Bí Mật Thiếu Gia Chủ Nhà

Chương 7




 

Nút thắt cả cuộc đời

Vãn Mộc Ninh lau người và mặc vội chiếc váy, tuy nhiên có một vấn đề là khóa váy sau lưng, khóa không khóa được mà không khóa cũng không xong. Cô lết xác với tư thế lộn xộn trước mặt Phong Kỳ, anh mở to mắt nhìn Mộc Ninh dáng vẻ rã rời, tóc hơi xoăn xõa lung tung, chiếc váy xộc xệch lộ ra đôi chân trắng muốt thướt tha, Phong Kỳ điềm nhiên phán: “ Hơi béo giảm cân đi.”

Mặt Mộc Ninh thẹn mặt đỏ bừng, con gái thường rất dị ứng với mấy câu tương tự như trên, chỉ hận cô đang mong anh giúp đỡ chứ nếu không khuôn mặt điển trai kia đừng hòng toàn vẹn.

“ Khóa…kéo lên giùm.”

Nói rồi Mộc Ninh vén mái tóc lòa xòa sang một bên vai và quay lưng về phía anh, Phong Kỳ cười nhạt đưa tay kéo lấy khóa váy không quên nói: “ Da dẻ xạm quá chiều nay tôi đưa em mua mĩ phẩm?”

“ Anh…mĩ phẩm?” Mộc Ninh quay ngoắt lại lườm anh

“ Đây là kỹ năng cơ bản cho một Idol, em không hiểu?”

“…”

OOO

Phong Kỳ và Mộc Ninh cùng nhau xuống phòng khách đã nhìn thấy Ngôn Tâm đang xem tivi còn Phong Thần thưởng thức tách trà nóng cùng tờ báo buổi sáng.

“Mộc Ninh ăn cháo đi, để trong bếp đấy.” Ngôn Tâm cười tươi với cô

“Cháo Ngán á?” Mộc Ninh nói to

“Một nồi lớn 20 triệu đấy.” Phong Thần cất giọng

“ Hôm qua anh vừa bảo bát cháo những 20 triệu giờ đã bảo một nồi 20 triệu là sao.” Mộc Ninh cô còn tin Dịch Phong Thần chém là thật cơ đấy.

“ … Bát cháo ấy múc trong cùng một nồi như nhau cả thôi.” Phong Kỳ vừa kéo Mộc Ninh vừa nói.

“ …Ở đây là ít hay nhiều đấy.” Mộc Ninh chu môi phụng phịu

“Trẻ con, Kỳ…em đến công ty.” Phong Thần đặt tách chà với tờ báo xuống và ra khỏi nhà.

“A Kỳ, Tiểu Ninh mình đi làm đây.” Ngôn Tâm cũng nói vọng vào bếp

Mộc Ninh tay cầm thìa cháo lại nguấy lên loạn xạ vừa nghe giọng Ngôn Tâm cô lập tức tỉnh hẳn: “ Tiểu Tâm đi làm sao?”

“ Ngôn Tâm làm ở mĩ phẩm MJ, không nhàn hạ để đi học như em đâu.” Phong Kỳ ngồi đối diện cũng đang sắn bít tết cho vào miệng.

Đây…là cả một sự khác biệt về đẳng cấp.

“ Ngôn Tâm bị các anh ngược đãi nên mới phải đi làm chứ gì?” Mộc Ninh trợn mắt với anh

“ Tôi cho em 5 phút ăn hết tô cháo đi.”

“ Việc gì tôi phải nghe anh?”

“ Không tôi nhồi cho em.” Phong Kỳ ngẩng mặt lên trưng bộ mặt lạnh lùng với cô, đây là ngự lệnh nếu cô mong sống thì phải thực thi.

Cả ngày ngồi ở nhà hết thị sát sân vườn Mộc Ninh lại lăn ra ngủ, Phong Kỳ cũng rời nhà đi làm từ lâu, nhưng cô còn không hiểu anh ta thì làm được gì chứ, với vẻ ngoài như hắn chưa cần bằng cấp thì nhờ cái nhan sắc đậm đà đủ có sờ lót cho vị trí trợ lí văn phòng rồi. Mộc Ninh lại thấy tủi, cái nhà này ngay đến Ngôn Tâm cũng có chuyện để là mỗi cô là ăn không ngồi rồi, mấy người đợi đấy khi Mộc Ninh này lành bệnh sẽ chăm chỉ cần mẫn hơn mấy người.

Bây giờ là 11h 25’, vẫn không có ai về, thế là Mộc Ninh đành ăn lại cháo sáng.

*king coong* Tiếng chuông vang lên, Mộc Ninh bỏ vội thìa xuống, chắc là mọi người đã về, nhưng…không ngờ lại là Liêu Mẫn.

“ Liêu mẫn, sao giờ này lại ở đây?” Mộc Ninh há hốc ngạc nhiên.

Trước mắt cô bây giờ là đại mỹ nữ học viện văn hóa MJ, thân người mảnh mai mang bộ váy vàng cam ấm áp, mái tóc vấn bổng, phần mai ôm lấy sát mặt, Liêu Mẫn hoa khôi đang khóc, Liêu Mẫn đã khóc trước người không nên thấy những giọt nước mắt này.

Mộc Ninh tránh sang một bên cất tiếng: “Liễu Mẫn nhanh, vào nhà rồi nói chuyện.”

Sopha bọc da thượng hạng, êm ái, những đối với Mộc Ninh hiện tại thì cô không khác gì đang ngồi trên đống lửa.

“ Mộc Ninh…mình chia tay với Văn Kiệt rồi.”

Sét đánh giữa trời quang, hôm nay Liêu mẫn ăn phải gan hùm hay sao mà nó mang được cả tình yêu ra làm trò đùa cơ chứ? Mộc Ninh cười nói thản nhiên”

“ Tiểu Mẫn ngươi đóng kịch như thật ý…”

“ Ninh Ninh mình thật sự chia tay với Văn Kiệt, mọi chuyện thế là hết thế là hết rồi.”  Liêu Mẫn hai tay ôm mặt khóc nấc lên như một đứa trẻ. Mộc Ninh ngây người, vậy là Liêu Mẫn chia tay thật, chia tay với người Mộc Ninh đã thầm yêu 4 năm rồi. Mới gặp Phong Thần cô nghĩ mình sẽ thực sự buông tay với Văn Kiệt mỉm cười trúc phúc cho hai người ấy, nhưng…mọi chuyện giờ đã khác.

2 năm trước:

Trời nắng chang chang, gương mặt Mộc Ninh lấm tấm mồ hôi, lúc ấy cô còn để mái nên tóc cứ bết dính chặt lấy mặt rất là khó chịu, đang đứng chờ Minh Nguyên đón về thì Liêu Mẫn từ đâu chạy lại cầm một cái ô xanh lam khá mát mẻ.

“ hey, cưng có đi cùng chị không?”

“ Liêu Mẫn, nhanh lên mình chết nắng đây này.” Mộc Ninh như bắt được vàng cười lớn sấn lại chỗ Liêu Mẫn.

Nhưng thật không ngờ chạy theo sau Liêu mẫn là Văn Kiệt.

Văn Kiệt mồ hôi nhễ nhại, áo sơ mi xanh lam mát mắt, quần jeans tôn lên đôi chân dài, gương mặt anh tuấn nhăn nhó vẫn thấy đẹp như thường, Mộc ninh vì vậy mà thích anh, thích từ khi học cấp ba, Văn Kiệt nổi tiếng về thành tích ở học viện Văn hóa này và đó cũng là lí do Mộc Ninh học ở đây.

“ Cô gì ơi trả lại ô cho tôi.” Cách cất giọng vội vã đã ăn sâu vào tim Mộc Ninh, Liêu mẫn nheo mắt nguýt Văn Kiệt từ đằng xa và nó hét to: “ Anh đẹp trai bọn em muợn ô của anh mai em trả.”

*Hộc…hộc….hộc* Văn kiệt thở dốc, gập người, hai tay anh chống lên đầu gối, bộ dạng thảm hại hết mức, anh vẫn thều thào: “Thế bạn gái tôi, cô tính sao?”

Đấy nhờ cái tính bướng bỉnh ấy nên hôm sau Liêu Mẫn vinh dự làm người yêu Văn Kiệt, tính đến nay cũng được hai năm rồi, đúng hai năm đau khổ nhất tặng riêng Mộc Ninh.

“ Tiểu Ninh, anh ấy tỏ tình với mình rồi.”

“ Tiểu Ninh, văn kiệt với mình hẹn hò nên mặc gì được nhỉ.”

“ Tiểu Ninh mình yêu anh ý nhiều lắm…hi.”

“ Tiểu Ninh…”

Và…vô vàn những tình cảm ngọt ngào lãng mạn nhất họ dành cho nhau chính xác là con dao đâm từng nhát sắc lém lên trái tim bé bỏng của Vãn Mộc Ninh.

OOO

Giờ thì sao hai người đã chia tay, Mộc Ninh sẽ có thể công khai tỏ tình với Văn Kiệt nhưng tâm trạng đâu ra, đầu óc cô bây giờ rối bời hết chỗ nói. Liêu Mẫn nín khóc, nó thều thào nói với cô: “ Mộc Ninh mình về đây.”

“ Liêu Mẫn, nói đi? Sao hai người chia tay?”

“ Tiểu Ninh…chuyện này không liên quan tới cậu.” Ý tứ nhàn nhạt từ miệng nhỏ xinh phát ra

Nay thì Mộc Ninh hết kiên nhẫn, đúng, cô ghét chờ đợi, ghét phải lừa rối bản thân cũng ghét phải nhìn mặt người khác mà đoán điều phải làm lắm rồi.

“ Này Liêu Mẫn cậu nói không liên quan tới mình sao, không liên quan tới mình chứ gì? Cậu nói xem bao lâu này mình chỉ đúng ngắm hai người tình tứ trong khi chính bản thân mình thì yêu Văn Kiệt ý hả? Cậu nói xem mình thi vào học viện này cũng vì cậu và anh ý chẳng lẽ không liên quan, cậu nghĩ mình không có cảm giác chắc, đứa bạn thân và người mình thầm yêu thì lại thành một cặp, cậu nói xem cậu hơn mình gì nào? Cậu có quyền đòi hỏi hạnh phúc còn mình thì không, cậu ích kỷ tôi ích kỷ nhưng rồi cậu cũng chia tay anh ấy còn gì, cậu chắc phải biết mình yêu anh ấy trước đó rồi đúng không, Liêu Mẫn cậu biết không hiện giờ mình rất vui, rất vui à này cậu có biết đằng sau cái gọi là yêu thương ấy thì Văn Kiệt đã làm gì không?”

“ Mộc Ninh tôi biết vì thế…đừng nói nữa.”

“ Biết rồi cơ à, anh ấy yêu là mình, hahahaa, là Vãn Mộc Ninh này, haha.”

*BỐP*

“Mộc Ninh cậu điên rồi cậu điên nặng ròi, hắn ta tồi tệ như vậy sao cậu lại…”