Mạch Kính vẫn còn buồn ngủ nên chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản đối việc Trịnh Thù Quan xem điện thoại của mình trước hay nên trả lời câu hỏi của hắn trước.
Trịnh Thù Quan không để bụng, vuốt ve khuôn mặt cậu rồi tự nói chuyện: "Trong thời gian này anh đã suy nghĩ rất kỹ, nếu em lo các nhân tố bên ngoài sẽ khiến anh quên em hoặc bỏ rơi em. Nếu em cứ canh cánh về điều đó, vậy anh sẽ xăm tên và hình của em lên người có được không?"
Mạch Kính ngơ ngác: "Anh... anh đang nói gì vậy?"
Mắt cậu từ từ mở to, như đang nghe một câu chuyện hoang đường nào đó.
Trịnh Thù Quan ôm lấy người đã tỉnh táo lại, tiếp tục nói: "Em nghĩ sức mạnh của thế giới đã ảnh hưởng đến tình cảm của anh... Đỗ Kinh Hồng cũng nghĩ chỉ cần giúp gã hoàn thành nhiệm vụ công lược, ảnh hưởng này sẽ biến mất... Nếu em cũng nghĩ vậy, thì anh đảm bảo Đỗ Kinh Hồng sẽ không bao giờ hoàn thành được nhiệm vụ của gã, anh sẽ mãi mãi bị thế giới chi phối, đổi lại em sẽ mãi mãi nhìn anh được không?"
Mạch Kính triệt để sững sờ.
Cậu tỉnh táo hẳn rồi, cậu cũng nghe rõ rồi, Trịnh Thù Quan... đang tỏ tình.
Điều này rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
Cứ như có thứ gì đó trong lòng Trịnh Thù Quan đã ấp ủ từ lâu, giãy dụa, điên cuồng hấp thụ cảm xúc của đối phương, cuối cùng vào lúc này đã phá kén thành bướm bay đến trước mặt cậu.
Người đàn ông thành kính hôn lên mặt cậu, lẩm bẩm những âm thanh mà Mạch Kính không hiểu, thể hiện thứ tình yêu rõ ràng hơn bất cứ điều gì.
"Le parole possono non essere toccanti, ma io ti amo."
Trong tiếng Ý nghĩa là: Mỗi lời nói thôi có thể chưa đủ, nhưng anh yêu em.
Trong khoảnh khắc đó, Mạch Kính cảm nhận được ngọn lửa cực nóng đang lao về phía mình.
Ngọn lửa quá nóng khiến tay chân cậu không ngừng run rẩy, hàng vạn con bướm từ ngọn lửa bay lên cao nhanh chóng chui vào từng sợi thần kinh trong não, rải lên một lớp bụi phá hủy lý trí và logic của cậu trong nháy mắt.
Vô số, vô số dòng điện nhỏ bé luồn vào trong cơ thể khiến Mạch Kính không thể không co ro trong lòng người đàn ông.
Cậu thực sự không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể cuộn tròn các ngón tay, môi run rẩy, để mặc cho sự bất an và căng thẳng quay cuồng trong lòng nuốt chửng mọi cảm xúc.
Còn Trịnh Thù Quan, vẫn đang hôn cậu.
Hắn ấn bé cún con bối rối trong lòng ngực lên đùi, ép cậu mở ra cơ thể, vừa lẩm bẩm lặp đi lặp lại những câu mà đối phương không hiểu, vừa lặng lẽ che giấu đôi tai và gáy đỏ bừng của mình.
Trong đôi mắt màu xanh lam, là những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
"Trịnh Thù Quan... Trịnh Thù Quan... Trịnh Thù Quan..."
Mạch Kính há miệng ra thở dốc, nhưng sau khi nói ra ba chữ này cậu không thể nói thêm bất cứ điều gì nữa. Dường như ba chữ đó khi được nói ra, không phải truyền vào tai người khác mà hóa thành những mảnh vụn lơ lửng đồng loạt rơi xuống, trở thành những đám mây mù bao phủ lên bức tường dày nặng trong lòng cậu.
Đối mặt với sự tấn công thô bạo, Mạch Kính không còn cách nào khác ngoài việc trơ mắt nhìn, liên tục lặp đi lặp lại tên của đối phương.
Cậu không có cách nào khác.
[Nhịp tim đối phương: 155 lần/phút]
[Nhịp thở đối phương: 27 lần/phút]
[Cảm xúc đối phương: 75/100]
[Trạng thái đối phương: Căng thẳng]
Sau khi thông báo tình trạng thực tế của Mạch Kính, chiếc vòng tay điện tử màu xám bạc lại thông báo tình trạng bất thường của chủ nhân.
[Nhịp tim chủ nhân: 150 lần/phút]
[Nhịp thở chủ nhân: 30 lần/phút]
[Cảm xúc chủ nhân: 90/100]
[Trạng thái chủ nhân: Hưng phấn]
Trịnh Thù Quan thực sự không nhịn được nữa, buông lỏng cậu ra một chút, cười nhẹ: "Em căng thẳng cái gì? Người tỏ tình là anh mà? Hơn nữa, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh."
Trong hai lồng ngực áp sát nhau cùng lúc có hai trái tim đập nhanh như nhau, nóng bỏng và sôi sục.
Mạch Kính không biết trả lời câu hỏi này thế nào, lời tỏ tình bất thình lình của Trịnh Thù Quan đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của cậu.
Trong kế hoạch ban đầu, cậu lẽ ra phải là người chủ động tấn công, nắm bắt hết niềm vui nỗi buồn của Trịnh Thù Quan. Cậu sẽ cố ý chọc tức hắn, đợi đến khi trực tiếp hoặc gián tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày và công ty kinh doanh của hắn thì cậu sẽ được ngang nhiên nói rằng:
"Thấy chưa Trịnh Thù Quan? Cái gọi là thử thách của số phận chính là vậy đó, một đứa con cưng của trời như anh lại vì một người bình thường mà điên đảo, lo được lo mất, làm ra đủ thứ chuyện không lý trí kết cục lại mất nhiều hơn được. Nếu có thể, tôi mong chúng ta sẽ dừng lại ở đây!"
Nhưng kế hoạch mới chỉ thực hiện được một nửa, Trịnh Thù Quan đột nhiên nhảy xuống vực trước mặt cậu, còn đứng dưới đáy vực hỏi rằng nếu hắn cứ mãi mãi không trèo lên thì Mạch Kính có hài lòng không?
Trực tiếp khiến kế hoạch của cậu chết yểu.
Làm cậu như bị sét đánh.
Làm cậu bó tay không biết làm gì.
Làm cậu lo lắng sốt ruột.
Cũng làm cho tâm trí cậu choáng váng, hoảng hốt đến trắng xóa.
Vì vậy, cậu để mặc cho Trịnh Thù Quan ôm hôn mình, tạm thời mất đi phản ứng thích hợp với mọi kích thích bên ngoài.
Trịnh Thù Quan sắp cười chết mất.
Cả đời này hắn chưa bao giờ vui như vậy, phản ứng của Mạch Kính không nằm ngoài dự đoán nhưng vẫn khiến tâm trạng hắn bỗng chốc vui muốn bay lên trời.
Hắn có lý do để tin rằng, nếu không phải hắn ấn chặt người kia vào lòng, bé cún con nhút nhát, e dè và hoàn toàn không có kinh nghiệm yêu đương này sẽ hoảng hốt chạy trốn, cả mái nhà sẽ vang vọng tiếng thở hổn hển cuống quýt của cậu.
Khóe miệng cong lên, Trịnh Thù Quan không còn để ý đến đôi tai và gáy đỏ bừng của mình nữa, chỉ dùng hai tay ấn mạnh khuôn mặt của Mạch Kính lại, áp sát vào môi cậu rồi dùng giọng nói rõ ràng từng chữ một: "Em là món quà của số phận, là con người độc đáo và phù hợp nhất mà thế giới tạo ra cho anh, em là cún con của Trịnh Thù Quan. Anh thích vẻ ngoài của em, thích mọi phản ứng của em, có lẽ ở những thế giới khác chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng ở đây anh đã nhìn thấy em thì phải có được em."
Lời nói này giống như lời tuyên bố, thậm chí còn giống như lời tự phân tích của hắn.
Ốc tai và màng nhĩ của Mạch Kính đang ồn ào hết mức, nếu phải mô tả cảm giác của cậu lúc này có lẽ giống như một quả bom nổ tung trong hồ nước, người ngoài không hiểu chỉ có một mình cậu bị nổ tan tành, chóng mặt hoa mắt.
Trịnh Thù Quan nói xong những lời này cũng không còn chạm vào cậu nữa, càng không nói thêm lời nào khác, thậm chí còn không luồn lưỡi vào trong khoang miệng dùng sức liếm răng nanh của cậu.
Nhưng lại khiến Mạch Kính cảm thấy hoang mang hơn cả những lúc bị hôn môi hay bị đè ra làm tình.
Tay chân của cậu cứng đờ, trái tim đập nhanh, linh hồn bị vỡ thành từng mảnh, ngay cả suy nghĩ cũng hỗn loạn.
Bây giờ, cậu thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Trịnh Thù Quan.
Hai người ôm chặt nhau trên sân thượng.
Nếu không có cuộc gọi của Thu Thanh cắt ngang, Mạch Kính thực sự sợ bọn họ sẽ ngồi ở đây đến đời đời kiếp kiếp.
"Sếp Trịnh, xin lỗi đã làm phiền." Thu Thanh biết mình gọi điện vào lúc này rất phiền phức, sau khi lịch sự chào hỏi y đi thẳng vào vấn đề, "Cậu Vu đã xảy ra chuyện rồi, cậu ta bị chủ tịch Thẩm moi tin nên tiết lộ ra một số thứ, bây giờ bộ phận kiểm tra thị trường của ngài Thẩm đã bắt đầu điều tra tiến độ dự án của chúng ta ở vịnh Lệ Chi."
Liên quan đến lợi ích thực tế của mình, Trịnh Thù Quan không có tâm trạng trách móc mà dứt khoát ra lệnh: "Làm hai việc, bảo Vu Lai Đàn đến đây ngay và liên lạc với anh rể tôi, đã đến lúc để anh ấy cho chúng ta thấy sự chân thành của mình rồi."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Cuộc gọi của anh rể Lý Lý Tưởng réo lên ngay lập tức, vừa mở miệng đã đụng phải mìn: "Anh thích đàn ông à? Phải chi nói sớm, ở chỗ tôi có rất nhiều người tốt đây."