Editor: Mẹ Bầu
Tạ Tĩnh Di dừng bước lại, Thương Vũ cũng đồng dạng dừng bước, nhìn sang vợ của mình.
"Hừ..." Tạ Uẩn Ninh hừ lạnh ra tiếng. Lê Lạc vuốt ve cái trán, cũng đồng dạng cười lạnh một tiếng. Không nghĩ tới Lâm Hi Âm còn có thể nghĩ ra được chiêu số như vậy, muốn một cái kéo cô xuống nước. Nhưng mà Tử Nguyệt kia chính là bồn nước bẩn, đến một giọt cô cũng không muốn bị hắt lên ở trên người bản thân.
"Tôi không biết." Tạ Tĩnh Di trả lời Lâm Hi Âm, giọng nói bình thản mà có lực, "Tôi chỉ biết là tướng người là từ tâm sinh ra! @MeBau*diendan@leequyddonn@ Nhiều năm qua là do tôi đã nhìn người không rõ, lại đi giao thiệp với một người bạn giống như chị."
"..." Đến ngay cả Tạ Tĩnh Di cũng đều đứng về phía bên kia cùng với Lê Lạc! Lâm Hi Âm hít một hơi thật sâu, tâm lặng như tờ ngồi ở phía đối diện với Lê Lạc, đặt câu hỏi: "Lê tiểu thư, xin hỏi cô còn có thủ đoạn nào khác muốn đối phó với tôi nữa nay không?"
"Cần nói đều đã nói ra cả rồi, chị gái, chị cũng đừng có đề phòng nữa." Lê Lạc nói, dừng một chút, thay đổi giọng điệu: "Tôi ngược lại, thực sự rất rất muốn cùng chị gái ăn bữa cơm chiều, tự ôn chuyện cũ."
"Chị gái..." diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Lâm Hi Âm cười khẩy một tiếng, "Lâm Thanh Gia, Lâm Hi Âm tôi đây chán ghét nhất là cái bộ dạng này của cô! Cứ mở miệng là một tiếng chị gái, trong lòng cô thực có xem tôi là chị gái hay sao?"
"A, không sai!" Lê Lạc hai tay nắm lại với nhau, nói vẻ chân thành tha thiết: "Giằng co với nhau lâu như vậy, rốt cục chị gái cũng đã nguyện ý chấp nhận người em gái này rồi nhỉ!"
Lâm Hi Âm: "..."
Lê Lạc hắng giọng một tiếng, lại nói: "Chị gái, chị đã đã cảm thấy không thẹn với lương tâm, có dám theo tôi, theo con em gái quái vật này cùng ăn bữa cơm chiều hay không?"
Lâm Hi Âm căm thù đến tận xương tuỷ: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Tôi đương nhiên là không thẹn với lương tâm, ngược lại tôi cũng muốn nhìn xem cô là người hay là quỷ."
Biệt thự cũ của nhà họ Lâm, Lê Lạc chỉ để lại mình Lâm Hi Âm. Với Tạ Uẩn Ninh, cô cũng cho anh một ánh mắt. Tạ Uẩn Ninh hiểu ý rời đi trước. Phương Tử Văn cũng quay về nhà trước rồi. Con gái Lâm Giai Khởi tiến lên hỏi kết quả, Phương Tử Văn lần lữa mãi, bất quá vẻ mặt vẫn còn lúng ta lúng túng, mãi mới nói ra tiếng: "Giai Khởi, mẹ của con quả thật là rất đáng sợ..."
Lâm Gia Khởi không tin, rống lên một câu với Phương Tử Văn: "Ba ba, chẳng lẽ ba cũng tin tưởng Lê Lạc, mà không chịu tin mẹ hay sao?"
Lâm Giai Khởi thất vọng rời nhà đi ra ngoài, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on mở cửa chiếc xe Porsche mà ba ba Phương Tử Văn đã mua cho cô ra, ngồi ở trong xe khóc lớn thành tiếng. Mặc kệ Lê Lạc rốt cuộc là ai, Lê Lạc cũng đã phá hủy mất cuộc sống của cô rồi, đã phá hủy hết thảy mọi thứ của cô rồi!
Thế nhưng, năm đó cuộc sống của Lâm Thanh Gia bị phá hủy, so với Lâm Gia Khởi hiện tại, có thể còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần vạn lần.
Lê Lạc đã bảo trong biệt thự làm một bàn đồ ăn Giang Châu, đều là những món ăn đã từng xuất hiện hàng ngày trên bàn ăn của nhà họ Lâm. Bao gồm cả món bánh ngọt hoa quế nhân hạt dẻ thơm ngon mà cô và Lâm Hi Âm đều thích ăn. Chẳng qua, cả hai người đều không có ai buồn nhúc nhích đôi đũa.
Lâm Hi Âm nhìn lại ngôi biệt thự cũ của nhà họ Lâm đã bị bản thân bán đi kia, trực tiếp hỏi: "Lâm Thanh Gia, vì sao cô lại không bị chết?"
Lê Lạc cười cười, đưa ra một cái trò chơi nho nhỏ nói: "Lâm Hi Âm, tôi biết chị có rất nhiều điều nghi hoặc, bản thân tôi cũng vậy. Như vậy đi, chúng ta một hỏi một đáp, trao đổi công bằng."
"Tại sao tôi lại phải đáp ứng với cô chứ?" Lâm Hi Âm cười lạnh.
"Chị phải đáp ứng đối với tôi." Lê Lạc mở miệng nói, "Bởi vì bây giờ quyền nói chuyện ở chỗ này là thuộc về tôi. Ở trong tay tôi, chứng cứ ngoại trừ những tổn hại năm đó chị đã làm đối với cơ thể của tôi, còn có tài liệu về việc Phương Tâm nhiều năm qua đã trốn thuế lậu thuế tài vụ. Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hẳn là chị cũng tin tưởng là tôi đến đây đều đã có sự chuẩn bị rồi." Sau khi uy hiếp xong, Lê Lạc cũng không có nói ra miệng câu gì nữa.
Lâm Hi Âm đã mở to đôi mắt đã giăngche kín tơ máu đỏ tươi: "..."
Lê Lạc nói tiếp: "Lâm Hi Âm, tuy rằng chúng ta không có liên hệ máu mủ, với nhau, nhưng cũng coi như hiểu rõ tính cách lẫn nhau của đối phương. Tôi không nhất định cứ phải muốn cho chị đến cùng đường. Cho nên, kế tiếp sau đây, tốt nhất là chị nên thành thật một chút đối với tôi."
Lâm Hi Âm cắn răng, đáp lại một câu: "Cô muốn hỏi điều gì?"
Lê Lạc đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện tai nạn xe cộ của ba mẹ."
Lâm Hi Âm đột nhiên trở nên phẫn nộ mà bi thương: "Thế nào, cô hoài nghi tai nạn xe cộ của ba mẹ là do tôi thiết kế sao?"
Lê Lạc giật giật môi dưới: "Tôi cũng không hề cho rằng chị làm chuyện này! Chị gái à, chị không cần phải gấp gáp giải thích như vậy đâu."
Lâm Hi Âm: "Vậy thì cô muốn hỏi điều gì?"
"Chi tiết." Lê Lạc nói, "Chi tiết tai nạn xe cộ, thêm một chuyện nữa là tại sao chị lại muốn buông tay đối với chuyện cứu giúp cho mẹ, mẹ của chúng ta."
"Mẹ của chúng ta..." Hai tay Lâm Hi Âm nắm tay, hồi tưởng lại cha mẹ vào tối hôm trước xảy ra tai nạn xe cộ. Mẹ đứng ở phòng bếp đón nhận cuộc điện thoại do Thanh Gia gọi tới, Lâm Hi Âm đã trốn ở bên ngoài, trái tim băng giá đến đáy cốc. Rõ ràng cô và Thanh Gia đều là đứa nhỏ của ba mẹ, nhưng tại sao ở trong mắt của mẹ lại chỉ có một mình Thanh Gia là con gái như vậy!
"Thanh Gia, tại sao ba mẹ lại bị xảy ra tai nạn xe cộ - -" Lâm Hi Âm nhìn Lê Lạc nói, "Bởi vì cô đó!"
Lê Lạc bình tĩnh ổn định lại cảm xúc, nhẹ nhàng hỏi lại: "Thật sao?"
Lâm Hi Âm: "Đương nhiên..."
Lê Lạc đứng lên.
Đã ăn uống ngon lành mà còn không hỏi ra được, Lê Lạc hướng về phía Lâm Hi Âm, không nói hai lời, cô trực tiếp kéo luôn Lâm Hi Âm lúc này đang nhìn với ánh mắt tỏ ý khinh thường, đi ra ngoài. Lê Lạc gần như là đã lôi Lâm Hi Âm từ trong biệt thự đi ra vậy, kéo tuột lên xe của mình: "Nếu đã như vậy, thì chúng ta đổi địa phương để nói chuyện."
Thành phố trong đêm, gió gào thét. Xe thể thao động cơ ầm vang. Lê Lạc cho xe chạy dọc theo đường quốc lộ. Ngồi ở bên tay lái phụ Lâm Hi Âm nói lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị: "Lâm Thanh Gia, cô còn muốn mang tôi đi chỗ nào nữa đây!"
Lê Lạc thoải mái đáp lại: "Đến nơi đó với ba mẹ."
Lâm Hi Âm đột nhiên ý thức được, Lâm Thanh Gia cho tới bây giờ vẫn luôn là người có thù tất báo. Sự sợ hãi chậm rãi chuyển hóa thành vũ khí để tự bảo vệ bản thân mình. Huống chi từ đầu tới đuôi, Lâm Hi Âm đều không có cảm giác mình có điều gì sai lầm lớn. Chẳng lẽ việc bà ta không được đối đãi công bằng như vậy, mà vẫn không thể nảy sinh oán hận hay sao?
Lê Lạc chính là lái xe, dẫm đủ chân ga.
Khu mộ địa của ba mẹ nằm ở nghĩa trang trên núi Tây Sơn của thành phố Lan. Cùng với phần mộ giả của cô nằm ở trên núi Thanh Phong, vừa vặn là hai rặng núi liền nhau. Chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại ở cửa công viên tưởng niệm Tây Sơn. Lê Lạc lại túm lấy Lâm Hi Âm kéo xuống.
Lâm Hi Âm đi đôi giày cao gót màu trắng cao 8 cm, không cẩn thận bị rớt mất một chiếc. Chân của bà ta gần như đã bị Lê Lạc kéo lê đi tới phía trước của phần mộ ba mẹ. Ban đêm, công viên tưởng niệm không có ngọn đèn nào, tối đen một mảnh, chỉ có ánh trăng vừa lớn vừa tròn, chói lọi đọng ở giữa sườn núi.