Một bộ vest đen trang trọng và một bó hoa hồng đỏ rực lớn.
Đây là tiêu chuẩn để tặng hoa cho người chiến thắng.
Dường như anh chỉ đặc biệt đến đây để chức mừng cô.
Nhịp tim bỗng chốc lại tăng nhanh.
Vừa rồi anh đứng từ xa nhìn bóng người trên sân khấu với vẻ kiêu ngạo cao quý, nhưng lúc này lại thuần khiết đơn giản.
Trái tim cô dần bị nhấn chìm trong cơn thủy triều dâng cao, nhẹ nhàng run rẩy.
Một làn sương mỏng che phủ trước mắt Thẩm Di, cô nhẹ nhàng mím môi, cúi người ôm bó hoa lớn vào lòng, làn váy nhẹ nhàng tung bay trong gió.
Cô không lên xe mà quay lại nhìn anh.
Bó hoa to đến mức phải dùng cả hai tay mới giữ được, hương thơm của nó vờn quanh chóp mũi. Màu đỏ tươi hoàn toàn phù hợp với chiếc váy dạ hội của cô, sự kiều diễm này như sinh ra để dành cho cô.
Chu Thuật Lẫm cao lớn đứng cách đó vài thước, tay giữ cửa xe, cúi đầu nhìn cô. Trên bộ đồ vest màu đen không có lấy một nếp nhăn, thoạt nhìn vô cùng cao quý.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt cô chợt lóe lên.
Phùng Dư đang ngồi ở ghế phụ lái chợt thấy thấp thỏm không yên, anh ấy cảm thấy mình và tài xế dường như không nên có mặt ở đây.
Anh ấy ngồi ở đó, thậm chí còn không dám dùng lực quá mạnh.
Thẩm Di cầm bó hoa, nghiêng người hôn lên môi Chu Thuật Lẫm, cười nói: “Cảm ơn anh Chu đã tặng hoa cho em.”
Người bên trong hội trường lần lượt rời đi. Tối nay ở đây có rất nhiều người, mặc dù ở bên đây khá khuất tầm mắt nhưng vẫn có người đi qua đi lại. Nhìn từ xa sẽ thấy được hình ảnh cô mặc váy dạ hội đứng trước mặt anh đang mặc vest nghiêm túc, cảnh tượng này trông giống như một bộ phim thần tượng bom tấn.
Máy ảnh chỉ tập trung vào họ.
——Và cô là nữ chính của anh.
Tuy rằng bên đây không có ánh sáng gì mấy nhưng vẫn có người nhận ra cô, trong lòng bọn họ thoáng chấn động, không ngờ sẽ bắt gặp được cảnh tượng này của cô và anh.
Những người được bàn tán sôi nổi trên mạng gần đây…… không phải là hai người các cô sao?
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ đã bị ánh mắt lạnh lẽo của anh ép lui, không dám nhìn trộm quá nhiều.
Mấy năm qua Thẩm Di không ngừng tiến về phía trước, để lại rất nhiều dấu chân. Nhưng ở trong trí nhớ của người khác, từ trước đến nay cô đều lẻ loi độc hành, bên cạnh chưa bao giờ có người đi cùng.
Người nhà biết Thẩm Hàm Cảnh thích học múa, theo nghệ thuật, luôn theo sát cô ta trong các cuộc thi lớn nhỏ. Nhưng không ai biết cô là Vân Chi Sơn, lần nào cô cũng bước đi một mình, yên tĩnh lại khiêm tốn.
Đây là lần đầu tiên khi cô đứng trên sân khấu nhận thưởng có người nhà ở dưới sân khấu.
Nhìn cô đoạt giải, nhìn cô bỏ túi giải thưởng.
Khi ánh sao phủ lên người, có người đồng hành, cùng nhau tận hưởng.
Thì ra cảm giác rất khác biệt.
Hơn nữa đây còn là giải thưởng đầu tiên cho cuốn sách mới của cô. Cuốn sách mới được viết sau khi cô kết hôn nên về mọi mặt nó có ý nghĩa rất khác.
Chu Thuật Lẫm tùy ý đặt tay lên vòng eo thon thả của cô, ôm cô vào lòng, nhàn nhạt nhìn cô: “Chỉ thế thôi sao?”
Thoạt nhìn anh không được hài lòng lắm.
Lúc Thẩm Di muốn có ý kiến, anh đã cúi đầu chạm nhẹ vào chóp mũi cô, giọng điệu như dạy dỗ: “Không đủ.”
Anh ép tới, thân hình cao lớn cường tráng cũng gần như sắp ép nát bó hoa kia, cô đành phải dùng hết sức để ôm lấy, đầu ngón tay bám lên bộ âu phục lành lạnh của anh.
Chu Thuật Lẫm cúi đầu cắn môi cô, cô gần như vô thức muốn nhắm mắt lại.
Đột nhiên, anh đặt thứ gì đó vào lòng bàn tay cô.
Hành động đột ngột này khiến cô không khỏi ngẩn người, hàng mi đen nhánh khẽ run lên, vô thức vuốt v e thứ trong tay, là cảm xúc nhung tơ.
Cùng lúc đó, anh buông cô ra, sau khi rời khỏi lại khẽ chạm vào đôi môi trơn bóng của cô, thấp giọng nói: “Phần thưởng.”
Một nụ hôn rất nhẹ, chỉ giống như ‘phương tiện truyền thông’ của món quà này, tựa như vì muốn tặng nó cho cô nên mới có.
Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Vốn tưởng rằng bó hoa hồng đỏ lớn trong lòng đã là quà của anh, không ngờ nó chỉ là món khai vị.
Sau khi lên xe, Thẩm Di đặt hoa sang bên cạnh, mở chiếc hộp trên tay ra.
Một đóa hoa hồng được chạm khắc từ pha lê hiện ra trước mắt.
—— long lanh trong suốt, sạch sẽ như tuyết.
Đầu ngón tay mở hộp chợt khựng lại.
Chu Thuật Lẫm đưa tay vuốt v e khóe mắt cô: “Tặng em một đóa hoa hồng tuyết không tan.”
“Tuyết tan hết cũng không sao, không cần phải tiếc nuối.”
Người đàn ông lại bổ sung một câu, giọng điệu nhẹ bẫng.
Chú bướm nhẹ nhàng vỗ cánh nhưng lại gây ra một cơn bão táp dữ dội.
Anh nhớ rõ từng lời cô nói, cũng nhớ rõ bông hoa cô muốn.
Lúc ấy anh không trả lời, cô cũng biết nếu không có tuyết thì không làm được, cho nên cô cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi. Nhưng bất luận thế nào cô cũng không ngờ được rằng anh lại ở sau lưng chuẩn bị như vậy.
‘Hoa hồng tuyết’ nằm trong hộp gấm bình yên nở rộ, đẹp đến lóa mắt.
Cô sắp gục ngã hoàn toàn trước lời nói của anh rồi.
Mùa đông sắp kết thúc và tuyết cũng đã tan hết, nhưng anh lại tặng cho cô một đóa hoa hồng tuyết không cần chất tuyết nữa. Trình độ điêu khắc tinh tế, thậm chí còn tinh xảo hơn cánh hoa ngày đó anh tự tay tạo hình, nghiễm nhiên là một tác phẩm nghệ thuật.
Trên tay anh giống như có một mệnh lệnh bắt giữ trái tim toàn năng, và cũng chỉ có tác dụng với cô.
Thẩm Di lấy cành hoa ra cầm trong tay, trong đôi mắt sáng ngời lấp lánh ý cười rạng rỡ.
Sao anh lại cứ thế tặng quà cho cô.
Mỗi một đóa hoa trong tay anh đều rất đặc biệt.
Chu Thuật Lẫm vuốt v e cổ tay cô, gõ nhẹ lên mu bàn tay: “Em hài lòng không?”
Thẩm Di gật đầu liên tục.
Anh khẽ nhếch môi, một giọng nói lành lạnh thoát ra khỏi đôi môi mỏng: “Được, vậy bây giờ chúng ta nói chuyện đi —— không phải độc giả của em đã có ‘anh rể’ rồi sao?”
Nụ cười của Thẩm Di thoáng cứng đờ.
Người đàn ông tiến thêm một bước: “Cô Vân vẫn còn độc thân?”
Thẩm Di gần như không tiếp lời được.
Cô nắm lấy đầu ngón tay anh, hơi nghiêng người về phía anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh biết từ khi nào?”
Hôm nay khi nhìn thấy bóng dáng của anh, tim cô đã hẫng mất một nhịp.
Không hề báo trước, bất ngờ ngã ngựa, hoàn toàn không cho cô cơ hội chuẩn bị tâm lý.
Nhưng nhìn anh lại rất điềm tĩnh, tựa như đã sớm biết từ lâu.
Thế mà cô lại không hề phát hiện ra!
Chu Thuật Lẫm dường như không có tâm tình trả lời cô. Anh chầm chậm cầm lấy món đồ trên tay cô đặt sang một bên, sau đó bế cô lên đùi mình.
Làn váy của cô rủ xuống, lướt qua ống quần anh. Thẩm Di cố gắng giãy dụa: “Em chỉ là chưa chuẩn bị kỹ thôi, anh xuất hiện đột ngột như vậy…”
Cô còn không kịp phản ứng, huống chi là tạm thời chuẩn bị câu trả lời.
“Nếu anh không đến, em càng không có ý định đó sao?” Chu Thuật Lẫm liếc cô.
Một người nắm giữ quyền lực lâu năm sao có thể dễ dàng bị lừa?
Chiếc váy này rất tôn dáng, phô bày rõ tấm lưng thon gầy của cô. Nếu cởi nó ra, tấm lưng này sẽ càng đẹp hơn nữa.
Ánh mắt anh tối sầm lại.
“Nguồn cảm hứng đó có liên quan đến anh?”
Không cần phải hoàn toàn, dù chỉ là mang lại một chút cảm hứng?
Thẩm Di không thể phủ nhận, đành gật đầu, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi: “Ừm…”
“Tìm cảm hứng từ anh.” Anh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng kết luận: “Nhưng chưa sẵn sàng cho anh danh phận.”
“——”
Cô đâu phải là thỏ trắng dễ lừa gạt như thế. Hóa ra, hóa ra mỗi người đều có động cơ mục đích của riêng mình.
Chu Thuật Lẫm không biết có phải mình quá ngây thơ hay không. Kết quả là, không thể nói rõ rốt cuộc là ai được hời của ai.
Ánh mắt anh từ từ trầm xuống.
Thẩm Di có cảm giác mình bị một tấm lưới dày đặc đan lại, tấm lưới kia còn đang dần dần siết chặt. Cô không thể giải thích, nắm lấy tay anh một cách nịnh nọt: “Không phải, đương nhiên không phải. Chỉ là em chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với họ thôi.”
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, để mặc cô nắm trong tay, nhưng anh vẫn ngồi im bất động.
Thẩm Di cúi đầu nhìn, ngay cả cà vạt anh cũng thắt rất chặt, đâu đâu cũng toát ra cảm giác cấm dục không dễ lại gần.
Di động của cô vang lên, Thẩm Di ép mình rời ánh mắt khỏi yết hầu nhô cao của anh, bấm vào tin nhắn xem thử.
Tin nhắn mới do Thẩm Bách Văn gửi tới. Lễ trao giải diễn ra ở Bắc Thành tối nay thu hút không ít sự chú ý, có lẽ bọn họ đã thấy cô qua một kênh nào đó. Ông ấy gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình của cô trên sân khấu, hỏi: [Di Di à, có phải là con không?]
Cô ngồi trên đùi Chu Thuật Lẫm, anh hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của cô.
Thẩm Di cảm giác danh tính này của mình đã bị vạch trần sạch sẽ.
Cô gõ phím trả lời ông ấy. Nhìn tin nhắn trên màn hình, Chu Thuật Lẫm bỗng nảy ra một ý nghĩ trong đầu, hỏi: “Lúc đó sao em lại lấy nick name Wechat này?”
Thẩm Di rũ mắt nhìn di động, thuận miệng trả lời: “Bởi vì bố luôn thích gọi em là Di Di ơi, Di Di à. Em cảm thấy đáng yêu nên tiện tay dùng làm nick name luôn.”
Lúc cô đọc “Di Di ” giọng nói rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm rơi xuống đỉnh đầu cô: “Ừ.”
Anh có thể nhận ra được cô cũng không phải quá xa cách gia đình mình như vẻ bề ngoài. Ngay cả chuyện khi còn bé trong gia đình nhận nuôi cô đầu tiên cô cũng còn nhớ rất rõ, thế nên trong lòng cô làm sao có thể không quan tâm.
Thậm chí, bọn họ còn ở một nơi rất mềm mại trong trái tim cô.
Từng được cô trân trọng đúng mực.
Cũng đúng.
Trải qua hai đời bố mẹ nuôi luôn vứt bỏ mình, khi vừa trở lại bên cạnh bố mẹ ruột, sao cô lại không có bất cứ kỳ vọng hay khao nào được.
Cô khao khát bản thân cũng có thể sống cuộc sống giống như những đứa trẻ khác. Mà cuộc sống của những đứa trẻ khác là như thế nào?
Rất đơn giản, có thể nhìn Thẩm Hàm Cảnh và Thẩm Hồi là biết được.
Bố thuận miệng gọi cô cũng được cô ghi nhớ trong lòng, hơn nữa còn rất thích.
Thật ra cô rất dễ dàng hài lòng.
Rõ ràng là rất dễ thỏa mãn.
Cằm anh tựa lên tóc cô, hơi nhắm mắt lại.
Hoa hồng ươm mầm rồi lặng lẽ sinh trưởng, nở rộ ở một góc không ai phát hiện. Mỗi một cánh hoa đều nở rộ đỏ tươi.
Thẩm Di còn đang cân nhắc phải trả lời thế nào, có điều thấy cũng đã thấy rồi, hình như cũng không cần phải phủ nhận gì nữa.
Sau khi suy nghĩ, cô thừa nhận: [Là con.]
Có thể Thẩm Bách Văn đang tiêu hóa tin tức này, một hồi lâu sau vẫn chưa trả lời.
Góc trên bên trái hiển thị mấy tin nhắn chưa đọc, Thẩm Di rời khỏi hộp chat này, muốn xem tin nhắn khác.
Ánh mắt Chu Thuật Lẫm thuận thế rũ xuống, nhìn thấy trong danh sách bạn của cô có mấy người liên hệ mới. Rõ ràng là tên nam giới, điểm giống nhau là đều vừa được chấp nhận kết bạn, trong hộp thoại không có nội dung tin nhắn gì.
Một, hai, ba.
Bên dưới còn có nữa.
Ánh mắt anh dời qua mặt cô, lạnh giọng hỏi: “Hai hôm nay em làm quen được nhiều người lắm à?”
Thẩm Di hồn nhiên không phát hiện ra bão táp sắp ập đến: “Cũng tàm tạm, trên Wechat có thêm rất nhiều người.”
Nhưng có thêm nhiều người hay không thì cô cũng không liên lạc gì. Có thể cũng chỉ dừng lại ở việc thêm Wechat.
Chu Thuật Lẫm giơ tay giật lấy điện thoại di động của cô, nắm cằm cô, ép cô ngửa đầu rồi hôn lên môi cô.
“Ưm!” Điện thoại di động của cô đột nhiên rơi khỏi tay, rớt xuống ghế da của xe hơi.
Mặc dù đều ở Bắc Thành nhưng khoảng cách giữa địa điểm tổ chức lễ trao giải và Lộc Viên không hề ngắn.
Sở dĩ Phùng Dư có mặt ở đây là bởi vì ban nãy trên đường tới đây anh ấy còn phải xử lý công việc, cho nên đã tận dụng tối đa thời gian.
Khi có việc để bận rộn thì thời gian trôi qua cũng không có cảm giác dài lê thê nữa.
Lúc này chẳng qua chỉ là đổi sang một công việc bận rộn khác thôi.
Tay Thẩm Di bị Chu Thuật Lẫm đặt lên nút khóa kim loại, sau một tiếng vang nhỏ thì nó đã được mở ra.
Lớp son bóng trên môi đã bị ăn sạch sẽ, cánh môi còn hơi khô nứt. Thẩm Di quay đầu đi, cố gắng hít thở, lại bị anh bắt về.
Các đầu ngón tay lập tức cảm nhận được sự nóng bỏng, lúc nắm lấy anh hoàn toàn, lòng bàn tay cô có cảm giác căng đầy.
Anh vẫn ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, lại có thể bình tĩnh quấy nhiễu tâm tư người khác, chỉ để lại một chút dấu vết mơ hồ.
Chu Thuật Lẫm hôn cô, giọng nói mơ hồ phát ra từ giữa môi và răng đang giao nhau: “Phí bản quyền.”
Tìm được nhiều cảm hứng và học được nhiều bài học từ chỗ anh như thế, dù sao cũng phải trả chút phí chứ.
Thẩm Di quay mặt đi, cô không biết tại sao anh lại có thể không biết xấu hổ nói ra điều đó như thế. Nhưng cô lại quá mức đuối lý.
……
Trong đêm tối yên tĩnh, chiếc Cullinan dừng lại ở dưới lầu.
Xe ngừng lại hơn mười phút, cửa xe cuối cùng cũng được mở ra.
Chu Thuật Lẫm ôm cô xuống xe, cô hoàn toàn bị bao phủ trong lòng anh, không để người ngoài nhìn thấy được một chút nào.
Quai hàm của người đàn ông căng ra thành một đường thẳng sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn qua xa cách lãnh đạm, hoàn toàn không thể lại gần.
Anh bình tĩnh đóng cửa xe lại, bước nhanh vào trong.
Cửa thang máy vừa đóng lại, ai có thể ngờ rằng anh lại cúi người về phía trước tìm kiếm môi cô.
Ngay cả một hai phút cũng không chờ được, không muốn gián đoạn nụ hôn này.
Người trước người sau, trước mặt người khác và trước mặt cô nghiễm nhiên không phải cùng một người.
Mới không gặp nhau hai ngày… Thẩm Di vốn muốn tìm cơ hội nghỉ ngơi, nào ngờ còn bị anh đòi lại gấp đôi.
Sau khi vào nhà, anh đóng cửa lại, cô thì tựa vào chiếc tủ cạnh cửa, tay chống về phía sau, không khỏi nắm chặt cạnh tủ.
Nghĩ đến chuyện lần trước, cô hơi lùi lại một chút.
Đã ba ngày trôi qua, vết cắn trên xương quai xanh và trên mắt cá chân thậm chí vẫn chưa biến mất… Chỉ là không còn đáng sợ như lúc ban đầu nữa.
Có thể là nhìn thấy ánh mắt của cô hơi chấn động, động tác của anh bỗng nhiên dừng lại.
“Chờ anh xuống lại.” Chu Thuật Lẫm đi vào trong, hình như là muốn đi lấy thứ gì đó.
Những ngón chân trong giày cô đều cuộn tròn.
Thẩm Di khẽ th ở dốc, bình phục lại nhịp thở quá nhanh do bị khuấy động.
Tiếng bước chân quen thuộc chẳng mấy chốc lại vang lên.
Cô không khỏi ngước mắt lên.
Và rồi cái nhìn này khiến cho hơi thở của cô lại tắc nghẽn.
Đôi mắt vẫn còn phủ đầy sương mù đột nhiên nhìn anh với vẻ hoảng sợ, khó có thể tin được.
Trong tay Chu Thuật Lẫm đang cầm chiếc còng tay mà lần trước Chung Du tặng.
Cũng chính là cái đặt ở phía trên cùng của chiếc hộp quà cực lớn kia.
Anh hơi dừng lại, không chút hoài nghi rằng giây tiếp theo cô sẽ tông cửa xông ra ngoài, giọng nói khàn khàn giải thích: “Em đừng hoảng. Không phải dùng với em.”
Đôi mắt Thẩm Di vẫn còn run rẩy. Không biết có nên tin anh hay không, có thể tin anh hay không.
Chu Thuật Lẫm đi về phía cô, nắm lấy một tay cô rồi đặt còng tay vào lòng bàn tay cô. Đôi mắt đen nhánh của anh u ám tối tăm, nhìn cô nói: “Anh đã nói rồi, anh không nỡ dùng thứ này với một cô bé. Cho nên anh sẽ không dùng với em, yên tâm đi.”
–
Tác giả có lời muốn nói:
Vậy thì dùng với ai?
Lần trước đã dọa người ta chạy mất dép, sếp Chu kịp thời nghĩ ra cách, chờ thỏ quay về lồ ng ~