*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Lý do mời khách rất đơn giản, Thương Ngôn đến Tân Giang, về tình về lý đều hẳn là cô nên mời anh ăn một bữa cơm. Từ sau khi tốt nghiệp hồi tháng sáu, Tiểu Thụ liền đến bên này Tân Giang, tới nhà xưởng Lâm thị để thực tập, rồi sau đó ở tại ký túc xá do Lâm thị cung cấp giành cho hai người của nhân viên. Mỗi ngày ăn ở nhà ăn, thỉnh thoảng đồng nghiệp tụ hội liền tụ tập một nhóm đến khu vực gần quảng trường để ăn một bữa cơm.
Chu Tiểu Thụ mời Thương Ngôn ăn cơm chiều ở quán gần quảng trường Giang Duyệt.
Thương Ngôn chấp nhận lời mời khách của Tiểu Thụ. Quán cơm hai người dùng cơm là do anh lựa chọn, còn Tiểu Thụ ở bên kia thì chọn đồ ăn bản địa, đồ ăn ở đây thiên về món cay. Thời điểm Thương Ngôn nhìn thấy tên của quán cơm là Bạch Sơn, lập tức chọn luôn nhà hàng này, quên mất chuyện bản thân mình là không ăn cay được chút nào.
Đồ ăn là do Tiểu Thụ gọi. Sau khi gọi ba món ăn một món canh, Tiểu Thụ nói với nhân viên phục vụ: "Mấy thứ đồ ăn đã gọi đề nghị không cho ớt cay vào nhé, xin cám ơn."
Rõ ràng, không cho thêm ớt cay vào là vì lo lắng cho anh.
Thương Ngôn do dự một hồi, hỏi lên: "Tiểu Thụ, làm sao cô biết tôi không ăn được cay?" Lời này vừa hỏi ra, Thương Ngôn cảm thấy tự mình quẫn bách, bởi vì thật sự anh thấy mình rất tự luyến (tự yêu bản thân mình) rồi.
Ngược lại, Tiểu Thụ so với anh hào phóng, nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng nói: "Chúng ta lại không phải là lần đầu tiên ăn cơm với nhau. Tôi nhớ được lần đầu tiên anh đến ăn cơm ở Thiết Lĩnh, lúc ấy anh đã không ăn được cay rồi."
"Đúng vậy..." Thương Ngôn nhấp nhấp môi dưới. Tiểu Thụ lưu tâm và chu đáo như vậy, trong lòng Thương Ngôn cảm thấy có chút vui vẻ, lại có chút ngứa.
Bữa cơm này, hai người đều ăn khá chậm. Thương Ngôn sau khi ăn xong, phát hiện Tiểu Thụ chỉ ăn cũng chưa tới chén nhỏ, từ đầu tới đuôi, hai người cũng đều yên tĩnh, nói chuyện không nhiều lắm, nhưng cũng không nhàm chán. Dưới ánh đèn mang theo chút khói lửa của nhà hàng, gương mặt của Tiểu Thụ hồng hồng nhuận nhuận, như thể trong một làn sương trắng sữa, trông mỏng manh và ấm áp.
Sau bữa cơm chiều, Thương Ngôn đưa ra ý kiến cùng nhau đi xem phim, với tư cách mời đáp lễ bữa cơm chiều nay. Vừa khéo có một bộ phim bom tấn đang được chiều ở lầu 3 của rạp chiếu phim trên quảng trường.
Chẳng qua, lại bị Tiểu Thụ uyển chuyển cự tuyệt.
"Thương Ngôn, tôi