Bí Mật Tân Hôn

Chương 70-1: Đọc thư xong em muốn hôn anh, làm sao bây giờ?




Mọi người nhìn vào trang phục của người đàn ông này, cảm thấy anh ấy không phải là người đưa thư.

Bọn họ trợn tròn mắt, người này vượt núi băng sông chỉ để đưa bức thư này thôi sao?

Đây phải là thư của ai?

Thẩm Di đang bận ở hiện trường, khi có người gọi cô, cô cũng nghi ngờ mình nghe nhầm. Nhưng cô bé đó lại gật đầu liên tục: “Đúng rồi đúng rồi, là thư của chị.”

Trên núi xa xôi hẻo lánh không có nỗi một người đưa thư, thế nhưng người đàn ông này lại đặc biệt mang theo một lá thư tới đây.

Có trời mới biết, vừa rồi nhìn thấy anh ấy, mọi người đều đứng hình hai giây.

Thẩm Di vội vàng đi tới, nhận lấy lá thư trong tay anh ấy, thuận miệng hỏi: “Là ai gửi vậy?”

Chàng trai kia nhanh nhẹn đáp lại: “Là anh Chu!”

Chàng trai đưa thư không chỉ có vẻ ngoài thông minh mà còn có giọng nói trong trẻo. Mọi người có mặt đều tò mò rướn cổ lên, lén lút chú ý đến người ở bên này, nhưng không ai nghe thấy gì cả.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, giao tiếp trong im lặng.

Ồ, là anh Chu.

Nhưng mà anh Chu là ai?

Liệu có phải là chồng của cô Vân Chi Sơn – người đang được bàn tán rộng rãi trên mạng nhưng lại bị thế lực nào đó mạnh mẽ dập tắt không?

Thẩm Di cũng không ngờ được, thoáng sửng sốt. Nhưng cô lại cảm thấy nếu không phải là anh thì sẽ không có ai làm chuyện như vậy, cô nhẹ nhàng mỉm cười.

Sau khi nhận thư, người đưa thư lại lấy thứ gì đó ra khỏi túi: “Đây là món đồ kèm theo lá thư. Anh Chu nói chỉ viết một lá thư thôi sẽ hơi đơn điệu.”

Nói xong, anh ấy đưa qua, trên tay là một bông hoa dành dành.

Cuộc hành trình vào núi rất dài và nguy hiểm, trong thời tiết như vậy đương nhiên hoa thật không thể tồn tại được. Và đây là một cây hoa dành dành bằng pha lê.

Nó được làm cẩn thận và tinh tế hơn những đồ trang trí thông thường, cánh hoa và cành đều được làm rất chân thực, như thể đang thực sự nở rộ trước mắt cô.

Từ “đơn điệu” giống như ngôn ngữ bí mật giữa cô và anh vậy. Người ngoài chỉ nghe hiểu được tầng nghĩa ngoài mặt, và cũng chỉ có cô mới có thể hiểu được tầng nghĩa duy nhất giữa bọn họ.

Gió lạnh trong núi đang gào thét, cô như nghe được tiếng vang vọng từ tận đáy lòng mình.

Niềm vui lan tỏa từ trái tim, cô cong môi mỉm cười, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ. Cô nhận lấy bông hoa rồi trịnh trọng nói lời cảm ơn.

Cảm ơn anh ấy vì đã đi hàng ngàn dặm để chuyển thư và hoa, cảm ơn anh ấy vì đã chuyển cho cô tấm lòng và thành ý của Chu Thuật Lẫm.

Các cô gái phía sau còn ấn tượng hơn cả cô. Họ kinh ngạc theo dõi toàn bộ quá trình, che môi để kìm nén sự ngạc nhiên và chấn động. Bàn tay đang nắm tay người khác run lên một cách phấn khích, khẩu hình môi là: huhuhuhu!!!

Làm gì vậy chứ! Có cần lãng mạn như thế không!

Người đưa thư đi một chặng đường dài mới đến được đây, Thẩm Di nhờ người đưa anh ấy đi nghỉ ngơi trước, dùng chút nước ấm và đồ ăn. Cũng không thể để người ta quay về liền được.

Cô chạy về căn lều nhỏ nơi mình ở, bước chân nhảy nhót đầy phấn khích, tốc  độ cũng nhanh hơn bình thường. Rõ ràng là cô cũng đang nóng lòng muốn mở bức thư từ phương xa này ra xem.

Trên phong bì có dòng chữ viết của anh:

——Viết cho bà Chu.

Chữ viết cứng cáp, mạnh mẽ.

Chỉ với một cái liếc mắt, Thẩm Di đã có thể nhận ra đây là chữ viết tay của anh.

Mắt cô nóng bừng. Dường như qua những dòng chữ này cô có thể nhìn thấy được người yêu ở xa đã nhiều ngày không gặp, cuộn trào mãnh liệt giống như một dòng chảy ngầm.

Bởi vì tín hiệu kém và liên lạc bất tiện nên anh đã áp dụng phương pháp thô sơ nhất là gửi một lá thư viết tay từ xa, trong đó có tất cả những gì anh muốn nói.

Thư viết tay có lẽ là sự lãng mạn và chân thành nhất trong thời đại hiện nay.

Thẩm Di xé phong bì lấy lá thư bên trong ra, ánh mắt dần dần bình tĩnh lại.

[Thương gửi vợ yêu của anh,

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt mà chúng ta đã cưới nhau được mấy tháng rồi.

Quen biết ngần ấy năm, kết hôn cũng đã được vài tháng, nhưng anh hiếm khi bày tỏ tình cảm thật sự của mình với em…. ]

Thẩm Di cúi đầu, từ từ siết chặt tờ giấy viết thư, hốc mắt cũng dần đỏ lên. Cô ngước mắt lên, cố nén dòng lệ nóng hổi sắp tuôn trào.

Sau đó cô lấy điện thoại ra xem thử, mới biết tin nhắn đã được gửi đi. Không biết là tin nhắn được gửi đi thành công trước khi anh gửi thư hay là sau khi anh gửi thư đi rồi tin nhắn mới gửi thành công.

Núi non trùng điệp, mênh mông vô tận, khiến người ta cảm thấy mình bỗng trở nên nhỏ bé khó có thể vượt qua.

Sau khi đọc lá thư này, mong muốn được gặp anh đã lên đến đỉnh điểm. Nhưng sự kích động đó đã bị rào cản cứng rắn trước mặt chặn lại, buộc cô phải kiềm chế nó.

——Cho dù sự thôi thúc có dâng lên mãnh liệt đến đâu thì cô cũng không thể nhìn thấy hay chạm vào anh.

Sự nóng hổi trong hốc mắt càng lúc càng rõ rệt, cuối cùng dòng lệ vẫn rơi xuống. Cô nhắm mắt lại, cảm thấy cả đời mình có lẽ sẽ không thể làm được gì với anh.

Anh đã dùng bức thư này thẳng thắn giải đáp tất cả những thắc mắc của cô.

Đầu ngón tay thoáng run rẩy, Thẩm Di đột nhiên ấn lá thư lên bàn, cầm lấy thiết kế cà vạt vừa hoàn thành đi ra ngoài tìm người đưa thư, vạt áo tung bay trong gió bắc.

——Cô cũng muốn nhờ anh ấy làm một chuyện.

Sau khi trở về Bắc Thành, dựa theo thông tin liên lạc mà cô cho tìm một người, sau đó đưa bản vẽ thiết kế cho người đó là đối phương sẽ tự biết phải làm thế nào.

Còn có một lời dặn dò đặc biệt, đó là phải giữ bí mật với Chu Thuật Lẫm.

Người đưa thư sẵn sàng đồng ý. Chuyến trở về lần này của anh ấy cũng không hề tay không.

Sau khi cất bức vẽ đúng chỗ, người đưa thư lại lên đường, trèo qua những ngọn núi trùng điệp.

Thẩm Di đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng anh ấy rất lâu.

Trong bức thư chứa đựng muôn vàn lời tỏ tình thẳng thắn, đây cũng là một Chu Thuật Lẫm chân thật nhất là cô từng thấy qua. Nhưng có một câu khiến cô tức đến mức bật cười, đó là anh không bao giờ hối hận vì đã giành lấy cô.

[Có một chuyện mà đời này anh thấy rất ghen tị và cũng không thể thay đổi, đó là em và cậu ta là thanh mai trúc mã.

Nếu có thể, anh hy vọng người cùng em lớn lên là anh.]

Nhìn đi, sự ghen tị nồng đậm đến mức gần như xuyên thấu qua bức thư.

Thẩm Di đột nhiên mỉm cười.

Bóng dáng người đưa thư dần dần biến mất khỏi tầm nhìn, hóa thành một hạt cát nhỏ. Thẩm Di xoay người đi về, một mảnh tuyết trong suốt rơi xuống trên vai cô.

Không cần phải ghen tị đâu Chu Thuật Lẫm. Vì mặc dù chúng ta không thể cùng nhau trưởng thành, nhưng từ nay chúng ta có thể cùng nhau già đi.

Nắm tay nhau qua bao nhiêu mùa tuyết, ở bên nhau đến khi bạc đầu.



Sau khi người được cử đi trở về, Chu Thuật Lẫm cố ý hỏi xem có hồi đáp gì không. Nhưng đáng tiếc là không có hồi đáp nào cả. Anh nhướng mi, có chút không tin xác nhận: “Gì cơ?”

Khí thế quá mạnh, áp lực vô thức được giải phóng.

Người đưa thư âm thầm rơi nước mắt, cắn răng lặp lại lần nữa: “Anh Chu, không có gì cả.”

Ấn đường của Chu Thuật Lẫm hơi nhíu lại, sau khi suy nghĩ một lát, anh lại hỏi: “Không gửi lời gì luôn sao?”

Sau lưng người đưa thư toát mồ hôi lạnh, nhưng anh ấy vẫn nhớ lời dặn của cô Thẩm, nhất quyết không phá hư chuyện, vẫn cắn răng nói: “Cũng không có luôn.”

Chu Thuật Lẫm khẽ cau mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau, anh mới xua tay cho người ta rời đi.

Người đưa thư thở phào nhẹ nhõm. Nói chuyện trực tiếp với Chu Thuật Lẫm vốn đã thấy áp lực chứ huống hồ là đứng trước anh nói dối, áp lực còn nặng hơn gấp đôi.

Chu Thuật Lẫm suy nghĩ hồi lâu, tưởng tượng ra đủ loại phản ứng từ phía cô, nhưng kết quả lại là điều anh chưa bao giờ nghĩ tới.

Anh bước đến bên cửa sổ, nhìn những ngọn núi xanh xanh phía xa. Đột nhiên không thể đoán được thái độ của cô sau khi đọc lá thư.

Đã lâu rồi anh mới có cảm giác không nắm chắc thứ gì đó như vậy.

Cô cũng đã đi được mười ngày rồi.

Anh khẽ nheo mắt, âm thầm đếm thời gian.



Chu Thuật Lẫm lại được mời xuất đầu lộ diện. Anh nhanh chóng tiếp quản mọi chuyện trong tập đoàn, dưới sự phản đối và nghi ngờ của nhiều người trong Chu thị nhưng không hề dao động mà đạp thẳng lên Chu Phục Niên và Chu Diệc Hành.

Tình thế lúc trước đột nhiên bị lật ngược, từ tình huống không có lợi cho anh chuyển sang tình huống đều do anh quyết định. Bởi vì bọn họ đang cần anh, thế nên quyền kiểm soát đương nhiên cũng rơi vào tay anh.

Trong thời gian anh đi vắng tập đoàn thực sự rất hỗn loạn, anh bình tĩnh bắt đầu sửa chữa, giải quyết từng việc một.

Ba giám đốc điều hành cấp cao đã từ chức trước đó lặng lẽ trở lại vị trí ban đầu sau khi anh trở lại. Những đơn từ chức còn lại đều bị rút đi không để lại dấu vết gì, như chưa từng xuất hiện. Ngoài mặt đột nhiên trở nên yên bình đến lạ.

Những dự án đang nằm trong tay người khác thỉnh thoảng lại bị tắc nghẽn giờ nằm trong tay anh lại được khơi thông.

——Lúc này mọi người không còn thấy khó hiểu nữa.

Những người có vinh dự chứng kiến ​​sự khác biệt quá lớn trước sau chỉ có thể cảm khái một câu rằng, anh Chu của hiện tại thực sự là một nhân vật đầy thủ đoạn.

Anh cứ bình thản ngồi đó, nhưng ai ngờ được mối quan hệ đằng sau anh lại mạnh mẽ đến vậy? Giống như một mạng nhện, thật sự rất khó để tưởng tượng. E rằng anh đã dành ngần ấy năm để che giấu năng lực của mình và chờ đợi thời cơ!

Chu Phục Niên đã nuốt một cục tức, ông ấy vốn ưởng rằng yêu cầu của Chu Thuật Lẫm nhiều nhất cũng chỉ dừng ở đây, mà ông ấy cũng đã từng bước nhượng bộ, buộc mình tiếp nhận mọi thứ.

Nhưng không ngờ chỉ mới mấy ngày mà bên kia lại gửi tới một tin tức mới.

Ban đầu Chu Thuật Lẫm bày ra dáng vẻ không quan tâm, hoàn toàn không định nhúng tay vào cục diện rối rắm này. Nếu có thể mời anh xuất đầu lộ diện, đương nhiên yêu cầu của anh cũng không nhỏ.

——đó là công khai thân phận thật sự của mẹ anh – Tạ Thư Ngọc, đồng thời kể lại toàn bộ sự việc trong năm đó một cách thẳng thắn.

Anh muốn lấy lại thân phận con trai trưởng nhà họ Chu.

Đọc xong tin tức, Chu Phục Niên đập bàn đứng dậy, máu dồn lên não.

Yêu cầu này không khác gì muốn ông ấy thú nhận tất cả những chuyện ông ấy đã làm bao nhiêu năm qua, kể cả những chuyện ông ấy đã giấu diếm nhà họ Tần.

Hiện tại tình thế vốn đã êm ả, nhưng Chu Thuật Lẫm không muốn cho ông ấy sự yên bình này!

Tên nghịch tử này!

Chu Thuật Lẫm nhẫn nại đã lâu, nhưng lần này anh muốn nhân lúc ‘quân binh’ đang tương xứng để làm triệt để hơn.

Anh chưa bao giờ muốn Tạ Thư Ngọc mãi mãi tồn tại với thân phận ‘kẻ thứ ba’, cả việc tuổi của anh cũng bị khai thấp hơn hai tuổi.

Nói một cách đơn giản hơn là anh không muốn để Chu Phục Niên được sống quá dễ chịu như vậy. Ngay từ đầu anh đã không có ý định cho Chu Phục Niên tự vẽ lên sự thái bình giả tạo và thanh danh sạch sẽ.

Anh bày binh bố trận, thực hiện từng bước một không phải vì tiền tài danh lợi, mà là vì muốn tính lại món nợ năm đó với bố ruột của mình. Cướp đi tất cả quyền lực trên tay đối phương, chẳng qua là muốn biến nó thành mũi tên đâm ngược về phía đối phương.

Còn những cổ phần dùng để trao đổi trước đó —— Chu Phục Niên cũng có thể lấy lại nếu muốn.

Chỉ cần ông ấy có thể lấy lại được.

Chu Thuật Lẫm thong thả ra lệnh, dáng vẻ ung dung không hề sốt ruột, cũng không lo lắng mình có bị từ chối hay không.

Hiển nhiên là anh đã cân đo chính xác —— Chu Phục Niên không thể từ chối được.

Anh đã nắm mọi quyền hành trong tay, quy tắc bây giờ là do anh quyết định.

Cho tới tận bây giờ Chu Phục Niên dường như mới hiểu được hết tâm tư của anh —— anh chưa từng nhượng bộ, anh chỉ đang ngủ đông thôi! Và điều mà anh đang chờ đợi chính là hiện tại!

Chờ đợi các đầu mối then chốt của Chu thị xảy ra vấn đề, chờ đợi ông ấy không thể không mời anh xuất hiện, chờ đợi, chờ đợi… Khì thời cơ đến, mặc kệ anh có đưa ra yêu cầu gì thì ông ấy cũng không còn gì để nói, cũng không còn đường để lùi!

Quả nhiên là một đứa con trai ngoan, hay cho một Chu Thuật Lẫm!

Khí huyết dâng trào, Chu Phục Niên tức giận đến mức tim tắc nghẽn.

Trợ lý ở bên cạnh biến sắc, quay ra ngoài gọi người.

….