Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu

Chương 15: Có cho hôn không?




Vì trong thông tin mới nhất có đề cập đến Thẩm Trọng Dạng, nên Thu Thanh phải sắp xếp một cuộc gặp giữa sếp và người đó để bàn về vấn đề đất đai.

Ba ngày sau.

Thẩm Trọng Dạng và hai thư ký buồn chán chờ đợi trong phòng riêng của câu lạc bộ tư nhân.

"Ý của Tiểu Trịnh là sao đây? Hẹn chúng tôi ra cho đã, bây giờ lại không thấy mặt mũi đâu hết?"

Năm nay anh ta đã ba mươi lăm tuổi, nhờ nắm bắt kịp cơ hội phát triển của internet mười năm trước mà tạo dựng được khối tài sản khổng lồ. Những năm gần đây, dân mạng thường thích gọi những người như anh ta là "giới tinh hoa công nghệ".

Thực ra không giống như những tên nhà giàu mới nổi khác phải bắt đầu bằng hai bàn tay trắng, từ lúc gây dựng sự nghiệp anh ta đã là một nhà tư bản thực thụ.

Địa vị tuy quyền lực, nhưng thật sự chẳng thể coi là gương mặt mới trong giới thượng lưu.

Vì sự nghiệp thành đạt, vẻ ngoài của Thẩm Trọng Dạng trông hừng hực khí thế như thanh niên mới ngoài đôi mươi tuổi, mặt mày sắc bén và sống mũi cao thẳng, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng toát lên vẻ tự tin của một doanh nhân thành đạt.

Khuôn mặt không lộ vẻ già nua, thân hình cũng không hề có dấu hiệu biến dạng hay xồ xệch. Nét mặt lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng, trước mặt cấp dưới lại ra vẻ uy nghiêm khiến người ta sợ hãi. Ngay cả khi ở trong căn phòng riêng dưới ánh đèn vàng ấm áp, cũng không hề có vẻ dễ gần chút nào.

Nếu lúc nói chuyện anh ta chịu mỉm cười nhẹ, dù chỉ là một nụ cười xã giao cũng sẽ tạo nên cảm giác kiêu hãnh, khiến người khác vừa mừng vừa lo không thì cũng bối rối hốt hoảng.

Vu Lai Đàn rơi vào vế sau.

Cậu ta là điển hình của kiểu con nhà giàu chỉ biết ăn chơi đàn đúm, không đến độ tán gia bại sản thì ba mẹ cũng lười quan tâm. Cậu ta nghe vậy lại hoảng sợ run lên cầm cập, cười gượng nói: "À, haha, chú Thẩm, anh Trịnh chắc tới trễ vì có chuyện đột xuất gì đó. Để con đi hối hắn, chú đợi một chút, con sẽ kêu hắn đến nhanh."

Vu Lai Đàn thầm nói trong lòng chẳng phải đó giờ anh Trịnh đều đến đúng giờ sao? Lúc chủ động hẹn người ta còn đến sớm hơn nữa, sao bây giờ vẫn chưa có mặt?

Cậu ta vừa xin lỗi vừa cầm điện thoại bước ra khỏi phòng riêng, đi đến hành lang mới dùng sức ấn nút quay số, vẻ mặt dữ tợn: "Anh Trịnh nghe điện thoại, mau nghe điện thoại đi!"

***

Trong hầm đậu xe thông minh của câu lạc bộ tư nhân, bên trong một trong những chiếc xe sang trọng, hai bóng người quấn quýt lấy nhau ở ghế sau. Người lái xe đã tinh ý ra khỏi xe từ sớm, trốn ra ngoài tận hưởng gió trời.

Làn da của Trịnh Thù Quan chẳng những không thô ráp mà trái lại rất trắng mềm, nhưng không đến độ trắng nõn như sữa. Khuôn mặt xuất sắc, mày cao mũi thẳng, dáng người cao ráo nhưng tay chân rắn chắc.

Theo lý mà nói một người như hắn sẽ rất khó với tới, nhìn đời bằng ánh mắt khinh thường, tính tình lại trầm ổn, lý trí và quyết đoán. Nhưng hắn sẽ không bao giờ thiếu người mến mộ, là kẻ được biết bao nhiêu nhiều người chủ động theo đuổi.

Chứ không phải như bây giờ mỉm cười đè một thiếu niên lên trên ghế da phía sau xe.

"Có cho tôi hôn không? Hả, có cho không?"

Mạch Kính không biết tại sao người đàn ông này lại phát điên nữa, hai tay bị nắm chặt đặt lên ngực, đôi chân thon thả trắng nõn co rúm lại một cách đáng thương, làn da trắng hồng như tuyết tương phản rõ rệt với những vết véo sẫm màu bên trong đùi.

Người đàn ông nhìn như đang hỏi ý kiến của cậu, nhưng chỉ cần cậu mở miệng định nói điều gì đó hắn sẽ lập tức cúi đầu đút lưỡi vào trong miệng trao cho cậu một nụ hôn vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Gương mặt cậu ửng hồng vì bị kích thích liên tục, trên lông mi, cằm và xương quai xanh đều dính những giọt nước óng ánh chưa kịp lau khô, đó là hỗn hợp của nước mắt và nước bọt. Những bộ phận nhạy cảm nhất nhưng cũng kín đáo nhất trên cơ thể đúng lúc bị chiếc áo khoác rộng thùng thình che khuất, khiến người ta không thể nhìn thấy.

Mỗi lần như vậy cậu đều theo bản năng vùng vẫy muốn thoát khỏi xiềng xích, nhưng đối với Trịnh Thù Quan thì chút sức lực nhỏ bé của cậu còn chẳng đáng là vùng vẫy mà chỉ là một chút cọ xát nhẹ.

Sau những lần hôn sâu, kỹ năng hôn của hắn tiến bộ vượt bậc.

So với những nụ hôn thô lỗ và tàn bạo trước đây, hiện giờ Trịnh Thù Quan đã biết dùng chiếc lưỡi to của mình cọ xát vòm miệng nhạy cảm, biết cách liếm phần trong cùng, cũng biết cách liếm răng hổ nho nhỏ và cách ngậm lấy đôi môi đỏ liếm mút liên tục.

Mạch Kính không nhìn thấy cũng không biết môi mình đã bị mút đỏ tươi, cảm nhận được sự tê mỏi nơi đầu lưỡi và bờ môi khiến cậu không kiềm chế được bật khóc.

Ban đầu người đàn ông còn tức giận vì câu hỏi của mình không được hồi đáp, nhưng rất nhanh cơn giận đã bị dáng vẻ đáng thương của Mạch Kính dập tắt.

Nhưng ham muốn hủy diệt trong lòng vẫn không ngừng tăng vọt đến mức không có điểm dừng, dục vọng cũng càng lúc càng bùng cháy, nội tâm đen tối thôi thúc hắn luồn lưỡi vào trong khoan miệng ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại đang run bần bật, quấn quýt, bao bọc, vừa liếm mút vừa khiêu khích, tất cả những động tác né tránh nhỏ sẽ chỉ khiến hắn càng muốn bắt nạt cậu nhiều hơn.

Nụ hôn hôn mãnh liệt và đáng sợ vượt quá sức chịu đựng của Mạch Kính.

Kẻ chủ mưu xảo quyệt và hèn hạ không cho con mồi cơ hội cầu xin, thậm chí còn không giải thích rõ ràng vì sao hắn lại tức giận, chỉ biết chen chiếc lưỡi vào trong miệng cậu chiếm hữu, cướp đoạt và ức hiếp cậu thoả thích. Như một gã lính tàn bạo xông vào lãnh thổ của địch, tung hoành ngang dọc khắp nơi một cách hung bạo, khiến khoan miệng yếu ớt tràn ngập mùi hương của hắn. 

"Hức a...."

Dưới sự áp bức mãnh liệt, Mạch Kính có cảm giác toàn bộ cơ thể của mình sắp bị chơi hỏng. Nửa dưới khuôn mặt ẩm ướt sưng đỏ vì những nụ hôn thô bạo, cảm giác tủi thân xen lẫn bất mãn và hoang mang bao trùm cơ thể khiến trái tim cậu đau nhói.

Cuộc điện thoại của Vu Lai Đàn đã làm mọi chuyện chợt ngừng lại.

"Tôi cầu xin anh, Trịnh Thù Quan, ah!"

Tiếng chuông báo có cuộc gọi đến đột nhiên khiến Mạch Kính có sức giãy giụa mạnh hơn, bởi vì lần đầu tiên cậu bị ác ma đè dưới thân xâm phạm đã bị ghi âm lại toàn bộ, hiện tại tiếng chuông điện thoại chính là tiếng lúc cậu đang khóc la!

Trịnh Thù Quan không thể nào kìm nén nụ cười được nữa, hắn cố tình ở lại bãi đậu xe này chỉ để chờ Vu Lai Đàn không chịu đựng được việc ở chung phòng với Thẩm Trọng Dạng phải gọi cho hắn, cũng cho cún con biết được rằng cuộc sống có rất nhiều điều bất ngờ.

Hơn nữa còn là bất ngờ do hắn tạo ra.

Khuôn mặt anh tuấn tràn đầy niềm vui khi thực hiện được kế hoạch. Hắn ôm chặt cún con đang buồn bã, hôn hết cái này đến cái khác: "Thích món quà của tôi không cún con?"

Ai! Mà! Thích! Cái thứ này!!

Rốt cuộc ai lại thích làm chuyện này!

Mạch Kính chống cự quyết liệt.

Ở đầu dây bên kia Vu Lai Đàn vừa nói chuyện xong đã bị cúp máy, chỉ đành đứng ở trong hành lang trong nỗi thấp thỏm. Đột nhiên hai mắt cậu ta sáng lên, vội vàng vẫy tay: "Anh Trịnh ở đây, ở đây nè!"

Đợi đến khi Trịnh Thù Quan chậm rãi đến gần với nụ cười trên môi rồi chào hỏi chính mình, vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt Vu Lai Đàn lập tức biến mất chỉ còn lại sự bối rối thuần túy.

Cậu ta ngơ ngác nhìn người đàn ông có phong thái hoàn toàn khác so với trước đây, trong đầu bất chợt suy nghĩ đến chuyện anh Trịnh có anh em sinh đôi.

"Anh Trịnh bị sao thế? Trông anh cứ là lạ."

Cậu ta thận trọng tiến về phía trước giúp anh Trịnh mở cửa phòng riêng.

Trịnh Thù Quan giơ ngón trỏ và ngón giữa lên trước mặt Vu Lai Đàn, để đối phương có thể nhìn thấy hai ngón tay đang chụm vào nhau để lộ rõ ​​dấu răng hoàn chỉnh, khuôn mặt sắc sảo dần trở lại vẻ phong lưu ngả ngớn như lúc ban đầu.

"Không có gì."

Chỉ là có một con cún không ngoan lắm, thầm mừng trong lòng vì tưởng chủ nhân bận việc sẽ có cơ hội thoát thân, điều này khiến hắn có chút... khó chịu.

Nhưng không sao, hắn đã quá giỏi xử lý những chuyện thế này rồi.