Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 63-3




Editor: Mẹ Bầu

     Bởi vì ngày mai Lê Lạc sẽ phải trở về thành phố Lan rồi, nên cô hẹn với Thương Vũ ăn cơm vào chiều hôm nay.

     Trước khi lên đường cô trở về khách sạn một chuyến, cũng không cần thay đổi quần áo, Lê Lạc trực tiếp thuê xe đi đến nhà hàng du thuyền Michelin ngày xưa. Cô đi theo người bồi bàn anh tuấn tới lầu hai của du thuyền. Thương Vũ đã ngồi ở vị trí gần cửa sổ, tựa như đã đợi một hồi.

     Lê Lạc đi lên phía trước, Thương Vũ đứng lên, giúp cô kéo chiếc ghế dựa ra. Giống như, lần đầu tiên ông và Thanh Gia đã ăn cơm ở trong này vậy. Vốn dĩ thời điểm cô vẫn còn là Lâm Thanh Gia, @MeBau*diendan@leequyddonn@ đối mặt với tác phong tao nhã thân sĩ kia của Thương Vũ, không phải là cô không từng có một ít động tâm cùng hướng tới.

     Bất quá này cảm giác động tâm này, cô sớm đã không còn nhớ rõ nữa. Thiếu nữ hời hợt hoài xuân, không có cừu hận lẫn lừa gạt tới khắc cốt minh tâm. Lần trước khi đọc những lời xúc động của Lâm Hi Âm trên Weibo của Lâm Hi Âm, trong lòng của Lê Lạc có chút chế nhạo. Lúc trước Thương Vũ không phải là không lợi dụng cô, Lâm Hi Âm vẫn còn nhớ không thể nào quên mối tình đầu của Thương Vũ.

     Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, trí nhớ đã tốt như vậy, thế mà công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, lại quên mất sạch sẽ.

     "Ngày mai cô sẽ trở lại thành phố Lan sao?" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Thương Vũ trở lại chỗ ngồi, mở miệng hỏi cô.

     "Đúng vậy, Uẩn Ninh đã nhớ cháu rồi." Lê Lạc trả lời thật vô liêm sỉ, giọng điệu lại tỏ ra có vẻ phiền não, "Vốn dĩ cháu còn muốn chơi nhiều thêm vài ngày nữa, nhưng Tạ Uẩn Ninh càng không ngừng thúc giục cháu trở về với anh ấy. Ngẫm lại, đàn ông cũng thật phiền."

     Hoàn toàn nói dối, trừ bỏ một câu cuối cùng, người mà cô nói đến không phải là Tạ Uẩn Ninh, mà là Thương Vũ. Phía trước cô nói chuyện ma quỷ là Tạ Uẩn Ninh nhớ cô, lại càng là lừa quỷ lừa gạt mình. Sự thật ngày hôm qua cô và Tạ Uẩn Ninh đã gửi cho nhau vài câu tin nhắn, Tạ Uẩn Ninh liền không còn gửi tin nhắn cho cô nữa.

     Đại khái, là anh giận cô thôi.

     Rồi sau đó, Thương Vũ cười cười, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tựa như đã nghe rõ ràng ý tứ cùng tỏ vẻ trong lời nói của Lê Lạc, nhưng mà ông cũng không so đo cái gì với cô. Lê Lạc nhẹ nhàng dựa vào ghế. Từ khi Lê Lạc cùng Thương Vũ chính thức gặp mặt lần đầu tiên ở nhà hàng Fe­lice, cho tới hôm nay, ông lại hẹn cô ăn cơm tại nhà hàng du thuyền này, thái độ của Thương Vũ hẳn là đã từ thử trở thành xác định.

     Lê Lạc không quan tâm đến việc Thương Vũ có biết thân phận của cô hay không, nhưng cô sẽ không hảo tâm chủ động nói cho Thương Vũ biết cô là ai. Sự thật thì cô cũng bội phục Thương Vũ. Nếu như cô và Thương Vũ đổi thân phận cho nhau, thì cô hẳn sớm đã thiếu kiên nhẫn.

     Bắt đầu gọi cơm.

     Lê Lạc đột nhiên cười mỉm, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mở miệng trêu ghẹo nói: "Chú Thương, chú trăm phương nghìn kế hẹn cháu ăn cơm như vậy, nếu như mà không phải là cháu tin tưởng ở nhân phẩm của chú, cháu còn tưởng rằng, chú nghĩ muốn trêu ghẹo cháu."

     Thương Vũ nhất thời nghẹn họng, đặt đôi đũa ăn xuống. Ông ngước đôi con mắt độc đáo thâm thúy lên, nhìn về phía người đối diện.

     Lê Lạc vẫn cứ không chút cố kỵ như trước, nhìn lại Thương Vũ, hơi hơi nhướng mày. Chẳng lẽ không giống như vậy sao?

     Dừng lại một lát, Thương Vũ liền cười rộ lên ha ha, cũng liền nói trở lại một câu nói đùa với cô: "Lê Lạc, vừa mới rồi, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn lời nói kia đối với tôi thật đúng là đã quá khen tôi rồi. Cái câu tin tưởng nhân phẩm kia, cô vẫn nên thu trở về đi. Tôi nghĩ ở trong lòng cô đã thầm mắng tôi là người phẩm tính bất lương rồi."

     Thương Vũ tự chế giễu mình. Lê Lạc chỉ cười cười, để lộ ra một hàm răng nhỏ trắng tinh. Đâu chỉ có vậy chứ!

     Thương Vũ không nói chuyện gì nữa. Cách 25 năm, ông mới lại tới nhà hàng du thuyền này để ăn uống. Đối diện với nét mặt tươi cười như hoa của cô gái mà ông yêu thích, ngay cả khi mọi suy đoán đều rõ ràng, trong lòng ông vẫn sẽ có rất nhiều cảm xúc và nghi ngờ.

     Nhưng là một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông không làm cho những người trước mặt bạn hài lòng cho lắm, Thương Vũ vẫn phải luôn duy trì sự tự tôn nhất định, không có tiến hành quá nhiều suy đoán, khiến người phải chán ghét bản thân.

     Bữa tối kết thúc, Lê Lạc ngắm nghía chiếc điện thoại di động, Thương Vũ cũng đã bình tĩnh lại, cũng không hỏi thêm gì nữa. Lê Lạc cũng dự định rời đi khỏi nơi này. Lê Lạc gọi nhân viên phục đến gần, cho dù gần đây cô đã nghèo đi rồi, thì cũng không muốn ăn mà không phải trả tiền cơm cho Thương Vũ: "Lần trước chú Thương đã mời cháu rồi, lần này đây hãy để cho cháu thanh toán đi."

     Thương Vũ xoay đầu một cái, nhưng không có cự tuyệt.

     Tiếp sau đó quản lý nhà hàng đi tới, Lê Lạc lấy ra chiếc thẻ tín dụng mà Ben­son đã làm giúp cho cô, đưa cho người quản lý. Vị quản lý nhà hàng cũng là người Trung Quốc, là một thanh niên khoảng độ hơn ba mươi tuổi, có chút hoài nghi, hỏi lại Thương Vũ: "Ông chủ..."

     Ông chủ sao? !

     Trước sự kinh ngạc của của Lê Lạc, vẻ mặt của Thương Vũ giống như cười giống như không cười: "Lê Lạc, để tôi thanh toán đi. Nào có chuyện tôi mời khách đến ở nhà hàng của tôi để ăn cơm, có lý nào lại còn để cho cô trả tiền mời cơm khách như vậy."

     "..." Lê Lạc thật không nghĩ tới, Thương Vũ lại mua nhà hàng này. Cô cũng không khách khí nữa, liền thả lại chiếc thẻ tín dụng vào trong chiếc túi của mình.

     Rốt cục, Thương Vũ vẫn hỏi: "Lê Lạc, cô có thể nói với tôi... Rốt cuộc cô là ai có được hay không?"

     Lê Lạc hơi hơi chớp chớp mắt một chút, lộ ra vẻ một vẻ mặt thần bí: "Chú Thương, chú đoán xem?"

     - -

     Ngày hôm sau, Lê Lạc trở lại thành phố Lan.

     Từ lúc ngày hôm qua, Lâm Hi Âm lại nhận được công văn từ nước Mĩ gửi đến, có truy cứu trách trách nhiệm nữa hay không, hay là vẫn nói chuyện hợp tác một lần nữa, hết thảy mọi công việc đều phải chờ ông chủ của bọn họ tự mình trở về để bàn bạc đàm phán.

     Ông chủ của bọn họ là ai, Lor­na sao?

     Nhận được bưu kiện tài liệu từ nước Mĩ gửi tới về việc thỏa ước bị vi phạm, đương nhiên Lâm Hi Âm sẽ không dễ dàng xuất ra tiền bồi thường tiền mấy lần như vậy. Mà sự thật, trước mắt công ty cũng không lấy đâu ra một khoản tiền lớn như vậy. Bà ta không biết công ty đó có phải là cố ý nhằm vào Phương Tâm hay không. Nhưng tình huống đã chính là, phía người là dao thớt, phía ta là cá thịt. Nếu như đối phương thực sự khởi tố đối với Phương Tâm, nói không chính xác, Phương Tâm thật sẽ phải dựa theo hợp đồng mà bồi thường tổn thất và khoản dự chi cho đối phương.

     Cho nên, Phương Tử Văn chủ động liên hệ với công ty ở nước Mĩ, thỉnh cầu để thời gian được giao hàng rộng rãi thêm. Vốn dĩ cho là đây là Ô Tử Yến kéo về được một đơn hàng lớn, kết quả biến thành Ô Tử Yến đã để lại một phiền toái lớn.

     Cũng may, công ty ở nước Mĩ kia cũng thật dễ nói chuyện. Ông chủ của bọn họ vào 5 giờ chiều ngày hôm nay sẽ đến sân bay quốc tế thành phố Lan, tự mình đi đến nói chuyện và hiêp nghị hợp tác công việc cùng bọn họ.

     Sự tình dường như có đường sống quay lại, Phương Tử Văn lập tức thu xếp khách sạn tốt nhất ở thành phố Lan, đồng thời sắp xếp xong xuôi chuyến xe cao cấp đặc biệt cùng người quản lí nghiệp vụ. Tính toán ngày mai tự mình mang từ công ty một nhóm người đi trước để nghênh đón, lấy ra thái độ tốt nhất để chiêu đãi khách.

     So sánh với Phương Tử Văn dấy lên tính tích cực một lần nữa, Lâm Hi Âm càng ngày càng không nắm chắc rồi. Cho nên ngày mai bà ta cũng muốn cùng đi "Nghênh đón" ông chủ lớn đến từ nước Mĩ kia, xem xem kết quả thế nào.

     Nếu là ông chủ lớn, sẽ có cùng bộ dáng và tư thái của ông chủ lớn. Ngày hôm sau trở về nước, Lê Lạc ngồi ở khoang hạng nhất để bay trở về. Tính cả trợ lý, thư ký luật sư một đoàn người cùng đi trở về, cô an bài toàn bộ ở khoang hạng nhất xa hoa.

     Một đoàn người bước xuống máy bay, Lê Lạc đi trên đôi giày cao gót màu đen cao 7 cm, khoác chiếc áo khoác tây trang dày. Thời tiết ở thành phố Lan thực sự lạnh hơn rất nhiều so với Seattle. Không phòng ngự, bất ngờ cô liền hắt xì một cái “Hắt xì…”

     Lê Lạc khịt khịt mũi, trợ lý ở bên cạnh nói cho cô biết: Toàn bộ người của Công ty Phương Tâm ngoại mậu đã ở chờ đón máy bay ở đại sảnh rồi.

     Hả, thật không? Lê Lạc tiếp tục đi nhanh đi về phía trước. Đôi chân dài của cô so ra thì kém Tạ Uẩn Ninh, nhưng mà khi cô đi giày cao gót vào, toàn bộ khí thế đã hoàn toàn không còn giống với cô lúc trước nữa. Hơn nữa phía sau cô còn có ba người đi theo. Cả người cô quả thực là khí khái hào hùng mười phần, oai phong lẫm liệt.

     Phía trước là đường đi chuyên dụng cho khách VIP thông đạo, Lê Lạc một bên nói chuyện cùng với thư ký của mình, một bên cầm ra điện thoại ra để xem xét. Ba ngày nay, Tạ Uẩn Ninh vậy mà thật sự không hề liên hệ với cô lấy một lần. Anh không hề gọi điện thoại, cũng không hề gửi tin nhắn, ngay đến một biểu tượng icon trái tim nhỏ yêu đương, cũng không hề có.

     Chớp chớp mắt, Lê Lạc tiếp tục đi về phía trước, chỉ là vừa đi được hai bước, cô đã liền dừng bước, nhìn về người ở phía trước.

     Tạ Uẩn Ninh...

     Tạ Uẩn Ninh đang ngồi xếp hàng thứ nhất, ở chính phía trước của phòng chờ đón khách VIP. Cùng lúc này, ánh mắt đầu tiên của anh liền nhìn thấy được ngay bạn gái của mình. Ánh mắt của hai người giao với nhau một lát, sau đó anh chậm rãi từ từ, đứng lên.

     Tiếp theo đó, anh lập tức đi tới hướng Lê Lạc.

     Lê Lạc đứng bất động, lưng thẳng thắn; bộ dáng thoạt nhìn vẫn oai phong lẫm liệt như trước.

     Có thể không có thần khí được sao? Bên ngoài đã phô trương lớn như vậy cũng chỉ đợi để tiếp đón cô! Tạ Uẩn Ninh đi tới phía trước Lê Lạc lền ngừng lại. Sau đó anh cúi đầu nhìn người ở trước mặt, nghĩ rằng ngày hôm nay cô tô son môi nhìn nhan sắc cũng thật khó coi.

     "Giáo sư... Sao ngài lại tới đây?" Lê Lạc mở miệng hỏi.

     "Đi đến để đón bạn gái của tôi!" Tạ Uẩn Ninh trả lời nói, ánh mắt dừng lại ở nơi cô, rồi lại rơi vào ở mấy người trợ lý thư ký nơi sau lưng cô, khóe miệng khẽ giật giật.

     Trợ lý hỏi cô tình huống.

     Lê Lạc nói giới thiệu Tạ Uẩn Ninh với mấy người bọn họ: "Ngài ấy là giáo sư của tôi."

     Ba người kia ánh mắt cùng nhau nhìn về đại biểu phía trước. Một khối người trên mặt lộ vẻ mỉm cười đối với Tạ Uẩn Ninh, ánh mắt đầy sự tôn kính và khách khí.

     Trong lúc nhất thời, Tạ Uẩn Ninh thật không biết là cười hay là thế nào… rốt cuộc anh vẫn là... Cười.

     Lê Lạc mở miệng lần nữa, nói với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, em có công việc trọng yếu đang chờ đợi, cần phải đàm phán, thương thảo. Đối phương đã ở em ở bên ngoài rồi, em đi trước..."

     Giọng nói không khỏi có chút trống rỗng, có chút nhẹ nhàng.

     "Có thể." Tạ Uẩn Ninh đồng ý, nhưng mà tay anh lại nắm lấy cổ tay của Lê Lạc, nhìn xuống chiếc đồng hồ mà Lê Lạc vẫn luôn luôn đeo trên tay kia. Anh thoáng cúi đầu, mở miệng nói: "Tôi là ngươi giảng dạy cho em, bây giờ tôi nên ứng xử, xưng hô với bạn gái của tôi như thế nào đây?"

     Tạ Uẩn Ninh nhẹ nhàng tự nhiên đặt một câu hỏi như vậy, làm Lê Lạc hơi cúi đầu xuống, hai gò má thoáng ửng hồng.

     "Tổng giám đốc Lê? Lor­na? Hay là..." Tạ Uẩn Ninh chủ động nói ra, giảm thấp giọng nói của mình xuống, nhưng giọng điệu lại rõ ràng và minh bạch. Anh nói đến đó thì cố ý dừng lại - - "Hay là… Lâm tiểu thư đây?"

     Lê Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Tạ Uẩn Ninh.

     Tạ Uẩn Ninh cũng như vậy, nhìn vào bạn gái của bản thân mình ở đối diện.