Bí Mật Tân Hôn

Chương 57-2: - Ừ, tôi thích người của anh




Quản lý của Thẩm Hàm Cảnh sắp phát điên rồi. Chị ta không biết vì sao Thẩm Hàm Cảnh đang yên đang lành tự dưng nhận được đơn kiện!

Mấy hôm nay chị ta còn đang gấp gáp kiếm tài nguyên cho bà cô này, vậy mà vừa chớp mắt, người này đã leo lên thẳng hot search!

Mới chỉ có một ngày mà topic đã nhiều vô số kể, độ hot càng ngày càng cao.

Chị ta gọi điện cho Thẩm Hàm Cảnh, nhưng gọi cả một đêm cũng không có ai bắt máy. Còn tưởng là cô ta đã biến mất, lật đật chạy về xem thử, vừa mở cửa ra đã thấy cô ta trốn trong nhà tự bao giờ.

Thẩm Hàm Cảnh không ngẩng đầu lên, chỉ cắn chặt môi

Quản lý tức giận đóng sầm cửa lại, vứt túi sang một bên rồi bật đèn lên: “Nào, nói tôi nghe xem là tôi bị điên hay là cô bị điên đây?”

Thẩm Hàm Cảnh cắn chặt môi, ôm hai đầu gối im lặng không nói gì. Khuôn mặt không trang điểm thoáng trắng bệch, từ khi cô ta trở về thì không dám lên mạng nữa.

“Cô có biết tôi vừa lấy được bộ phim gì cho cô không? Còn có hai đại ngôn* và một thiệp mời dự tiệc tối nữa! Chị hai ơi, tổ tông ơi, kiếp trước tôi có thâm cừu đại hận gì với cô hả?!” Tương lai của cô ta đầy tươi sáng, nhưng chỉ vừa chớp mắt đã bị người ta ngáng đường chặn mất!

(*Đại ngôn: Đại diện/quảng cáo cho các thương hiệu, sản phẩm.)

Thẩm Hàm Cảnh thờ ơ, vì những chuyện đó giờ không còn liên quan đến cô ta nữa.

Cánh môi quá khô, vừa mới động đậy đã đau như muốn nứt toác ra vậy.

Quản lý tức giận vỗ đầu: “Cô muốn chết thì cứ đi một mình được không? Đừng có kéo theo tôi chứ!”

Sau đó chị ta như sực nhớ ra, lấy một bìa thư trong túi xách ra ném cho Thẩm Hàm Cảnh: “Thư luật sư!”

Chị ta lấy lại bình tĩnh: “Tôi tìm hiểu rồi, nghiệp vụ của đoàn đội luật sư này rất giỏi, bọn họ sẽ không bỏ qua vụ án lần này đâu.”

Chỉ sợ là cô ta bị truy tố ở mức án nặng nhất.

Nhưng dù có nặng hay nhẹ, một khi đã dính vào kiện tụng thì cô ta cũng khó lăn lộn tiếp trong giới này.

Ngày đó không biết là ai quay video lại, sau khi đoạn video lan truyền thì tội danh của cô ta xem như đã hoàn toàn thành lập.

Hai ngày nay trên mạng tràn ngập sóng gió, ai ai cũng biết đến cái video viral đó, hoàn toàn không thể nào cứu vãn được.

Con đường kiếm ăn này của cô ta coi như xong.

Thư luật sư rơi vào người cô ta rồi trượt xuống đất.

Thẩm Hàm Cảnh bất giác tránh đi, cứng đờ cả người. Hành động mang tính sỉ nhục nhưng người quản lý đã tức giận đến mức không còn quan tâm đ ến những chi tiết đó.

Cả đời này cô ta chưa từng bị đối xử như vậy. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám đối xử với cô ta như thế.

Cô ta là hòn ngọc quý trên tay Thẩm Bách Văn và Phù Lam, cô ta là thiên kim của nhà họ Thẩm. Cô ta đã quen với việc được mọi người đối đãi lễ phép tôn kính, a dua nịnh hót càng không thiếu, chưa từng thấy thế gian lạnh lẽo cỡ nào.

Bắt đầu từ khi nào, quản lý dám lên mặt với cô ta?

Có lẽ là từ khi nhà họ Thẩm không cung cấp tài nguyên cho cô ta nữa, cũng là từ lúc cô ta dọn khỏi nhà họ Thẩm.

Quản lý đã gần như tuyệt vọng, nghĩ tới những lời đồn đãi trên mạng, cũng không biết nên xác nhận với cô ta cái nào trước.

Cuối cùng chị ta bỗng nghĩ đến một chuyện, quay đầu hỏi: “Ngày đó cô nói chuyện với ai!? Trên mạng có người đoán rằng người đó là Vân Chi Sơn?”

Ánh mắt Thẩm Hàm Cảnh hơi lấp lóe, đương nhiên cô ta biết Vân Chi Sơn có ý nghĩa như thế nào. Bây giờ quản lý đã gần như sụp đổ, nếu biết người hôm đó giằng co với cô ta là Vân Chi Sơn, e rằng kích nổ cuối cùng sẽ được kích hoạt.

Cô ta dựa vào việc cô ta và Thẩm Di quá quên thuộc nên cố gắng không quan tâm đ ến, nhưng hoàn toàn không thể phớt lờ được….

Trái tim người quản lý chùng xuống.

Tốt, quá tốt, thật sự rất tốt.

Có lẽ kiếp trước chị ta giết cả nhà Thẩm Hàm Cảnh nên kiếp này chị ta mới phải chịu báo ứng.

Cuối cùng chị ta không kìm nén được nữa, tức giận hung hăng nói: “Thẩm Hàm Cảnh, nếu cô đã muốn bước chân vào giới này thì đừng học theo người ta nghĩ mình là công chúa! Đừng có ở đây ra vẻ thuần khiết với tôi làm gì!?”

Câu nói châm biếm đầy mỉa mai như tát thẳng vào mặt.

Đến mấy chữ cuối cùng, người quản lý như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Ở trong giới giải trí này cô ta chỉ là một minh tinh nhỏ nhoi, bày ra tư thái kiêu ngạo như thế cho ai coi? Người khác chỉ ước gì được làm thân, còn cô ta thì hay rồi, dùng hết sức bình sinh đẩy người ta ra! Hận không thể đắc tội người ta!

Người quản lý tức đến mức muốn đăng xuất.

Một con đường rộng thênh thang như thế bị cô ta lấp lại, còn lấp vô cùng kín mít nữa!

Nhưng mà, chị ta nhận thấy bản thân nói còn dễ nghe chán, chờ Thẩm Hàm Cảnh mở các trang mạng xã hội lên đi, xem những tin nhắn người ta gửi đến đi, lúc đó mới biết lời khó nghe nó ra làm sao!

Người quản lý nhấn mạnh lần cuối: “Thư luật sư của đoàn phim, thư luật sư của bên Chu thị… cô tự đi mà giải quyết đi!”

Chuyện bất ngờ lần này xảy ra một cách khó hiểu. Nếu lần này Thẩm Hàm Cảnh bị đẩy ra ngoài, những người từng bị cô ta làm cho đau khổ đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.

Tiền đồ như gấm giờ đã bị hủy hoại.

Cư dân mạng biết chuyện Vân Chi Sơn bị thương trong sự cố nổ kính ngày đó, nhưng không biết rõ số người bị thương và tình huống như thế nào.

Sau khi chuyện này lan truyền ầm ĩ, có người đã liên kết hai việc lại với nhau, bất chợt đưa ra nghi vấn: Người nói chuyện với Thẩm Hàm Cảnh là ai?

Phía dưới có bình luận được nhiều lượt like nhất là Vân Chi Sơn. Người bị kính vỡ đập lên người chẳng phải là cô sao?

Ban đầu có chỗ hơi kỳ lạ, khó có thể kết nối hai sợi dây này lại với nhau. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng không phải không có khả năng.

Nếu là Vân Chi Sơn, vậy giọng nam trong video thì sao? Đó là ai?

Có người mò vào Weibo của Vân Chi Sơn để hỏi thăm, người bình luận càng lúc càng nhiều, vấn đề cũng nhanh chóng chuyển từ uyển chuyển sang kịch liệt.

[Chuyện lần này của Thẩm Hàm Cảnh có liên quan đến Chi Chi không?]

[Nói nhỏ cho em nghe thôi, vai chính khác trong video đó có phải là chị không? Đừng ép em cầu xin chị!! (cắn khăn tay)]

[Nếu như người trong video là Chi Chi, vậy người cuối cùng kia có phải là anh rể không?]

[Mau nói cho em biết đi, em sắp phát điên rồi. Chị ơi, có thể đưa ảnh anh rể cho bọn em ngắm được không? QaQ]

[Ngắm anh rể! Ngắm anh rể! Ngắm anh rể!!]

[Anh rể!!! Anh rể anh rể anh rể!!!]

Ngay cả phần bình luận trong cuốn sách mới của cô cũng có những bình luận tương tự.

Thẩm Di không muốn thấy cũng không được.

Cô căng da đầu, cố gắng làm bộ không nhìn thấy, update một chương mới lên diễn đàn.

Cô cứ cảm thấy nếu không che chắn kỹ thì đến cả nick phụ này cũng không chống đỡ nổi, vậy nên bây giờ cô không dám lộ liễu quá.

Trong mấy chương cô up lên gần đây, tuyến tình cảm hoàn chỉnh đã được vạch ra. Cô viết xong một lần lại cân nhắc sửa thêm một lúc, tuy có hơi khó khăn nhưng cũng không phô bày nhiều.

Chu Thuật Lẫm ra ngoài từ sáng sớm vẫn chưa về, nói là buổi tối còn tiệc rượu, vừa lúc cho cô thời gian để chỉnh sửa rồi update chương mới lên.

Sau khi update, cô tắt máy tính đi, thu dọn các loại tài liệu trên bàn.

Chung Du xuất hiện: [Di Di, tớ nhìn thấy chồng nhà cậu rồi nha]

Thẩm Di đi rót nước trái cây uống, cười đáp lại: [Cậu đang ở đâu vậy?]

Chung Du chống má, gửi tin nhắn cho cô: [Tớ và Lương Văn Thức cùng đến buổi tiệc rượu, chồng cậu cũng ở đây nè.]

Thẩm Di: [Gần đây quan hệ giữa cậu và Lương Văn Thức không tệ nhỉ.]

Không chỉ không còn gặp nhau là đánh lộn nữa mà còn hai người còn cùng nhau đi dự tiệc.

Cô cảm thấy vui mừng không thôi.

Chung Du làm sáng tỏ: [Cũng được, hình như anh ta có đối tượng đính hôn rồi, tớ không cần lo bị người ta gán ghép hai đứa bọn tớ nữa, có hơi yên tâm nên mới dám đi chung với anh ta đó.]

Thẩm Di có chút kinh ngạc chớp chớp mắt, hỏi Chung Du: [Là ai?]

Chung Du: [Nghe nói là nhà họ Hề.]

Thẩm Di: [Có thông tin chính xác không?]

Chung Du: [Không chính xác lắm. Một trong ba vị thiên kim của nhà họ Hề, tớ cũng không biết là ai.]

Đây không phải là chuyện Thẩm Di muốn hỏi, nhưng Chung Du chẳng quan tâm đ ến vấn đề này, cô ấy lại nói tiếp sang chủ đề vừa rồi: [Chồng cậu khác hoàn toàn với lời cậu kể.]

Thẩm Di: [Khác chỗ nào?]

Chung Du ngẫm nghĩ: [Nói thế nào nhỉ, không thua kém gì Lương Văn Thức cả.]

Thẩm Di: […?]

Đây là kiểu hình dung gì thế?

Chung Du lặng lẽ nhìn người đàn ông bên bàn kia.

Anh ngồi ở vị trí chính giữa, trên người là bộ đồ vest được cắt may thủ công, tư thái kiêu ngạo tự tin, có loại khí chất của một người đứng trên vị trí cao lâu năm, khiến người khác nhìn thôi đã thấy sợ, xung quanh trò chuyện rơm rả nhưng anh lại hiếm khi lên tiếng.

Lạnh nhạt thờ ơ, trông không hề dễ tiếp cận.

Dính dáng gì đến “dễ nói chuyện” và “lễ phép khiêm tốn” mà Thẩm Di nói tới?

Lúc Chung Du còn định chụp lén gửi cho Thẩm Di xem thì điện thoại của cô ấy bị Lương Văn Thức giơ tay chặn lại. Cô ấy muốn giãy ra… nhưng sức lực của anh ta cứng như sắt, điện thoại không nhúc nhích được miếng nào.

Cô ấy cắn răng, vừa định dùng sức với anh ta thì đúng lúc này chú của Lương Văn Thức tới nói chuyện với cô ấy, cô ấy lập tức nở nụ cười xã giao.

“Tiểu Du, nghe bố cháu nói là cháu muốn đi xem mắt cậu nhóc nhà họ Tề à?”

Chung Du nhớ lại, hình như có chuyện như thế thì phải. Cô ấy ngoan ngoãn trả lời: “Đúng ạ.”

Lương Văn Thức liếc nhìn cô ấy.

Chú Lương hiền lành gật đầu, nhìn người bên cạnh cô rồi thuận miệng sai sử: “Đến lúc đó để Văn Thức đưa cháu đi.”

Sườn mặt Lương Văn Thức lạnh băng như ngọc, đường nét trên khuôn mặt sắc nét.

Đâu có giống người có thể sai khiến?

Chung Du không quá quan tâm, chỉ tùy ý trả lời lại. Dù sao cứ để sau rồi nói, để sau rồi tính tiếp.

Chờ khi cô ấy ứng phó với bên này xong, tiệc rượu bên kia cũng đã tan, Chung Du có chút tiếc nuối thì không chụp cho Di Di xem được.

Giọng của Lương Văn Thức lọt vào tai cô ấy: “Chưa đi gặp thiếu gia nhà họ Tề mà đã để mắt tới người đàn ông khác rồi. Em đang đứng núi này trông núi nọ sao?”

Không khó nghe ra ý mỉa mai trong câu nói của người đàn ông.

Trước sau vẫn thích khiến người khác muốn đánh cho một phát.

Chung Du không phục, siết chặt tay, kìm nén xúc động muốn đấm anh ta, giận dỗi nói: “Anh mới là kẻ đứng núi này trông núi nọ đấy. Đó là chồng của Thẩm Di, tôi chỉ muốn chụp hình cho cô ấy xem thôi.”

Không có ảnh cũng không sao, Chung Du cố gắng dùng ngôn ngữ để hình dung, ngón tay gõ trên bàn phím như bay: [Trông anh ấy lạnh lùng thật, y như một cục đá vậy, trên đó còn viết mấy chữ người sống chớ đến gần, vừa nhìn đã biết là người rất khó đối phó. Cũng may tớ không có làm ăn với anh ấy!]

Thẩm Di không thể tưởng tượng được, đó là dáng vẻ thế nào nhỉ?

Cô xoay xoay điện thoại, thật ra có chút chờ mong.

Tiệc rượu kết thúc cũng không muộn lắm, Thẩm Di vừa mới tắm rửa xong đã nghe thấy ngoài cửa ra vào có tiếng động.

Phùng Dư đưa anh về, nhìn thấy cô như thấy cứu tinh, lúc này mới dám đưa người qua: “Cô chủ, đêm nay sếp Chu uống hơi nhiều, làm phiền cô chăm sóc rồi.”

Thật ra bọn họ vẫn chưa kết hôn được bao lâu, nhưng ở trong mắt Phùng Dư, dường như cô là người có thể tin tưởng được.

Thẩm Di cười cười, nhận người trong tay anh ấy.

Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Cô nói với Phùng Dư mấy câu rồi mới dẫn anh đi, đóng cửa lại.

Vừa mới xoay người lại đã nhìn thấy ánh mắt u tối của Chu Thuật Lẫm dính chặt vào người mình, yên tĩnh bình lặng.

Cô cong môi, đúng là không nhìn ra được anh đang say.

Thẩm Di đi qua, duỗi tay ôm lấy anh, ngửa đầu hỏi: “Anh có muốn uống canh giải rượu không? Hay là nước mật ong?”

Ngày thường cô được anh chăm sóc rất nhiều, cũng không biết sau này còn cơ hội thấy anh uống say cần chăm sóc hay không, đương nhiên không thể bỏ qua.

Chu Thuật Lẫm chớp chớp mắt, “ừm” một tiếng đáp lại.

Thẩm Di nghĩ, hình như có chút giống dáng vẻ trong lời nói của Chung Du.

Dáng vẻ người sống chớ đến gần.

Cô cầm ly nước mật ong trở về, anh đã ngồi xuống sô pha, một tay kéo thả lỏng cà vạt, tùy ý ngả người ra phía sau, vẻ mặt có hơi lười biếng.

Trong phòng khách chỉ còn ánh sáng từ ngọn đèn bên cạnh sô pha.

Thẩm Di đưa nước mật ong cho anh, anh không nhúc nhích gì, cô hơi dừng lại, thông minh đút nước lên miệng anh.

Trong mắt Chu Thuật Lẫm hiện lên ý cười.

Có thể là do thấy cô đút chậm nên anh nắm lấy cổ tay cô, đưa ly lên miệng nhanh chóng uống cạn.

Trong đôi mắt phượng có chút quyến rũ, khi hiện lên ý cười càng hấp dẫn người khác hơn.

Thẩm Di càng nhìn càng rung động.

Trong không khí đều bị nhiễm men say.

Vừa rồi cô không nhìn thấy ly của anh đâu nên dùng tạm ly giấy gần đó. Bây giờ ly nước đã cạn, bị anh nhào nát trong tay rồi bỏ sang một bên, sau đó anh ôm cô vào lòng, xương cổ tay lành lạnh hơi dùng lực.

Dáng vẻ người sống chớ đến gần đột nhiên bị xé tan.

Cô cả kinh, bất ngờ không kịp phòng bị.

Đối diện với đôi mắt đen nhánh như mực gần trong gang tấc, cô hơi hoảng: “Anh uống say rồi, Chu Thuật Lẫm.”

“Ừm.”

Từ trong thâm tâm cô ý thức được cảm giác nguy hiểm.

Ở chung với một người đàn ông uống say, hình như không phải là quyết định sáng suốt gì cho cam.

Hơn nữa, cô biết rất rõ vị trước mặt này cũng không phải thật sự cấm dục không nhiễm bụi đời.

Thẩm Di bỗng muốn rút lui, như đã dự cảm được cảnh tượng không thể lọt vào trong tầm mắt.

Chu Thuật Lẫm im lặng nhìn cô hoảng loạn, đêm nay anh cũng không muốn làm gì, chỉ khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi cô.

Bỗng nhiên dịu dàng khiến lòng cô nhốn nháo.

Người đàn ông này đêm nay rất khác với ngày thường.

Những cảm giác nguy hiểm khi xưa không còn nữa, không biết đã chạy trốn đi đâu rồi.

Ngay cả gương mặt anh tuấn cũng ôn hòa hẳn ra.

Chỉ là hôn môi.

Chỉ là hôn môi.

Kiềm chế đúng chỗ, cũng là chiêu quyến rũ người ta nhất.

Trái tim treo lơ lửng một hồi lâu, thấy anh thật sự không có ý tiến xa thêm một bước nữa, Thẩm Di mới lặng lẽ thở phào.

Cô ngồi trên đùi anh, mặc dù chỉ là hôn môi nhưng eo đã nhũn ra từ lâu, hai chân từ từ mềm xuống.

Tay cô vòng qua vai anh, nhắm mắt lại.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ vào cổ cô.

Cô loáng thoáng nghe ah đang thì thầm gì đó.

Nhẹ như một luồng gió thổi qua.

Giọng nói lọt vào tai cô, Thẩm Di khẽ chớp mắt, hoàn hồn lại từ trạng thái mê mang, như muốn bắt lấy luồng gió lúc nãy, không dám chắc hỏi lại: “Chu Thuật Lẫm, anh vừa gọi gì đó?”