Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ

Chương 45




Sở Tuyên muốn nói được, nhưng khi mở miệng, lại sửa lời Từ đạo sĩ: “Không phải nói ba mươi năm mới gặp một lần sao, tôi cũng… muốn đi xem ngõ không đèn trong truyền thuyết.” Hắn nhìn Từ đạo sĩ, nhìn thử đối phương có phản ứng gì.

“Hả? Cậu cũng đi? Không phải cậu đã từng thề nói không đi sao?” Tiểu tử này ngày hôm qua vẫn còn mạnh miệng.

“Tôi chỉ nói không đi quỷ vực, chưa nói không đến ngõ không đèn…” Sở Tuyên nghênh đón ánh mắt trêu tức của Từ đạo sĩ, cảm thấy mặt hơi nóng, còn có chút chột dạ.

“Cậu này tâm tư không kiên định như vậy, tôi khuyên cậu đừng đi.” Từ đạo sĩ nói: “Lỡ như quỷ kia ở đó chờ cậu, cậu nói nên xử lý thế nào?”

Sở Tuyên kéo ra nụ cười miễn cưỡng, nói: “Y sẽ không tới, y hận tôi còn không kịp.”

Lúc trước vì để Hoắc Vân Thâm đi, nói ra nhiều lời đả thương người như vạy, Sở Tuyên cũng không cho là y sẽ quên nhanh như vậy được.

“Lời này của cậu cũng thật kỳ quái, cậu có lòng tốt cầu người đưa y đến quỷ vực, y cảm ơn cậu còn không kịp sao lại hận cậu?” Từ đạo sĩ cất kỹ cái hũ, tiếp tục sửa soạng đồ mang đi, đồng thời hỏi.

Theo anh biết, quỷ vực kia cũng không phải nói đi thì đi.

Con quỷ này của Bạch Tuyết có thể thuận lợi đi vào hay không, đến bây giờ còn khó nói.

“…” Sở Tuyên giống cái hũ nút, lắc đầu không nói lời nào.

Đúng lúc Bạch Tuyết lưng đeo balo đi đến, tiếp lời: “Tình cảm giữa cậu ấy và vợ quỷ của cậu ấy tốt như vậy, sao sẽ hận cậu ấy được? Nhất định là cậu ấy đã làm ra loại chuyện có lỗi với người ta chứ sao.”

Đã từng nhìn qua bộ dạng ở chung của Sở Tuyên cùng Hoắc Vân Thâm, Bạch Tuyết biết rõ Hoắc Vân Thâm thích Sở Tuyên.

“Cậu đừng nói lung tung, tôi không làm ra chuyện có lỗi với y.” Vì không để hai người bọn họ hiểu lầm, Sở Tuyên giải thích: “Thật sự không có, khi đó y không chịu đi cùng lão tiên sinh, tôi nói với y không ít lời độc ác, khiến y tức giận bỏ đi.”

Từ đạo sĩ nghe xong, liếc xéo: “Cậu đây không phải từ tìm người hận mình sao?”

Sắc mặt Sở Tuyên khó coi, cúi đầu lẩm bẩm: “Hận tôi tốt hơn là yêu tôi, khi đó bảo y đi liền không tính toán cùng một chỗ với y…”

Liền không nghĩ tới sau này có thể gặp lại.

“Kết quả chính là, ba năm này cậu vẫn còn băn khoăn về điều đó.” Từ đạo sĩ lắc đầu thở dài, nói với Bạch Tuyết: “Em cũng đừng chọc cậu ấy, quỷ này tốt xấu cũng cùng em một hồi, dù thế nào em cũng phải đích thân tiễn người một đoạn đường.”

“Em biết, đó là dĩ nhiên.” Bạch Tuyết gật đầu nói, cô chính là cố ý đến để đưa tiễn.

Nói đến Sở Tuyên rất khó chịu, bản thân thật sự cặn bã như vậy sao?

Hắn im lặng trong chốc lát, thì thào: “Nếu như tôi đối tốt với y, tiếp tục cùng một chỗ với y, hai người cũng sẽ nói tôi a?”

Từ đạo sĩ cùng Bạch Tuyết trăm miệng một lời: “Không ai nói gì cậu.”

“…” Sở Tuyên ngượng ngùng, hỗ trợ mang đồ lên xe.

Hiện tại là đầu hạ, trên người mặc áo thun ngắn tay, chuyển xong ra một thân mồ hôi. Từ đạo sĩ bảo hắn đi tắm, hắn không chịu đi, ngồi bất động trên xe.

Bởi vì Sở Tuyên biết, con người là loại sinh vật đầy mâu thuẫn, có khả năng ngoài miệng một bộ, trong lòng một bộ.

Nói tóm lại, chính là sợ bọn họ vứt bỏ mình giữa đường.

Chặng đường đến ngõ không đèn không tính là gần, từ đây đến đó khoảng chừng sáu bảy tiếng. Sở Tuyên cùng Từ đạo sĩ thay phiên nhau lái xe, một người lái nửa đường lên, một người lái nửa đường xuống.

Sở Tuyên chịu trách nhiệm lái nửa đường xuống, trải qua sáu bảy tiếng, lúc đến gần ngõ không đèn đã là bảy giờ tối.

Ba người, phong trần mệt mỏi tìm một chỗ đỗ xe ăn cơm, thuận tiện thuê khách sạn.

Trước mười giờ, xử lý hoàn tất mọi chuyện, tập trung tinh thần canh giữ ở ngõ không đèn, chờ đến sáng.

Đêm, sau mười giờ, ngõ nhỏ mang hương vị cùng màu sắc cổ xưa dần an tĩnh lại.

Bạch Tuyết lưng đeo balo, nơi đó chứa tro cốt của quỷ kia, cô cũng mang theo qua đây.

“Tro cốt cũng không quá quan trọng.” Từ đạo sĩ nói: “Em giữ lại, làm kỉ niệm.” Anh đứng ở một nơi bí mật gần đó, bên chân là cái hũ lớn niêm phong Tụ linh phù.

“Mười một giờ mười rồi, còn kém năm mươi phút nữa.” Sở Tuyên dựa vào tường, đứng ở tít bên ngoài.

Phía sau bọn họ là cửa vào, từ nơi này đi ra ngoài là con đường buôn bán cùng khu dân cư. Phía trước là hẻm cụt, mấy chục năm trước vẫn còn thông, sau bởi vì bị quân phiệt thời ấy cấm cửa, liền cứ như vậy cho đến tận bây giờ.

Truyền thuyết về ngõ không đèn này có rất nhiều, mỗi một chuyện xưa đều kỳ quái hoang đường, khiến người ta sởn hết gai ốc.

Hiện tại bọn họ đứng ở chỗ này, gió ngày hè cũng không quá mát mẻ, trong lòng có chút áp lực.

Người tới nơi này, sẽ vô duyên vô cớ bị cái gì đó ảnh hưởng, trở nên mày chau mặt nhíu, tâm tình trầm trọng.

“Anh Từ?” Sở Tuyên ngẩng đầu nhìn Từ đạo sĩ phía trước mình, nhíu mày.

Đối phương gật đầu, tỏ vẻ có cùng nhận thức với hắn.

Trong này âm khí dày đặc, oán khí ngút trời, ước chừng đã chết không ít người. Bọn họ đứng ở chỗ này, tâm tình bị ảnh hưởng cũng bởi vì những oan hồn này, có thể là xảy ra vào thời kỳ chiến loạn, kéo dài không tiêu tán.

“Hai người ra hiệu gì vậy?” Bạch Tuyết trầm mặc, từ miệng cô phát ra giọng nói âm trầm.

“Chú ý tâm tình của mình, không nên bị ảnh hưởng.” Từ đạo sĩ cúi người, ôm bình lên. Anh sợ quỷ hồn bên trong chịu không được, sẽ bị những oan hồn khác ảnh hưởng.

Bạch Tuyết cảm thấy chấn động, vội vàng thu liễm cảm xúc.

Ba người nơi này, cô là người có tố chất tâm lý kém nhất, bị ảnh hưởng đầu tiên chính là cô.

Còn như Sở Tuyên, trải qua ba năm rèn giũa, quỷ với hắn mà nói đã là chuyện thường.

Hắn tựa vào tường, liên tục nhìn đồng hồ.

Kim đồng hồ nhảy từng nhịp từng nhịp, trái tim của hắn cũng thình thịch nhảy theo, tăng tốc… khẩn trương, khẩn trương không thể diễn tả được.

Biết rõ Hoắc Vân Thâm sẽ không tới, vẫn vừa chờ mong vừa sợ như cũ, nếu đến thì mình nên xử lý làm sao?

Hắn lựa đi theo đến ngõ không đèn, là quyết định theo tiềm thức.

Người đến nơi này, tâm ngược lại rối loạn.

Niềm tin giữ vững trong ba năm, đang dần bị ăn mòn, bị dục vọng tận sâu trong nội tâm làm cho tan rã.

Trước đây mỗi lần đến đêm khuya, liền sẽ cùng chính mình chiếu đấu, giằng co cùng bản thân. Không có bại thắng, cho nên mới càng giày vò, lại càng phải dùng lời lẽ để kiên định lập trường của mình, nhưng lại giống như không hề dùng.

Nghĩ đến những thứ này, khuôn mặt Sở Tuyên trở nên vặn vẹo.

Trái tim rối loạn sau khi đạt đến điểm giới hạn, nổ tung, sau đó đột nhiên ngừng đập, đứng hình, ba bốn giây sau, Sở Tuyên thở ra một hơi, hắn cảm thấy trái tim mình đang chậm rãi khôi phục lại bình thường, cuối cùng đã trở lại bình tĩnh.

“Sở Tuyên?” Từ đạo sĩ hỏi lại lần nữa: “Hiện tại mấy giờ rồi?”

Sở Tuyên nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút, nói: “Mười một giờ năm mươi, còn mười phút.”

“Cậu không sao chứ?” Từ đạo sĩ ngưng mắt nhìn hắn, không biết tại sao, anh đột nhiên cảm thấy lo lắng.

“Tôi không sao.” Sở Tuyên giật giật môi, hỏi: “Anh Từ, sao lại đột nhiên hỏi vậy?”

Từ đạo sĩ cũng không rõ lắm, cau mày tùy tiện tìm ra một lý do: “Còn không phải sợ tố chất tâm lý của cậu quá yếu, bị oan hồn ăn mòn ý thức.”

“Tôi là người yếu ớt như vậy sao?” Sở Tuyên dựa ở đằng kia cười nói, lộ ra cánh tay rắn chắc thon dài, so với ba năm trước đây càng tăng thêm mấy phần hương vị đàn ông.

“Nói thật, nghĩ cái gì?” Từ đạo sĩ năm nay đã sắp bốn tư rồi, đi qua sóng vai cùng Sở Tuyên, chỉ còn mười phút cuối cùng.

Sở Tuyên quay đầu, nhìn anh: “Nghĩ rất nhiều, phát hiện một đạo lý.”

Từ đạo sĩ nhất thời cười híp mắt: “A, đạo lý gì?” Thằng nhóc này lại có thể nghĩ ra cái gì.

“Đúng vậy, có đôi khi vắt hết óc suy nghĩ để phân tích cân nhắc, không bằng cái gì cũng không nghĩ.” Sở Tuyên thản nhiên nói: “Nghĩ nhiều sẽ mệt mỏi, anh nhìn tôi xem, tóc bạc.”

Từ đạo sĩ theo khuôn mặt hắn, nhìn thoáng qua tóc bạc hai bên tóc mai.

Liền thở dài, “Vậy là cậu đã có chủ ý?”

Sở Tuyên đột nhiên rũ mắt, đối với cái bình trong ngực của anh, vươn tay ra nói: “Cái bình này đưa cho tôi.”

“Cậu…” Vẻ mặt Từ đạo sĩ tràn đầy kinh ngạc, phức tạp, muốn nói lại thôi.

Bạch Tuyết cố gắng duy trì tỉnh táo, nói với Từ đạo sĩ: “Chúng ta đã từng nói, sẽ không nói gì cậu ấy.” Sau đó cô mới nhìn Sở Tuyên, miễn cưỡng nhếch miệng cười cười: “Cậu như vậy thuận mắt hơn nhiều.”

Sở Tuyên hoảng hốt nhớ lại, đây là lần thứ hai Bạch Tuyết nói những lời này, trách không được nghe quen tai như thế.

Hắn cũng nở nụ cười, ôm cái hũ, giơ cổ tay nhìn đồng hồ một lần cuối cùng, đi được rất bình thản: “Mọi người sau này còn gặp lại.”

Ánh sáng xám trắng xuất hiện phía sau Sở Tuyên, một bóng người cao lớn từ bên trong chạy tới, bóng người càng ngày càng gần, tất cả mọi người trăm miệng một lời cùng hô một cái tên.

Là Lý Lục, ông ta thật sự đến.

“Sở Tuyên!” Lý Lục lưng đeo đại kiếm chạy tới, nhìn thấy Sở Tuyên thì vô cùng vui vẻ, vui vẻ đến mức có chút quỷ dị, ông huơ tay múa chân nói: “Cuối cùng cũng chờ được cậu, cậu mau vào đây!”

“Lão tiên sinh…” Nhìn thấy người kia không thể chờ được nữa mà lôi kéo tay mình, Sở Tuyên dùng cái hũ trong tay ngăn một chút, hỏi ý kiến: “Tôi muốn mang cái hũ này đi vào, có được không?”

Ánh mắt Lý Lục dán chặt vào hắn, chẳng quan tâm cái hũ trong tay hắn, một bên kéo tay hắn một bên nói: “Đi đi đi, chúng ta đi mau.”

“A, được.” Lý Lục không thèm để ý, Sở Tuyên cũng không hỏi, hắn vội vàng quay đầu lại phất phất tay với hai người bạn đồng hành của mình, sau còn gặp lại.

Con đường phía trước mênh mông, đi vào cái gì cũng nhìn không thấy, những tia sáng xám trắng chỉ có thể khiến Sở Tuyên nhìn thấy rõ trong vòng bán kính mười mét. Những cái khác giống như sương mù màu đen mờ mịt, cũng không biết đầu cuối.

Sở Tuyên không biết, nơi đây không tính là quỷ vực, chỉ là một con đường.

Thông đạo (*lối đi) này nếu như không có Lý Lục dẫn đường, hắn vĩnh viễn chạy không thoát.

Cho nên hàng năm có rất nhiều quỷ tiến vào thông đạo, nhưng quỷ có thể đi đến quỷ vực, ngay cả một phần mười cũng không có.

Mà người càng không có khả năng tiến vào, bọn họ ngay cả cửa cũng vào không được.

“Lão tiên sinh, nếu như người không thể đi vào, vậy ông…” Sở Tuyên biết mình không nên hoài nghi vớ vẩn, nhưng lời giới thiệu của Lý Lục vốn khiến người ta hoài nghi.

“Tôi? Tôi cũng được người mang vào.” Lý Lục biết rõ hắn muốn hỏi cái gì, không để ý chút nào nói ra: “Người đầu tiên tồn tại ở không gian này, không phải người ở ngoài, y là dân bản địa.”

“Người đó vẫn còn chứ?” Sở Tuyên vô cùng tò mò.

“Còn a, người này trừ phi bị giết, nếu không chính là không già không chết a. Ví dụ như cậu, hiện tại cậu đi vào với bộ dạng gì, sau này vẫn chính là bộ dạng đó.” Nói xong Lý Lục đặc biệt ủy khuất, lầm bầm: “Tôi đi vào đã quá muộn, nếu sớm thêm vài chục năm thì tốt rồi.”

Sở Tuyên như nằm mộng, trường sinh bất lão, dễ như trở bàn tay?

Hắn đột nhiên nhớ tới, trước kia Lý Lục đã từng nói với mình, đây là một cơ hội rất khó có được, nhường đi nhất định sẽ hối hận.

Quả thật,  đối với người bình thường mà nói, cơ hội này còn hơn tất cả mọi thứ.

Nhưng mà nghĩ kỹ một chút, Sở Tuyên vẫn không hối hận.

Nếu như chỉ có một cơ hội tiến vào quỷ vực, hắn vẫn chọn tặng cho Hoắc Vân Thâm.

Nghĩ đến y, hai mắt Sở Tuyên dần u ám, chần chờ hỏi: “Lão tiên sinh, y có khỏe không?”

Mạch suy nghĩ của Lý Lục bị cắt đứt, gãi gãi đầu: “Cậu nói y, là chỉ Hoắc Vân Thâm? Y rất tốt, nhưng mà…”

Ba năm trước đây dẫn Hoắc Vân Thâm trở lại quỷ vực, dựa theo quy củ quỷ vực, quỷ mới tới bắt đầu từ tầng dưới chót dần dần tính lên.

Ba mươi năm đầu tiên, là quỷ nô thuộc tầng lớp thấp nhất trong quỷ vực, bọn họ phụ trách làm công ở quỷ vực, dùng cái này nhận được quyền cư trú. Ba mươi năm thứ hai, thăng làm quỷ thị, làm một vài công việc tương đối có thân phận, mỗi tháng có thể nhận thêm lợi ích ngoài mức quy định, chỗ ở cũng sẽ tốt hơn một chút. Ba mươi năm thứ ba, thăng làm quỷ quân, là quản lý ở quỷ vực, có chút quyền chi phối đối với quỷ nô cùng quỷ thị, có thể tự do đi đi lại lại trong phần lớn phạm vi ở quỷ vực.

Ba mươi năm thứ tư, thăng làm quỷ vương, có thể quyết định sự sống còn của quỷ nô cùng quỷ thị, ngang với Thổ hoàng đế (*chúa một phương) của khu vực mình quản lý. Nhưng trên quỷ vương còn có quỷ thần, mới chính là bá chủ của quỷ vực. Đây không thể tính bằng thời gian là có thể đạt được, nếu như không có năng lực, cố gắng nhịn thêm ba  trăm năm cũng không làm được quỷ thần.

Người trong quỷ vực, là sự tồn tại đặc biệt. Khu vực bọn họ hoạt động cấm quỷ đặt chân, trừ phi tự mình gọi tới, nếu không kẻ tự tiện xông vào phải chết. Nói trắng ra là, người trong quỷ vực, so với quỷ còn có vị trí cao hơn. Cho dù đứng trước mặt quỷ thần, người cũng không cần phải cúi đầu.

Không gian này nằm trong tay người, quỷ ở dưới mái hiên của người ta, khẳng định phải tôn trọng người.

Kết quả tốt nhất chính là, người quỷ sống yên ổn với nhau, riêng phần mình phát triển điểm mạnh của mình, cùng chung tay bảo vệ trật tự bình thường của không gian này.

“Nhưng mà cái gì?” Trái tim Sở Tuyên treo lên.

“Y vừa tới quỷ vực, dựa theo quy củ, trôi qua khẳng định không tốt như những lão quỷ kia, nhưng bởi vì tôi mang vào, so với quỷ năm nay mới vào được nhiều hơn ba năm, A…. cho nên vẫn là rất không tệ.” Lý Lục trả lời xong câu hỏi của hắn, tranh công: “Đều là do tôi, tiểu tử kia mới sống tiêu sái như thế, cậu nên cảm ơn tôi sao đây?”

Sở Tuyên cảm kích nói: “Ân tình của ông tôi không cách nào báo đáp, muốn tôi làm cái gì cứ mở miệng, có thể làm được tôi đây nhất định không từ chối.”

“Nghe thấy những lời này của cậu là được rồi.” Lý Lục nói tiếp: “Ài, sau này đã đến quỷ vực, mỗi ngày nấu cơm cho tôi.”

Từ khi nếm qua món thịt kho tàu Sở Tuyên làm, Lý Lục trở lại quỷ vực đều hàng đêm mong nhớ, hận không thể lập tức ra ngoài mang Sở Tuyên vào.

Nhưng quỷ vực có quy củ của quỷ vực, Lý Lục không thể vượt ra ngoài giới hạn.

Lần này mang về Hoắc Vân Thâm, ba năm tiếp theo lại mang về Sở Tuyên,  vực chủ ở đây dưới tình huống Lý Lục trước kia chưa từng tùy tiện dẫn người về, mới không truy cứu.

Đi qua một thông đạo tối om, phía trước có ánh sáng, lại đi tiếp, Sở Tuyên ngẩng đầu, nhìn thấy sao phủ đầy trời.

“Nơi đây cũng có sao.”

“Đương nhiên là có, cậu xem nơi này không phải là thế giới bình thường?”

Bình thường sao? Sở Tuyên lắc lắc đầu, ôm chặt cái hũ trong tay, theo sát bước chân Lý Lục, cũng không dám buông lỏng tinh thần.

“Qua con sông này, chính là quỷ vực.” Lý Lục đứng bên cạnh bờ, vẫy vẫy tay về phía trước, mặt sông sóng gợn lăn tăn, một con thuyền nhỏ chạy đến.

Trên thuyền là một thanh niên đội mũ vành, Lý Lục gọi y là người đưa đò.

“Đến, Sở Tuyên, cẩn thận đừng để rớt vào sông, sẽ chết không toàn thây đó.” Lý Lục nói quá đáng sợ, hại Sở Tuyên nơm nớp lo sợ, đứng trên thuyền không dám động, hắn nghe Lý Lục nói: “Đây là quỷ nô, tuy rằng gọi y là người đưa đò, nhưng kỳ thật là quỷ, là ba mươi năm trước đi vào đây, hôm nay là lần cuối cùng làm công việc đưa đò, chờ đến quỷ mới vào liền giao cho quỷ đó.”

“Ừm.” Sở Tuyên gật gật đầu, tỏ vẻ mình có nghe.

Tuy rằng suy nghĩ một đường bay xa, bị hoàn cảnh xa lạ câu mất hồn phách.

“Quỷ có thể tới quỷ vực, phần lớn đều là quỷ trẻ tuổi. Chậc chậc, trong đó không thiếu quỷ xinh đẹp tuấn tú, có vài người liền yêu thích những thứ này, cậu cũng đừng học theo đám nhân sĩ phong lưu kia, cùng quỷ làm bừa làm bậy.” Lý Lục cảnh cáo.

“Lão tiên sinh quá lo lắng rồi.” Sở Tuyên hoàn hồn nói: “Tôi là người đã có vợ, y đang đợi ở chỗ này, ông đã quên?”

Hắn nói đến đây, người đưa đò liếc mắt nhìn sang hắn, đều là hiếu kỳ.

Lý Lục nói: “Cậu còn băn khoăn về y, mệt cậu nặng tình như vậy.” Dứt lời liền thở dài: “Xem ra cậu tới quỷ vực, tất cả đều là vì y, không phải vì chính mình.”

Sở Tuyên cười nói: “Trước khi đến, tôi hoàn toàn không biết gì về quỷ vực.” Càng không biết quỷ vực có thể khiến người trường sinh bất lão.

“Tôi đặc biệt không nói cho cậu biết, ài, tôi hy vọng cậu không đến, vừa hy vọng cậu đến, coi như xong rồi, dù sao cũng đã đến.” Lý Lục cằn nhằn, rốt cuộc cũng nhìn thoáng qua cái hũ trên tay Sở Tuyên, nói với hắn: “Đưa cho tôi, đợi lát nữa đi qua Phù sinh động, bỏ y ở trong động, ngày đêm hấp thụ linh khí ôn dưỡng linh hồn, ba mươi – năm mươi năm sau, nói không chừng có thể làm quỷ thị.”

“Cảm ơn tiên sinh.” Giao cái hũ cho ông, coi như thay Bạch Tuyết giải quyết một chuyện.

Ngồi xuống thuyền, một đường lướt nhanh, đi qua Phù sinh động Lý Lục nhắc đến. Nhìn thấy trên vách động xếp những cái hũ hình dạng khác nhau, Lý Lục giải thích: “Những cái này đều là quỷ bên trong quỷ vực, không cẩn thận bị thương, mới có cơ hội ở chỗ này ôn dưỡng. Những loại nên biến mất, không cần phải thu lại nuôi dưỡng, liền cho hồn bay phách tán ngay tại chỗ.”

“Quỷ trong này cũng sẽ gặp nguy hiểm?”

“Cậu không cần lo lắng, vợ quỷ của cậu kia sẽ không gặp nguy hiểm. Tôi dẫn y về, dựa vào quan hệ với một quỷ quân, sắp xếp y vào một chức vị an nhàn, một bên làm việc một bên ôn dưỡng linh hồn, hiện tại có lẽ đã tốt hơn nhiều rồi đi.” Lý Lục gãi gãi đầu, không quá chắc chắn. Từ ba năm trước đây có gặp qua một hai lần, sau cũng không gặp lại.

Bọn họ làm người, rất ít khi đi vào khu vực hoạt động của quỷ.

Cộng lại tất cả người trong quỷ vực, chỉ có chừng hơn trăm người, mà quỷ thì có đến nghìn nghìn vạn vạn, đếm cũng đếm không xuể.

Qua Phù sinh động, Lý Lục tìm được ngựa của mình dưới tàng cây, thấy hai mắt Sở Tuyên mờ mịt, ông nói: “Phương tiện di chuyển bên trong quỷ vực chính là ngựa, nếu cậu không biết cưỡi ngựa, sau này phải học cho tốt, dựa vào hai chân mà nói là không được.”

Lý Lục bật người lên ngựa, sau đó vươn tay với Sở Tuyên, kéo hắn lên lưng ngựa.

“Như vậy có thể nói, khoa học kỹ thuật ở quỷ vực rất lạc hậu?”

“Cậu nói so với bên ngoài sao? Như vậy đâu chỉ là lạc hậu…” Lý Lục nói thầm, quả thật chính là nguyên thủy: “Sao vậy, cậu hối hận rồi hả?”

“Không hối hận.”

Hai tay Sở Tuyên trống trơn, thời điểm đi cũng không mang theo cái gì. Quyết định tạm thời, trước mắt cũng không hề nghĩ sau này sẽ hối hận, đó là tự tìm phiền não.

“Vậy là tốt rồi, nơi đây ngoại trừ sinh hoạt lạc hậu, những cái khác vẫn là có thể.” Lý Lục tự mình lừa gạt nói, nếu thật là như vậy, đám người bên trong cũng sẽ không cả ngày hô nhàm chán.

“Ừm..” Sở Tuyên chưa từng nghĩ nhiều, cho rằng chính là có điểm giống nông thôn.

“Hôm nay sắc trời đã tối, tôi đưa cậu đến động phủ của tôi trước, ngày hôm sau lại đi tìm cho cậu một nơi tốt… kỳ thật tôi cảm thấy, ngay bên cạnh nhà tôi cũng không tệ, hàng xóm hai bên, có thể trông cậy lẫn nhau, cậu nói có đúng hay không?”

“A…” động phủ?

Ngựa chạy trên đường nửa giờ, cuối cùng cũng đến động phủ của Lý Lục, dưới chân núi.

Trong đêm nhìn không rõ lắm, khiến Sở Tuyên có cảm giác đây chính là một công viên rậm rạp, đất rộng vật đông, ngoại trừ người, cái gì cũng không có.

Động vật, phong cảnh, con đường trải đá, công trình kiến trúc, hồ nước dòng suối.

Theo Lý Lục nói, hơn một trăm người, toàn bộ cư trú tại tiểu khu* này.

(*小区 dạng như chung cư.)

“Sau tiểu khu, trên sườn núi có một suối nước nóng, cảnh sắc xinh đẹp, ngâm mình cũng rất thoải mái, nhưng mà đáng giận, quỷ cũng có thể đi vào trong đó. Chúng ta tắm rửa, động một tí liền có hơn trăm quỷ ở bên kia dòm ngó cậu.”

Sở Tuyên lộ vẻ hoang mang: “Tại sao lại dòm ngó, bọn họ muốn ăn người?”

“Không ăn, nào dám ăn.” Lý Lục xua tay nói: “Người ở chỗ này quá hiếm có, bọn họ rất ngạc nhiên.” Một mặt khác cũng là muốn tới gần người.

Tại quỷ vực có thể cùng một chỗ với người, là vinh hạnh đặc biệt của quỷ.

Trong trăm người kia, có mấy kẻ phong lưu, ưa thích cùng một chỗ bừa bãi với quỷ. Hôm nay quỷ này, mai quỷ khác, thường xuyên dẫn đến bầy quỷ tranh giành tình nhân, đấu đá dữ dội, trong mắt Lý Lục quả thật là bại hoại.

“Thật đáng sợ.” Sở Tuyên tưởng tượng cảnh kia một chút, ôm tay run rẩy.

Còn như suối nước nóng trên núi kia, hắn cho rằng hẳn là mình không nên đi.

“Đã đển rồi.” Nhà Lý Lục, là từng khối đá xếp chồng thành phòng ở, có ba gian. Một gian phòng khách một phòng ngủ một toalet, không có phòng bếp, bởi vì không biết làm cơm, ông vào nơi này trong triều đại nhà Đường, đàn ông cổ đại biết làm cơm mới là cổ quái.

Về đến nhà, không cần chìa khóa mở cửa, Lý Lục liền đẩy cửa ra.

Đi vào phòng, thắp sáng ngọn đèn.

“Phòng ốc nhà tôi rất đơn sơ, cậu ở tạm một đêm…” Lý Lục quay đầu, nhìn thấy Sở Tuyên đang đứng trong phòng trợn mắt há mồm.

Ông nhìn nhìn xung quanh, cũng lúng túng gãi gãi đầu: “Trong nhà không có đàn bà, có hơi loạn một chút.”

“Vâng…” Nào chỉ là loạn, những vật dụng này là đồ cổ của mấy trăm năm trước sao? Sở Tuyên hoài nghi còn có thể sử dụng hay không, hắn vẫn là nằm ra đất nghỉ ngơi: “Lão tiên sinh, cho tôi một cái chiếu được không?”

Lý Lục liền vội vàng gật đầu, chiếu vẫn là phải có, lần trước có một quỷ đưa cho ông, ông còn chưa sử dụng, hiện tại vừa vặn cho Sở Tuyên.

Ông lấy ra từ phòng mình, đưa đến cho Sở Tuyên: “Đây, được đan bằng cỏ lau, trong đám quỷ kia không thiếu nữ quỷ tay nghề tốt, thích làm mấy món lặt vặt như thế này.”

“Cảm ơn.” Sở Tuyên ôm chiếu, nhìn bốn phía, tim ra một chỗ có thể trải chiếu xuống.

Sau đó mới bảo Lý Lục dẫn đến toa lét, đó là một gian phòng so với phòng khách còn đơn sơ hơn, chỉ có một thùng hỗ lớn cùng một cái bô.

Sở Tuyên xối vào gáo nước lạnh, tắm rửa qua loa một chút, sau đó mới đi ngủ.

Lý Lục cầm đèn tới đây nói: “Cậu ngủ đi, sáng mai, tôi dẫn cậu đi gặp mặt vực chủ. Sau đó mới tìm chủ thầu, làm nhà cho cậu.”

Sáng hôm sau, Sở Tuyên hít thở không khí trong lành, tỉnh lại trong tiếng chim hót.

Những tia sáng chiếu vào căn phòng đơn sơ của Lý Lục, lại khiến cho căn phòng bừa bãi lộn xộn thoạt nhìn cũng không khó coi như vậy.

Hắn ngồi dậy khỏi chiếu, xoa xoa gáy của mình, cảm thấy tối hôm qua ngủ rất ngon, tâm cũng rất bình tĩnh.

Mọi thứ ở nơi đây, có một loại yên bình tĩnh lặng, nó giống như một bức họa có sinh mệnh.

Sở Tuyên giơ tay ngửi ngửi áo mình, không thấy có mùi gì khác lạ, cái này cũng không đúng… hắn nhớ trước khi mình đến đây đã ra không ít mồ hôi, không có khả năng một chút mùi cũng không có.

Chỉ có thể gán cho quỷ vực khác biệt, đã tạo thành thay đổi hiện tại.

Trong lúc Sở Tuyên ngẩn người, Lý Lục cũng đã dậy. Trong tay cầm một bộ đồ dùng cá nhân thường thấy trong siêu thị, phía trên vẫn còn dán nhãn chưa lột xuống.

“Cho cậu, ba năm trước tôi mua ở bên ngoài, xem chừng còn có thể dùng.” Lý Lục nhét vào tay Sở Tuyên.

“…” Sở Tuyên nhận lấy, đi toa lét đánh răng rửa mặt.

Bỏ ra mười phút sửa soạng cho mình, hắn nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền đi ra.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào quần dài đứng ở trước mặt Lý Lục, y quan thắng tuyết*, mặt mũi rét lạnh, khoảnh khắc nhìn về phía Sở Tuyên, Sở Tuyên đứng ở nơi đó không cách nào hô hấp.

(*y quan là quần áo cùng mũ quan. Câu trên y quan thắng tuyết ý là y quan trắng hơn cả tuyết???)

Nhưng sau hai giây, Sở Tuyên dời mắt, cũng không còn cảm giác hít thở không thông này nữa.

“Hắn là ai?”

“Người tôi mang về, gọi là Sở Tuyên.” Lý Lục dùng thân thể che trước mặt người đàn ông: “Phất Tiêu huynh, hắn đã có vợ, cậu đừng nhìn loạn.”

Tần Phất Tiêu nhìn thấy khuôn mặt già nua của Lý Lục, dời mắt.

“Chào anh.” Sở Tuyên quay đầu, mang theo nụ cười ôn hòa, có chút sợ lạ mà lên tiếng chào hỏi.