Từ phu nhân không khỏi có phần hụt hẫng, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào Từ
Nam Phương chính là hậu duệ của Từ Văn Trường? Biết rõ đến mức như chính cô ta đã được chứng kiến?
Thực ra, đúng là Từ Nam Phương đã được tận mắt chứng kiến. Khi cô sinh
ra, Từ Vị đã qua đời, nhưng Công An tam Viên lại đang ở thời kỳ cường
thịnh, đều giữ chức trong triều đình, sự tôn sung của họ dạnh cho Từ Vị
khiến cho ông nhanh chóng rạng danh thiên hạ. Từ Nam Phương vào cung
chưa lâu, Viên Hồng Đạo liền đổ bệnh nặng, lúc nằm trên giường không dậy được, ông ta đã nhờ anh trai dâng thư thỉnh cầu Hoàng đế Vạn Lịch viết
một bài thơ cho Từ Vị. Lời thỉnh cầu này quả thực trăm năm hiếm thấy.
Lúc đó Từ Nam Phương đang hầu hạ trong thư phòng của Hoàng đế Vạn Lịch,
ông ta cảm thấy việc này thú vị, thuận ,iệng hỏi một chút, biết cung tỳ
bên cạnh mình cũng mang họ Từ, vì thế liền giao trọng trách này cho Từ
Nam Phương.
Từ Nam Phương chấp bút thay Hoàng đế, viết một bài thơ tụng ca Từ Vị.
Nhắc tới mới nhớ trùng hợp, nếu tam phu nhân nói Từ Nam Phương là hậu
duệ của một họ Từ nào đó sau thời Vạn Lịch, hoặc tứ phu nhân hỏi tên cha mẹ, địa chỉ nhà ình ở hiện đại, sợ rằng Từ Nam Phương vì không rõ ràng
mà sẽ làm lộ thân thế. Thế nhưng, tứ phu nhân lại chọn trúng một câu hỏi mà bà ta cho rằng sẽ làm khó Từ Nam Phương, nhằm chặn họng cô.
“Từ Vị cũng được coi là danh gia vọng tộc ư? Nếu như thế mà cũng được
tính là danh gia vọng tộc, thì khắp cái đất Trung Quốc này có biết bao
nhiêu dòng họ như vậy?”, tứ phu nhân không cam lòng, lạnh lùng nói.
Câu trả lời lưu loát của Từ Nam Phương khiến tam phu nhân vô cùng kinh
ngạc, bà ta không ngờ cô lại chuẩn bị tốt như vậy, đang định lên tiếng
khen ngợi thì lại nghe tứ phu nhân nói những lời kia không khỏi nổi
giận, bà ta gắng nhẫn nhịn, nói: “Tứ phu nhân nói vậy là sai rồi, tranh
của Từ Vị hiện giờ hơn chục triệu một bức, ngay rcả trong cố cung cũng
cất giữ rất nhiều bức, chẳng lẽ tứ phu nhân cho rằng ánh mắt của những
người sưu tầm tranh Từ Vị có vấn đề? Hay là trong mắt tứ phu nhân, họa
sĩ tài giỏi này không phải danh nhân nên Từ Nam Phương cũng không phải
con cháu danh gia vọng tộc? Thím tư cho rằng phải như hậu duệ của quan
lớn như thím mới được tính là danh nhân sao? Chỉ e, cách nghĩ này ngay
cả đến lão vương gia cũng không đồng tình đâu!”.
Nghe tam phu nhân nói vậy, Từ Nam Phương thầm nghĩ, xem ra lão vương gia cũng là một người học đòi văn vẻ. Nếu vậy, hậu duệ của Từ Vị chắc chắn
được người ta yêu quý. Qủa nhiên, tứ phu nhân không vặn vẹo vấn đề này
nữa, mà nói sang chuyện khác: “Cô là hậu duệ của Từ Vị thì lẽ ra nên ở
Chiết Giang mới đúng, sao lại đến Sơn Tây? Cô chứng minh thế nào?”.
“Về sau gia đình đã di dân rồi, trong nhà còn giữ gia phả, mấy năm trước còn đến Chiết Giang nhận người thân. Nếu tứ phu nhân không tin thì có
thể phái người đến thôn đó mà hỏi thăm.” Từ Nam Phương nói dối không
chớp mắt, cô nghĩ bụng, chuyện xác nhận gia phả này dù có muốn làm thật
cũng không phải ngày một ngày hai là xong, huống hồ, tứ phu nhân chỉ
muốn đuổi Từ Nam Phương ngay lập tức để thị uy với tam phu nhân, hiện
tại nghe Từ Nam Phương nói vậy, có lẽ vấnđề này không có gì phải lấn cấn thêm nữa, đành phải tìm lối rẽ khác.
“À, ở đây ghi cô tốt nghiệp đại học chuyên ngành Tóan học? Sao tôi thấy
không giống lắm?!” Trông thấy địa chỉ của Từ Nam Phương là ở một thôn
làng nào đó càng xa xôi càng tốt, nếu có muón thẩm tran cũng không dễ
dàng. Nhà họ Hạ yêu cầu người hầu phải có bằng đại học, hậu thế của danh gia vọng tộc, bất luận là nam hay nữ đều phải biết thơ ca, nữ còn phải
thi thêu thùa, nam phải đấu cờ nghệ, sức khỏe cũng cần đủ tiêu chuẩn mới qua cửa, cực kỳ nghiêm ngặt. Tuy nhiên, trên có chính sách thì dưới có
đối sách, ngoài sức khỏe ra thì những chỉ tiêu định lươnggj này có thể
liếc mắt đánh giá được ngay, còn lại thì phần lớn đều được mắt nhắm mắt
mở cho qua nên những người đạt chuẩn thật sự không đến một nửa.
Hiện giờ, tứ phu nhân đã bắt đầu hoài nghi bằng cấp của Từ Nam Phương.
Từ Nam Phương mặc dù không biết cái gì gọi là “ngành Toán học” nhưng vẫn sẵn sàng nghênh đón mọi thứ: “Nếu có câu hỏi gì, tứ phu nhân xin cứ
kiếm tra Nam Phương”.
Bên cạnh, Hạ Giáng Tư và tứ tiểu thư đứng xem náo nhiệt, hai người họ
cũng vừa mới học xong phổ thông, vô cùng căm ghét môn Toán, lúc này nghe thấy nhắc đến Toán, Hạ Giáng Tư sáng rực mắt, nói: “Nam Phương, hóa ra
chị học Toán à, giỏi quá! Thật sự không ngờ đấy”.
Tứ tiểu thư huých tay Hạ Giáng Tư: “Này, anh học Toán cũng dốt à? Em còn tưởng anh thông minh hơn em chứ!”.
Thấy con gái mình và Hạ Giáng Tư cười cười nói nói, tứ phu nhân tức giận quát lớn: “Bích Ba, bài tập hằng ngày làm hết chưa?dღđ。l。qღđ Không phải đi học ngoại ngữ nữa à?”.
Hạ Bích Ba lè lưới. Xem ra, thái độc của tứ phu nhân đối với cong ái
cũng chẳng khác gì thái độ của tam phu nhân với Hạ Giáng Tư là bao. Bị
mẹ mắng bỏ, Hạ Bích Ba không gân cổ cãi lại như Hạ Giáng Tư, chỉ hậm hực trả lại Tiểu Bạch cho Hạ Giáng Tư rồi rời đi.
Bất chợt, một giọng nói già nua nhưng rắn rỏi vang lên: “Cãi nhau cái gì thế?”.
Tham âm từ phía xa vọng lại, Từ Nam Phương ngẩng đầu, trông thấy một bà
lão chứng sáu mươi tuổi, vẫn còn khỏe mạnh, đi xuống từ sau hành lang
uốn khúc, theo sau có mấy người hầu nữ. Trên mặt bà lão nở một cụ cười
vui vẻ, nhưng vì hơi gầy nên khi cười, làn da nhăn nheo lại càng co rúm
lại, khuôn mặt đầy những vết nhăn.
Bà lão vừa xuất hiện, mọi người đều đứng ngay ngắn, hai tay đặt bên
hông, đầu gối khẽ khuỵa xuống, có vẻ như đang hành lễ với bà lão kia. Từ Nam Phương tới nhà họ Hạ đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy những người
phụ nữ kia hành lễ theo kiểu cổ xưa này, biết ngay bà lão là một người
có địa vị quan trọng.
Quả nhiên, ngay sau đó cô nghe thấy tam phu nhân thân mật gọi một câu: “Con dâu vấn an An Nhân”.
Những người khác cũng lên tiếng: “An Nhân!”, “Tiều An Nhân trường thọ!”.
Từ Nam Phương ngước nhìn bà lão, trang phục điển hình của phụ nữ quý tộc miền Nam thời Minh. Tóc búi sau đầu, cài một chiếc trâm phượng hoa cổ
lệ xưa, tinh tế trang nhã, giá trị chắc hẳn là rất xa xỉ. Trân trán bà
lão buộc một chiếc khăn, vẫn mang phong cách đời nhà Minh, chỉ có điều
chính giữa chiếc khăn không khảm ngọc trai mà là một chuỗi kim cương,
lấp lánh dưới ánh mặt trời, Xem ra, bà lão này chính là vợ hai của lão
vương gia nhà họ Hạ.
“Miễn đi, miễn đi, làm cái gì thế?”, Tiểu An Nhân tỏ vẻ kinh ngạc,
‘Không phải trong tình cảnh đặc biệt gì, không cần phải dùng tới lễ nghi này”. Vừa nói, Tiểu An Nhân vừa vỗ tay tam phu nhân, “Con về rồi đấy
à!”,dღđ。l。qღđ trong ánh mắt toát lên sự vui mừng.
Tiểu An Nhân chỉ hỏi một câu rồi quay ra nói với những người khác: “Ta
và chị hai chờ mấy người tới, mà đợi mãi không thấy ai, đang ở đay cãi
cọ cái gì thế? Ta đến góp vui có được không?, nói xong, bà lão cười rộ
lên, bầu không khí vì thế cũng dịu đi phần nào.
Từ Nam Phương suy đoán tâm tư của Tiểu An Nhân, bà ta tuy rằng lớn tuổi
nhưng kiểu cách trang phục lại xen lẫn vài nét mới mẻ trong phong cách
cổ xưa, dù đã nhiều tuổi nhưng không biết an phận. Từ Nam Phương biết,
thời nhà Thanh mặc dù bị dân tộc Mãn thống trị, nhưng trang phục của dân tộc Hán vẫn không khác thời nhà Minh là bao, nhất là vùng Giang Nam. Mà người nhà họ Hạ ăn mặc theo phong cách dòng dõi quý tộc vương triểu nhà Thanh, thậm chì vì sở thích của lão vương gia mà những phong tục xưa
này càng thể hiện rõ nét, thậm chí con cháu nhà họ Hạ dù không hài lòng
nhưng cũng không dám làm trái ý của lão vương gia. Bởi vậy, mỗi người
trong nhà này đều có một nhà thiết kế riêng tư vấn cho mình cách ăn mặc, cách điệu dựa trên nền tảng trang phục xưa.
Tam phu nhân cũng vậy, bản thân không phải là một người bảo thủ, chỉ có
điều, ngày hôm nay trở lại nhà họ Hạ vì chuyện người kế vị thế nên bà ta không dám ăn mặc tùy tiện mà rất đúng quy củ, đương nhiên là không muốn để các vị bề trên bắt bẻ mình cái gì.
Tiều An Nhân trông thấy Hạ Giáng Tư, ánh mắt sáng lên, không quan tâm
tới vấn đề mình vừa hỏi nữa, vẫy tay với Hạ Giáng Tư: “Giáng Tư, đến chỗ bà nội rồi mà còn ở đó nghịch mèo, không thèm quan tâm tới bà nội à”.
Nghe thấy Tiểu An Nhân gọi mình, Hạ Giáng Tư đã nhanh tay nhét con mèo
vào trong tay Từ Nam Phương rồi chạy đến bên cạnh Tiểu An Nhân, mặt mày
rạng rỡ. Xem ra, Tiểu An Nhân rất quý Hạ Giáng Tư, dẫu sao thì tam lão
gia cũng là con trai duy nhất của Tiểu An Nhân, Hạ Giáng Tư là cháu nội
duy nhất của bà, bà thân thiết với chi thứ ba là lẽ đương nhiên, trông
thấy Hạ Giáng Tư, sự yêu thương từ đáy lòng Tiểu An Nhân chợt dâng trào.
Hạ Giáng Tư hệt như một đứa trẻ lao vào lòng Tiểu An Nhân, tam phu nhân
đứng một bên khẽ mắng: “Thằng nhóc này sao không biết lễ nghi phép tắc
gì thế hả? Không mau thỉnh an bà nội đi!”.
Nghe mẹ mình nói vậy, vẻ mặt hớn hở của Hạ Giáng Tư lập tức biến mất,
trở lại bộ dạng xa cách, rời khỏi vòng tay Tiểu An Nhân. Tiểu An Nhân có phần hụt hẫng nhưng không thể làm gì khác, đành hỏi thăm Hạ Giáng Tư
vài câu rồi nhìn ra phía sau cậu ta. Bỗng dưng nghĩ tới cái gì, bà liền
hỏi tam phu nhân: “Lần này đổi người hầu mới hả? Hầu hạ Giáng Tư hả?”.
Tiểu An Nhân rất quan tâm tới cháu trai, ngay cả người hầu bên cạnh Hạ
Giáng Tư là ai cũng nhớ kỹ.
Tam phu nhân gật đầu, đang định lên tiếng thì tứ phu nhân đã tranh lời
trước: “Vâng, Tiểu An Nhân! Chúng con cũng đang nói chuyện về người hầu
này. Trên sơ yếu lý lịch có viết cô ta tốt nghiệp đại học chuyên ngành
Toán học, hơn nữa còn từng đi du học, nhưng tên trường học này con chưa
từng nghe nói đến bao giờ, không biết có phải là giả không? Con còn đang kiểm chứng, nếu như có sai sót, con bắt buộc phải xử lý theo gia quy”.
Tứ phu nhân tranh thủ thời cơ nói rõ ràng trọng trách của mình. Dù Tiểu
An Nhân muốn thiên vị tam phu nhân, nhưng nếu thân phận Từ Nam Phương bị bóc mẽ thì chỉ có thể bị đuổi khỏi nhà họ Hạ. Tứ phu nhân sẽ được nở
mày nở mặt.
Hạ Giáng Tư vừa nghe đã biết ngay tứ phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý đồ muốn
đuổi Từ Nam Phương đi, cậu ta mỉm cười nhìn Tiểu An Nhân, tâng bốc Từ
Nam Phương: “Bà nội, đây là Từ Nam Phương. Nam Phương vừa thông minh vừa cẩn thận, làm việc rất hợp ý con, tốt nhất trong tất cả những người hầu của con”, Hạ Giáng Tư nũng nịu bà để nói đỡ cho Từ Nam Phương.
Bị Hạ Giáng Tư làm nũng, Tiểu An Nhân đành dỗ dành: “Được rồi, chỉ cần
Giáng Tư thích thì giữ lại cô ta là được”, thế nhưng cậu ta đã đánh giá
quá cao bà nội mình. Tiểu An Nhân tuy rằng thiên vị Hạ Giáng Tư nhưng bà chẳng qua chỉ là phận vợ lẽ, ghế trên còn có Đại An Nhân. Chuyện lớn
nhỏ trong nhà đều do con cháu của Đại An Nhân lo liệu, hiện giờ nếu đã
đứng ở đây thì phải tỏ ra công minh chính trực, không thể bất công với
ai, càng không thể thiên vị ai. Tứ phu nhân đã lôi quy củ dòng họ ra thì Tiểu An Nhân dù vai vế cao cũng không muốn để người khác nói này nói
nọ, đành vỗ vai Hạ Giáng Tư mà nói: “Giáng Tư tìm được người hầu vừa ý
là chuyện tốt, nhưng mà, gia quy nhà chúng ta cũng không thể phá hỏng
được”.dღđ。l。qღđ Nói xong, Tiểu An Nhân quay sang nhìn tứ phu nhân, “Thế
đã điều tra ra chưa? Có vấn đề thì đuổi cô ta đi, không vấn đề thì giữ
lại cho Giáng Tư thôi!”.
Chưa đạt được ý nguyện, Hạ Giáng Tư vẫn chưa nguôi hy vọng: “Bà nội, vừa nãy người hầu của thím tư đã nói rồi, phía công an đã thẩm tra xong, tư liệu của Từ Nam Phương đều khớp, thím tư vẫn nhất định đòi kiểm tra Nam Phương, nhưng mà câu nào Nam Phương cũng đều trả lới được hết. Phải
không tím tư?”. Lúc đầu Hạ Giáng Tư vốn không tích cực nói giúp Từ Nam
Phương như thế là bởi vì tam phu nhân và tứ phu nhân đang giằng co với
nhau, cậu ta muốn chen miệng vào cũng không có chỗ, nhưng hiện tại có
Tiểu An Nhân ở đây, Hạ Giáng Tư đã có đất dụng võ.
“Giáng Tư, thím tư của con làm việc nghiêm túc cũng là lẽ đương nhiên,
nếu không thì sao bà nội lớn của con lại để cho thím tư quản lý việc nhà chứ?”, Tiểu An Nhân một mực tro ra hiểu lý lẽ, tuyệt đối không vì Hạ
Giáng Tư là cháu ruột mình mà nghe theo cậu ta, mà cậy lớn
bắt nạt nhỏ.
Tứ phu nhân biết rõ tính tình của Tiểu An Nhân, thế nên dù bị Hạ Giáng Tư chọc tức, bà ta cũng không thèm so đo với Hạ Giáng Tư.
Chỉ có điều, Tiểu An Nhân vừa khen tứ phu nhân xong, liền hỏi tiếp: “Kết quả như thế nào? Cục Công An xác minh rồi thì hẳn là không còn vấn đề
chứ?”
Từ Nam Phương vô cùng bội phục sựđiềm tĩnh của Tiểu An Nhân, lấy thân
phận trưởng bối ra mà giải quyết sự việc, thái độ đúng mực, tựa như
không hề thiên vị bên nào, mặc dù có vẻ là công minh chính trực nhưng
thực chất là đang ngấm ngầm giúp Hạ Giáng Tư, khiến người khác không có
cái cớ nào để vin vào nói xấu.
Tứ phu nhân bị chất vấn, làm sao có thể dễ dàng thừa nhận kết quả là
mình đã mất công không một hồi, vì thế bà ta lại cứng miệng nói: “Hồ sơ
bên Công an cấp cũng có thể là giả! Thời buổi này có cái gì không thể
làm giả? Nếu muốn kiểm tra, chưa biết chừng còn mất nhiều việc ấy chứ.”
Cơn bực tức nhất thời khiến bà ta phá hỏng đại sự.
Tam phu nhân lập tức tóm lấy sơ hở: “Đúng thế! Tứ phu nhân thím nói
không kiểm tra được, hồ sơ của Công an đều là giả, vậy thì phủ chúng ta
lớn thế này, không biết lý lịch của tất cả người hầu có phải đều là thật hết hay không? Nếu như đều là giả, tứ phu nhân cũng không phát hiện ra, chẳngphải…”
“Trời ơi! Đừng nói lung tung!” trông thấy tứ phu nhân mặt biết sắc, Tiểu An Nhân lập tức quát lớn, quay sang trách tam phu nhân dương dương tự
đắc, rồi khuyên giải: “Hai con không được ở đây nói bậy! Những chuyện
này truyền tới tai lão vương gia, mấy đứa không gánh nổi tội đâu”.
Tứ phu nhân còn muốn tranh cãi, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngoan
ngoãn gật đầu, không dám lên tiếng. Hôm nay bà ta đã làm chuyện thừa
thãi, vô tình khui ra chuyện hồ sơ giả, nếu như thật sự làm tới cùng, sợ rằng hơn nửa số người hầu trong phủ đều không hợp tiêu chuẩn, bà ta có
thể trách phạt bọn họ tội làm giả giấy tờ, nhưng nếu lão vương gia nổi
giận, bà ta cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Tứ phu nhân lặng lẽ chấm dứt cuộttranh cãi.
Tiểu An Nhân đảo mắt nhìn đám người hầu, sắc mặt một số người đã tái mét đi, chắc do nghe thấy cuộc nói chuyện của chủ nhân nên lo lắng vấn đề
lý lịch của mình.
Tiều An Nhân lên tiếng: “Nếu bên Công an đã chứng thực rồi thì hẳn là
không có vấn đề gì nữa. Xem xem còn có cái gì cần xác minh nữa không,
nếu không thì không cần kiểm tra nữa.” Tiểu An Nhân vỗ vai tứ phu nhân
giống như đang nghĩ cho bà ta.
Tứ phu nhân nghe vậy cũng không còn dám tiếp tục đôi co vấn đề này nữa,
chỉ liếc Từ Nam Phương một cái rồi nói: “Vậy hôm nay dừng ở đây thôi!”
Mặc dù vẻ mặt tứ phu nhân không để lộ ra điều gì nhưng tam phu nhân lại
nhận ra chút uể oải trong khẩu khí của bà ta.
Tiểu An Nhân thấy sự việc được giải quyết êm thấm, bấy giờ mới kéo tay
tứ phu nhân. Tứ phu nhân kinh ngạc, nhận ra Tiểu An Nhân đang có ý định
trấn an mình, vội vàng đi tới dìu bà, bên kia, tam phu nhân cũng đi tới, Tiểu An Nhân vui vẻ nói với Ngân Hiên: “Cô về trước nói với chị cả, ba
mẹ con chúng tôi lập tức tới.”
Ngân Hiên đứng đợi cả buổi, lúc này nghe thấy Tiểu An Nhân căn dặn, vội vàng dạ một tiếng rồi quay về.
Tam phu nhân và tứ phu nhân mỗi người dìu một tay Tiểu An Nhân, ba người đều vui vẻ, tiếng cười nói rộn vang, bước vào bên trong. Từ Nam Phương
cùng những người hầu khác đi theo sau, thấy tứ phu nhân quay đầu lại gọi Hạ Bích Ba, cô bé dạ một tiếng rồi kéo Hạ Giáng Tư chạy lên. Từ Nam
Phương nghe loáng thoáng hai anh em họ nói chuyện: “Anh xem mẹ em và bác ba lúc này cứ như chị em tốt ấy, vừa rồi còn cãi nhau không ra gì.
Giáng Tư, anh nói xem có phải người lớn rất giả tạo hay không? Chúng ta
vĩnh viễn đừng lớn nhé!”
“Vớ vẩn, cái gì mà đừng lớn!? Em nhìn kiểu gì mà thấy anh và em giống
nhau hả?”, Hạ Giáng Tư có vẻ rất không hài lòng vì bị Hạ Bích Ba đánh
đồng, dẫu sao thì cậu ta cũng là một công tử nhà giàu, đương nhiên không muốn làm trẻ con như Hạ Bích Ba.
Nghe những lời này của Hạ Giáng Tư, Hạ Bích Ba bần thần một lúc, sau đó
ôm bụng cười ầm lên: “Này! Anh giả vờ ông cụ non với ai chứ! Lúc nào
rảnh thử làm trắc nghiệm tâm lý xem, em đảm bảo anh không vượt quá mười
lăm tuổi.”
Chưa đợi Hạ Bích Ba nói hết câu, Hạ Giáng Tư đã giơ nắm đấm lên dọa nạt. Hạ Bích Ba vừa né vừa làm bộ hô hoán: “Ôi… Anh đánh em! Em mách bác
ba!”
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Hạ Giáng Tư ghét nhất là nghe mẹ cằn nhằn, cậu ta thu tay lại, nói: “Anh không thèm làm đứa trẻ giống em. Vô vị!”
Nói xong, Hạ Giáng Tư quay đầu đi nơi khác, mặc kệ Hạ Bích Ba liên tục
làm mặt xấu bên cạnh cũng không thèm để ý.