ xuân dược, Thiên Đế cứ cho rằng là bản thân buông thả, nên cũng không nói gì, chính bản thân ngài cũng cho rằng, Thiên đế không cần lập Thiên phi đã đành, sủng hạnh một tiên tì chắc cũng không to tát gì, nên vẫn cứ làm . Nhưng lại sợ Vương Mẫu biết nên cũng không dám nói với ai.Sau đó, tiên tì ấy cũng nhiều lần tiếp chuyện với Thiên Đế bệ hạ, ngài cảm thấy tiên tì này cũng rất đáng yêu, hoạt bát nên sau này, không cần chuốc rượu cũng tùy ý sủng hạnh. Đến khi mẫu hậu ta biết được, thì tiên tì đó đã mang trong người cốt nhục của Thiên Đế. Mẫu hậu nổi trận lôi đình, kiên quyết muốn giết chết tiên tì kia, nhưng vì trong người ả ta mang long thai, nên đành ngậm đắng nuốt cay, đợi đến khi ả sinh ra rồi, thì mới xử phạt.

Dù gì hài tử ấy cũng là hài tử của Thiên Đế,nên được phong làm công chúa, từ khi sinh ra, trên người đã mang hương thơm nhàn nhạt của hoa Hồng, nên được gọi là Nhan Hoa. Còn về tiên tì kia, Vương Mẫu kiên quyết trị tội, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, vì thế đã cho ả đến Ngũ Hành Cung, nơi Lão Quân luyện đan để phụ giúp.

Ai cũng biết, sức nóng của lò luyện đan vô cùng đáng sợ, chỉ cần sơ sẩy chạm vào, tuyệt đối sẽ bị bỏng , sưng lên rất đáng sợ, lại nói, phải điều trị trong một thời gian rất dài.

Nhan Hoa , ngũ muội của ta từ nhỏ đã vô cùng thiện lương, đáng yêu , ta biết mẫu thân của muội ấy đã làm ra những chuyện không đúng, nhưng dù gì cũng là nữ nhi của phụ quân, là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nên ta cũng không muốn xa lánh muội ấy.

Nghe ta hỏi, Nhan Hoa liền mỉm cười trả lời , bấy giờ ta mới để ý trên tay muội ấy là một áo choàng làm từ lông hồ ly chín đuôi , muội ấy dúi vào tay ta cái áo choàng, ngượng nghịu nói :

“ A Ly tỷ tỷ, hôm nay gió mạnh, tỷ ăn mặc phong phanh như vậy, muội sợ tỷ lạnh, nên mang đến cho tỷ cái áo choàng, chỗ muội, cái này đã là tốt nhất rồi, tỷ đừng chê..”

Áo choàng làm từ lông hồ ly chín đuôi quả thực rất quý, nhưng so với áo choàng làm từ lông của gấu trắng nuôi ở khu cấm địa Thiên giới của ta thì chưa là gì.

Tuy Nhan Hoa được phụ quân thương yêu, nhưng chỉ hơn với các tỷ muội khác một chút , còn ta, vốn dĩ đã là bảo bối , là viên dạ minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay của phụ quân nên từ thức ăn đến trang phục, tất cả đều là cực phẩm của Thiên giới, không phải độc nhất vô nhị thì cũng là tuyệt đối không có người thứ ba có được .

Thật ra, ta cũng có thể nhờ một tiên tì nào đó lấy áo choàng, nhưng ngũ muội đã tận tình như vậy, không nhận thì thật hổ thẹn.

Nghĩ vậy,ta không ngần ngại liền nhận lấy, âu yếm xoa đầu Nhan Hoa :

“ Hoa nhi ngoan, tỷ tỷ đa tạ muội a!”

Nhan Hoa gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh ta, ta để ý, thấy con bé cứ lặng lẽ nhìn về hướng của Bạch Hàn, liền không khỏi tò mò :

“ Ồ, Nhan Hoa, muội hình như… rất thích Bạch Hàn không?”

“ A… tỷ tỷ, làm sao có thể chứ!Tuyệt đối không có!Muội…. muội…. vốn đã có hôn ước với Đông Hải Nhị Hoàng tử, chỉ còn hai trăm ba mươi năm nữa là thành thân rồi, sao có thể….” Hai bên má của Nhan Hoa ửng hồng, hai cánh tay múa may loạn xạ.

“ Ha ha….” Ta phì cười. Phản ứng của Nhan Hoa cũng thật mãnh liệt đi.

Ta đang định lấy bánh ăn tiếp, thì nghe “ rầm” một tiếng, quay sang đã thấy hai tên nam nhân “ mình đồng da sắt” đã ngã ngồi trên đất, nhưng tay vẫn cầm kiếm , sát khí không hề suy giảm.

Theo quán tính, ta vội vàng chạy lại đỡ Long Phá Nguyệt, hờ hững phủi phủi bụi qua loa cho hắn , nhàn nhạt hỏi thăm :

“ Có bị thương không? Ngươi đánh đại đi, rồi về ăn cơm với ta, này, ăn chút đồ ăn lấy lại tinh thần đi ” Ta tiện tay giơ cái bánh đang gặm dở ra trước mặt hắn, hữu ý mời.

Nhưng đáp lại ta chỉ là cái im lặng, và ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta.

“ Sao vậy? Mặt ta… có nhọ à?” Ta ngây ngô hỏi.

Nhan Hoa che miệng cười khúc khích, gân xanh trên trán Long Phá Nguyệt giật giật hai cái, Bạch Hàn chán nản lắc đầu.

Bạch Hàn nhìn ta, ánh mắt lộ rõ sự yêu thương, nuông chiều :

“ Ly nhi, ta rốt cuộc không hiểu vì sao, tam giới lại nói nàng thông minh nữa?”

“ Ngươi nói thế là ý gì?” Ta khó chịu giậm giậm chân, môi bĩu ra.

“ Tỷ tỷ, không thể đưa cho Ma Quân cái bánh ….đã gặm dở dang như vậy được” Nhan Hoa nhịn cười, tốt bụng thì thầm vào tai nhắc nhở ta.