Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 91




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giống như gặp được một người bạn ngoài ý muốn, vẻ mặt Thương Ngôn mặt lộ ra một chút kinh ngạc lẫn vui mừng. Hiếm khi nhìn thấy Thương Ngôn mặc trang phục thoải mái, không đi giày Tây mà đối diện với Tiểu Thụ như ngày hôm nay. Không biết vì sao, mỗi khi đối mặt với Tiểu Thụ, Thương Ngôn đều có thể cảm nhận được một cảm giác đặc biệt thoải mái tự tại sung sướng.

Phảng phất giống như được hít thở bầu không khí tươi mới, lại mát mẻ ngọt ngào vậy.

Tại sao lại cảm thấy tự nhiên thân thiết như vậy, Thương Ngôn cảm thấy anh và Tiểu Thụ giống như là bạn bè tâm đắc, xưa nay luôn hiểu nhau vậy. Chỉ có điều là, từng đã có người nói với anh, giữa nam nữ với nhau căn bản không có tình hữu nghị thuần túy. Đây là một câu nói mà Giai Khởi đã từng nói với anh. Nghe cũng thấy có chút đạo lý, nhưng lại cảm thấy câu nói này thực sự hơi quá.

Đối mặt với Thương Ngôn là ánh mắt và nụ cười thân mật.

Tiểu Thụ trước gọi một phần mì nước, thịt băm cùng với rau dưa, rồi sau đó cô ngồi xuống ở trước mặt Thương Ngôn, dùng một giọng nói rất bình thường tiếp đón: "Thương Ngôn, sao hôm nay anh lại tới đay như vậy?" Giọng nói của Tiểu Thụ thanh thanh đạm đạm, manh theo một phần ngượng ngùng. Chỉ là khi nói ra hai chữ Thương Ngôn kia, thì cô thoáng mất tự nhiên, bên trong chữ vĩnh viễn mang theo một chút ngần ngừ. Bởi vì Tiểu Thụ vẫn một mực gọi Thương Ngôn là "Bạn họ Thương". Rồi sau này, sau khi Thương Ngôn tốt nghiệp, cô liền không có biện pháp nào để xưng hô như vậy nữa rồi. Xưng hô là học trưởng ư? Tiểu Thụ cảm thấy càng khó chịu hơn. Đương nhiên, cô càng không có biện pháp nào để gọi Thương Ngôn giống như Lê Lạc vẫn hay gọi trêu tức, là tiểu Tổng giám đốc Thương.

Thương Ngôn nhìn Tiểu Thụ, mở miệng nói như muốn giải thích: "Tôi tới tìm Lê Lạc cùng cậu nhỏ để chơi bóng. Khi lái xe đi ngang qua đây, đột nhiên thấy thèm ăn rồi. Ngẫm lại cũng đã thật lâu rồi tôi không tới nơi này ăn mỳ, cho nên mới tiến vào đây để hoài niệm lại khoảng thời gian còn là sinh viên."

À! Tiểu Thụ gật gật đầu, không nói lại câu gì nữa. Thương Ngôn nói chuyện thoải mái thú vị, theo lý thì cô cũng nên đáp lại vài câu nói dí dỏm thích hợp mới đúng. Cho dù là làm bạn bè, thì nói chuyện phiếm như thế cũng không có thể làm ảnh hưởng gì đến toàn cục. Chỉ là Tiểu Thụ không nói gì, không hề tiếp đón một câu nói nào, nhưng cũng không phải là cô không muốn nói nhiều. Thương Ngôn tốt lắm! Ở trong lòng Tiểu Thụ luôn luôn có sợi dây, giống như một sợi dây, chỉ cần hơi kéo nhẹ nó sẽ lộ ra tiếng lòng của cô.

Cho nên, cô chỉ cần nghe anh nói là tốt rồi. Chung quy Thương Ngôn nói chuyện thật là dễ nghe, giong nói dễ nghe, lời nói dễ nghe! Giống như anh nói anh đột nhiên thấy thèm ăn mỳ, Tiểu Thụ chẳng phải thật tin tưởng lắm. Thế nhưng mà Thương Ngôn đã nói như vậy, không chỉ có ông chủ nghe xong thấy thoải mái, mà cô cũng cảm thấy có một phần thân thiết.

     Thời gian trước, cô lật giở cuốn Kinh Thi, có nhìn thấy một câu: " Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma" (*), cảm giác câu đó dùng để hình dung về Thương Ngôn thực là thích hợp hơn ai hết. Phía sau đó còn có một câu nữa là cái gì nhỉ?

À, “Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích.” (**)

(*) Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma: Dịch nghĩa: Chẳng cần phải là quân tử, cũng như được cắt gọt như đánh bóng, như được giũa được mài
(**) Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích: Dịch nghĩa: Chẳng cần phải là quân tử, cũng như vàng được ban cho, như ngọc bích quý giá.
Cả 2 câu trên đều có ý muốn nói vẻ đẹp nội tâm và vẻ đẹp bên ngoài của Thương Ngôn

     "Quyết định vào Lâm thị Nhật Hóa?" Thương Ngôn hỏi Tiểu Thụ.

     Tiểu Thụ gật đầu.

     "Cố lên nhé." Thương Ngôn thiệt tình chân ý nói như muốn khích lệ i.

     Tiểu Thụ lại là gật đầu: "Vâng!"

     "Khi nào thì thực tập?"

     "Ngày mai."

     "Nhanh như vậy sao?" Thương Ngôn nghĩ nghĩ chuyện của bản thân mình giống như trời đã an bày xong rồi, nhưng anh vẫn mở miệng nói, "Ngày mai mấy giờ vậy? Để tôi đi tới đưa cô đi đến Lâm thị."

     Hai gò má của Tiểu Thụ đỏ ửng lên, cô lắc đầu nói cự tuyệt: "Không cần đâu, tôi có thể thuê xe đi là được. . . Anh còn bận việc của anh mà!"

     Thương Ngôn cũng không miễn cưỡng cô, không hiểu sao trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối.

     Sự thật Tiểu Thụ đợi lát nữa sẽ đi tới nhà xưởng của Lâm thị. Nhưng cô sợ Thương Ngôn muốn đưa cô đi nên mới bảo là ngày mai. Giống như Thương Ngôn, Tiểu Thụ trước khi đi cũng đi đến đây để ăn một chén mỳ nước của chú Kim, sợ rằng sau này sẽ ít khi có cơ hội được đến đây.

     Về phần Thương Ngôn tại sao lại phải đối đãi với Tiểu Thụ, một người từng đã liên hợp để làm náo loạn bữa tiệc đính hôn của anh và bạn gái trước, thực chu đáo và hiền lành như vậy. Tiểu Thụ duy nhất có thể nói cho nguyên nhân của mình, chính là một câu nói của Lê Lạc đã nói với cô, để hình dung ra Thương Ngôn " chàng trai trẻ giống như một cái lò sưởi " .

     Thương Ngôn là một chàng trai ấm áp, còn là một thân sĩ. Bất kể là đối với con người hay là đối với sự việc,anh vẫn đều vẫn duy trì thỏa đáng sự dịu dàng ấm áp và khiêm tốn.

     Lê Lạc đánh giá về Thương Ngôn như vậy, Chu Tiểu Thụ làm sao không có ý thức được rằng Thương Ngôn là một người tốt cho được!

     Chính là những cô gái trẻ kia đã nói ra những từ quá khen ngợi đối với anh. Nếu như bản thân Thương Ngôn mànghe được, nhất định là anh sẽ mặt đỏ không thôi. Bởi vì cậu nhỏ đã hình dung đối với anh là - - túi sữa nhỏ.

     Giai Khởi sắp đính hôn. Người đàn ông kia là một Hoa kiều, một kẻ có tiền ở hải ngoại. Giai Khởi đi du học ở nước Anh quốc đã làm quen được với người đàn ông này. Thương Ngôn ở trong nhóm WeChat bạn bè đã từng nhìn thấy ảnh chụp của Giai Khởi được đưa lên trên nhóm. Tuy không có chính mặt, nhưng mà thông qua các ảnh chụp khác, từ đó Thương Ngôn có thể nhận thấy được, đối phương là một người đàn ông có điều kiện kinh tế không tệ lắm. Theo tin tức mà Giai Khởi lộ ra, đối phương đối với cô tốt lắm.

     Dùng lời nói của Giai Khởi mà nói: "Chỉ có ở trong mắt của tiên sinh Z, em mới chính là một cô gái nhỏ, vĩnh viễn đều không cần thiết phải lớn lên."

     Đã từng làm thanh mai trúc mã lẫn bạn trai trước của Giai Khởi , Thương Ngôn nhìn thấy Giai Khởi ở trong nhóm WeChat của bạn bè, anh cũng không có bao nhiêu cảm giác. Không có tiếc nuối, cũng không có quá nhiều vui mừng. Vài năm nay, mỗi lần Giai Khởi liên hệ với anh, đều sẽ hỏi anh có bạn gái hay không. Tất nhiên sau đó, Thương Ngôn đều trả lời lập lờ nước đôi đối với Giai Khởi.

     Sở dĩ Thương Ngôn nói lập lờ nước đôi, một mặt là vì anh thật sự không có bạn gái; mặt khác anh không có ý nói rõ ràng cho Giai Khởi biết, là vì người độc thân có tội! Nhất là đối với anh, một chàng trai trước kia đã từng có bạn gái, rất sợ bạn gái trước sẽ hiểu lầm về điều gì đó. Vừa nghĩ như thế, Thương Ngôn cảm giác mình vẫn là một con chó độc thân rất có khí tiết. Đối với Giai Khởi, Thương Ngôn càng nhiều là một loại không thể không nề hà, bất kể là đối với tình yêu trước kia, hay là tình yêu sau này. Có đôi khi, Thương Ngôn thiệt tình hi vọng Giai Khởi có thể thay đổi lại tính nết, nhưng rồi lại sợ nếu anh nói hơn nữa, sẽ làm cho người ta không được thoải mái.

     Mỗi người đều có quan điểm và tính cách của mình khác nhau. Đây cũng không phải phim thần tượng, hơi một tí là có ý nghĩ lẫn quan niệm cứu vớt đối phương.