Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 64-3




 Editor: Mẹ Bầu

     Phương Tử Văn uống một ngụm liền cạn sạch rượu ở trong ly rượu. Sau khi dùng thành ngữ văn hoa sáo rỗng trên bàn rượu của người Trung Quốc ra, thì kỹ thuật lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực, cũng rất tốt. Thế nhưng người đàn ông chỉ có chút trí khôn nhỏ mà không có trí tuệ lớn thì lại càng dễ trở mặt.

     Lê Lạc chống má nhìn lại. Cô lại cầm lên ly nước trái cây của bản thân mình lên, hướng về phía Lâm Hi Âm: "Lâm đại tiểu thư, tôi cũng vậy, xin mời bà."

     Lâm Hi Âm đột nhiên bị gọi tên, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  cho dù bà ta tâm không cam tình không nguyện, nhưng vẫn phải giơ lên ly nước trái cây của mình.

     Lê Lạc lại nhẹ nhàng buông ly nước nước trái cây xuống, lông mi khẽ chớp chớp: "Chẳng lẽ Lâm đại tiểu thư cũng lại không thể uống rượu được chăng?"

     Lâm Hi Âm: "..."

     "Biết, đương nhiên là biết chứ ạ." Phương Tử Văn đáp lời thay cho vợ mình. Một lần nữa lại bảo với nhân viên phục vụ rót cho vợ mình một ly rượu trắng nhỏ, tràn đầy thành ý đối với với Lê Lạc.

     Lâm Hi Âm cắn chặt răng.

     Lê Lạc một lần nữa giơ lên ly nước trái cây của mình, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn chờ Lâm Hi Âm chạm cốc đối với mình.

     Lâm Hi Âm cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

     Lê Lạc tiếp tục giơ cái ly nước trái cây. Người quản lý nghiệp vụ bên kia liền mở miệng nói: "Tổng giám đốc Lê, nếu không, để tôi uống với ngài, có được không ạ?"

     Vị quản lý nghiệp vụ kia trình độ thực không ra cái gì cả, tại sao ông ta có thể uống rượu thay cho bà chủ được chứ. Lâm Hi Âm đã không muốn cùng uống với cô thì thôi. Lê Lạc đang định thu hồi lại ly nước trái cây của bản thân, thì rốt cục Lâm Hi Âm giơ ly rượu trắng lên. dieendaanleequuydonn Hai cái ly, một uống rượu, một nước trái cây, một lớn một nhỏ chạm vào nhau.

     "Lê tiểu thư, tôi thật sự rất cám ơn ngài." Lâm Hi Âm mở miệng nói.

     Lê Lạc nhoẻn miệng cười, mở miệng nói: "Lâm đại tiểu thư! Có thể là bà không biết, sở dĩ tôi đáp ứng thư thả lại cho bên Phương Tâm một tháng kia, thật ra, chính là nể mặt của bà đó."

     "Thật tốt thật tốt quá!" Phương Tử Văn thiếu chút nữa thì vỗ tay chúc mừng. Giống như đang diễn trò với Lâm Hi Âm, liền nói, "A Âm, Lê tiểu thư đã nể mặt bà như vậy, ly rượu này, bà nhất định phải uống cho hết đó!"

     Sắc mặt của Lâm Hi Âm cực kỳ khó chịu, Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn liền uống cạn ly rượu trắng kia, sau đó ngồi xuống.

     Lê Lạc chỉ nhấp một một ngụm nhỏ nước trái cây, coi như là để đáp lại. Chiếc điện thoại di động để ở trên bàn, biểu hiện ra thời gian. Lê Lạc nhớ tới lời đã hẹn với Tạ Uẩn Ninh ở sân bay, miễn cưỡng dựa lưng vào chiếc ghế dựa.

     ...

     Thời điểm Lê Lạc từ khách sạn cao cấp rời đi, màn đêm vừa mới buông xuống. Cô ăn bữa cơm này cùng với Lâm Hi Âm khá sớm, kết thúc cũng sớm, bởi vì cô muốn dành thời gian trở về cùng với Tạ Uẩn Ninh để báo cáo kết quả công tác.

     Cũng muốn dành một ít thời gian để cho Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn về nhà cãi nhau.

     Cô không tin, đêm nay trở về Lâm Hi Âm còn có thể khách khí với Phương Tử Văn. Cũng như vậy, nếu như Phương Tử Văn biết được tại sao mình lại xui xẻo như vậy, cùng với những việc mà người vợ của chính mình đã làm ở sau lưng ông, ông ta đã hoàn toàn có thể không so đo mà ngủ ở bên gối cùng với Lâm Hi Âm.

     Một đôi vợ chồng, đều là người so đo, nếu như không có một chút ích lợi buộc chặt, thực sự không có biện pháp naofg để đồng hội đồng thuyền với nhau nhiều năm như vậy.

     Trước khi đến tìm Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc vẫn là trở về nhà trọ của mình trước. Cô cần phải thay đổi bộ “Chiến bào" trên người, cùng với đôi giày cao gót kia. Nhưng cô lại không biết nên mặc cái gì để đến gặp Tạ Uẩn Ninh. Lê Lạc liền theo đó mặc một chiếc áo lông màu trắng. Tối nay gió có chút lớn, nên cô lại đội thêm một cái mũ.

     Rồi sau đó, từ bãi đỗ xe dưới đất, cô mở máy, lái chiếc xe thể thao của mình xuất phát.

     Từ nhà trọ của cô đến nhà trọ của Tạ Uẩn Ninh ở bên kia, khoảng cách đường đi không đến 5 km đường. Chỉ cách nhau vài cái quảng trường, cô tốn thời gian đi mất khoảng gần nửa giờ. Đèn đỏ ngừng, đèn xanh đi; tâm tình của Lê Lạc cũng như dừng lại một chút, khó có thể hình dung được.

     Trên đường đi, Ben­son có gọi cho cô một cú điện thoại. Câu mở đầu, anh ta liền hỏi cô một câu: "Khi nào thì mới trả lại trợ lý cùng luật sư của tôi cho tôi đấy hả?"

     Keo kiệt...

     Ben­son lại hỏi: "Nghe An­na nói, cô lại đồng ý hoãn cho Phương Tâm ngoại mậu thư thả thêm một tháng nữa, vì sao vậy?"

     Lê Lạc: "Không có gì, chỉ là tâm tình thấy tốt thôi. Nói như thế nào thì Lâm Hi Âm cũng là chị gái của tôi, nếu đuổi tận giết tuyệt như vậy thì cũng không được hay lắm."

     Ben­son một chút cũng không tin vào lời nói này của Lê Lạc.

     Lê Lạc cười cười, thông báo lại rõ ràng với Ben­son: "Cho dù có cho thêm một tháng nữa, thì nhà xưởng của Lâm thị căn bản cũng không có biện pháp nào, để đưa ra nổi những thứ mà hợp đồng định ra yêu cầu phải đạt tới. Toàn bộ thành phố Lan bao gồm cả trong nước, công ty duy nhất có thể đạt tiêu chuẩn cũng chỉ có AC... Tôi nghĩ muốn về sau Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn có thể sẽ đi cầu cạnh với Thương Vũ. Tôi cực kỳ hiếu kỳ, Lâm Hi Âm sẽ lấy cái gì để đi cầu cạnh với Thương Vũ đây."

     Ben­son nói cảm khái một tiếng: "Lor­na, vì sao cô nhất định không cho bọn họ một chút thoải mái vậy?"

     Lê Lạc cho dừng chiếc xe thể thao lại sau khi có một tín hiệu đèn đỏ trước mặt. Cô hỏi lại Ben­son: "Vậy tại sao tôi lại phải để cho bọn họ một chút thoải mái chứ? Bọn họ có cho tôi một chút thoải mái nào hay không?"

     Ben­son cười cười: "Được rồi, cầu xin cô hãy đối xử tử tế với trợ lý của tôi."

     "Yên tâm đi, tiếp đón cực kỳ chu đáo rồi."

     "... Tôi còn nghe nói, lúc ở sân bay cô đã gặp bạn trai giáo sư của cô hả?" Ben­son lại hỏi, miệng có vẻ bát quái.

     "Đúng như vậy! Hiện tại tôi chính là đang trên đường đi đến nhà anh ấy đây." Đèn chuyển sang xanh rồi, Lê Lạc không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, chuẩn bị cúp điện thoại di động.

     "Bless you." (Chúc cô hạnh phúc - Tiếng Anh trong nguyên bản)

     "Xin cám ơn..."

     Dẫm mạnh xuống chân ga, Lê Lạc đột nhiên cho chiếc xe thể thao chạy vụt lên. Xe chạy một mạch tới bên dưới tòa nhà mà Tạ Uẩn Ninh đang ở, Lê Lạc tạm thời dừng xe lại, cô hạ cửa sổ xe xuống, nhìn lên thăm dò. Tầng lầu 26, ánh đèn sáng rỡ.

     Lê Lạc cầm chiếc điện thoại di động lên, rút chiếc chìa khóa xe ra, cô liền xuống xe.

     Khu nhà của Tạ Uẩn Ninh ở là một khu nhà cao cấp. Cho dù là xe hay là người, việc ra vào đều được quản lý đặc biệt nghiêm cẩn. Ở mặt sau của chiếc điện thoại di động của cô có dán một chiếc thẻ nho nhỏ dùng để ra vào. Đây là thẻ ra vào mà Tạ Uẩn Ninh đã cho cô lần trước.

     Quẹt thẻ vào cửa điện tử, sau đó Lê Lạc tự mình đi vào cửa lớn của tòa nhà. Tiếp theo, cô ấn thang máy, sau đó quẹt thẻ để lên lầu 26.

     Tốc độ của thang máy khá cao, rất nhanh đã ngừng lại.

     Lê Lạc hơi ngẩng đầu lên nhìn vào mặt kính của thang máy. Cửa mở ra, cô bước đi ra ngoài. Đứng ở bên ngoài cửa lớn màu đen, Lê Lạc dự định nhấn chuông cửa; vừa giơ tay định ấn xuống, tay của cô lại rụt lại, chạm vào cái ót của mình.

     Lê Lạc vuốt vuốt tóc. Cô cười vẻ rất vô tư. Lại đưa tay nhấn chuông cửa - -

     Kết quả tay vừa vươn ra, cửa đã được mở ra trước.

     Tạ Uẩn Ninh mở cửa phòng ra cho Lê Lạc bước vào. Người đang ở bên trong có tư thái cao ngất. Ánh sáng của ngọn đèn ở cửa ra vào hắt lên trên người anh, mang bộ dáng lạnh lùng mà cao ngạo quý tộc.

     Vẫn còn có hai phần trầm lặng, bình tĩnh.

     "Hi, (Xin chào – Tiếng Anh trong nguyên bản) giáo sư... Em đã tới rồi." Lê Lạc mở miệng nói, miệng cười mủm mỉm.

     A, không! Phải gọi là tiểu Ninh Ninh.