Bí Mật Xuyên Qua

Chương 41: Gặp lại




Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng lửa cháy lách tách phá lệ phát ra tiếng vang trong không khí. Hoàng Thùy ngồi cắm cúi vẽ cái gì đó dưới nền đất, nhưng thật ra đầu óc đã bay tận nơi nào. Nghe tiếng bước chân càng ngày đến càng gần, nàng mới cầm lấy ba lô đã được bao bọc trong một túi da mới mang lên người.

Mỗi lần xuất hiện với thân phận khác nàng sẽ thay một cái túi mới để che đi hình dáng thật của ba lô, nhằm che dấu thân phận của bản thân. Tuy rằng đem theo ba lô và một cái chảo rất cồng kềnh, nhưng nàng không muốn xa nó, vì chỉ cần có nó bên cạnh nàng mới an tâm một chút.

Cầm cái chảo vừa được lấy ra từ ba lô, nàng vuốt ve cánh tay nơi Huyền Anh đang ngủ nhằm trấn an nàng ấy. Sau đó buộc chặt dây giày mới đứng dậy, hai mắt lăm lăm nhìn phía màn đêm đang hiện dần bóng người.

“Các vị muốn giết người cướp sắc sao? Tuy rằng tại hạ sắc đẹp hơn người nhưng cũng chỉ là đàn ông. Các vị ở đây hơn mười người, muốn làm chuyện đó sẽ khiến tại hạ sẽ mệt chết.” Hoàng Thùy thành công ngăn cản bước chân của đám người đang muốn tiến lại gần. Lần đầu tiên bọn hắn nghe thấy một người không biết liêm sỉ như thế nói chuyện.

“Miệng lưỡi đúng là trơn tru. Bản lĩnh cũng thật lớn, bảo vật nước Chu và nước Ly đều trên tay ngươi vậy mà không ai phát hiện. Đúng là thiên tài phường trộm cướp.” Võ Văn Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói, trong cuộc đời hắn lần đầu tiên gặp được sự nhục nhã như vậy. Đồ trên người bị cắp mà không hề hay biết.

“A, Võ Văn Nghĩa huynh, huynh đang nói gì vậy? Cái gì mà thiên tài phường trộm cướp chứ. Huynh quá khen rồi.” Hoàng Thùy vừa nói vừa nháy nháy mắt, bước chân vô thức di chuyển đến đầu hướng gió, nơi có đám lá khô đang lất phất.

“Ngươi bớt nói nhảm đi. Nhanh chóng giao đồ ra, nếu không đừng trách chúng ta độc ác.” Lê Quang Anh đứng bên cạnh Võ Văn Nghĩa, vẻ mặt đầy chán ghét nhìn nàng.

Hoàng Thùy nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Lê Quang Anh thì sửng sốt, ngoài việc trộm đồ trên người Võ Văn Nghĩa, nàng dường như chưa đắc tội với người này, sao hắn lại tỏ vẻ như không đội trời chung với nàng như thế chứ? Trong đầu nàng bỗng lóe lên một ý nghĩ cực kỳ cẩu huyết, mà nàng vừa nghĩ, lời nói cũng vừa ra khỏi miệng.

“Ôi ôi, thái tử Lê Quang Anh, sao ta thấy ngươi giống như cô vợ nhỏ ghen tức khi thấy người đàn ông của mình để ý đến người khác thế? Hai người các ngươi đúng là có gian tình sao?”

Võ Văn Nghĩa và Lê Quang Anh nghe vậy thì sắc mặt tím đen. Ánh mắt của Lê Quang Anh hiện sự bối rối, còn Võ Văn Nghĩa lại âm u, vẻ mặt bất thiện nhìn nàng. Không muốn cho nàng ba hoa thêm lời nào nữa, phất tay lên ra hiệu cho tùy tùng vây bắt Hoàng Thùy.

Hoàng Thùy thấy bọn họ như vậy liền hiểu ra lý do vì sao bảo thạch lại có trên người Võ Văn Nghĩa. Lúc đám người đang muốn rục rịch, nàng bỗng quỳ xuống, nhìn về một hướng rồi hô to.

“Lâu chủ!” Thành công hấp dẫn ánh mắt của những người kia. Hoàng Thùy nhân cơ hội này vẩy lá khô, tới tấp quăng củi đang cháy về phía bọn hắn rồi bỏ chạy. Nàng cũng không điên mà giao đấu với mấy người này.

Chỉ là trời quá tối, ánh mắt hạn hẹp, nàng vừa thần tốc chạy một đoạn thì vấp phải dây leo dưới chân rồi ngã xuống. Tốc độ nàng chạy quá nhanh, mà cây dây leo này lại quá nhỏ, rất khó nhìn thấy trong đêm tối, một đường cắt xuyên qua quần áo cứa vào gia thịt nàng, nếu nàng không phản ứng kịp chắc cái chân đã bị cắt không còn hình dạng. Cố gắng bỏ đi đám dây vắt lung tung trên chân, cùng lúc ma trảo của Võ Văn Nghĩa cũng chụp tới bên người. Hoàng Thùy nhanh chóng lách mình trốn thoát, công phu thường ngày luyện tập đáng nhẽ đã thoát được và chạy rất xa, nhưng bên chân đã bị trật khớp, vết thương hình như ảnh hưởng đến xương cốt bên trong, cộng thêm Võ Văn Nghĩa này quá nhanh quá mạnh, sơ sẩy một cái liền bị hắn chụp được vạt áo trên người.

Lực cả hai bên đều rất mạnh, mới giằng co chưa được vài giây thì tấm áo trên người Hoàng Thùy bị rách toạc, lại vật lộn thêm vài cái thì áo rời khỏi người, lộ ra vòng eo thon nhỏ và bộ ngực bị quấn vải của nữ tử.

Võ Văn Nghĩa nhìn thấy cơ thể trước mắt thì sửng sốt, đình chỉ cả hành động. Hoàng Thùy nhân cơ hội này cầm chảo giáng một nện trên đầu hắn, máu tươi từ nơi đó liền bắn ra ngoài.

Thời gian không nhanh không chậm, vừa đủ cho Lê Quang Anh và cận vệ của hắn cầm kiếm lao tới, bổ xuống đầu Hoàng Thùy. Nói thì chậm, việc xảy ra lại rất nhanh, Hoàng Thùy dùng Võ Văn Nghĩa chắn cho mình, sau đó lăn một vòng ra ngoài. Cái chân đầy vết thương dường như đạp phải đá khiến cơn đau điếng truyền khắp người.

Một kiếm khác lại lao tới, lần này nhắm thẳng tim của nàng, có điều hành động của Hoàng Thùy còn nhanh hơn, nhanh chóng tránh được một kiếm, nhưng cũng khiến cho lưỡi kiếm xượt qua da, máu chảy ướt cả cánh tay.

Hoàng Thùy cả đời vinh quang, cuối cùng chật vật bởi một cây dây leo và một hòn đá.

Mặc kệ cơn đau dưới chân, nàng nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Đau này thì đã là gì chứ, trước kia nàng còn gặp phải những cái đau còn đáng sợ hơn thế. Sốc lại tinh thần, nàng tập trung nhìn đường rồi chạy một mạch, rất nhanh liền bỏ xa mấy người kia. 

Chỉ là mất máu quá nhiều, chân đã đau đến mức không còn cảm giác, một nhát kiếm vừa nãy dường như có độc, khiến cho phần thịt trên tay Hoàng Thùy biến đen. Tầm mắt của nàng hoa lên, nhưng vẫn cố gắng cưỡng ép Huyền Anh đang ngủ bên trong ra ngoài, mở miệng nàng lấy nước bọt rồi đắp vào vết thương, sau đó để nàng ấy lại trên tay, rất nhanh liền tự động vùi vào da thịt.

Ánh mắt Hoàng Thùy càng ngày càng trở nên mơ hồ, có lẽ là do độc đã ngấm vào người, chưa thể hóa giải ngay lập tức được. Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hoàng Thùy nghĩ có lẽ mình xong đời rồi. Có điều trước khi mất ý thức, nàng cảm giác được cơ thể mệt mỏi của bản thân được bao bọc bởi một cái ôm ấm áp.

………..

Hoàng Thùy bị đánh thức bởi mùi thuốc bắc nồng nặc. Cố gắng xua đi cảm giác khó chịu đang vây xung quanh mũi, nàng nhăn mặt mở mắt.

“Nàng tỉnh rồi.”

Hoàng Thùy nghe giọng nói này thì cơn ngái ngủ gì đó mất hết, vẻ mặt không tin tưởng nhìn khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trước mắt.

“Ngươi, ngươi…” Hoàng Thùy lắp bắp, nói không nên lời nhìn Trần Tử Đình đang ngồi sừng sững ở cạnh giường thổi thuốc.

“Nàng uống chút thuốc này cho thông họng đã, sau đó mới ăn cháo được.” Thấy Hoàng Thùy muốn ngồi dậy, Trần Tử Đình liền đặt chén thuốc xuống rồi nâng nàng lên, tuy rằng vẻ mặt hắn ngàn năm như một nhưng cử chỉ lại rất dịu dàng.

“Ngươi, sao ngươi lại ở đây? Còn ta nữa, sao ngươi biết ta là ta?” Hoàng Thùy uống một ngụm thuốc, mặt mày nhăn nhó nhìn Trần Tử Đình.

“Từ lần chạm mặt trên phố, ta đã nhận ra nàng. Lúc đó nàng mang trang phục nữ, sau đó gặp lại nàng tại bữa tiệc tẩy trần, ta cũng nhận ra nàng.” Giọng nói của hắn nhàn nhạt, nhưng không khó để nhận ra sự vui mừng trong đó.

“Ngươi thế mà cũng nhận ra ta. Là do ta hóa trang không tốt hay mắt ngươi là mắt thần vậy?” Hoàng Thùy tự nhận bản thân hóa trang khá đỉnh, từ hồi còn ở hiện đại, khóa huấn luyện hóa trang là khóa mà nàng tâm đắc nhất, vậy mà bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái hắn liền nhận ra nàng. Đúng là khó mà tin nổi.

“Nàng hóa trang rất tốt.” Hắn chỉ nói như thế rồi im lặng, Hoàng Thùy suy nghĩ một lúc liền hiểu được ý của hắn. Mặt nàng bình thường rất dày, bây giờ lại trở nên nóng bỏng.

“Này, ngươi như thế ta sẽ xem như ngươi có ý với ta đấy.” Hoàng Thùy nói đùa để xua tan đi không khí bí bức ở trong phòng. Nhưng dường như câu nói đùa này càng làm cho hai người trở nên lúng túng.

Trần Tử Đình trầm mặc một lúc, hai người cứ mắt đối mắt nhìn nhau một hồi lâu, đến khi Hoàng Thùy muốn thiếp đi hắn mới rì rì lên tiếng.

“Đúng vậy.”

“…”

Lại một trận trầm mặc.

“Ta đã tìm nàng rất lâu. Bọn họ nói nàng đã chết nhưng ta không tin. Ta đã đi khắp vùng lân cận của núi Tuyết Tâm để tìm nàng. Rồi ta nghe được lời đồn về bệnh dịch ở chân núi Tuyết Tâm của Thủy Biên và Ngư Họa.” Hắn dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, sau đó mới nói tiếp.

“Ta lần theo dấu vết của người chạy nạn, sau đó nghe được bảo vật Ngư Họa và Thủy Biên đã bị đánh cắp. Sau khi xâu chuỗi mọi việc lại với nhau, ta mang tâm tình may mắn mong việc này cùng nàng có liên quan, vì thế khi nước Chu gửi giấy mời tổ chức kén rể ta liền xung phong dẫn đầu đoàn sứ giả. Và rốt cuộc thì ta đoán đúng.”

“Lúc nàng và Vũ Ngọc Linh rời khỏi thành ta liền âm thầm theo sau, lúc này mới phát giác ra người nước Ly đang đuổi theo nàng. Bọn họ võ công rất cao, vậy nên ta phải cách xa một đoạn để không bị phát hiện. Chỉ là thật xin lỗi vì ta đã đến chậm một bước. May mắn nàng không có việc gì.”

Trần Tử Đình nói xong thì cảm xúc dâng trào, vươn người đến ôm nàng vào lòng.

“Nhìn nàng một thân toàn máu, ta lại nhớ tới đêm đó ở núi Sơn Tước. Lúc đó ta thật sự sợ hãi, sợ sẽ đánh mất nàng mãi mãi.” Hắn vùi đầu vào hõm vai nàng, thì thầm bên tai nàng những lời mà từ trước đến nay chưa bao giờ nói.

Hoàng Thùy choáng váng, sao mọi chuyện lại trở nên thế này. Người này uống nhầm thuốc hay gì vậy?

“Ngươi uống nhầm thuốc à? Sao hôm nay nói nhiều thế?” Nàng thật sự hỏi như vậy.

Trần Tử Đình mấy giây trước còn không ngừng thầm thì, bây giờ thì im bặt, mặt đang chôn ở vai Hoàng Thùy đen như đít nồi. Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn xoáy vào đôi con ngươi đen láy của nàng, chỉ muốn xem rồi cuộc cái đầu đất của nàng chứa cái gì.

Hoàng Thùy bị hắn nhìn thì sợ hãi, cái miệng nhỏ mở ra đóng lại như muốn nói cái gì đó, sau cùng cũng không biết nói gì cho phải.

Trần Tử Đình nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng thì mắt chứa ý cười, không nhịn được mà cúi đầu xuống nhắm vào đôi môi không tô son lại hồng kia.

Hoàng Thùy bị cảnh này dọa cho sợ chết khiếp, miệng há ra không kịp khép liền bị người trước mắt đưa lưỡi vào cuốn lấy. Sau đó hắn còn rất bình tĩnh mà nói.

“Nhắm mắt lại.” Nàng vậy mà thực sự nghe theo.