Trò khôi hài kết thúc, Thẩm Di không có hứng thú nán lại đây.
Trước khi rời đi, cô bị Phù Lam kéo tay lại. Tay bà hơi run nhẹ, có rất nhiều lời muốn nói nhưng do tích tụ quá lâu nên không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng bà giơ tay ôm Thẩm Di vào lòng, động tác có chút gấp gáp.
Thẩm Di không đẩy bà ra, nhưng cũng chỉ để bà ôm một lát rồi nói với Thẩm Bách Văn: “Bố, hôm nay mẹ mệt lắm rồi, bố đưa mẹ về nghỉ ngơi đi.”
Khóe môi Phù Lam mấp máy: “Di Di…”
Thẩm Di cười cười, buông tay bà ra: “Mẹ về đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Phù Lam không muốn lắm, Thẩm Bách Văn đi đến đỡ bà đi, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của bà: “Không phải bà bị đau đầu sao? Về nhà uống thuốc thôi.”
Trước khi rời đi, ông thuận thế liếc nhìn Thẩm Hàm Cảnh một cái.
Cô ta chỉ lặng lẽ nhìn Phù Lam, giống như cô bé năm xưa lúc nào cũng thích bám lấy mẹ.
Phù Lam thương yêu cô ta không phải không có nguyên nhân, năm đó cô ta rất nhỏ bé, cơ thể gầy gò do sức khỏe kém, sắc mặt cũng nhợt nhạt như một cục bột nhỏ. Một đứa bé như thế rất ỷ lại vào Phù Lam, bị người ta chọc ghẹo sẽ cười khúc khích chạy đến ôm lấy chân bà.
Cô ta không mạnh mẽ, lúc nào cũng cần được bảo vệ. Bây giờ trông cô ta như một đứa bé bị bỏ rơi.
Nhưng bọn họ đã nuôi nấng cô ta hơn hai mươi mấy năm, yêu thương cô ta bằng tất cả tấm lòng, nhưng hôm nay Phù Lam lại bị cô ta chọc tức đến choáng váng mặt mày, đứng không vững nữa.
Chu Thuật Lẫm dẫn Thẩm Di rời đi.
Tài xế cho xe xuất phát. Nhìn con đường không phải đường về Lộc Viên, cũng không quen thuộc, Thẩm Di nhất thời không đoán ra bọn họ sẽ đi đâu.
Cô chắm chú nhìn phong cảnh bên ngoài.
Chu Thuật Lẫm không gọi cô, cũng không lên tiếng giải thích nghi hoặc gì, bình tĩnh giữ bí mật tới cuối cùng.
Khi xe dừng lại chờ đèn đỏ, Thẩm Di nhìn đường đi thầm suy đoán.
Xe bọn họ dừng trước vạch qua đường, cô nhìn về phía trước, bỗng nhiên trông thấy một hình bóng quen thuộc.
Bởi vì trên mặt ông ta có nét rất đặc biệt nên dễ nhận ra hơn, nhưng cô nhìn thêm vài lần mới dám chắc chắn.
Đúng là ông ta. Chỉ là so với trong trí nhớ, hình bóng kia đã già đi rất nhiều. Mái tóc từng đen bóng giờ đã trắng xóa.
Rõ ràng chỉ mới trôi qua mấy năm nhưng những thay đổi lớn đó đã khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Bóng người càng lúc càng xa, đèn xanh cũng sáng lên, chiếc xe lăn bánh.
Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lại còn cách nhau khá xa, thoáng qua như chưa từng lưu giữ bất cứ dấu vết gì.
Cô thôi không nhìn nữa, nhưng vẫn thất thần, cụp mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Nhận ra sự im lặng của cô, Chu Thuật Lẫm siết chặt bàn tay cô, nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Di đang bận suy nghĩ vài chuyện, hơi ngơ ngẩn ngước mắt lên nhìn anh: “Tôi nhìn thấy… một người quen.”
Chu Thuật Lẫm hỏi: “Ai thế?”
Thẩm Di bấu ngón tay, giọng cũng hạ xuống: “Bố nuôi trước kia của tôi.”
Chu Thuật Lẫm bất ngờ, mặt trầm xuống.
Thẩm Di cúi đầu nhìn ngón tay hơi cong lên của mình. Cô từng có hai bố mẹ nuôi, người cô vừa mới gặp là bố nuôi đầu tiên của cô.
Chuyện xảy ra khi cô còn bé tí, cách lúc cô trở lại nhà họ Thẩm rất lâu. Đã qua hai mươi mấy năm nên ký ức về bọn họ cô đã không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng mà mấy năm trước cô đã điều tra tình hình hiện tại của bọn họ, cũng xem ảnh chụp của bọn họ, cho nên vừa rồi cô mới nhận ra được.
Vừa rồi Chu Thuật Lẫm không mấy chú ý, cũng không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương ra sao. Anh nắm chặt tay cô: “Em còn nhớ ông ấy à?”
Thẩm Di “ừm” một tiếng: “Mấy năm trước có xem ảnh chụp.”
Anh nhìn cô, cất giọng ấm áp: “Anh chưa nghe em nói bao giờ.”
Thẩm Di nhìn hai bàn tay họ đang đan vào nhau, cong môi cười.
Cô không muốn nói.
Hình như, đã rất lâu rồi không có giao thiệp gì nhiều.
Thời gian cô ở ngôi nhà đầu tiên tương đối dài, cho nên ấn tượng về bọn họ cũng sâu sắc hơn một chút. Đó là một gia đình rất bình thường, sau khi nhận nuôi cô đã trở thành một gia đình ba người. Mới ban đầu trong nhà không có con cái, sau khi cô đến thì tất cả mọi chuyện đều trở nên khác đi, bố nuôi làm việc chăm chỉ hơn để kiếm tiền, ngày nào được về sớm ông ấy sẽ bế cô chơi đùa. Mẹ nuôi cũng thế, nghe hàng xóm nói bà ấy đã nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều, ít nhất không bị mọi người chỉ trích là không sinh được con nữa.
Đó cũng là lần đầu tiên cô có bố có mẹ, cảm giác đó rất mới lạ. Cô cũng không hề bài xích chút nào, từ từ quen với cuộc sống mới.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ ngày càng tốt lên, ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến khi có một khoảng thời gian cơ thể mẹ nuôi không quá thoải mái, đi bệnh viện khám thì phát hiện đã mang thai…
Mẹ nuôi vốn nghĩ rằng mình không thể sinh con, cho nên đã hết hy vọng từ lâu, chuẩn bị tinh thần nuôi cô đến lớn, không ngờ bà ấy lại nhận được một bất ngờ lớn như vậy.
Bà ấy ôm lấy Thẩm Di, khóc vì vui sướng.
Ngày mẹ nuôi sinh em bé, Thẩm Đi đi theo đứng ngoài phòng sinh chờ đợi, nghe y tá thông báo là bé trai.
Cho đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ khi bố nuôi gọi điện báo tin vui đã mừng rỡ cỡ nào, sớm đã lãng quên sự tồn tại của cô, chỉ bận rộn thông báo cho người thân, bạn bè rằng ông ấy đang hạnh phúc vì có con trai.
“Con trai đó! Là con trai đó!”
“Đúng đúng đúng, là con trai! Này!”
“Còn không phải vậy sao? Cả đời tôi chưa bao giờ vui vẻ như vậy, hahaha!”
Thẩm Di đi theo bên cạnh ông ấy, ngây ngơ lắng nghe.
Lúc ấy rất bận, cô bị bỏ lại trước cửa phòng sinh cho đến khi bà nội đi đến dắt cô đi.
Trong những ngày đó, bố nuôi ở bệnh viện bận rộn chăm sóc vợ con, cô không gặp được bọn họ.
Khi bọn họ về nhà cũng không có gì thay đổi, vẫn rất bận rộn.
Sau đó, bố nuôi có đi làm về sớm cũng không vội ôm cô nữa.
Có rất nhiều người thân đến nhà thăm em bé mới sinh, cô nghe thấy bọn họ nhắc đến cô với bố mẹ nuôi, hỏi bà ấy là giờ hai vợ chồng đã có con của mình rồi, có muốn đuổi cô đi không?
Thẩm Di đến gặp mẹ nuôi, mẹ nuôi chỉ cười cười.
Cô có chút bất an, không vui vẻ gì lắm, ngồi một bên tự chơi một mình.
Bố nuôi càng ngày càng ít nhìn cô, cuối cùng ông ấy cũng đuổi cô đi.
Thẩm Di hơi cụp mắt xuống, nói tiếp: “Tôi biết ông ấy rất thích em trai, nhưng tôi không nghĩ rằng ông ấy sẽ đưa tôi đi.”
Chu Thuật Lẫm lắng nghe cô nói, dùng đầu ngón tay xoa xoa làn da non mịn trên mu bàn tay của cô.
Cô dừng lại giây lát rồi tiếp tục nói: “Sau khi tôi điều tra tình hình hiện tại của họ thì mới biết con trai của họ đã qua đời vì bệnh tật khi mới bảy tám tuổi, không thể cứu chữa được…”
Chu Thuật Lẫm cũng ngẩn ra. Không ngờ rằng sau khi đuổi Thẩm Di đi nhà bọn họ còn xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.
“Bọn họ tốn rất nhiều tiền nhưng vẫn không cứu chữa được. Sau đó bọn họ muốn sinh thêm một đứa con nữa, nhưng không được.” Thẩm Di nhẹ giọng nói.
Sự thật thường tàn nhẫn như vậy.
Hai người họ cũng nghĩ đến việc nhận con nuôi như trước đây, nhưng bấy giờ việc nhận nuôi rất khó khăn, họ không có cơ hội nào nữa. Thế nên cho đến bây giờ, họ vẫn sống cô đơn chỉ có hai vợ chồng.
Chỉ có thể nói là nhân quả luân hồi, báo ứng đến sớm.
Đứa con trai duy nhất qua đời đã khiến ông ấy già đi nhanh chóng. Thẩm Bách Văn cùng độ tuổi với ông ấy nhưng Thẩm Bách Văn bây giờ thoạt nhìn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi. Thế nhưng vừa rồi dù chỉ nhìn thoáng qua, cô vẫn cảm giác được người kia dường như đã già hơn mười tuổi so với tuổi thật, hai mắt ông ấy đờ đẫn không còn tí ánh sáng nào.
Sau khi bị đuổi đi, cô chưa bao giờ gặp lại bọn họ, cũng không biết bây giờ bọn họ còn nhớ cô không.
Cô nhớ tới lời Phù Lam từng nói.
Có lẽ số mệnh của bọn họ là không có con, nhưng trong số mệnh của cô lại có anh chị em, cho nên cô mới mang đến cho bọn họ một đứa con trai. Vận mệnh của bọn họ đã quay trở lại quỹ đạo ban đầu, không biết liệu có liên quan đến việc đuổi cô đi sau khi có con ruột của mình hay không.
Không thể nào biết được.
Chỉ là khiến cho người ta không khỏi thổn thức.
Lúc đầu bọn họ làm điều xấu, sau này số mệnh cũng không tốt với bọn họ.
Cô không nhớ được dáng vẻ của cậu em trai xấu số kia, nhưng cô còn nhớ khi còn nhỏ cô đã ghé vào nôi em bé, chơi đùa với cậu nhóc đó vui vẻ thế nào. Không ngờ rằng sau này không thể gặp lại nhau nữa.
Đều là những ký ức từ rất lâu, bây giờ tựa như đang đào chúng ra khỏi lòng đất sâu. Khi chạm vào đất, trái tim cũng âm ỉ đau từng động cái động chạm.
Chu Thuật Lẫm siết chặt tay, dùng lòng bàn tay rộng lớn bao bọc lấy tay cô, ánh mắt tối xuống.
Anh chưa từng thấy ai hành động như vậy. Đối xử với một đứa bé như thế, liệu nửa đêm tỉnh giấc khỏi giấc mộng, bọn họ có từng thấy áy náy không?
Tất cả những gì bọn họ làm đều trái với đạo đức.
Thẩm Di cúi đầu, níu lấy áo anh, thấp giọng hỏi: “Anh nói xem, bọn họ có từng hối hận không?”
Khi nhìn thấy người đàn ông kia, rất nhiều ký ức xa xôi nhưng không mấy tốt đẹp lại đồng loạt xuất hiện.
Cô thật sự cảm thấy mình cũng không đến nỗi nào. Nuôi dưỡng cô hẳn cũng phải chuyện gì đáng hối hận.
Cô có rất nhiều khúc mắc. Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, cô chưa bao giờ có được thứ gì đó nắm chắc trong tay.
Dù chẳng làm gì sai nhưng cô vẫn luôn bị cuốn trôi.
Chu Thuật Lẫm ôm lấy gáy cô, để cô dựa vào lòng anh, sau đó cất giọng khàn khàn: “Đương nhiên là từng hối hận rồi. Hối hận vì đã không đối xử với Di Di tốt hơn một chút.”
Thẩm Di muốn cười, nhưng nước mắt lại bát giác trào ra, thẩm thấu vào áo anh.
Cô đã bị cuốn trôi trong một thời gian rất dài.
Cô nhẹ giọng nói: “Cho nên, ngay từ lúc mới về nhà tôi đã rất vui. Về những chuyện khác, dù bọn họ có cho tôi hay không, tôi cũng không buồn.”
Cô có thể nhìn Thẩm Bách Văn ôm Thẩm Hàm Cảnh, có thể nhìn Thẩm Hàm Cảnh ăn vạ đòi ngủ chung với Phù Lam, có thể nhìn Thẩm Hồi có rất nhiều bạn bè, có rất nhiều việc cần làm. Cô có thể như một người ngoài cuộc quan sát mọi thứ mà không hề tỏ ra oán hận hay bất mãn gì cả.
Còn về những thứ khác… cũng không phải rất quan trọng, cô có thể dựa vào bản thân cô.
Sau này, cô đã đạt được tự do tài chính từ lâu, có thể mua bất cứ thứ gì cô muốn.
Chỉ là không ngờ rằng, cuối cùng tình huống vẫn chuyển biến xấu, biến thành như vậy…
Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô, bầu không khi chợt ướt át.
“Em đừng buồn. Em là Thẩm Di, tất cả mọi thứ thuộc về em đều sẽ nằm trong tay em.”
Thẩm Di đã học được cách nhắm mắt lại khi hôn. Giờ phút này hàng mi đen ướt đẫm nước mắt hơi run rẩy.
Anh nói quá chắc chắn, chắc chắn đến độ khiến người ta cảm thấy đây là một chân lý không thể nào lay chuyển được.
Cô bị chôn vùi trong vũng bùn, nhưng anh đã nâng cô lên mây.
Hãm sâu vào trong tầng mây mềm mại khiến cô không dám tin.
“Di Di, hãy tin lời anh vừa nói, em sẽ sống rất tốt.”
Chu Thuật Lẫm muốn xóa hết mọi chuyện ngày xưa. Anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau, nói: “Em cũng biết điều đó mà đúng không?”
Thẩm Di mỉm cười: “Ừm.”
Cô biết.
____
Không biết đích đến là đâu, xe chạy về phía trước rất lâu.
Trong lúc xe chạy, có lẽ là do mệt mỏi nên Thẩm Di dựa lên vai anh ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi tỉnh lại mới nhận ra không biết xe đã dừng lại từ bao giờ, tài xế cũng không còn ở trên xe nữa, trong xe chỉ còn lại cô và anh, mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Thẩm Di ngẩn người: “Tới rồi sao?”
“Ừm.” Chu Thuật Lẫm đang xem một số tài liệu vừa rồi mang theo, thấy cô đã tỉnh thì tùy tiện đặt sang bên cạnh.
“Sao anh không gọi tôi dậy?” Cô yên tâm ngủ, cứ tưởng sau khi tới nơi anh sẽ gọi cô dậy, không ngờ anh để cô ngủ luôn. Cô có chút xấu hổ, cũng không biết mình ngủ bao lâu rồi.
Liếc nhìn bờ vai của anh, anh cứ thế bẩt cẩn để cho cô làm gối dựa lâu như vậy. Hừm, không biết đã bị cô gối đến tê tay chưa.
Chu Thuật Lẫm thong thả nói: “Không vội.”
Mặt trời bên ngoài đã bắt đầu lặn dần về phía Tây, anh cũng đang định gọi cô dậy, bây giờ cô dậy lại vừa hay.
Thẩm Di tò mò về vị trí bây giờ của bọn họ. Cô đoán suốt dọc đường, nhưng khoảng cách xa hơn cô nghĩ nhiều, sau đó cô từ bỏ việc đoán, cũng không biết giờ mình đang ở đâu.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ xe bắt đầu tối dần, xung quanh vang lên tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm.
Thẩm Di hoàn hồn lại, vừa nhìn rõ cảnh tượng phía trước, đôi mắt cô chợt sáng lên.
Anh đưa cô đến bãi biển?
Chu Thuật Lẫm thưởng thức biểu cảm biến hóa trên mặt cô, cong môi cười: “Đến giờ rồi.”
Cô quay đầu nhìn anh, buột miệng hỏi: “Đến giờ gì?”
Chu Thuật Lẫm nhìn vào mắt cô: “Đi ngắm trăng tròn mọc trên bầu trời hoang vu.”
Thẩm Di hào hứng ngẩng đầu lên. Cảm xúc dâng trào như sóng biển vỗ mạnh vào đá ngầm ngoài kia. Cô vẫn nhớ câu thơ này. Lúc trước khi lần đầu tiên đọc được nó cô đã rung động, còn viết vào một cuốn sách nào đó.
Không chỉ câu thơ này mà cô còn thích rất nhiều câu thơ và câu văn khác. Thực ra đó cũng là một loại tự do. Là điều cô yêu thích cũng là điều cô khao khát hướng đến.
Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều phong cảnh và hình ảnh rực rỡ, cô muốn nhìn ngắm hết.
Đây là một trong số đó.
Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó câu thơ này sẽ được thốt ra từ miệng một người, thậm chí người này còn dẫn cô đến nơi hiện thực ngoài đời.
Đưa cô đi ngắm trăng tròn đang nhô lên ở phía chân trời hoang vu.
Ánh mắt cô rung động, khó có thể tin được.
“Chu Thuật Lẫm…” Cô kìm nén sự kinh ngạc, nhưng không thể kìm nén sự phấn khích.
Thật ra, có lẽ điều quan trọng hơn việc đến đây ngắm mặt trời lặn mặt trăng mọc là có người dẫn cô đi làm những chuyện này.
Lúc đọc sách có câu văn hay câu thơ khiến cô thích, hoặc là có rất nhiều chuyện khiến cô muốn làm, cô sẽ thường xuyên viết vào giấy note. Khi đóng cuốn sách lại, những dòng chữ đó như bí mật bị phong ấn. Nhưng không ngờ rằng những bí mật đó lại được người ta mở ra xem, thậm chí người đó hiện thực hóa.
Trái tim cô ầm ầm nổ tung hệt như tiếng đập tay với đối phương lúc thực hiện thành công một điều gì đó.
Chu Thuật Lẫm như bị cô lây nhiễm, khóe môi cong nhẹ: “Xem ra món quà hôm nay anh mang tới không đơn điệu.”
Thẩm Di mỉm cười, nhào qua ôm lấy anh: “Đương nhiên là không hề đơn điệu.”
Một cái ôm thật chặt như không muốn chia lìa, nhưng chỉ hai giây sau, cô đã đẩy cửa xuống xe, xách làn váy chạy về phía bờ biển như một con chim non bay đi.
Mặt trời lặn dần về phía chân trời xa xôi, còn bên kia thì mặt trăng đang từ từ ló dạng.
Hôm nay vừa lúc trăng tròn.
Hai cảnh tượng luân phiên, khung cảnh đẹp đến mức khiến tầm nhìn chấn động.
Cô nhìn hồi lâu, không thể rời mắt khỏi.
Ở đây ngoại trừ bọn họ thì không có ai nữa, để lại toàn bộ cảnh sắc cho cô để cô từ từ kiểm tra và cảm nhận.
Chu Thuật Lẫm cũng xuống xe, nhưng không đi qua đó với cô mà chỉ dựa vào bên cạnh xe, nhìn về phía cô.
Ngắm một lúc lâu, Thẩm Di bỗng nhớ đến gì đó, vội chụp lại khung cảnh này trước khi nó biến mất.
Cô nhìn chân trời, nhìn trăng tròn đang mọc lên ở phía chân trời hoang vu.
Trong lòng Chu Thuật Lẫm cũng thoáng rung động.
Khá truyền cảm hứng.
Cuối cùng Thẩm Di cũng quay đầu lại tìm anh. Thấy anh chỉ đứng tại chỗ không đi đến, cô tự mình trở về bên anh. Cô chạy quá nhanh, đâm sầm vào trong lòng anh, hoàn toàn không giấu được tâm trạng tươi đẹp như cảnh xuân của cô.
“Anh Chu, anh tặng quà như vậy…”
Chu Thuật Lẫm nhướng mày.
“Sẽ khiến mấy người bạn bên cạnh tôi rất khó xử.”
Bởi vì anh đã nâng cao tiêu chuẩn về mức độ ngạc nhiên của cô rồi.
Chu Thuật Lẫm bật cười.
Cô ôm eo anh, tiếp tục buồn rầu: “Lỡ như từ đây về sau ngày nào tôi cũng muốn anh đến đón thì làm sao bây giờ?”
——Bởi vì mỗi lần anh đến đón sẽ mang theo một món quà bất ngờ.
Chu Thuật Lẫm im lặng vài giây rồi cong môi nói: “Vậy thì trái lại em sẽ khiến anh khó xử.”
Thẩm Di nhịn không được cười thành tiếng.
Chu Thuật Lẫm kẹp điếu thuốc mới vừa lấy ra chưa kịp châm lửa giữa hai đầu ngón tay.
Thẩm Di nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của anh, thấy anh rũ mắt nhìn mình, một suy nghĩ hiện qua trong đầu cô, cô bỗng nhiên kiễng chân hôn lên môi anh.
Đến biển thì làm sao có thể bỏ qua chuyện hôn môi được chứ.
Hiển nhiên anh bị bất ngờ.
Đúng là không nghĩ đến thật.
Anh cử động nhẹ đầu ngón tay, cố gắng kìm nén không làm gì thêm.
Nhưng cô lại không chạm vào như chuồn chuồn lướt nước.
Cô đang cố gắng hôn sâu. Hai mắt nhắm lại, cũng không có xu thế muốn dừng lại.
Yết hầu của người đàn ông trượt lên trượt xuống, ngón tay thon dài dần dần siết chặt lại. Cuối cùng, anh không thể làm gì khác hơn là cất đồ đi —— cô làm vậy là không muốn cho anh hút thuốc nữa.
Bất chợt, bàn tay anh dùng lực ôm lấy eo cô.
Đổi khách thành chủ.
Anh không còn khắc chế nữa, cứ thế tấn công đoạt lại quyền chủ động.
Thẩm Di không kịp trở tay, khẽ nức nở.
Anh khép hờ hai mắt, màu đen trong mắt ngày càng nồng đậm. Thấy cô nhướng khẽ mày nhưng anh vẫn không chịu dừng lại, đôi mắt phượng hẹp dài cũng hơi nheo lại.
Hôm nay cô muốn làm gì?
Vừa lơ đãng một cái, anh đột nhiên bị cô đẩy dựa vào thân xe phía sau, có cảm giác mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô. Chu Thuật Lẫm cười khẽ, thậm chí anh còn từ bỏ chống cự.
Thẩm Di cảm nhận được điều này, trái tim đập càng nhanh hơn. Như thể giây tiếp theo cô muốn kéo anh nhảy vào biển khơi phía trước để dập tắt sự hoảng loạn trong lòng.
Trong lúc mê loạn, hô hấp bị tước đoạt.
Thẩm Di từ từ buông anh ra, thở gấp lấy hơi, không khỏi khẽ c ắn môi dưới. Hơi thở phả vào tai anh, nhịp tim dần mất kiểm soát.
Cô nắm lấy cánh tay không bị thương của anh, ngón tay run nhẹ.
Nhịp tim vẫn không ngừng tăng tốc, trong đầu từ từ xuất hiện ra những suy nghĩ không thể tưởng tượng được.
Cô ngẩng đầu hỏi anh: “Trăng lên cao rồi. Anh có muốn lên xe ngồi ngắm không?”
Thẩm Di nhìn thẳng vào mặt anh. Cô cảm thấy anh đã bị cô hôn đến bối rối, chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy được trong ánh mắt bình tĩnh kia có chút bất thường. Người vốn luôn đứng trên bục cao không hề nhúc nhích lại bị người ta duỗi tay kéo xuống.
Đột nhiên cô rất muốn cười thật lớn.
Chu Thuật Lẫm rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Lên xe làm gì?”
“Tôi hơi mệt nên muốn lên xe ngồi ngắm trăng thôi.” Cô nhỏ giọng nói.
Cô không nhìn anh, sợ nhìn thấy vẻ hứng thú trong đó.
Chu Thuật Lẫm không nói gì. Giây tiếp theo, anh kéo cửa ghế sau ra, lặng lẽ nhìn cô.
Dưới ánh mắt của anh, sống lưng của Thẩm Di thoáng cứng đờ, căng da đầu ngồi vào trong xe.
Ngồi ở ghế sau cũng không bị vật gì cản trở ánh mắt, tầm nhìn phía trước vẫn rộng rãi.
Có thể thấy được từng đợt sóng lớn nối tiếp nhau dâng trào, ánh trăng sáng tỏ từ từ lên cao.
Chu Thuật Lẫm không ngắm nhìn cảnh vật. Anh nâng cằm cô lên, mới vừa rồi cô chủ động khiến anh không ngờ đến, nhưng nếu đã bắt đầu thì không thể kết thúc nhanh vậy được.
Anh xâm nhập vào khoang miệng của cô. Trong nụ hôn, một giọng nói mơ hồ vang lên: “Mới dùng bao nhiêu sức mà đã mệt rồi sao?”
Vành tai của cô đỏ rực.
Không thể chịu nổi một câu hỏi đầy kiêu ngạo như vậy.
Cô nắm chặt tay, như không phục đột nhiên xoay người ngồi lên đùi anh.
Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, cô bình tĩnh đảo khách thành chủ, hôn lên yết hầu rồi đi thẳng lên trên, dừng lại bên môi anh.
Toàn bộ hơi thở của cô đều phả lên đó, mang theo nhiệt độ nóng hổi.
Thẩm Di tạm dừng một lát rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Chu Thuật Lẫm, anh thích em nhiều cỡ nào?”
Chu Thuật Lẫm nhắm mắt, như muốn kéo trái tim đang reo hò mãnh liệt lại.
Anh đã quen với việc khống chế cảm xúc dù là gặp phải bất cứ chuyện gì, nhưng hôm nay, những thứ dưới chân như bị cô đào rỗng đi, khiến anh bị hụt chân, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Đối với chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, trong đầu anh chưa từng trống rỗng như thế.
Lần đầu nếm trải cám giác tất cả mọi chuyện đều ngoài tầm kiểm soát.
Anh bật cười, nụ cười không rõ ý tứ.
Thẩm Di cũng không dừng lại trước biểu hiện của anh, cô tiếp tục làm theo ý mình, ra vẻ suy nghĩ một lúc: “Gửi tin nhắn nói cho em biết, anh ấy không phải là con một.”
Ký ức được lật lại, Chu Thuật Lẫm khẽ nheo mắt.
Thẩm Di cười khẽ, nhìn qua cũng không có ý xấu gì.
Nhưng nội dung của câu nói lại không phải như thế…
“Phá vỡ buổi lễ đính hôn của em, thay thế anh ta trở thành chú rể mới của em.”
Đây là một cuộc trò chuyện đã bị trì hoãn tương đối nhiều ngày.
Có thể là nói chuyện, nhưng cũng có thể là tính sổ…
Nếu không phải xảy ra vụ tai nạn nổ kính, có lẽ ngày đó món nợ này đã được giải quyết ở trong xe.
Thẩm Di chầm chậm kéo lấy cà cạt của anh rồi cuộn tròn một vòng giữa các ngón tay: “Giả vờ là người ngoài cuộc như không thèm quan tâm đ ến những chuyện này, còn rất nghiêm túc đưa ra lời hợp tác với em? Một giao dịch đơn giản, mỗi người đều có thứ mình cần?”
Đối mặt với sự chất vấn của cô, Chu Thuật Lẫm hơi nhếch khóe môi.
Một vòng, hai vòng, cho đến khi quấn đến vòng cuối, tay cô ấn vào yết hầu của anh.