Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 8




Gần đây Tạ Tịnh Di có chút buồn chán.

Thật ra thì từ nhiều năm trước, cô đã ý thức được loại buồn chán này xuất phát từ sâu trong nội tâm, chỉ là những năm gần đây sau khi con trai Thương Ngôn lên đại học, loại tâm tình này càng ngày càng mãnh liệt, giống như cuộc sống lập tức mất đi chỗ dựa.

Thật là kỳ quái, người càng sống lại càng mất đi trọng tâm. Tạ Tịnh Di nhớ lại lúc cô và Thương Vũ vừa mới kết hôn được mấy năm, chỉ cảm thấy cuộc đời giống như một giấc mộng, mơ qua bốn mùa lưu chuyển xuân hạ thu đông. Chớp mắt một cái, cô trở thành một thiếu nữ, chớp mắt một cái cô gả cho Thương Vũ, chớp mắt một cái Thương Ngôn đã trưởng thành... Thời gian trôi qua rất nhanh cô gần như không bắt kịp được nhịp sống.

Ngày hôm qua Tạ Tịnh Di thảo luận một chút về vấn đề này với chồng cô, chồng cô Thương Vũ cởi áo khoác xuống đưa cho cô, hắn không thèm để ý nói với cô: “Nếu như thật sự cảm thấy nhàm chán, vậy thì tìm chút việc để làm đi.”

Hắn nói rất đúng, nhưng mà biết tìm việc gì để làm đây? Tạ Tịnh Di không nghĩ ra cô có thể làm việc gì. Thương Vũ tắm xong, mặc một bộ áo choàng tắm màu xanh đen đi ra, đai lưng áo choàng tắm trên người tùy ý thắt, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Chồng của cô vẫn thường xuyên tập thể dục, năm nay 49 tuổi nhưng vẫn cao to đẹp trai như trước, khí khái mạnh mẽ không thua những người đàn ông trẻ tuổi. Tạ Tịnh Di cầm khăn lông lên lau tóc cho Thương Vũ, nảy ra một ý nói: “Thương Vũ, hay là chúng ta lại sinh thêm đứa bé nữa đi.”

Tạ Tịnh Di vốn muốn vui vẻ thương lượng cùng chồng mình, chỉ là Thương Vũ vẫn không để ý đến chuyện này, tùy tiện tìm một câu nói xóa đi ý niệm của cô, hình như hắn còn nghĩ cô đang nói đùa. Buổi tối hai người cùng nằm trên chiếc giường gỗ lớn, Thương Vũ thấy cô mất hứng, buông bảng báo cáo trong tay nói với cô: “Tịnh Di, em đã rất vất vả mới nuôi được Thương Ngôn trưởng thành, tại sao em không nghỉ ngơi cho khỏe một chút, hả?”

Tạ Tịnh Di còn chưa mở lời, Thương Vũ lại xoa xoa ấn đường nói: “Ngủ đi, sớm nghỉ ngơi một chút. Anh rất mệt mỏi.”

Ngày hôm sau, Tạ Tịnh Di và Lâm Hi Âm cùng đi spa, cô thử liệu pháp hải dương mà tiểu thư Mỹ Dung đề cử, cảm thấy hiệu quả không tệ, cô quẹt thẻ mua đồ ăn. Mua hai phần, một phần đưa cho Lâm Hi Âm.

“Tháng này chính là sinh nhật cô, vậy mà còn để cô phải trả tiền.” Lâm Hi Âm buộc lại mái tóc, đi từ phòng tắm ra ngoài, thân thể trắng nõn dùng khăn tắm quấn quanh, cô nhận lấy đồ ăn từ tay Tạ Tịnh Di, sau đó vừa thân mật vừa khách khí nói: “Nói hay lắm, lần sau tôi mời.”

“Không phải đều giống nhau sao?” Tạ Tịnh Di cười nói: “Đều là quẹt thẻ.”

“Nào có giống nhau đâu.” Dù Lâm Hi Âm đã lớn tuổi nhưng gương mặt cô vẫn thanh tú như trước, cô nhìn chiếc thẻ trong tay Tạ Tịnh Di, cười cười nói: “ Chiếc thẻ cô dùng không giống với chiếc thẻ tôi dùng.”

“Được rồi, chẳng lẽ Tử Văn nhà cô còn kiếm chưa đủ tiền hay sao chứ.” Tạ Tịnh Di trêu ghẹo lại.

Lâm Hi Âm: “So với cô và Thương Vũ, còn không phải là quá ít sao.”

Trong phòng VIP, Tạ Tịnh Di và Lâm Hi Âm tiếp tục hưởng thụ đợt trị liệu đắp mặt bằng bùn biển. Tạ Tịnh Di nghĩ đến ý tưởng của mình tối hôm qua, hỏi Lâm Hi Âm: “Hi Âm, cô và Tử Văn có muốn sinh thêm một đứa nữa không?”

Lâm Hi Âm không hiểu Tạ Tịnh Di nghĩ cái gì, nhắm mắt lại trả lời: “Sinh cái gì chứ, hai đứa bé đều đã lớn rồi, bây giờ đến lượt chúng ta hưởng thụ thật tốt.”

Lời nói của Lâm Hi Âm giống lời của Thương Vũ như đúc. Tạ Tịnh Di nhớ tới việc gần đây mình rất phiền muộn nói tiếp: “Tôi cảm thấy hiện tại có chút nhàm chán, tôi nhớ cảm giác làm mẹ giống như trước kia khi Thương Ngôn còn nhỏ, ngày ngày mong ngóng được nhìn dáng vẻ nó khi nó lớn lên, hiện tại nó đã trưởng thành, lại hy vọng có thể trở lại lúc nó còn bé...”

Nhàm chán? Bên này Lâm Hi Âm bởi vì tiểu thư Mỹ Dung dùng lực hơi mạnh, nhíu mày một cái nói: “Nhẹ một chút, không cần đụng tới trán tôi.” Cái trán không cần đụng, nguyên nhân dĩ nhiên là do vừa mới tiêm axit uric.

Lâm Hi Âm có chút không để ý, suy nghĩ đi hơi xa, hồi lâu sau mới nhớ ra Tạ Tịnh Di vừa nói chuyện với mình, tiện tay múc một miếng cháo gà đút cho Tạ Tịnh Di nói: “Không có cuộc sống nào quá nhàm chán, chỉ có thái độ sống quá nhàm chán.”

“... Thật sao?” Lời nói này của Lâm Hi Âm rất có đạo lý, nhưng nghe xong Tạ Tịnh Di lại không thấy thoải mái. Đều là phụ nữ, tuổi tác của cô và Lâm Hi Âm cũng tương đương, nhưng *BichDiepDuong*DiendanLeQuyDon* dù là vóc dáng hay ngoại hình Lâm Hi Âm đều bảo dưỡng tốt hơn cô một chút. Cuộc sống của Lâm Hi Âm cũng thú vị hơn cô.

Vừa tham gia Câu Lạc Bộ, vừa hoạt động từ thiện, dù lớn tuổi nhưng vẫn là một người nổi tiếng trong cộng đồng mạng, nổi danh là nữ thần không tuổi. Thỉnh thoảng Tạ Tịnh Di cũng hâm mộ cuộc sống vui vẻ của Lâm Hi Âm, chỉ là nghĩ đến việc phải làm nhiều chuyện như vậy, còn không bằng dành thời gian chăm sóc hoa cỏ.

“Hi Âm, không thể không nói có lúc tôi thật sự hâm mộ cô.” Tạ Tịnh Di mở miệng nói.

“Hâm mộ tôi cái gì?” Lâm Hi Âm an ủi Tạ Tịnh Di nói: “Tôi mới là người phải nói mệnh của cô quá tốt, không có tham vọng gì cả, nếu như tôi mà giống cô gả cho Thương Vũ, chắc chắn tôi chỉ muốn toàn tâm toàn ý làm Thương phu nhân.”

Lâm Hi Âm nói rất thật lòng. Tạ Tịnh Di nói cuộc đời nhàm chán, còn không phải là vì mệnh quá tốt ư, từ nhỏ đến lớn chỉ cần cô nghĩ cô muốn cái gì người khác cũng sẽ giành trước đưa đến trước mặt cô... Lâm Hi Âm suy nghĩ về phiền não của mình, năm nay việc buôn bán của công ty Phương Tử Văn cũng không tốt, hắn còn đầu tư thêm không ít tiền riêng, số tiền thu được từ việc bán đi cổ phần Lâm thị đã sắp hết. Mặc dù trên danh nghĩa cô vẫn là Phó Tổng giám đốc Lâm thị, chỉ là sau khi Lâm thị bán đi nhãn hiệu “Hoa nhan” thì từng bước trở thành một công xưởng sản xuất mỹ phẩm, hàng năm tiền hoa hồng phải chi nhiều như vậy. Hiện tại chi tiêu cho cuộc sống là rất lớn, thu nhập của cô và Phương Tử Văn so với Tạ gia chỉ là đủ ăn đủ mặc.

Cho dù như vậy, Lâm Hi Âm vẫn cảm thấy cuộc sống của mình rất kích tình và đầy hi vọng, giống như chồng cô Phương Tử Văn vẫn nói vậy, chỉ cần chờ Giai Khởi gả cho Thương Ngôn, tất cả đều trở nên tốt đẹp.

Tuy nhiên hai ngày trước, người mang trọng trách là Lâm Giai Khởi lại cãi nhau một trận với Thương Ngôn. Nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Giai Khởi giới thiệu một anh chàng cho Lê Lạc, vừa hay Thương Ngôn cũng biết vị người này, hiểu rõ người này cứ một tháng lại đổi bạn gái một lần, không khỏi nói với Lâm Giai Khởi đôi câu, cố gắng ngăn cản cô giới thiệu người như vậy cho Lê Lạc.

Lâm Giai Khởi ban đầu còn ra vẻ nói: “Nhưng tối nay bọn họ đã gặp mặt rồi, Trần Kinh Nam cũng hẹn Lê Lạc đi ăn rồi.”

“Giai Khởi, em...”

Lâm Giai Khởi nhìn vẻ mặt Thương Ngôn, chung quy là cảm giác của con gái vẫn vô cùng chuẩn xác, cô trực tiếp hỏi thẳng: “Thương Ngôn, có phải anh có ý với Lê Lạc đúng không?”

Thương Ngôn không trả lời Lâm Giai Khởi vấn đề này, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Giai Khởi, Lê Lạc là bằng hữu của em, không phải sao?”

Lâm Giai Khởi cắn môi, bị Thương Ngôn hỏi ngược nên đuối lý. Sau đó lầm bầm: “Thương Ngôn, sao anh lại hoài nghi em như vậy, em cái gì cũng không hiểu!”

“Tốt.” Thương Ngôn hạ giọng nói: “Vậy em nói trước đi.”

Lâm Giai Khởi chỉ cảm thấy vô cùng uất ức, đôi mắt to nhanh chóng rơi lệ, cô nghẹn ngào hai cái nói: “Em có hỏi Lê Lạc thích người như thế nào... Chính cô ấy nói muốn người đẹp trai, muốn người có tiền, đương nhiên em chỉ có thể giới thiệu cho cô ấy người vừa đẹp trai vừa có tiền là Trần Kinh Nam rồi! Điều kiện của Trần Kinh Nam tốt như vậy, em giới thiệu cho cô ấy, em có lỗi sao?”

“... Trần Kinh Nam mà tốt ư?” Thương Ngôn không có cách nào tán thành.

“Phải thế nào mới tính là tốt, chẳng lẽ anh muốn em giới thiệu anh cho cô ấy sao?”

“Giai Khởi, chẳng lẽ em còn chưa rõ ý của anh?” Gương mặt Thương Ngôn nghẹn đến đỏ bừng, hắn cố gắng giữ sự tỉnh táo, chỉ là lời nói vẫn cứng rắn và trách cứ như trước: “Nếu như em không có đối tượng thích hợp để giới thiệu, em có thể không cần phải giới thiệu, đừng giới thiệu những người không tốt!”

Thương Ngôn cãi nhau, căn bản là hắn thực sự tức giận.

Lâm Giai Khởi không hiểu vì sao Thương Ngôn lại tức giận, đột nhiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cô Bi&ch%di@p@d?uong}d!d#lq&d còn chưa tức giận, tại sao hắn lại tức giận với cô. Còn có hắn nói giới thiệu người không tốt là có ý gì? Trong lòng hắn Lê Lạc tốt như vậy sao, Trần Kinh Nam có chỗ nào không xứng với Lê Lạc chứ?

“Trần Kinh Nam không tốt, vậy anh nói ai mới tốt?” Lâm Giai Khởi hỏi lại, sau đó cô hít mũi một cái nói: “Em nói thật với anh, Lê Lạc nói với em cô ấy muốn một người giống như anh vậy, chẳng lẽ em phải nhường anh cho cô ấy sao!”

Một câu cuối cùng, Lâm Giai Khởi hét to, sau đó cô trực tiếp đi trước, giày cao gót gõ vang trên sàn.

“Giai Khởi...” Vẻ mặt Thương Ngôn lúng túng, dường như bị tiếng hét của cô làm sửng sốt. Chỉ là chính hắn cũng không biết mình sững sờ là bởi vì Giai Khởi ghen, hay là vì câu nói Giai Khởi vừa thốt lên kia, rằng Lê Lạc muốn một người như hắn.

Cho dù vừa cãi nhau một trận, Thương Ngôn vẫn đưa Lâm Giai Khởi đến lầu dưới ký túc xá nữ sinh, một người đi trước, một người đi theo phía sau. Lâm Giai Khởi cố ý đi thật chậm, chỉ là lần này đi đến bên ngoài cửa ký túc xá Thương Ngôn còn không chịu nhận lỗi với cô chứ đừng nói là dỗ dành cô giống như trước đây. Tóm lại là một người thất vọng, một người tâm phiền ý loạn.

Bạn học Trần đáng thương vô tội bị xem thường, liên tục hắt hơi hai cái. Trần Kinh Nam xin lỗi Lê Lạc ngồi đối diện nói: “Thật xin lỗi, gần đây tôi bị cảm.”

Lê Lạc để dao nĩa xuống ngẩng đầu nói: “Trở về nên uống nhiều nước ấm.”

Trần Kinh Nam lập tức mừng rỡ, thuận tiện tìm một lý do nói: “Cô có thể đi mua thuốc cùng tôi không?”

“Không thành vấn đề.” Lê Lạc gật đầu nói: “Tôi biết mấy loại thuốc cảm có hiệu quả rất tốt, có thể giới thiệu cho anh.”

Đơn giản là vui mừng không thôi, Trần Kinh Nam cảm động dự định tấn công: “Lê Lạc, chúng ta...”

“Đúng rồi, anh ăn no chưa? Chúng ta tính tiền thôi.” Lê Lạc gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, lấy ví tiền ra.

Đương nhiên là Trần Kinh Nam ngăn cản Lê Lạc, là tiểu công tử ca nổi danh ở Lan thị, dù hắn đi ăn cùng một con heo nái cũng sẽ chủ động tính tiền, đừng nói đến chuyện người đi ăn với hắn lại là một mỹ nhân, hắn nghĩ Lê Lạc cũng chỉ là ra vẻ, lập tức cười cười cho Lê Lạc một cái thang: “Lần này tôi mời, lần sau cô mời tôi, mời tôi món ăn cô tự làm, được chứ?”

Lê Lạc không trả lời, cô đưa thẻ ra, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Trần Kinh Nam: “Hôm nay chúng ta chỉ gặp mặt giới thiệu, chẳng qua là tôi cũng không có ý tưởng sẽ tiếp tục với anh, cho nên tôi muốn bữa cơm hôm nay chúng ta cũng kết thúc luôn.”

Lê Lạc nhận được hóa đơn, lại đẩy hóa đơn tới trước mặt Trần Kinh Nam: “Thật xin lỗi, bữa ăn hôm nay hơi đắt. Tổng cộng là 1200, anh đưa cho tôi 500 là được rồi.”

Trần Kinh Nam:...

Ngày hôm sau, Lê Lạc đánh dấu vào tên Trần Kinh Nam trong danh sách, quay đầu lại thấy Thương Ngôn đứng phía sau cô. Thương Ngôn trực tiếp nói xin lỗi: “Lê Lạc, thật xin lỗi...”

Lê Lạc trợn mắt lên nhìn anh, có chút không hiểu.

Thương Ngôn mở miệng: “Tôi không biết Giai Khởi giới thiệu Trần Kinh Nam cho cô, nếu như mà tôi biết cô ấy giới thiệu Trần Kinh Nam cho cô, tôi đã ngăn cô ấy...”

Thương Ngôn nói rất rõ ràng, đương nhiên Lê Lạc nghe rõ, cô cười hỏi: “Tại sao? Trần Kinh Nam rất tốt, hắn vô cùng đáng yêu.”

Thương Ngôn không tin.

Lê Lạc xác định gật đầu một cái, nói: “Ngày hôm qua chúng tôi đi ăn cơm, sau đó cùng nhau đi xem phim, không ngờ Trần Kinh Nam cũng chơi game rất khá, tôi và anh ta chơi vô cùng vui vẻ.”

“Vậy sao...”

“Đương nhiên.” Lê Lạc buông tay một cái, sau đó đổi giọng nói nói: “Nhưng mà tôi và anh ta thật sự không thích hợp, cho nên tôi đã cự tuyệt Trần Kinh Nam. Tóm lại tôi còn rất xin lỗi, cảm thấy lãng phí một phần tâm ý của Giai Khởi.”

“...” Thương Ngôn nhất thời không có biện pháp miêu tả tâm tình của mình, sau một lát, hắn khẽ cười lên.

Lê Lạc cũng cười cười, nhìn lên tấm bảng trước mặt này, năm người cô đã gặp ba rồi. Không lạc quan mà lắc lắc đầu, Lê Lạc rất khổ não than thở một tiếng: “Bây giờ tìm một người bạn trai, thật không dễ dàng.”

Điều kiện cao như vậy, dĩ nhiên không dễ dàng.

Tuần này Lê Lạc một mực tìm bạn trai, là người phụ trách trực tiếp của Lê Lạc ở sở sinh hóa tế bào Thanh Hoài, đương nhiên Tạ Uẩn Ninh cũng biết. Kể cả điều kiện của Lê Lạc anh cũng biết: đẹp trai, giàu có, thông minh, còn phải dịu dàng thiện lương... Cô là tiểu nữ sinh tìm bạch mã hoàng tử sao?

Tạ Uẩn Ninh ngồi ở phòng làm việc trên lầu ba chờ tan ca, khuỷu tay trái chống vào tay vịn ghế ngồi, bàn tay giữ lấy đầu của mình, sau đó day day huyệt thái dương, không biết vì sao mình nhức đầu.

Ngày đó anh đã nhìn tờ giấy trong tay Lê Lạc, vấn đề viết trên tờ giấy quả thật quá ngây thơ khiến cho người khác cảm thấy buồn cười. Cho dù cô cố ý bắt chước nét chữ của người khác, nhưng ngày đó cô viết tờ giấy nhỏ, bút là anh đưa cho cô, bút anh dùng là mực nước chẳng lẽ anh còn có thể không nhận ra?

Quả thực là ngây thơ! Nhàm chán! Không coi bề trên ra gì!

——

Ngày hôm sau, Tạ Uẩn Ninh vừa mới xuống xe, xa xa lại thấy Lê Lạc đi về phía anh, cô mặc áo sơ mi rộng thùng thình màu hồng phối hợp với quần jean sọc trắng xanh, nhìn giống như là... nữ công nhân sơn tường.

Tạ Uẩn Ninh đứng bên cạnh xe, chờ Lê Lạc tới nói “Chào buổi sáng”.

Không sai, Lê Lạc tới đây là để chào Tạ Uẩn Ninh một câu: “Buổi sáng tốt lành, giáo sư Tạ.”

“Buổi sáng tốt lành.” Tạ Uẩn Ninh trả lời một câu, còn thân thiết thăm hỏi một câu: “Đã tìm được bạn trai chưa?”

Khụ! Lời này vừa dứt, Tạ Uẩn Ninh cũng cảm thấy lời này của mình quá nhiều chuyện, hoàn toàn vượt ra khỏi thân phận lão sư, cho nên anh bổ sung thêm một câu hỏi:“Nghe nói tuần này các thầy trong sở đều giới thiệu bạn trai cho cô, những người đó thế nào?”

Tạ Uẩn Ninh nói hai câu, đương nhiên Lê Lạc có thể nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của Tạ Uẩn Ninh, cô cảm thấy không có vấn đề gì cả, thẳng thắn nói: “ Không được tốt lắm, bọn họ cũng không đạt được yêu cầu của tôi.”

Không ngờ cô thật sự muốn tìm bạn trai. Tạ Uẩn Ninh nở nụ cười, trong lòng cũng vui thích vài phần, tiếp tục quan tâm hỏi một câu: “... Nói một chút đi, yêu cầu của cô cao bao nhiêu.”

Cho dù anh đã biết yêu cầu của Lê Lạc, nhưng nghe chính miệng cô nói lại một lần cũng không sao. Vốn tưởng rằng Lê Lạc sẽ nói với anh giống như nói với những người khác trong sở, kể đủ số điều kiện ra.

“... Thật ra thì giống như giáo sư Tạ là được rồi.” Lê Lạc mở miệng nói, gương mặt ung dung tự tại, còn có cả sự ngưỡng mộ của một thiếu nữ.

Anh đang tự khiêng đá đập chân mình sao? Tạ Uẩn Ninh dừng bước, liếc nhìn Lê Lạc, chỉ thấy Lê Lạc đã cúi đầu.

Tạ Uẩn Ninh tự d&d*Le@quy$don cảm thấy là anh không quá nghiêm khắc với Lê Lạc, cũng không cần Lê Lạc tôn trọng anh như một người thầy, nhưng cô cũng không thể không có chừng mực như thế này. Cho dù chỉ là câu nói đùa như vừa xong, hay là tờ giấy nhỏ cô viết đêm đó... Con người làm ra bất kỳ hành động gì cũng đều có nguyên nhân, Tạ Uẩn Ninh không thể không hoài nghi mục đích của Lê Lạc khi trở về từ nước Mĩ là gì? Tạ Uẩn Ninh hoàn toàn im lặng, sắc mặt căng ra.

Sau đó, Lê Lạc vượt lên trước mở miệng nói, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa thẳng thắn: “Giáo sư Tạ, thật ra thì em đã ngưỡng mộ thầy từ lâu rồi.”

Cái quỷ gì vậy! Mí mắt Tạ Uẩn Ninh khẽ nhảy hai cái, sau một lát, khóe miệng cũng co rút một chút. Không nói gì.

“Có thể thầy không biết, khi còn ở nước ngoài em đã sớm xem qua tất cả báo cáo nghiên cứu của thầy, nghiên cứu nào em cũng thích. Em cũng tìm hiểu các hoạt động của các hạng mục của thầy, em không chỉ có hứng thú với thầy, mà em còn cảm thấy hứng thú với các hạng mục của thầy nữa, cho nên em mới trở về nước xin gia nhập vào tổ của thầy.”

Tạ Uẩn Ninh khẽ nhíu mày, vẻ mặt yên tĩnh đứng trước mặt Lê Lạc.

Thành thật mà nói chỉ cần người đàn ông Tạ Uẩn Ninh này nghiêm túc một chút, sẽ khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác cao quý, không thể bôi nhọ. Lê Lạc vẫn không sợ chết, tiếp tục thú nhận: “Em không chỉ ngưỡng mộ tài năng của thầy, còn thích phẩm cách của thầy, hơn nữa gần đây em phát hiện... Tình cảm của em đã từ ngưỡng mộ trở thành thích, chính là kiểu tình yêu nam nữ...”

Tình yêu nam nữ? Anh thật sự rất ngạc nhiên! Tạ Uẩn Ninh tiếp tục đi về phía trước hai bước, sau đó anh quay đầu lại nhấn mạnh hỏi một lần: “Cô chắc chắn là thích kiểu tình yêu nam nữ…?”

Lê Lạc gật đầu: “Chắc chắn.”

“... Bắt đầu từ khi nào?” Tạ Uẩn Ninh hỏi, giọng điệu rất nhạt, rất bất đắc dĩ.

“Hả?” Lê Lạc sững sờ mất nửa giây, sau đó phát hiện Tạ Uẩn Ninh vừa hỏi cô thích hắn từ bao giờ, cô nghĩ nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó giơ tay trái lên.

Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc giơ tay trái lên.

Lê Lạc thật sự có chút khẩn trương, sau đó mặt cũng đỏ lên, cô thấp thỏm giơ tay trái nói: “Hình như là bắt đầu từ đêm đó, khi thầy kéo tay em.”

Cái gì? Cô dám nhắc lại chuyện đó sao!

Ánh mắt Lê Lạc long lanh, đồng thời vẻ mặt chắc chắn gật đầu nói: “Chính là từ đêm đó, khi thầy kéo tay em.”

Cho nên, muốn anh chịu trách nhiệm sao?

Tạ Uẩn Ninh không nói nên lời, anh nhìn chiếc xe đang đậu bên cạnh, cảm thấy dường như mình... Đã rung động rồi.