Đừng thấy Chung Du phấn khích vui vẻ như vậy mà tưởng lầm, nếu Thẩm Di đoán không sai thì về phương diện này cô ấy đã được Lương Văn Thức “dạy dỗ” rồi.
Chỉ có điều, cô Chung lại không biết rút kinh nghiệm.
Dựa theo lời cô ấy mô tả, Thẩm Di hơi khó mà tưởng tượng được lúc đó sẽ náo nhiệt đến mức nào. Cô ghi lại thời gian và địa điểm, khẽ ho một tiếng: [Nhận được rồi, nhận được rồi.]
Thẩm Di không yên tâm nhắc nhở một câu: [Cậu đừng để Lương Văn Thức tóm được.]
Chung Du cũng nghiêm túc nhắc nhở cô: [Đừng để Chu Thuật Lẫm phát hiện nhé, không thể để anh ấy tham gia được.]
Nhắc nhở xong, Chung Du lại thấy không ổn, không cam lòng bổ sung một câu: [Mà có phát hiện cũng chẳng sao, chúng ta sợ gì bọn họ chứ!]
Các cô vốn đã có tính toán quậy phá một bữa cho ra trò, sao có thể cẩn thận dè dặt trước mặt bọn họ được?
Thẩm Di nhướng mày, cô thấy cô Chung nói thì nói vậy, nhưng khí thế hơi bị yếu. Cũng không biết là nói cho cô nghe hay là nói cho chính mình nghe nữa?
Nhớ đến chuyện bó hoa, Thẩm Di nhấp vào wechat của Lương Văn Thức, cố ý vô tình hỏi một câu: [Anh nói xem, đến lúc đó tôi có nên ném hoa cưới cho Chung Du không?]
Mối quan hệ của họ cũng không đến mức bình thường để tán gẫu tùy tiện, hơn nữa, bản thân Lương Văn Thức cũng không phải người dễ gần, không thể là vai trò bạn thân khác giới được, cho nên vấn đề cô đột nhiên đưa ra này có vẻ rất cố ý.
Lương Văn Thức: [?]
Năm giây sau.
Lương Văn Thức: [Tùy em.]
Ngón trỏ của Thẩm Di vô thức gõ nhẹ vào cằm.
——Tùy cô?
Năm phút sau.
Lương Văn Thức: [Cho cái giá đi.]
Thẩm Di thoáng sửng sốt, sau đó bỗng dưng bật cười đầy hài lòng. Tiếng cười thoát ra khỏi kẽ môi, không hề che giấu sự thoải mái, nếu có người đứng trước mặt cô, e là dù có bình tĩnh đến đâu cũng sẽ bị tiếng cười này làm nứt mặt.
Lương Văn Thức à Lương Văn Thức, bây giờ anh chẳng thèm giấu giếm gì nữa rồi.
Cô biết ngay mà, Chung Du không muốn nhưng chưa chắc Lương Văn Thức đã không muốn.
Thẩm Di rất thoải mái nhận lấy tờ chi phiếu vẫn chưa ghi số tiền này.
Vì lời giới thiệu của Chung Du mà Thẩm Di thấy không được an toàn lắm, cứ nhất quyết không nhắc đến bất kỳ chuyện gì về bữa tiệc trước mặt Chu Thuật Lẫm.
Trước đám cưới, cuốn sách mới hoàn thành năm ngoái đã hoàn thành quy trình chuẩn bị giai đoạn đầu, bắt đầu mở bán trước.
Đêm đó náo nhiệt chưa từng có. Cảnh mở bán trước của các tác phẩm trước đó của cô cũng không hề kém sự náo nhiệt, nhưng vẫn không thể so sánh với cuốn này.
Lần này có rất nhiều điểm khác biệt so với trước đó. Ví dụ như một số bản thảo tranh đã đặt hẹn, trước đây toàn là tranh đơn “đoạn tình tuyệt ái”, còn lần này biên tập viên thực thể vung tay hào phóng, họa sĩ nổi tiếng ngầm hiểu phối hợp đưa ra một số bản thảo tranh đôi. Phong cách vẽ tinh tế, hoàn hảo khôi phục lại cảnh trong sách, bức này hấp dẫn hơn bức khác.
——đây là tác phẩm đầu tiên của Vân Chi Sơn có thể khắc họa được tuyến tình cảm tinh thế đến vậy!!!
Ai mà không mua! Xin hỏi ai mà không mua!
Toàn bộ quá trình mở bán trước đều được đẩy lên cao trào.
Thẩm Di có mặt cả đêm, trước khi mở bán hai tiếng cô đã online để chứng kiến toàn bộ quá trình.
Trước khi mở bán trước, nhịp tim của cô không sao tránh khỏi dồn dập, tràn đầy căng thẳng, cho đến khi đã bắt đầu hơn một tiếng mà vẫn không ngừng đập mạnh.
Weibo liên tục náo nhiệt.
Không lâu sau, Thẩm Di nhận được tin nhắn do biên tập viên gửi đến, cô ấy vô cùng phấn khích kể cho cô nghe về thành tích trên các nền tảng.
Cuốn sách trước của cô cũng được giao cho biên tập viên thực thể này, lần này là lần hợp tác thứ hai của họ, cho nên cũng có thể thấy rõ được một số dữ liệu đối chiếu của hai cuốn sách.
Sách của cô chưa bao giờ bị chê, thành tích của cuốn trước đã được xem là rất tốt, vậy mà cuốn này thậm chí còn vượt trội hơn một bậc!
Khi dữ liệu và thông tin cụ thể đặt trước mặt Thẩm Di, ngay cả cô cũng hơi giật mình.
Quan trọng là dữ liệu vẫn đang tăng lên, đây vẫn chưa phải là dữ liệu cuối cùng.
Cho đến hiện tại, cuốn sách này của cô đã đạt được thành tích nhất định, kết quả cuối cùng của cô sẽ chỉ là xuất sắc!
Bây giờ thị trường đang bấp bênh, có thể tự tay làm ra một cuốn sách như vậy—— mặc dù biên tập viên chỉ là người phụ họa thêm, nhưng cô ấy cũng vô cùng phấn khích hú hét trong phòng, quay người nhào vào chiếc chăn dày mềm mại rồi dùng sức đập chăn.
Nếu không phải Thẩm Di đang không ở trước mặt cô ấy thì chắc chắn cô ấy đã bế người lên và xoay vài vòng rồi!
Quả không hổ danh là Vân Chi Sơn!
Quả không hổ danh là sách của cô!
Đợt bán trước đã khép lại.
Bản quyền vật lý cũng không hề gặp vấn đề, Thẩm Di cảm thấy nhẹ nhõm, nỗi lo đã nảy sinh từ lâu nay nay mới được dập tắt.
Sự suôn sẻ của bản quyền này cũng khiến cô có thể yên tâm chuẩn bị cho những bản quyền khác.
Cuốn sách này đã đưa cô ra khỏi vùng an toàn của mình, nói không lo lắng thì chắc chắn là không thể, nhưng tình huống thực tế đã từng bước một giúp cô xây dựng sự tự tin và kiên định.
Sau này, cô vẫn có thể tự tin bước tiếp trên con đường mà mình đang đi.
Chu Thuật Lẫm biết tối nay cô sẽ bán trước cuốn sách mới của mình, anh luôn ở bên cạnh cô, tự nhiên nắm lấy tay cô.
Thẩm Di vứt điện thoại, xoay người về phía anh, vùi vào lòng anh.
Sau này sẽ không còn ai nói cô là người vụng về trong chuyện tình cảm nữa.
Rõ ràng cô đã là một cao thủ.
Thẩm Di cười thỏa mãn và đắc ý, cái đuôi nhỏ sau lưng vểnh lên tận trời.
Những bài văn bị kẹt trước đó, những nỗi khổ đã chịu trước đó đều đã bị bỏ lại phía sau.
Câu chuyện tiếp theo, cô cũng đã nghĩ ra rồi.
Cô dùng cả hai tay bám vào người anh Chu. Có lẽ là do kinh nghiệm dày dặn nên cô rất dễ dàng trèo lên người anh, ánh mắt nhìn xuống, theo dõi màn hình máy tính của anh, quan sát anh làm việc.
Trên đó có đủ loại dữ liệu, đủ loại phương án quanh co lòng vòng, trông có vẻ không đơn giản. Nhưng khi đến tay anh thì mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, vẻ mặt của anh vẫn thản nhiên, việc chốt hạ dường như đều luôn dễ dàng.
Thẩm Di chỉ xem vài giây là mất hứng, ánh mắt chuyển hướng, chăm chú nhìn anh.
Ừm, sao cô có thể chọn được một người chồng giỏi giang và đẹp trai như vậy nhỉ.
Khi anh đưa ra sự lựa chọn cho cô, sở dĩ cô bắt lấy cũng là vì gương mặt này.
Sau khi kết hôn, mỗi lần say rượu, cứ nhìn thấy gương mặt này là cô lại thấy mình như say hơn.
Vì vậy mà tâm thần bấn loạn, sắc đẹp làm mờ lý trí.
Cô nhìn chằm chằm vào anh đến ngẩn người. Hàng mi đen dài cong vút khẽ chớp, trong mắt như có làn nước mùa xuân chảy xiết.
Khi phản ứng lại thì cô đã nhìn anh được một lúc rồi.
Một đôi mắt phượng sâu thẳm đang nhìn cô đầy thích thú, công việc trên tay cũng đã được giải quyết xong xuôi.
Thẩm Di hơi sửng sốt, vô thức lùi lại một chút. Ánh mắt của anh như mang theo sức công phá, sẽ khiến cô sợ hãi.
Chu Thuật Lẫm vô thức vuốt v e cổ tay cô, giả vờ suy nghĩ, từ tốn nói: “Bà Chu, hình như từ nhỏ đến lớn em đã có ý đồ với anh rồi nhỉ.”
Thẩm Di không nhận.
Anh giơ tay véo má cô, giọng khàn khàn: “Từ nhỏ đã mê vẻ đẹp trai của anh rồi.”
Đến tận lúc này, cô vẫn si mê gương mặt này của anh.
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng cong môi, tuy nói vậy nhưng trông anh lại rất hài lòng.
——Đại khái là vì đối tượng cô si mê là anh, chứ không phải là người khác.
Chỉ cần cô si mê người khác thì bây giờ cô đâu thể cười như vậy được nữa.
Thẩm Di tiếp tục phủ nhận, quay mặt sang một bên, cố né tránh sự truy đuổi của anh.
Chỉ là đôi má hơi ửng hồng, e là không phải vì lời nói này của anh mà xấu hổ.
Từ nhỏ cô đã thấy anh đẹp trai là sự thật, cô cũng luôn muốn gần gũi với anh. Nhưng trông anh rất lạnh lùng, không phải là dáng vẻ dễ gần, cô cũng vì thế mà sinh ra sự e dè.
Có điều, rõ ràng là không dám gần gũi nhưng đôi khi lại không thể kiềm chế được cơn ngứa ngáy, trong những cơ hội rất kín đáo đưa đến tận tay, cô sẽ không nhịn được mà lặng lẽ tiến lại gần anh, vừa thấp thỏm lo âu, vừa không kiềm chế được.
Không bị phát hiện, cũng không bị trừng phạt, cô còn tự cho rằng mình làm không lộ liễu, tự đắc, nào biết được người này đã nhìn thấy hết mọi thứ.
Nhưng cô cũng không ngờ rằng, người anh trai lạnh lùng khi còn nhỏ sau này lại trở thành chồng cô. Bây giờ anh mặc cô muốn làm gì thì làm, muốn ‘sờ mó’ thế nào cũng được.
Trong lòng bỗng dưng nảy sinh một cảm giác mãn nguyện ấm áp.
Thẩm Di thấy rất thỏa mãn.
Bị anh nói thẳng ra như thế, cô tự nhận mình có lỗi, tự mình dựa vào ngực anh, hai tay vòng qua eo anh.
—— Từ nhỏ đã thích sờ mó anh thì sao chứ? Bây giờ không phải anh vẫn cho cô sờ mó đó sao?
Chu Thuật Lẫm môi nở nụ cười, nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô.
Xem ra, thành tích rất tốt.
Bà Chu được như ý nguyện.
Nhiều năm trước đây anh đã bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc trong cuộc đời cô.
Nhưng sau này bất luận là nặng hay nhẹ, anh cũng không định bỏ lỡ bất kỳ lần nào nữa.
Sau này, anh sẽ ở bên cạnh cô.
Chu Thuật Lẫm cúi xuống, hôn lên khóe môi cô.
……
Cuối cùng, Chu Thuật Lẫm vẫn nghe người khác kể lại chuyện bữa tiệc độc thân của cô.
Hôm đó có một bữa tiệc không thể từ chối, anh làm xong là đi thẳng đến đó luôn. Tuy là có thể dẫn theo bạn nữ, nhưng anh sợ cô đến đây sẽ chán, thế nên chỉ đi một mình.
Thẩm Di ở nhà một mình, anh vừa đi vào vừa mở hộp thoại tin nhắn với cô.
Trên đó có vài tin nhắn cô vừa gửi, anh nhấn giữ trích dẫn, trả lời từng tin một.
Đôi khi họp hành anh không thể xem tin nhắn kịp thời, cô cũng không thấy phiền, dù không trả lời thì cô cũng sẽ tự nhắn tiếp. Đợi đến khi anh họp xong thấy được, tự khắc sẽ trả lời từng tin một.
Nhu cầu chia sẻ cần được đáp ứng, sau khi được thỏa mãn, nó sẽ âm thầm nở ra, lên men, dần dần lớn lên.
Trước đây cô rất kiệm lợi chứ không như bây giờ, nhưng không biết từ lúc nào mà những lời muốn nói với anh ngày càng nhiều.
Là người trong cuộc, bản thân cô lại không phát hiện ra sự thay đổi và bất thường của mình.
Anh giống như một người thợ săn cầm mồi nhử đứng phía trước dụ cô, câu cô từng bước tiến lại gần mình, sau đó từ từ ăn no. Anh ngày càng thỏa mãn khẩu vị của cô, nhưng mọi thứ đều là do anh cố ý, anh vui vẻ chấp nhận, còn cô thì mãn nguyện, cả hai đều có hài lòng.
Lúc trả lời tin nhắn, khóe môi Chu Thuật Lẫm bất giác cong lên. Dù chỉ là cuộc trò chuyện rất bình thường nhưng tâm trạng của anh lại vui vẻ lạ thường.
Anh liếc nhìn đồng hồ, hỏi: [Em ăn cơm chưa?]
Anh đoán chắc cô vẫn chưa ăn, giục cô đặt cuốn sách trên tay xuống để đi ăn trước.
Thẩm Di rõ ràng không nói mình đang đọc sách, nhưng người này cứ như nhìn thấu được vậy.
Cô đành phải “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn đặt sách xuống: [Em đi ngay đây!]
Gửi tin nhắn xong, Chu Thuật Lẫm mới cất điện thoại đi, sải bước đi vào trong.
Bữa tiệc tối nay rất náo nhiệt, khách khứa đông đúc, tuy chỉ bàn chuyện làm ăn nhưng cũng không đến nỗi chán. Chỉ là cô đang ở nhà, lòng anh như lửa đốt.
Vào đến bên trong, vừa nói chuyện với một vị trưởng bối xong, Chu Thuật Lẫm quay lại thì tình cờ gặp một người quen, anh bèn đứng lại nói vài câu.
Người bạn kia như nhớ ra điều gì đó, cầm ly rượu nghiêng đầu nhìn anh: “Đúng rồi, anh có định đến tham gia bữa tiệc độc thân của vợ anh không?”
Gần đến ngày diễn ra bữa tiệc, bọn họ cũng đã chuẩn bị xong những thứ liên quan, chẳng hạn như quần áo hay quà tặng, thế nên lúc này mới nhớ ra nói một câu.
Chu Thuật Lẫm nhìn sang.
Không biết có phải anh nghĩ nhiều không, ánh mắt của người bạn kia đầy hứng thú, dường như rất mong chờ phản ứng và câu trả lời của anh.
—— nhưng anh ta đang mong chờ điều gì?
Chu Thuật Lẫm khẽ nheo mắt, trên mặt không biểu lộ gì, trong lòng lại nhạy bén thoáng qua chút nghi ngờ.
“Bạn gái tôi sẽ đi, tôi cũng định đi chơi cùng. Anh có đi không?” Người bạn kia trông không có ý gì khác, rất nhiệt tình mời anh.
—— Anh ta thực sự rất hứng thú, sao Chu Thuật Lẫm có thể bình tĩnh như vậy được nhỉ? Bây giờ anh ta rất mong được nhìn thấy dáng vẻ của Chu Thuật Lẫm tại bữa tiệc đó.
Chu Thuật Lẫm hơi trầm ngâm, anh thản nhiên lắc lắc ly rượu, cất giọng nhẹ nhàng: “Có trò gì vui lắm à?”
Người bạn nhướng mày, “Tất nhiên.”
——Sao lại không vui được chứ?
Chung Du cũng được coi là tay tổ chức tiệc có tiếng, lần này tiệc do cô ấy đích thân đứng ra tổ chức thì nhất định rất đáng mong đợi.
Người bạn cười tươi hơn.
Bữa tiệc trước đám cưới của Thẩm Di là buổi tụ họp nhỏ của cô và bạn bè, Chu Thuật Lẫm vốn không định đến làm phiền, muốn để họ chơi cho thỏa thích.
Chỉ là bây giờ——
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của người bạn, Chu Thuật Lẫm khẽ nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Có thể đến chơi thử.”
Đến xem thử, bữa tiệc của bà xã anh rốt cuộc có gì “vui” đang chờ anh?
Giọng anh nghe có vẻ sâu xa.
Lúc này, Thẩm Di ở tận Lộc Viên vẫn hoàn toàn không hay biết gì.