Thẩm Hàm Cảnh gần như không thể chịu nổi ánh mắt nặng nề của Thẩm Bách Văn. Cô ta chạy đến bên cạnh mẹ, xem tài liệu cùng Phù Lam.
—— Ít nhất cô ta phải biết bọn họ đã biết được chuyện gì!
Nhưng không may là tất cả những gì cô ta và Lạc Sa làm gần như đều được thể hiện trên đó.
Một số cuộc thảo luận còn vô cùng lộ liễu, rành rành mục đích. Bọn họ không phải chưa từng nhắc tới Thẩm Di, cô ta cũng không phải không biết Lạc Sa và Thẩm Di có quan hệ.
Thậm chí cô ta còn cố tình làm như vậy.
Không thể bao biện được nữa.
Trong lòng Thẩm Hàm Cảnh nguội lạnh.
Nhưng Lạc Sa thì ngược lại, hoàn toàn không biết cô ta là người nhà của Thẩm Di.
Có lẽ chính Lạc Sa cũng khó mà tưởng tượng được người giúp mình phá hoại hôn sự của Thẩm Di lại là một người trong nhà họ Thẩm.
Nhìn những câu cảm ơn mà Lạc Sa thỉnh thoảng nói với Thẩm Hàm Cảnh trên đó, bàn tay đang cầm tờ giấy của Phù Lam cũng bắt đầu run rẩy.
Sau khi xem xong từng cái một, đầu ngón tay Phù Lam không còn sức lực nữa, xụi lơ buông thỏng bên cạnh chồng giấy, trang giấy sượt qua mặt bà, khiến sắc mặt của bà càng trở nên tái nhợt.
Phù Lam gào lên: “Tại sao cô phải làm như vậy?!”
Bà không nhịn được nổi da gà toàn thân. Vốn tưởng rằng đứa trẻ mà mình nuôi lớn từ bé ít nhất cũng có vài phần hiểu biết, nhưng hiện tại người ở trước mặt bà lại hoàn toàn xa lạ!
Thẩm Hàm Cảnh không hề biết tại sao trong tay Chu Thuật Lẫm lại có những thứ này. Cho dù, cho dù anh muốn bảo vệ Thẩm Di thì anh cũng không có khả năng lấy được những chứng này như vậy. Nhưng mà anh thật sự đã làm được ——
Cô ta khẽ lắp bắp, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào, chỉ có thể rơi nước mắt không ngùng, cơ thể run rẩy.
Thẩm Bách Văn đè nén cơn tức giận, bình tĩnh chất vấn cô ta: “Làm ra chuyện này có lợi ích gì với cô?”
Ông và Phù Lam cũng coi như đã dốc lòng dốc sức nuôi dạy cô ta, từ khi cô ta còn bé cho đến lúc trưởng thành, bọn họ đã tốn không ít tâm tư để vạch ra con đường tương lai cho cô ta.
Sức khỏe của cô ta không tốt, lúc bé thường xuyên đau ốm, thời điểm học mẫu giáo và tiểu học giáo viên thường xuyên nhận được giấy xin nghỉ của cô ta, yếu ớt đến mức người ngoài cũng cảm thấy khó tin. Khi đó đều là do Phù Lam đích thân chăm sóc cô ta. Nếu không phải đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, Phù Lam cũng đã không khiến con gái ruột của mình thiệt thòi đến thế. Để rồi hai mươi năm sau, bà phải nhận lại một câu “chúng ta không nợ nần gì nhau” của con gái ruột.
Cô ta vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mồ côi, bọn họ tự cảm thấy chưa từng khiến cô ta chịu thiệt thòi, nhưng cô ta thì sao?
—— Vào thời điểm đó nhà họ Thẩm đã rơi vào tình thế nguy hiểm nhất, khó khăn lắm mới thương lượng xong chuyện hợp tác với nhà họ Chu, hai nhà vội vàng đưa chuyện hôn ước vào việc hợp tác. Vậy mà cô ta lại cắt đứt mối quan hệ này!
Bọn họ nuôi nấng cô ta hai mươi năm, nhưng không ngờ rằng lại đang ôm một quả bom nổ chậm trong nhà, sẵn sàng kéo cả gia đình bọn họ sụp đổ.
Máu nóng của Thẩm Bách Văn dâng trào, gay gắt nói: “Cô ghét Thẩm Di lắm phải không? Đến mức không muốn thấy con bé được sống tốt có phải không?”
Ông đang chất vấn thay con gái mình một câu này!
Bọn họ nuôi dạy nhiều con như thế là hy vọng sau này các con có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cuối cùng bọn chúng lại tự giết hại nhau.
Thẩm Di là con ruột của bọn họ, nhưng ngay từ ngày đầu tiên trở về, cô chưa từng dựa vào điểm này mà bắt nạt Thẩm Hàm Cảnh. Ở trong nhà hai người luôn bình đẳng, ông không biết rốt cuộc cô ta hận cái gì?
Vì để cô ta vận động nhiều hơn, bọn họ đã đăng ký cho cô ta rất nhiều lớp năng khiếu, cuối cùng cô ta chọn môn bản thân thích nhất là khiêu vũ. Những năm đó, hoặc là ông hoặc là Phù Lam sẽ đích thân đưa cô ta đến lớp, còn đích thân đón về.
Thẩm Di không mấy hứng thú với chuyện nhảy nhót này, cho nên bọn họ không dành nhiều thời gian cho cô bằng Thẩm Hàm Cảnh.
Nhưng mà, cho dù có như vậy thì Thẩm Hàm Cảnh vẫn không muốn để cô sống tốt.
“Con bé chỉ đang sống cuộc đời của riêng mình, con bé ngán đường gì cô mà cô phải dùng trăm phương ngàn kế để đối phó với con bé?” Thẩm Bách Văn nghiến răng nói: “Chúng tôi nhận nuôi cô, cho dù không có công sinh thì ít nhất cũng có công dưỡng dục! Cô rõ biết cách trả ơn chúng tôi đấy!”
Ông chỉ vào Phù Lam: “Mới vừa rồi mẹ cô còn đang kiếm cớ, đổ hết trách nhiệm lên đầu cô gái kia. Cô thấy có xứng đáng với bà ấy không? Cô có xứng không? Từ nhỏ cô đã sống ở đây, nhưng không ngờ lại nôn nóng muốn phá hoại nơi này?”
Nước mắt của Thẩm Hàm Cảnh chảy dài trên mặt, vừa trầm lặng vừa khiến người ta phải đau lòng.
Thẩm Bách Văn đột nhiên không biết những chuyện bọn họ đã làm trong mấy năm qua có ý nghĩa gì.
Giống như công việc đã cần mẫn mấy chục năm nay bị lật đổ chỉ trong một ngày.
Phù Lam muốn gạt bàn tay cô ta đang giữ chặt lấy tay mình ra, nhưng lại bị cô ta nắm chặt tay áo. Cô ta vừa khóc vừa lắc đầu, gương mặt đỏ bừng.
Phù Lam siết chặt tay, sự thất vọng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đó là loại thất vọng mà bản thân có thể sẽ bị bỏ rơi, Thẩm Hàm Cảnh căn bản không thể buông tay, chỉ có thể tuyệt vọng lắc đầu: “Mẹ, mẹ….”
“Không phải, không phải như thế, sao con có thể nghĩ như thế được?” Tình thế trước mắt chuyển biến đột ngột, lập tức kéo cô ta rơi xuống vực thẳm, thậm chí cô ta còn không có thời gian để phản kháng. Giống như cô ta bị quay về bữa tiệc của hai nhà đêm đó, bị bao vây trong sự tuyệt vọng không thể tiến cũng không thể lui, “Chỉ là con biết được chuyện của anh Diệc Hành và Lạc Sa, sợ mọi người lo lắng buồn phiền, cũng không biết nên nói với mọi người thế nào. Cũng không thể để Di Di kết hôn với anh Diệc Hành được, Lạc Sa đã mang thai rồi, cho nên, cho nên, lúc Lạc Sa muốn nhúng tay vào, cô ta đã tìm đến con xin giúp đỡ, con đã đắn đo rất lâu nhưng vẫn quyết định giúp cô ta. Con xin lỗi…. lúc đó con không nghĩ đến chuyện trong nhà, là do con đã không suy nghĩ chu đáo. Nếu như con cân nhắc kỹ, biết được tính nghiêm trọng trong đó, nhất định con sẽ không dám làm như vậy….”
Cô ta khẽ chớp mắt, nước mắt rơi xuống, hai hàng mi ướt đẫm trông vừa bất lực lại vừa đáng thương.
Cô ta nói chuyện có hơi rối loạn, chỉ nghĩ gì nói đó, có thể nhìn ra được cô ta đã căng thẳng đến mức nào.
Tuy lời nói của cô ta thật giả lẫn lộn, nhưng quả thật cô ta đã cố tình nhúng tay vào chuyện này, lúc đó cô ta thật sự không nghĩ đến chuyện của nhà họ Thẩm. Nếu không, cô ta chỉ phá hoại chuyện của một mình Thẩm Di thì sau này cũng sẽ không hoảng hốt như thế.
Thẩm Hàm Cảnh ôm chặt lấy cánh tay của Phù Lam: “Mẹ, xin mẹ hãy tin tưởng con có được không? Con thật sự biết lỗi rồi, con xin lỗi, con xin lỗi mọi người. Con là người nhà họ Thẩm, từ trước đến nay chưa từng xem bản thân là người ngoài, sao con có thể phá hoại nhà chúng ta được chứ? Như vậy đâu có lợi ích gì cho con.”
Dưới những lời cô ta nói, Phù Lam hơi bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng không đến mức suy sụp nữa.
Có lẽ cô ta thật sự không có khả năng suy nghĩ toàn diện, sau này khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, cô ta lại càng không dám nói cho bọn họ biết.
Chuyện này đối với bọn họ cuối cùng cũng không quá tàn khốc nữa, cũng không khiến bọn họ cảm thấy mấy chục năm qua đều làm chuyện hoang đường.
Mà sở dĩ mọi chuyện sau đó được giải quyết là vì sự xuất hiện của Chu Thuật Lẫm. Anh hiên ngang xuất hiện, giống như một người ngoài cuộc đang xem trò hề, không ai ngờ rằng anh sẽ lại trở thành trung tâm của mọi chuyện. Thoạt nhìn anh vô cùng bình tĩnh, không hề thua kém Chu Diệc Hành, thậm chí còn trầm ổn đáng tin cậy hơn. Thẩm Di đồng ý, bọn họ cũng đồng ý, thế là chuyện này mới được hóa giải.
Nếu không, bọn họ cũng không biết cục diện bây giờ sẽ như thế nào.
Cho nên, cũng không thể bởi vì mọi chuyện được giải quyết mà coi như chưa từng có việc gì xảy ra. Mọi chuyện đều do cô ta dựng lên, nhưng người giải quyết lại không phải là cô ta.
Khi đó, Chu Diệc Hành trong mắt bọn họ vẫn mang hình tượng một đứa trẻ ngoan, tuy có chút tùy hứng nhưng không đi quá giới hạn, cho dù cô ta thật sự vạch trần anh ta trước mặt bọn họ, thì đâu cũng sẽ lại về đó.
—— Dù sao cô ta cũng có thể thảo luận chuyện này với bọn họ, thay vì tự mình đưa ra quyết định, khiến cục diện trở nên tồi tệ như vậy. Thời điểm đó, nhà họ Thẩm và Thẩm Di đều bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trở thành trung tâm của mọi cuộc bàn luận ở Bắc Thành. Cô ta cũng không phải không có sự lựa chọn khác.
Hơn nữa, vẫn còn chưa biết lời cô ta nói là thật hay giả, ai biết được cô ta đang che giấu động cơ ích kỷ nào?
Thẩm Bách Văn nghiêm túc nói: “Những lời hôm nay Di Di nói có lẽ cô cũng đã nghe thấy rồi. Lúc đó tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới ổn, lần này vừa hay ——”
Thẩm Hàm Cảnh cắn môi nhìn ông, không biết ông đang định nói gì, nhưng trong lòng cô ta đã có dự cảm không lành.
“Chúng tôi đã nuôi nấng cô hai mươi sáu năm, bây giờ cô trở thành người trưởng thành độc lập, cũng đã đến lúc rồi, không còn sớm nữa.”
Ông nói phần mở đầu, giọng nói chậm rãi.
Đây cũng là quyết định được đưa ra sau khi ông cân nhắc kỹ lưỡng. Ngày hôm đó khi từ khách sạn về ông đã suy nghĩ rất nhiều, cho đến bây giờ, rốt cuộc ông cũng hạ được quyết tâm.
Mặc kệ là vì chuyện thiên vị của Phù Lam trước đây hay là vì chuyện này, thì đều có thể coi như nguyên nhân.
Hơn nữa, ông cảm thấy ông phải cho Thẩm Di một lời giải thích về việc Thẩm Hàm Cảnh đã nhúng tay phá hoại việc này.
Quyết định này đã được coi như khoan dung. Thẩm Hàm Cảnh cũng không thể nói thêm được gì, cũng không thể trả nổi cái giá này. Cho dù là trách mắng hay đánh đập gì đó đều vô nghĩa, không coi cô ta là con của mình nữa là được rồi. Mà cô ta đã không phải là con của ông, ông cũng không có quyền đánh cô ta.
Thẩm Hàm Cảnh đã đoán ra được ông muốn nói gì qua những lời này, nước mắt tích tụ trong mắt không ngừng rơi xuống, răng lập cập va vào nhau: “Không, con không muốn, bố. Con sẽ đi xin lỗi Di Di, con cầu xin bố ——”
Cô ta muốn ngăn cản những lời tiếp theo của ông, cũng không muốn nghe nữa.
Phù Lam nhìn chồng mình, vẻ mặt phức tạp nhưng cũng không nói gì.
Thẩm Bách Văn không hề động lòng, tiếp tục nói: “Cô dọn ra ngoài đi, tìm một công ty vận chuyển đến đây để dọn hết đồ đạc của cô ra ngoài, trang sức quý giá và bộ trang sức mà bà nội tặng thì để lại. Sau này ít qua lại thì hơn. Bao nhiêu năm qua, cứ coi như nhà họ Thẩm chúng tôi làm từ thiện.”
Đúng vậy, ngay cả bộ trang sức quý giá mà bà nội đã tặng Thẩm Di cũng không thiếu phần Thẩm Hàm Cảnh, cho hai người như nhau.
Những thứ đồ xa xỉ đó bọn họ chưa bao giờ tiếc rẻ hay so đo với cô ta, cũng không ngần ngại tặng cô ta. Nhưng kết quả thì sao? Đổi lại sự suýt sụp đổ của nhà họ Thẩm.
Nếu bọn họ không nhận nuôi cô ta, một mình Thẩm Di đã có hai phần. Tất cả những gì của bọn họ, bao gồm cả tình yêu thương cũng sẽ thuộc về cô và Tiểu Hồi, không cần chia đôi.
Thẩm Bách Văn bắt đầu hiểu câu nói không có gì của Thẩm Di vừa rồi, đồng thời cũng ý thức được bọn họ không có cái gì.
Làm việc thiện tích đức vốn không cần báo đáp, coi như bọn họ kiên trì làm một việc thiện suốt hai mươi sáu năm vậy.
Trong hai mươi sáu năm qua, bọn họ không hề có lỗi với cô ta.
Cảm xúc của Thẩm Hàm Cảnh hoàn toàn suy sụp, cô ta không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ đến mức này.
–
Thẩm Bách Văn kể lại đại khái chuyện này cho Thẩm Di để cô biết.
Thợ làm nail Chu Thuật Lẫm hẹn đã đến, đang làm nail cho cô, cô nhìn lướt qua, sau đó ấn tắt điện thoại không trả lời.
Cô ngồi làm ở bên này, anh ở bên kia đã kết thúc hai cuộc gọi, lại bắt đầu mở cuộc họp online.
Có vẻ như rốt cuộc anh cũng bắt đầu bận rộn. Khoảng thời gian này anh vẫn luôn rảnh rỗi, ở nhà quá lâu khiến cô không thể chịu nổi.
Trong lúc vô thức, cô nhìn về phía anh một lúc, thợ làm nail mỉm cười nói: “Thích anh ấy vậy sao?”
Thẩm Di quay lại nhìn cô ấy, có hơi sửng sốt.
Thợ làm nail không biết tình huống cụ thể, chỉ tiếp tục thở dài ghen tị: “Quan hệ của hai người tốt thật.”
Cô ấy nói đến mức Thẩm Di không trả lời được câu nào, càng ngạc nhiên hơn.
Cô ấy đang nói cô và Chu Thuật Lẫm sao?
Quan hệ của cô và Chu Thuật Lẫm rất tốt?
Cô khiếp sợ như thể vừa gặp phải một hiện thực mà trước đây cô chưa từng chạm tới, lại vô thức nhìn về phía anh.
Giống như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, người đang ở trong cuộc họp thản nhiên đặt bút trên tay xuống, hơi nhướng mày rồi ung dung ngước lên, như thể đang hỏi cô có chuyện gì.
Anh đang ngồi sau bàn làm việc, nửa cơ thể chìm trong ánh sáng, quai hàm sắc bén như một tác phẩm điêu khắc, phong thái cao quý trên người khó có thể che giấu được.
Trong nháy mắt đó, trái tim bỗng đập nhanh hơn một chút.
Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, cô lắc đầu, dời ánh mắt đi phải bỏng, không nhìn qua đó nữa.
Nhân viên tham gia cuộc họp bất lực không biết tổng giám đốc Chu đang giao tiếp với ai, ánh mắt anh dời đi hướng khác, vẻ mặt chợt trở nên dịu dàng.
Nhưng khi sự chú ý của anh quay lại màn hình một lần nữa, bọn họ lại tự hỏi vừa rồi có phải là ảo giác của mình chăng.
Sau khi làm xong và tiễn thợ làm nail về, Thẩm Di mới viết bản cập nhật ngày hôm nay. Để thuận tiện cho việc gõ bàn phím, cô không dán móng tay. Nhưng sau khi nhìn chúng đã được làm xong, tâm trạng của cô thực sự đã phấn chấn hơn.
Viết được nửa chừng thì có một phần thường ngày, đầu ngón tay cô hơi khựng lại, dừng lại trên bàn phím một lúc mới tiếp tục viết. Cô vẫn vô thức sử dụng một phần cuộc sống hàng ngày của mình, nhưng chắc sẽ không có vấn đề gì, cũng không xa rời thực tế.
Hơn nữa, việc viết lách gần đây của cô tương đối thuận tay. Lần này, một số phần khó khăn trước đây cũng không bị bế tắt quá lâu, cốt truyện đã có thể tiến triển một cách suôn sẻ.
Sau khi làm xong công việc, cô bắt đầu suy nghĩ về những gì mà thợ làm nail vừa nói.
Cô mơ hồ cảm thấy giữa hai người có chút gì đó không ổn.
Cô cố gắng nhớ lại và nghiên cứu. Nhưng cũng không biết vấn đề cụ thể là gì, chỉ vô thức cảm nhận như vậy mà thôi.
Ngay lúc cô đang buồn rầu, Đào Hi đọc xong bản cập nhật mới xuất hiện, nói tới nói lui, vô cùng khẳng định tuyến tình cảm của cô rất tốt.
Bởi vì không biết cô là tác giả nên Đào Hi khoe khoang rất sảng khoái, vô cùng khoa trương.
Thẩm Di hơi nheo mắt lại.
—— Là như vậy sao?
Nhìn dòng chữ lớn xuất hiện trên màn hình, Thẩm Di rơi vào trầm tư.
Những chuyện mà vừa rồi cô phải huy động hết tế bào não để suy nghĩ bỗng nhiên trở nên không còn cần thiết phải nghiên cứu sâu nữa. Vốn cũng không dễ dàng để suy nghĩ sâu, cũng không biết tại sao lại muốn biết rõ ràng.
Khi những suy nghĩ bắt đầu rối bời, cô ra ngoài rót cốc nước.
Nghiêng người trước quầy bar uống nước, cô tình cờ quay mặt về phía Chu Thuật Lẫm, ánh mắt lại bất giác rơi trên người anh, vừa nhìn anh là cô lại ngẩn người.
Ngoại hình của anh hiển nhiên vô cùng ưu tú. Các đường nét trên khuôn mặt đều có chiều sâu, vì đang làm việc nên như dường như còn toát lên vẻ uy nghiêm bẩm sinh.
Câu hỏi vừa rồi ——
Dù sao cô cũng không thể nghĩ ra được, bỗng nhiên cảm thấy chi bằng đừng theo đuổi nữa.
Thôi bỏ đi, việc anh có đúng hay không cũng không quan trọng.
Dù sao đi nữa thì vẫn hợp pháp hợp quy.
Lúc đang còn suy nghĩ linh tinh, Thẩm Di nhìn thấy anh đột nhiên giơ tay về phía cô, ra hiệu anh cũng muốn một ly nước. Cô hoàn hồn lại, rót một ly nước rồi bưng tới, biết anh đang họp online nên cẩn thận tránh khỏi camera.
Đôi mắt của người đàn ông dán chặt vào khuôn mặt cô, thu hút sự chú ý của cô.
Vừa đặt ly nước lên bàn, anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô kéo về phía mình.
Trực tiếp kéo cô vào trong camera.
Thẩm Di sửng sốt, thậm chí còn vô thức nín thở, không ngờ anh lại đột nhiên ra tay như vậy. Cô không thèm nhìn sang bên kia, theo bản năng muốn đứng dậy bỏ chạy.
Nhưng anh không nhượng bộ, vẫn thản nhiên đến mức quá đáng, chỉ có cô là đang lo lắng.
Dưới ánh mắt thản nhiên ra hiệu của anh, Thẩm Di nhìn màn hình, nhận ra camera bên mình đã tắt.
Hô hấp gấp gáp lúc này mới dần bình tĩnh lại, Thẩm Di thở phào nhẹ nhõm, tức giận trừng mắt nhìn anh.
—— Rõ ràng là anh đang cố ý!
Cố tình nhìn cô lo lắng hoảng sợ, còn anh vẫn ung dung thưởng thức.
Bờ vai anh nâng lên hạ xuống, bật cười thành tiếng.
Cô muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ngăn cản, khống chế cô, cúi đầu cọ sát lên môi cô.
Thẩm Di không thể tin được, cô cố gắng nhắc nhở anh: “Cuộc họp…”
“Mới vừa tắt micro rồi.” Lần này anh tốt bụng thông báo trước, ôm người vào lòng: “Đang báo cáo, có người nghe.”
Mà anh lại không thích những thứ rườm rà đó, sẵn sàng tạm thời bỏ trốn khỏi cuộc họp phức tạp.
Có nghĩa là việc anh tạm thời nghỉ ngơi cũng không thành vấn đề.
Về phần bỏ trốn để làm gì – hình như có liên quan tới cô.
Thẩm Di cau mày đặt tay lên vai anh, dùng đầu ngón tay nhéo mạnh. Nhưng chỉ trong vài giây, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên buông tay ra.
Làm nail rồi không thể nhéo đau được, cô nhớ đến câu nói kia của anh hôm nay: “Đừng tự làm móng tay bị thương như thế.”
Rõ ràng có rất nhiều thứ cần chú ý, nhưng sự chú ý của anh lại rơi vào điểm này đầu tiên. Trộn lẫn với một chút nhẹ nhàng, có đôi khi sẽ dịu dàng đến mức khiến khoang mũi người ta chua xót.
Được dẫn dắt bởi sự điềm tĩnh và thờ ơ của anh, cô cũng cảm thấy những thứ khác không còn quan trọng lắm.
Trước đây cô chưa bao giờ để ý đến móng tay của mình, nhưng bây giờ cô lại vô thức buông tay mình ra.
Anh nhận ra cô đã buông tay, khẽ liếc mắt nhìn, âm thầm nhếch môi cười khẽ: “Lại tìm được một lợi ích nữa.”
Anh đang nói về lợi ích của việc giúp cô làm móng tay.
Cô không những không nhéo mình mà còn không nhéo anh khi hai người hôn nhau.
Đầu ngón tay cô có chút cảm giác căng thẳng, luôn cảm thấy anh hơi khác biệt so với trước đây. Cô cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm ngày càng tăng mà chính cô cũng chưa từng nhận ra trước đây.
Điều quan trọng là cô vẫn chưa biết liệu đây có phải là tín hiệu anh cố tình gửi cho cô hay không.
……
Sau khi bị k1ch thích liên tục nhiều lần, giờ đây anh đã mang tính nguy hiểm nhất định trong mắt Thẩm Di.
Cô xếp gọn tấm chăn, đặt bên cạnh mình rồi đi vào giấc ngủ.
Anh đến sau cô một bước, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nói nhiều, chỉ tắt đèn như thường lệ.
Nhưng kế bên mắc một chiếc chăn, anh đột nhiên dùng cánh tay dài của mình nắm lấy cô, kéo cô qua.
Cánh tay của anh quá dài, khoảng cách cũng không xa, thế nên thực hiện động tác này rất đỗi dễ dàng.
“Không thích chỗ này của tôi à?” Nếu thích thì qua đó nằm làm gì?
Vành tai ngứa ngáy, Thẩm Di hít một hơi, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để không mạo phạm anh.”
Trong bóng tối, cô nghe thấy Chu Thuật Lẫm khẽ bật cười. Không biết anh đang chế nhạo cô là kẻ lưu manh biết điều, hay chế nhạo cô lần nào cũng không kiềm chế được bản thân, hóa ra đó cũng là kết quả của việc cố gắng kiềm chế bản thân.
Cô tức giận mà không dám nói.
Thẩm Di không dám ở lại bên này nữa, còn đang chật vật muốn quay về thì giọng nói của anh lại vang lên trên đỉnh đầu cô, khe khẽ hỏi: “Có muốn xem cơ bụng trong trạng thái c**ng cứng không?”
Những lúc ở bên cạnh cô anh đều ăn mặc chỉnh tề, hình ảnh đó đã hoàn toàn bị quần áo che kín.
Lúc này anh lại mập mờ không rõ, gần như đang dụ dỗ cô.
Đầu óc Thẩm Di nổ tung.
Hiện tại cô cũng không biết có nên nhấc chân lên hay không. Bàn tay thì từ từ siết chặt nắm đấm.
—— Muốn xem thì có thể xem sao?
Khóe môi cô run lên, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì mà chỉ thúc giục anh: “Chu Thuật Lẫm, anh không buồn ngủ à? Anh chuẩn bị đi ngủ chưa?”
Cô thay đổi chủ đề rất đột ngột.
Anh lại trao cho cô một cái nhìn có phần đáng thương.
Thẩm Di bị nhìn đến mức muốn nổi dậy.
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà thay vào đó lại thì thầm: “Lần trước dạy em cũng cách đây khá lâu rồi, những thứ tôi dạy lần trước em cũng đã học xong. Đã đến lúc nên học bài mới rồi, Di Di.”
Trong lúc mơ hồ, cô nhớ rõ đây không phải lần đầu tiên anh gọi cô như vậy. Nhưng sâu bên trong trái tim cô vẫn run lên.
Sự dịu dàng và riêng biệt như dòng rượu vang đỏ có thể khiến người ta say sưa.
Học tiếp bài mới.
Bài học đầu tiên là hôn, bài học thứ hai… còn có thể là gì đây?
Cô cắn chặt môi, tim đập thình thịch, não vận động ở tốc độ cao nhưng lại không thể nghĩ ra được gì.
Đáp lại lời anh vừa nói, cô lắp bắp nói: “Tôi nghĩ, tôi vẫn chưa học được…”
Lần trước anh dạy hôn môi, nhưng cô đã rành đâu?
Cho dù không phải trốn tránh thì cô cũng rất tự giác: so với anh, cô nhiều nhất cũng chỉ nắm bắt được một cách hời hợt.
Những gì cô học được đơn giản là không đủ trước mặt anh.
Trong ánh sáng mờ ảo, chỉ có ánh trăng rải rác từ bên ngoài chiếu vào.
Hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, còn có thể cảm nhận được hơi nóng bên tai mình.
Tất cả những gì cô có thể nói là cảm giác nguy hiểm mà cô vừa cảm nhận được.
Chu Thuật Lẫm giống như một con sói lộ ra móng vuốt, cô đã nhìn thấy ánh sáng từ những chiếc móng vuốt sắc bén của anh.
Nghe vậy, anh giả vờ suy nghĩ một lúc.
“Đã biết hôn…rồi.” Có một chữ anh khẽ thì thầm vào tai cô, nhỏ đến mức gần như không phát ra tiếng động. Tuy nhiên, chỉ một mình cô có thể nghe rõ. Mà trong lúc cô còn chưa phản ứng lại, anh tiếp tục thì thầm: “Còn nói không biết sao?”