Khoảnh khắc đó, Chu Thuật Lẫm dường như không biểu đạt được nhiều cảm xúc, ngôn ngữ bỗng chốc trở nên khô khan.
Anh đã đứng dậy đi tới.
Đôi giày da màu đen giẫm từng bước trên mặt đất, bước chân có phần chậm rãi và nặng nề.
Anh đã từng nghĩ khi nó được mặc trên người cô sẽ rất đẹp, nhưng khi thực sự cụ thể hóa trước mắt, anh vẫn cảm thấy khó tin đến vậy.
Lớp voan trắng mơ màng bao bọc lấy Thẩm Di, cô như được phủ thêm một luồng ánh sáng dịu dàng và thánh thiện.
Dường như Chu Thuật Lẫm đã chờ đợi cảnh tượng này nhiều năm rồi.
Rõ ràng anh không nói gì cả, nhưng khi anh tiến về phía cô, ánh mắt đầy chân thật đó cứ đè nặng lên người cô, là một trọng lượng vô cùng nặng nề.
Thẩm Di bất giác muốn lùi lại phía sau, chỉ là đành cố nén lại thôi thúc đó.
Các nhân viên cửa hàng bên cạnh đang giúp cô chỉnh váy, từ khi nhìn thấy cô thay đồ ra đã khen ngợi không ngớt, ánh mắt nhìn cô như đang chiêm ngưỡng một viên ngọc quý.
Cũng không trách họ như vậy, chiếc váy cưới này được thiết kế riêng cho cô, cũng chỉ có cô mới có thể mặc hết vẻ đẹp của nó.
Khoảnh khắc kinh ngạc đó khó có thể dùng lời nói đơn giản để diễn tả.
Vì vậy khi thấy Chu Thuật Lẫm như thế, bọn họ cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Chỉnh sửa xong chiếc váy cưới đồ sộ, nhân viên cửa hàng vẫn nói: “Chị Chu, chị mặc đẹp quá.”
Một số lời khen ngợi khó tránh khỏi sự khoa trương và giả tạo, nhưng câu nói này của cô ấy hoàn toàn là cảm xúc chân thực, mang theo lời chúc phúc chân thành dành cho đôi tân hôn.
Thẩm Di buông tay đang nắm làn váy ra, mà Chu Thuật Lẫm cũng đã đi tới trước mặt cô, ánh mắt u tối, nắm lấy tay cô.
Cô hơi nghiêng đầu, hỏi ý kiến anh: “Đẹp không?”
Cô rõ ràng biết câu trả lời nhưng lại muốn anh nói ra.
Chu Thuật Lẫm vẫn rất mong lúc này chỉ có anh và cô, để anh không phải để ý đến bất kỳ ai. Đáng tiếc là công suất của bóng đèn có mặt ở đây quá sáng.
Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, lấy đi một chút son, nhưng anh cũng không hề bận tâm, chỉ khàn giọng nói: “Đẹp lắm.”
Cô hiếm khi trang điểm đậm như vậy. Chiếc sườn xám đỏ tươi trước đó là một lần, khiến anh lần đầu tiên biết rằng hóa ra cô lại hợp với màu đỏ tươi đến thế, như là tô thêm một nét đậm vào cuộc đời anh, và bây giờ lại là một lần nữa.
Dù là nhiều kim cương đến đâu, trang sức có lộng lẫy đến đâu thì cô vẫn có thể chống đỡ được. Ánh hào quang rực rỡ, trực tiếp thu hút ánh nhìn.
Ánh mắt anh luôn khóa chặt vào cô, mang theo một cảm giác khó tin, không ngờ cô đã sắp trở thành cô dâu của anh rồi. Chiếc váy cưới này của cô là dành riêng cho anh.
Ánh mắt anh càng lúc càng tối sầm, như thể đang ám chỉ nhắc nhở cô điều gì đó.
Thẩm Di đã có được cái nhìn đầu tiên mà cô muốn, anh cũng dành cho cô không chỉ là cái nhìn đầu tiên. Cô khẽ ho một tiếng, tránh ánh mắt đối diện với anh, quay đầu nói với nhân viên cửa hàng chuẩn bị vào thay bộ thứ hai.
Ngày cưới sẽ có nhiều bộ lễ phục, cùng một dạng lễ phục cũng sẽ có nhiều bộ để lựa chọn, đây chỉ là một trong số đó.
Vừa rồi Thẩm Di có lướt qua những bộ lễ phục đang chờ cô thử, chỉ mới nhìn lướt qua thôi mà chân cũng đã mềm nhũn. Công trình quá lớn, hôm nay có lẽ cô chỉ thử một phần đơn giản, sẽ không thử hết từng bộ.
Cô chuẩn bị đi vào, Chu Thuật Lẫm lại không có ý định buông tay, vẫn nắm chặt tay cô.
Tất cả mọi người ở bên cạnh cũng không dám thúc giục, chỉ cúi đầu quan sát, không dám nói nhiều.
Cho đến khi Thẩm Di mạnh mẽ rút tay ra, đẩy anh ra rồi đi vào thay đồ.
Chu Thuật Lẫm thở hắt ra một hơi, đi đến trước cửa sổ sát đất.
Anh biết cô rất đẹp, nhưng lại không biết cô có thể đẹp đến mức choáng ngợp như vậy.
Đột nhiên anh có chút hối hận, không nỡ để người khác nhìn thấy cô xinh đẹp như thế.
Nhưng đó lại là đám cưới của họ, anh không còn lựa chọn nào khác.
Thẩm Di lần lượt thử vài bộ đồ mà anh thích, chỉ cần sửa đổi kích thước vòng eo một chút, cũng không cần thử lại. Làm như vậy mấy lần, cô mệt đến mức không nhấc nổi người nữa.
Cuối cùng cô thay lại trang phục thường ngày của mình, là một chiếc sườn xám màu xanh lục. Nó cũng được may đo riêng giống như mọi chiếc váy dạ hội ở đây, rất vừa vặn với số đo của cô, không còn gì phù hợp hơn.
Duyên dáng thướt tha, đoan trang thanh lịch.
Cô tạm biệt nhân viên phục vụ ở đây.
Vừa mới lên xe, tấm chắn đã được nâng lên. Cùng lúc đó, cổ tay cô bị anh nắm chặt, anh thẳng thừng kéo cô ngồi lên đùi mình, động tác trực tiếp và mãnh liệt, không cho cô cơ hội nói thêm vài câu.
Cô thậm chí còn không được phép ngồi bên cạnh anh.
Nụ hôn của Chu Thuật Lẫm vừa dữ dội vừa vội vàng, dường như muốn giải phóng toàn bộ h@m muốn tích tụ cả ngày nay.
Thẩm Di bất ngờ phát ra một tiếng động, cố gắng đẩy anh ra, nhưng lồ ng ngực trước mặt như một bức tường sắt.
“Chu…”
Anh kẹp chặt cằm cô, ánh mắt u ám giống như khi anh nhìn thấy cô mặc váy cưới hôm nay.
Biết rằng đây là nguyện vọng bấy lâu nay, biết rằng khó lắm mới viên mãn, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy, sự chấn động ấy như muốn phá vỡ lục phủ ngũ tạng.
“Di Di.” Anh khàn giọng gọi cô, vừa mở miệng đã tràn đầy khao khát.
Cúc áo bằng vàng lưu ly gần như bị xé toạc.
Anh không nói là anh cũng rất thích cô mặc sườn xám. Nó hoàn toàn vừa vặn với vóc dáng của cô, mỗi ánh nhìn đều là thử thách đối với sự tự chủ của anh.
Anh hôn cô, ôm cô vào lòng, mặc cho bộ trang phục chỉnh tề nghiêm chỉnh trên người hoàn toàn xộc xệch.
Nụ hôn càng lúc càng vội vàng, một tấm chắn đã che khuất tất cả phía sau, không để phía trước nhận ra điều gì.
Chiếc xe màu đen chạy nhanh trên con đường đêm.
Bóng đêm sâu đến vô tận.
Thẩm Di nắm chặt áo sơ mi của anh, chặt đến mức như muốn hỏng, giọng anh lại khàn khàn: “Anh vẫn chưa nói với em là hôm nay em đẹp như thế nào.”
Đầu ngón tay của Thẩm Di càng siết chặt hơn. Hình như… không cần phải nói đâu.
Cô muốn anh bình tĩnh lại một chút, nhưng dường như anh không biết bình tĩnh là gì. Anh hiếm khi trực tiếp bày tỏ tình cảm sâu sắc một cách rõ ràng, có điều như thế cũng không hề cản trở gì, tất cả những lời muốn nói đều sẽ hòa vào từng hành động của anh.
Chiếc xe đã đến Lộc Viên từ lâu, nhưng hàng ghế sau vẫn không chưa mở ra.
Người lái xe im lặng một lát, lặng lẽ xuống xe rời đi.
Cũng không phải là không có kinh nghiệm.
–
Ngày cưới được ấn định vào tháng ba.
Thời điểm cuối năm, Thẩm Di thử đi chuyến du lịch đầu tiên. Lúc đó Chu Thuật Lẫm đang bận nên cô đi một mình nửa tháng trước.
Đầu năm, ảnh cưới của họ được tung ra.
Buổi chụp ảnh tốn khá nhiều thời gian, lúc đó cũng liên tục xảy ra sự cố.
Ngày đầu tiên, lúc Thẩm Di vừa thay xong quần áo ra đã trực tiếp khiến tất cả những người có mặt tại trường quay chết lặng.
—— Đó là một chiếc váy quây, nhưng từ cổ đến ngực cô toàn là dấu vết. Mức độ của dấu vết… có thể thấy là rất mãnh liệt.
Có lẽ tối hôm trước Thẩm Di quá mệt mỏi và buồn ngủ nên vẫn chưa nhận ra vấn đề, cho đến khi có người bình tĩnh gọi thợ trang điểm tới.
Thợ trang điểm là một cô gái trẻ, mặt đỏ bừng, cầm bông phấn bước tới cố gắng che đi dấu vết giúp Thẩm Di.
Càng đến gần càng nhìn rõ, cô ấy hít một hơi thật sâu, trước ngực cô… sao có thể mãnh liệt như vậy… sao có thể, mãnh liệt đến mức này…
Vượt quá nhận thức của cô ấy.
Cô ấy đã cố dùng hết mọi cách nhưng vẫn không thể che giấu hoàn toàn dấu vết.
Chu Thuật Lẫm thay xong quần áo đi tới, vừa liếc mắt nhìn đã biết chuyện gì xảy ra. Anh ôm lấy vợ mình, vẫy tay ra hiệu đổi ngày khác.
Chi phí không hề rẻ, nhưng với anh, việc lùi lại ba hay năm ngày không thành vấn đề.
Thẩm Di đã sớm hoàn hồn lại, nhân tiện tính sổ với anh, hung hăng véo một cái vào eo anh.
Vì cô vắng nhà hơn nửa tháng nên vừa về tới nơi là người nào đó đã không còn là người, trực tiếp hóa thân thành sói. Ngày chụp đã được ấn định từ lâu, cô thậm chí cũng không nghĩ nhiều, vừa rồi chỉ lo bò khỏi giường, không chú ý đến nhiều chi tiết như vậy.
Nghe anh hoãn lại, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh quay đầu đi về.
Chuyện như vậy thật sự không thể nói thẳng ra được. Mọi người chỉ có thể coi như ngầm hiểu không nhắc đến nữa.
Cũng chỉ có Chu Thuật Lẫm là mặt không đổi sắc, vẫn bình tĩnh như thường.
Thẩm Di bất đắc dĩ phải về chờ đến vài ngày sau, đợi đến khi vết hằn hoàn toàn biến mất mới đến chụp ảnh.
Chụp ảnh cũng là một công trình lớn, sau khi chụp xong xuôi, cô suy nghĩ giây lát, chọn vài tấm đăng lên Weibo.
Có không ít người đang chờ đợi tiến triển hôn sự của họ, chỉ là tiến độ không nhanh, khiến họ phải chờ đợi. Thế nên cô cũng không ngại chia sẻ với họ.
Tháng Ba mùa xuân thích hợp để kết hôn, chỉ còn cách vài ngày diễn ra hôn lễ thì mới xuất hiện chút động tĩnh hiếm hoi, cũng lập tức dụ không ít cá đến. Bọn họ còn chưa kịp xem kỹ, chỉ mới hấp tấp nhấn vào mà đã cảm thấy choáng ngợp.
Như thể là vô tình, một nụ cười, một cái nhíu mày, một lần ngoái đầu, đã bắt trọn vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô.
Cũng không phải cố ý làm nổi bật điều gì đó, nhưng bộ ảnh cưới này đã được coi là hiếm có khó tìm.
Cô chỉ nằm trong vòng tay anh là cũng đủ diễn giải cho họ hiểu thế nào là trời sinh một cặp.
Hình như đây là phần tiếp theo của câu chuyện lần trước.
Sau khi chứng kiến một tình yêu sâu đậm, bọn họ may mắn được nhìn thấy ảnh cưới và lễ cưới của hai người các cô.
Chỉ vài tấm ảnh ít ỏi nhưng cũng sắp bị cư dân mạng soi đến mức nở hoa. Họ không ngừng bấm vào phóng to, xem đến mức nước mắt lưng tròng.
Trong ảnh, Chu Thuật Lẫm rất ít khi nhìn vào ống kính, còn Thẩm Di thì thi thoảng vẫn nhớ nhìn về phía ống kính, nhưng ánh mắt của anh luôn thuận theo tự nhiên mà dừng lại trên người cô.
[Anh ấy đâu có hứng thú với việc chụp ảnh, anh ấy chỉ hứng thú với cô ấy.]
[Nếu không phải chụp ảnh cưới với cô ấy, tôi rất nghi ngờ có thể chủ tịch Chu còn không thèm xuất hiện.]
[Ai nói là hôn nhân hào môn? Không thấy ánh mắt của anh ấy sắp kéo sợi rồi sao!]
[Đừng nói đến anh ấy, ngay cả tôi cũng không chịu nổi. Vòng eo này, bộ ng ực này, a a a!!! Tôi phát điên mất thôi (lau nước miếng), chủ tịch Chu buông tay ra đi, để tôi vào thay cho!!!]
[Thật sự quá đỉnh, hai người này còn muốn người ta sống nữa không, chụp ảnh cưới mà cũng có thể giống như một hôn lễ bom tấn vậy:)]
[Chúc mừng!!! Tân hôn vui vẻ!!!!]
Chu Thuật Lẫm chia sẻ lại Weibo cô đăng, chỉ để lại một câu:
[Ngày Hai tháng Ba, chờ đợi ngày lành.]