Cô y tá hỏi lại:
- Bạn cô là người thân của bác sĩ Hoàng Nam à?
- Dạ không.
Cô y tá ngạc nhiên:
- Vậy sao được ưu tiên?
- Không giấu gì chị, bạn trai của nhỏ bạn em là bạn của bác sĩ Nam.
- À! Là người đàn ông nói chuyện với bác sĩ Nam ấy hả?
- Vâng.
- Ông ta khá nhỉ!
- Tất nhiên rồi.
Hải Yến khoe:
- Anh ấy là tổng giám đốc một công ty có tầm cỡ mà.
- Bạn cô có phước quá.
- Vâng!
Hải Yến nhoẻn miệng cười. Cô bước đến nhìn Lạc Đình:
- Bạn em bao giờ mới tỉnh lại?
- Hết thuốc mê, khoảng mười lăm phút sau. Thôi, cô ở lại với bạn cô nhé, tôi đi làm việc đây.
- Vâng. Cám ơn chị.
Cô y tá ra ngoài, Hải Yến ngồi bên cạnh giường của bạn:
- Mày thật may mắn đấy Lạc Đình. Chỉ bị thương ở vai thôi. Nếu nặng hơn nữa, tao không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Cô đặt nhẹ tay lên tay bạn.
- Thấy anh Nguyên lo lắng cho mày, tao yên tâm rồi. Có anh ấy bên cạnh, mày sẽ không phải làm điều gì đó một mình nữa. Tao mong đây chính là hạnh phúc của mày.
Cánh cửa phong được đấy nhẹ, Bách Nguyên bước vào:
- Lạc Đình tỉnh chưa Hải Yến?
- Dạ, chưa anh. Cô y tá nói phải đợi hết thuốc mê.
- Tốt rồi!
Hải Yến né qua để cho Bách Nguyên đến bên chỗ Lạc Đình. Chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại dạo lên khúc nhạc chuông. Bách Nguyên đành ra dấu cho Hải Yến rồi bước ra ngoài.
- Tôi nghe đây Lê Thu.
- Tổng giám đốc! Ông về công ty ngay được không?
- Có chuyện gì?
- Cô Lan Ngọc muốn điều 4 chiếc con- tainer chở hàng qua biên giới Campuchia cho một người bạn nào đó. Phòng điều hành không đồng ý, cô Lan Ngọc đang gây sự và đòi gặp tổng giám đốc.
Bách Nguyên mím môi:
- Mới có ngày đầu đã làm loạn rồi sao? Bảo Lan Ngọc nghe điện thoại đi.
- Vâng!
Trong lúc Bách Nguyên đang chờ thì bất ngờ Hải Yến đứng cạnh bên.
- Xin lỗi, em không cố ý nghe cuộc đối thoại của anh. Em nghĩ anh nên về công ty thì hơn.
- Nhưng..... Lạc Đình đã không sao thì anh không cần lo lắng. Ở đây đã có em rồi.
Hải Yến đẩy vai Bách Nguyên:
- Đi đi anh! Đừng để công ty thêm những lộn xộn.
Bách Nguyên tắt điện thoại.
- Khi nào Lạc Đình tỉnh thì gọi điện thoại cho anh.
- OK.
Hải Yến trêu:
- Nhìn anh cứ giống như một ông chồng thương vợ vậy.
- Có vợ để thương thì nói gì.
- Em bảo Lạc Đình ưng anh nha.
- Được đó.
- Ham lắm!
Bách Nguyên quơ tay:
- Anh đi nha!
- Vâng!
- Nhớ canh chừng Lạc Đình. Không được để gia đình cô ấy biết, mắc công họ lo lắng.
- Vâng. Còn gì nữa không, tổng giám đốc?
- Khi nào anh nghĩ ra, anh sẽ gọi cho em. Để điện thoại nhé!
- Anh giống quỷ quá.
Hải Yến lầm bầm mắng nhưng lại vui, vì cô biết Bách Nguyên chân thành với Lạc Đình.
Căn phòng yên vắng quá. Một mình Lạc Đình cảm thấy buồn. Cô với tay cầm cái điện thoại lên thì lại nhớ lời của Hải Yến:
- "Điện thoại mày bị mất lúc đụng xe rồi. Cái này là chàng mua cho mày, để khi mày buồn mày muốn gọi đi đâu mày gọi, mày muốn nhắn tin cho ai mày nhắn. OK. Cố gắng chịu đựng vài ngày đi nghe. Dạo này, công ty xảy ra nhiều chuyện lắm. Lan Ngọc vào công ty làm việc, gây ra bao nhiêu là phiền phức và rối loạn, Bách Nguyên cần phải giải quyết nên không thường xuyên đến thăm mày được. Thông cảm nha!"" Bỏ điện thoại xuống, Lạc Đình nén tiếng thở dài. Nghĩ đến Bách Nguyên, cô lại nghĩ đến món nợ của gia đình rồi nợ của cô. Nợ này chưa trả xong thì nợ khác lại chồng lên. Bộ ông trời muốn, cả kiếp này cô phải trả nợ cho Bách Nguyên sao?
Chiếc xe, tiền viện phí, điện thoại di động. Những thứ này mua bằng tiền thì có thể trả bằng tiền. Nhưng cái quan trọng là tình cảm và tấm lòng của Bách Nguyên kìa. Anh ấy quan tâm đến gia đình cô, tình cảm anh ấy dành cho cô. Không phải cô không biết.
Lạc Đình băn khoăn giữa tình cảm ở con tim và lý trí của mình. Con tim thì báo cô chấp nhận Bách Nguyên đi, còn lý trí thì bảo khoan hãy. Bởi ở một góc độ nào đó, Bách Nguyên còn kẹt ở giữa Lan Ngọc. Dù sao hai người cũng một thời yêu nhau. Hơn nữa, Lan Ngọc không hề có ý định từ bỏ một tình yêu với Bách Nguyên.
Lạc Đình lắc đầu. Cô không muốn làm Bách Nguyên thêm khó xử, càng không muốn làm cả ba bị tổn thương hay rơi vào thế bế tắc. Cách tốt nhất trong lúc này là cô không nên thể hiện gì. Để Bách Nguyên tự giải quyết vấn đề của chính mình. Và cô hy vọng, Lan Ngọc không là mối đe dọa của công ty hay bất cứ ai. Lạc Đình mong muốn tất cả thấu hiểu nhau, thông cảm cho nhau và cùng nhau nghĩ về ngày mai tốt đẹp hơn.
Cộc... cộc... cộc...
Tiếng gỡ cửa kéo Lạc Đình khỏi dòng suy nghĩ dông dài. Cô quay đầu nhìn ra. Bách Nguyên đẩy cửa bước vào. Trên tay anh lỉnh kỉnh túi xốp:
- Cô khỏe nhiều chưa?
Không trả lời Bách Nguyên, Lạc Đình hỏi:
- Ông mang gì mà nhiều thế?
- Trái cây. Những thứ cô có thể ăn được.
- Trời! Ông muốn biến tôi thành thùng phuy hả?
- Cho cô ăn hết mấy lần chỗ này, cô cũng không lên cân nổi đâu cô bé.
Bách Nguyên để một ít cam và một ít bánh lên bàn, rồi cất mọi thứ vào tủ lạnh:
- Cô muốn ăn trái cây không? - Anh quay lại.
- Không.
- Bánh?
- Không. Tôi không muốn ăn gì cả.
- Thế thì uống nước nhé?
Lạc Đình gật nhẹ.
Bách Nguyên mang cho cô ly nước lọc. Anh quan tâm:
- Trông cô không được vui.
- Ông nghĩ có vui nổi không khi ở đây một mình, nằm suốt trên giường và đối diện với bốn bức tường.
- Cũng phải.
- Bách Nguyên à! Tôi muốn được về nhà. Mùi của bệnh viện làm tôi phát ốm.
Lạc Đình nài nỉ:
- Ông xin với bác sĩ cho tôi về được không?
- Vết thương của cô...
- Nó chỉ là một vết thương. Nó không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của tôi cả.
Cô lắc lắc tay Bách Nguyên:
- Ông hứa đi! Hứa xin cho tôi về nghe!
Ánh mắt của Lạc Đình làm Bách Nguyên không thể không gật đầu:
- Thôi được rồi, chút nữa tôi sẽ đi gặp bác sĩ.
- Cám ơn ông, ông tuyệt vời lắm.
Lạc Đình ôm chầm lấy Bách Nguyên. Cô quên là lúc nãy cô đã tự nhắc mình là đang lúc này không nên thể hiện gì cả. Nhưng tình cảm khó nói lắm.
Bách Nguyên vỗ nhẹ vào lưng Lạc Đình:
- Cẩn thận vết thương!
Lạc Đình rời Bách Nguyên trong khuôn mặt bẽn lẽn.
- Xin lỗi...
- Không có gì. Tôi chỉ sớ vết thương cô lại đau rồi khóc lóc, làm tôi không có kẹo để dỗ thôi.
Bị Bách Nguyên trêu, Lạc Đình mắc cỡ. Cô ném cái gối vào anh:
- Ông thật đáng ghét.
- Có bao giờ cô thương tôi đâu. Ghét nữa cũng chẳng sao.
- Hừ! Ông không trêu chọc tôi thì ông ăn cơm không được hay sao ấy.
- Còn cô không ghét tôi thì cô ngủ không được hay sao ấy.
- Ông...
Lạc Đình bặm môi:
- Ừ. Tôi cho phép ông cười trên chiến thắng thêm vài ngày nữa đấy. Khi vết thương tôi hết đau rồi, ông biết tay tôi.
- Hù dọa nữa à?
- Lâm Lạc Đình không biết hù dọa ai.
- OK. Tôi sẽ chờ lúc cô hết đau để tôi hù lại. Còn bây giờ nghe lời tôi, ăn một ít gì nha. Cô xanh lắm đấy.
Lạc Đình xụ mặt:
- Tôi đã nói không muốn ăn rồi.
- Không muốn ăn cũng phải ăn. Sức khỏe là quan trọng nhất. Lỡ mai mốt cô về thăm nhà, để bác trai thấy cô xanh xao vàng vọt thì tôi có lỗi lắm.
- Chuyện của tôi liên quan gì đến ông mà có lỗi hay không có lỗi?
- Tôi đã hứa với bác trai chăm sóc cô.
- Này! Sao hứa lung tung thế?
- Bác trai gởi gắm mà. Không hứa không được.
- Bác trai, bác trai. Bộ thân nhau lắm sao?
Bách Nguyên cười:
- Không thân gì, chỉ được tin tưởng thôi.
- Tin tưởng?
Lạc Đình kêu lên:
- Ôi, ba ơi! Ba nghĩ sao mà lại tin tưởng gã đàn ông này vậy? Ông ta là một người đáng ghét, ông ta luôn ăn hiếp con gái ba, ba có biết không?
- Cô hiền quá há.
- Hiền hơn ông là được rồi. Vì tôi đâu có gây ra nhiều chuyện như ông.
Bách Nguyên lắc đầu bởi miệng lưỡi của Lạc Đình. Anh mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa tươi:
- Uống hết cái này đi!
- Ngán lắm.
- Ngán thì tiếp tục ở lại bệnh viện.
Nghe câu ấy Lạc Đình cuống cuồng:
- Ơ, tôi uống.
- Không bao giờ tự giác cả. Đợi hăm dọa không hà.
Lạc Đình le lưỡi nháy Bách Nguyên. Anh giơ tay dứ dứ:
- Có ngày tôi đánh đòn cho biết.
- Dám không?
- Đừng thách thức tôi.
Vừa lúc có tiếng gõ cửa. Giọng Bách Nguyên vọng ra:
- Mời vào!
Người bước vào là Lan Ngọc. Cả Bách Nguyên và Lạc Đình bất ngờ:
- Lan Ngọc!
- Ôi! Nằm viện mà như nghỉ mát vậy. Phòng máy lạnh, tivi, tủ lạnh đều có... thêm tổng giám đốc đích thân thăm nom cận kề, còn gì bằng. Tôi cũng muốn được như vậy đấy.
Bách Nguyên bước đến chặn Lan Ngọc lại:
- Chị đến đây làm gì?
- Thăm Lạc Đình. Dù sao em và cô ấy cũng là đồng nghiệp mà.
- Xin lỗi nha, chúng tôi không hoan nghênh chị.
- Chúng tôi? Anh và Lạc Đình qua lại rồi à?
- Không phải chuyện của chị.
- OK.
Lan Ngọc hỏi thăm:
- Cô khỏe chưa, Lạc Đình?
- Váng. Cám ơn chị, tôi ổn.
- Thật xui xẻo cho cô, ngày đầu đi xe mà bị tai nạn. Không hay chút nào phải không? Nhưng cô phải cẩn thận đó, xui xẻo không lưởng trước được đâu.
- Vâng. Cám ơn sự nhắc nhở của chị.
- Cô mau bình phục đi và trở về công ty, để nhân viên ở đó được yên thân một chút. Bằng không, ngày nào cũng bị tra tấn bởi sự nắng mưa của tổng giám đốc. Cô biết rồi đó, không có cô bên cạnh, tổng giám đốc đâu làm việc được, và chúng tôi cũng bị vạ lây.
- Tôi có sức ảnh hưởng lớn vậy sao?
- Điều đó, cô dư biết chứ.
Lạc Đình quay sang Bách Nguyên:
- Những gì chị Lan Ngọc nói, có đúng không anh?
- Tôi... anh...
Bách Nguyên trở nên lúng túng. Anh không biết trả lời thế nào, bởi tự nhiên giọng Lan Đình ngọt ngào...
- Như thế thì anh hư quá đó nghe. Tại sao anh đem tình cảm vào công việc chứ? Anh làm vậy rất tội cho những nhân viên bị la mắng vô cớ. Em không thích thế đâu.
Ôi, giọng điệu của Lạc Đình giống như người yêu đang giận dỗi. Thừa cơ hội, Bách Nguyên giấu nụ cười bắt nhịp theo:
- Chị Lan Ngọc nói chỉ là một phần đúng thôi. Nếu những nhân viên ấy không lộn xộn và biết tuân thủ nguyên tắc của công ty thì anh đâu nhọc hơi nhọc sức. Em cũng thấy đó, vừa lo lắng cho em, vừa bị căng thẳng, bảo sao anh không bực mình cho được.
Lạc Đình nhìn Lan Ngọc nhỏ nhẹ:
- Chị Lan Ngọc thông cảm nha. Chị biết anh Nguyên mà, anh ấy...
- Thôi, hai người đừng múa đừng hát nữa. Tôi đến đây không phải để xem hai người diễn tuồng đâu.
Bách Nguyên vờ ngơ ngác:
- Ai trêu tức chị? Chúng tôi nói chuyện thôi mà. Chị không thích nghe...
- Đủ rồi! Hoàng Bách Nguyên, anh dừng ngay lại đi. Em không muốn thấy cảnh này.
- Ơ... nghĩa là sao?
- Anh tưởng em không biết gì à? Anh mượn Lạc Đình để né tránh em có phải không?
Bách Nguyên cau mày:
- Tại sao tôi phải né tránh chị?
- Vì anh sợ tình cảm năm xưa thức dậy.
- Thôi đi Lan Ngọc! Chị nói vấn đề này bao nhiêu lần rồi? Chị không thấy nhàm chán sao? Tôi đã bảo tất cả đã là quá khứ, và hiện tại chị là chị dâu của tôi.
- Chị dâu?
- Đúng! Và điều ấy đã được mọi người công nhận. Vì vậy chị đừng phí thời gian và đừng làm trò cười nữa.
- À, sẵn đây tôi cho chị biết, Lạc Đình chính là hiện tại và tương lai của tôi. Mong chị không nên làm khó cô ấy.
Câu tuyên bố của Bách Nguyên làm Lạc Đình tròn mắt, còn Lan Ngọc thì hét lên:
- Không được.
- Chị lấy quyền gì mà ngăn cản chúng tôi?
- Em... em không bằng lòng. Anh không được chọn Lạc Đình.
Lan Ngọc nói bừa:
- Cô ta không xứng đáng với anh. Cô ta chỉ lợi dụng anh thôi. Cô ta vào ""Hoàng Nguyên" là có âm mưu.
Bách Nguyên tức giận:
- Chị im ngay! Tôi cấm chị không được xúc phạm đến Lạc Đình. Tôi yêu cô ấy, cho dù cô ấy có lợi dụng tôi cũng chẳng sao. Chị hiểu không?
- Anh...
Bách Nguyên dứt khoát:
- Bây giờ chị có thể đi được rồi đó. Vì những gì cần biết chị đã biết.
Lan Ngọc ngoan cố:
- Em không đi đâu cả.
- Thế thì tôi phải mời bảo vệ bệnh viện vậy.
- Anh tuyệt tình với em như thế ư?
Bách Nguyên lầm lì nhấc điện thoại:
- Có một người đang quấy rối bệnh nhân ở phòng số... khoa đặc biệt. Tôi cần sự giúp đỡ.
Lan Ngọc tái xanh mặt, cô nhìn Bách Nguyên và Lạc Đình bằng đôi mắt hận thù.
- Được, hai người hãy chờ đó đi. Đừng trách sao tôi tàn nhẫn nhé.
Rầm...
Cửa phòng đóng lại sau lưng Lan Ngọc. Bách Nguyên vẫn chưa hết bực mình:
- Đúng là phiền phức!
Lạc Đình nén tiếng thở dài.
- Sao ông phải làm như vậy? Ông càng tuyệt tình thì Lan Ngọc càng căm ghét tôi. Tôi không muốn gây nên thù oán với ai cả.
- Chứ em bảo tôi phải làm sao?
Bách Nguyên đổi cách xưng hô:
- Chỉ vì tôi sợ tổn thương nên tôi cứ ngần ngừ không dứt khoát. Bây giờ thì sao? Chị ta thật sự làm tôi mệt mỏi. Mệt mỏi còn hơn chính công việc tôi đang làm.
- Nhưng ông không nên nói yêu tôi trước mặt Lan Ngọc. Việc ấy tôi không gánh vác nổi đâu.
- Cái gì gánh vác? Em tưởng tôi mượn em để Lan Ngọc từ bỏ ý định bám riết theo tôi à? Tôi đâu phải trẻ con.
Bách Nguyên nhìn vào mắt Lạc Đình:
- Những gì tôi nói lúc nãy đều là sự thật. Tôi yêu em, nhưng tôi không ép em chấp nhận tôi ngay bây giờ. Em có thể từ từ suy nghĩ rồi quyết định, xem có nên cùng tôi đi hết quãng đường còn lại hay không?
- Nếu như tôi từ chối vì không yêu ông?
- Cũng không sao, bởi vì tình yêu là tự nguyện mà. Nhưng tôi xin em một điều. Hãy cho tôi để em một góc nào đó trong trái tim tôi được không?
- Ông không phải là kẻ si tình.
- Vì em tôi mới trở thành như thế.
Lạc Đình né tránh ánh mắt vừa buồn vừa tha thiết của Bách Nguyên:
Đừng nói đến chuyện này nữa! Ông hãy đến gặp bác sĩ xin cho tôi về nhà đi.
Bách Nguyên gật đầu:
- Được rồi.
Anh đỡ Lạc Đình nằm xuống:
- Em hãy nghỉ chút đi. Tí nữa tôi quay lại.
Lạc Đình chớp mắt nhìn theo dáng Bách Nguyên:
- Xin lỗi anh, Bách Nguyên. Em cũng yêu anh, nhưng em cần thêm một ít thời gian nữa để lắng nghe con tim mình. Đừng buồn em, anh nhé!